Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 171 : Nguy hiêm cận kề

    trước sau   
Nhìn thâdubf́y Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi cuôdotj́i cùng cũng thiêddtt́p đasvhi, Vưzazhơzhsxng Phong cũng cưzazhơzhsx̀i khôdotj̉ môdotj̣t tiêddtt́ng, chỉ vì cưzazh́u ngưzazhơzhsx̀i mà toàn bôdotj̣ sưzazh́c lưzazḥc đasvhêddtt̀u hao tôdotj̉n hêddtt́t, cũng khôdotjng biêddtt́t làuwit có đasvháng giá hay khôdotjng.

Đtaeuảo măebgĺt lưzazhơzhsx́t qua hai côdotj gái xinh đasvhẹp, lúc này Vưzazhơzhsxng Phong mơzhsx́i thơzhsx̉ dài môdotj̣t hơzhsxi. Cuôdotj́i cùng khôdotjng nghĩ nhiêddtt̀u thêddttm nưzazh̃a, băebgĺt đasvhâdubf̀u tâdubf̣p trung khôdotji phục lại sưzazh́c mạnh.

ebgḷc dù hiệegtkn tạfxymi hai côdotj gái cách hăebgĺn vôdotj cùng gâdubf̀n, tay hăebgĺn có thêddtt̉ đasvhụng đasvhưzazhxqmyc nhưzazhng bâdubfy giơzhsx̀ hăebgĺn đasvhã khôdotjng còn muôdotj́n quan tâdubfm đasvhêddtt́n chuyêddtṭn khác nưzazh̃a. Khôdotjng có năebglng lưzazḥc, ơzhsx̉ nơzhsxi này chỉ có thêddtt̉ chơzhsx̀ chêddtt́t. Vì thêddtt́ tranh thủ thơzhsx̀i gian khôdotji phục sưzazh́c mạnh của mình mơzhsx́i là chuyêddtṭn quan trọng khâdubf̉n câdubf́p nhâdubf́t. 

Đtaeuoán chưzazh̀ng ban ngày thêddtt́ này thì ngưzazhơzhsx̀i ơzhsx̉ đasvhâdubfy đasvhêddtt̀u sẽ khôdotjng ra tay nhưzazhng đasvhêddttm đasvhêddtt́n thì râdubf́t có khả năebglng thậcmmot sựtcag sẽgavigoyz nguy hiêddtt̉m chơzhsx̀ bọn họ.

dubf̃n theo hai ngưzazhơzhsx̀i con gái, Vưzazhơzhsxng Phong chưzazha bao giơzhsx̀ nghĩ răebgl̀ng sẽ khôdotjng bị ngưzazhơzhsx̀i khác phát hiêddtṭn. Mục tiêddttu của bọn họ quá lơzhsx́n nêddttn sơzhsx́m hay muôdotj̣n cũng sẽ phải tiêddtt́p tục chiêddtt́n đasvhâdubf́u.

Tu luyêddtṭn khoảng hơzhsxn mâdubf́y tiêddtt́ng đasvhôdotj̀ng hôdotj̀, măebgḷc dù Vưzazhơzhsxng Phong vâdubf̃n còn môdotj̣t chăebgḷng đasvhưzazhơzhsx̀ng râdubf́t dài đasvhêddtt̉ năebglng lưzazḥc trơzhsx̉ vêddtt̀ nhưzazh trưzazhơzhsx́c kia nhưzazhng so vơzhsx́i đasvhêddttm hôdotjm qua thì hiêddtṭn tại hăebgĺn đasvhã tôdotj́t hơzhsxn râdubf́t nhiêddtt̀u rôdotj̀i. 


Lúc này, Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi cũng đasvhã tỉnh dâdubf̣y chỉ còn Chung Hiêddtt̉u Thiêddtt́n vâdubf̃n bâdubf́t tỉnh năebgl̀m bêddttn đasvhùi còn lại của Vưzazhơzhsxng Phong đasvhãhcjf bị đasvhè đasvhêddtt́n nôdotj̃i têddtt dại.

“Anh có muôdotj́n nghỉ môdotj̣t chút khôdotjng?” Nhìn khuôdotjn măebgḷt đasvhỏ bưzazh̀ng của Vưzazhơzhsxng Phong, Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi hỏi.

“Khôdotjng câdubf̀n thiêddtt́t.” Vưzazhơzhsxng Phong lăebgĺc đasvhâdubf̀u, sau đasvhó mơzhsx́i nói: “Thơzhsx̀i gian trôdotji qua nhiêddtt̀u thêddttm môdotj̣t ngày thì ngưzazhơzhsx̀i ơzhsx̉ nơzhsxi đasvhâdubfy sẽ càng trơzhsx̉ nêddttn đasvhddttn cuôdotj̀ng hơzhsxn môdotj̣t chút. Tôdotji cũng khôdotjng muôdotj́n lúc tôdotji vâdubf̃n chưzazha tỉnh dâdubf̣y thì đasvhã bị ngưzazhơzhsx̀i khác ra tay giêddtt́t chêddtt́t rôdotj̀i.” 

zhsx̀i nói của Vưzazhơzhsxng Phong khôdotjng phải là khôdotjng có lý, hiêddtṭn tại thơzhsx̀i gian chỉ mơzhsx́i trôdotji qua hai ngày, nêddtt́u nhưzazh mộaduet ngàuwity ăebgln đasvhvnnt ăebgln íuwitt đasvhi mộaduet chúvygrt kiêddttn trì hai ngày thìscpx khôdotjng cógoyzdubf́n đasvhêddtt̀.

Nhưzazhng nêddtt́u nhưzazh chơzhsx̀ đasvhêddtt́n ba ngày, bôdotj́n ngày, năebglm ngày sau thì sao?

Chỉ sơzhsx̣ lúc đasvhó tâdubf́t cả mọi ngưzazhơzhsx̀i ơzhsx̉ đasvhâdubfy đasvhêddtt̀u chỉ vì tranh giành thứddttc ăebgln mà đasvhánh nhau, cho dù là Vưzazhơzhsxng Phong cũng phảddtti ra tay. Bơzhsx̉i vì hăebgĺn cũng khôdotjng phải là thâdubf̀n, hăebgĺn cũng câdubf̀n phải ăebgln nêddtt́u khôdotjng thì cũng bị chêddtt́t đasvhói ơzhsx̉ nơzhsxi này. 

ddtt́u nhưzazh khôdotjng phải khôdotjng phải vì hai ngưzazhơzhsx̀i Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi cản trơzhsx̉ thì nói khôdotjng chưzazh̀ng hiêddtṭn tại Vưzazhơzhsxng Phong đasvhã ra tay rôdotj̀i.

ddtt́u nhưzazh là môdotj̣t ngưzazhơzhsx̀i thôdotjng minh môdotj̣t chút, nói khôdotjng chưzazh̀ng bâdubfy giờczks đasvhã muôdotj́n phát đasvhddttn rôdotj̀i, tâdubf́t cả đasvhvnnt ăebgln nhiêddtt̀u nhưzazhdubf̣y, ăebgln môdotj̣t chút sẽgavi ít đasvhi môdotj̣t chút. Nêddtt́u nhưzazh thâdubf̣t sưzazḥ chơzhsx̀ đasvhêddtt́n lúc hoàn toàn khôdotjng ăebgln gì rôdotj̀i lại đasvhi cưzazhơzhsx́p của ngưzazhơzhsx̀i khác thì cũng khôdotjng chăebgĺc răebgl̀ng có thêddtt̉ cưzazhơzhsx́p đasvhưzazhơzhsx̣c.

zhsx̉i vì tâdubf́t cả mọi ngưzazhơzhsx̀i đasvhêddtt̀u phải ăebgln, nêddtt́u mọi ngưzazhơzhsx̀i đasvhêddtt̀u đasvhem đasvhôdotj̀ ăebgln mìscpxnh cógoyz ăebgln hêddtt́t vâdubf̣y thì cưzazhơzhsx́p còn có ý nghĩa gì nưzazh̃a? Cũng khôdotjng thêddtt̉ ăebgln thịt ngưzazhơzhsx̀i đasvhưzazhơzhsx̣c? 

Trơzhsx̀i đasvhã băebgĺt đasvhâdubf̀u tôdotj́i, đasvhêddttm thưzazh́ hai quét qua nơzhsxi này tĩnh mịch đasvhêddtt́n đasvháng sơzhsx̣, khiêddtt́n trong lòng ngưzazhơzhsx̀i ta cảm thâdubf́y hôdotj́t hoảng.

“Chúng ta sẽ khôdotjng bị phát hiêddtṭn chưzazh́?” Theo bản năebglng, Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi đasvhêddtt́n gâdubf̀n Vưzazhơzhsxng Phong, muôdotj́n tưzazh̀ ngưzazhơzhsx̀i hăebgĺn tìm đasvhưzazhơzhsx̣c dù chỉ là môdotj̣t chút an toàn.

Trêddttn thưzazḥc têddtt́ thì Vưzazhơzhsxng Phong cũng sẽ khôdotjng khiêddtt́n côdotj phải thâdubf́t vọng. Bơzhsx̉i vì trêddttn măebgḷt Vưzazhơzhsxng Phong khôdotjng có môdotj̣t chút cảm giác sơzhsx̣ hãi nào mà chính là vôdotj cùng bình tĩnh nói: “Phát hiêddtṭn ra thì sao? Nếxmphu vậcmmoy chúvygrng ta đasvhưzazha thưzazh́c ăebgln ra là đasvhưzazhơzhsx̣c thôdotji.” 

dubfu trưzazhơzhsx́c của Vưzazhơzhsxng Phong thưzazḥc sưzazḥ mang lại cho Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi khôdotjng ít cảm giác an toàn nhưzazhng đasvhêddtt́n khi Vưzazhơzhsxng Phong nói tiêddtt́p câdubfu tiêddtt́p theo thì Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi thâdubf̣t sưzazḥ hâdubf̣n khôdotjng thêddtt̉ đasvhánh lêddttn đasvhâdubf̀u hăebgĺn môdotj̣t cái. Nêddtt́u đasvhưzazha thưzazh́c ăebgln ra thì bọn họ ăebgln cái gì?


Trảddtti qua môdotj̣t tuâdubf̀n ơzhsx̉ chôdotj̃ này, lưzazhơzhsx̣ng thứddttc ăebgln vôdotj cùng túvygrng thiếxmphu hoàn toàn khôdotjng đasvhủ dùng. Đtaeuâdubfy là thưzazh́ dùng đasvhêddtt̉ duy trì mạng sôdotj́ng, nêddtt́u nhưzazh khôdotjng có nó thì bọn họ có khả năebglng sẽ chêddtt́t đasvhói.

“Đtaeuưzazhơzhsxng nhiêddttn đasvhâdubfy chỉ là tình huôdotj́ng xâdubf́u nhâdubf́t có thêddtt̉ xảy ra, nêddtt́u nhưzazh đasvhôdotj́i thủ khôdotjng nhiêddtt̀u ngưzazhơzhsx̣c lại có thêddtt̉ dọa cho bọn chúng sơzhsx̣ mà chạy mâdubf́t.” Nhìn thâdubf́y vẻ măebgḷt biêddtt́n đasvhôdotj̉i của Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi, Vưzazhơzhsxng Phong lại vôdotj̣i vàng bôdotj̉ sung thêddttm môdotj̣t câdubfu. 

“Hưzazh̀.” Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi hưzazh̀ môdotj̣t tiêddtt́ng sau đasvhó ngôdotj̀i ơzhsx̉ môdotj̣t bêddttn khôdotjng nói thêddttm gì nưzazh̃a. Côdotj khôdotjng có gì đasvhêddtt̉ ăebgln nêddttn cưzazh́ nhưzazhdubf̣y băebgĺt đasvhâdubf̀u im lăebgḷng chú ý tâdubf́t cả đasvhôdotj̣ng tĩnh xung quanh.

ebgḷc dù hiêddtṭn tại bọn họ vâdubf̃n còn môdotj̣t ít thưzazḥc vâdubf̣t nhưzazhng tiếxmphp sau đasvhógoyz còn râdubf́t nhiêddtt̀u ngày, chăebgĺc chăebgĺn phải tiêddtt́t kiêddtṭm mơzhsx́i đasvhưzazhơzhsx̣c. Chỉ câdubf̀n qua mâdubf́y ngày gian nan nưzazh̃a thôdotji thì sau khi bọn họ trơzhsx̉ vêddtt̀ khôdotjng phải muôdotj́n ăebgln cái gì thì có cái đasvhó sao?

ebgḷc dù đasvhói nhưzazhng Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi vâdubf̃n có thêddtt̉ chôdotj́ng đasvhơzhsx̃ đasvhưzazhơzhsx̣c. 

dotj khôdotjng có gì ăebgln nhưzazhng Vưzazhơzhsxng Phong ngưzazhơzhsx̣c lại cũng khôdotjng thèm khách sáo mà lâdubf́y lưzazhơzhsxng khôdotj ra sau đasvhó bỏ vào miêddtṭng mình.

ddtt́u nhưzazh là ngày thưzazhơzhsx̀ng thì hăebgĺn khôdotjng ăebgln, khôdotjng uôdotj́ng, khôdotjng ngủ hai ba ngày đasvhêddtt̀u khôdotjng có viêddtṭc gì nhưzazhng hiêddtṭn tại thâdubfn thêddtt̉ hăebgĺn vôdotj cùng yêddtt́u ơzhsx́t, câdubf̀n có nhưzazh̃ng thưzazh́ này đasvhêddtt̉ lót dạ. Khôdotjng câdubf̀n thiêddtt́t phải ăebgln no nhưzazhng khôdotjng thêddtt̉ đasvhêddtt̉ bụng đasvhói mà tu luyêddtṭn đasvhưzazhơzhsx̣c?

“Của côdotj.” Nhìn vào đasvhôdotji măebgĺt đasvhang vôdotj cùng đasvhói của Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi thì Vưzazhơzhsxng Phong khôdotjng câdubf̀n nghĩ cũng biêddtt́t côdotj muôdotj́n cái gì, dù sao cả ngày chỉ ăebgln môdotj̣t chút nhưzazhdubf̣y thì làm sao có thêddtt̉ khôdotjng đasvhói cho đasvhưzazhơzhsx̣c. 

zhsxn nưzazh̃a ban đasvhêddttm nói khôdotjng chưzazh̀ng sẽ có chuyêddtṭn xảy ra, tôdotj́t nhâdubf́t vâdubf̃n là nêddttn ăebgln môdotj̣t chút.

“Tôdotji khôdotjng ăebgln.” Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi lăebgĺc đasvhâdubf̀u cũng khôdotjng đasvhi đasvhêddtt́n câdubf̀m lâdubf́y túi lưzazhơzhsxng khôdotj.

“Khôdotjng ăebgln cũng đasvhưzazhơzhsx̣c, vâdubf̣y tôdotji có thêddtt̉ ăebgln hêddtt́t rôdotj̀i.” Vưzazhơzhsxng Phong nói khiêddtt́n cho Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi cảm thâdubf́y lạc giọng. 

Bản thâdubfn côdotj thì tìm cách tiêddtt́t kiêddtṭm thứddttc ăebgln hêddtt́t sưzazh́c có thêddtt̉ còn hăebgĺn vâdubf̃n có thêddtt̉ vui vẻ ăebgln nhưzazhdubf̣y, chăebgl̉ng lẽ hăebgĺn dưzazḥ đasvhvygrnh chịu đasvhói trong mâdubf́y ngày tơzhsx́i?

Nhưzazhng mà nhìn dáng vẻ Vưzazhơzhsxng Phong nhưzazh là quỷ đasvhói đasvhâdubf̀u thai thì thâdubf̣t sưzazḥ Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi cũng cảm thâdubf́y đasvhói lả khôdotjng nhịn đasvhưzazhơzhsx̣c nuôdotj́t nưzazhơzhsx́c miêddtt́ng môdotj̣t cái.


Cuôdotj́i cùng côdotjdubf̃n châdubf́p nhâdubf̣n nhăebgḷt thưzazh́c ăebgln lêddttn, thà làm quỷ no cũng tuyêddtṭt đasvhôdotj́i khôdotjng châdubf́p nhâdubf̣n làm quỷ đasvhói. Tình hình hiêddtṭn tại của bọn họ bâdubfy giơzhsx̀ là tính tưzazh̀ng giâdubfy cho nêddttn côdotj quyêddtt́t đasvhịnh ăebgln no trưzazhơzhsx́c rôdotj̀i tính tiêddtt́p. 

dotj̣ dạng ăebgln nhưzazhdotj̉ đasvhógoyzi của Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi râdubf́t nhanh đasvhã giải quyêddtt́t xong đasvhôdotj́ng đasvhôdotj̀ ăebgln mà vẫyxpzn còn dáng vẻ chưzazha thỏa mãn.

Nhưzazhng mà côdotj cũng khôdotjng có tiêddtt́p tục lâdubf́y đasvhôdotj̀ ra ăebgln tiêddtt́p bơzhsx̉i vì ăebgln chỉ mơzhsx́i ăebgln môdotj̣t chút thêddtt́ này mà đasvhã cảm thâdubf́y răebgl̀ng săebgĺp chêddtt́t đasvhói đasvhêddtt́n nơzhsxi rôdotj̀i.

Lại nhìn sang Vưzazhơzhsxng Phong, giơzhsx̀ phút này hăebgĺn đasvhã sơzhsx́m ăebgln xong và ngôdotj̀i xêddtt́p băebgl̀ng ơzhsx̉ đasvhó băebgĺt đasvhâdubf̀u im lăebgḷng tu luyêddtṭn rôdotj̀i. 

Nhìn gưzazhơzhsxng măebgḷt lạnh lùng của Vưzazhơzhsxng Phong, tưzazḥ nhiêddttn Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi lại nhơzhsx́ đasvhêddtt́n hôdotjm qua đasvhã đasvhôdotj̀ng ý sẽ trả thù lao cho hăebgĺn ta chính là nụ hôdotjn đasvhâdubf̀u tiêddttn của bản thâdubfn.

zazh̀ nhỏ đasvhêddtt́n lơzhsx́n, bơzhsx̉i vì tính tình của Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọc Nhi vôdotj cùng xâdubf́u nêddttn có râdubf́t ít đasvhàn ôdotjng dám đasvhêddtt́n gâdubf̀n côdotj. Kêddtt̉ cả sau khi gia nhâdubf̣p quâdubfn đasvhôdotj̣i, côdotj cũng đasvhêddtt̀u mang theo gưzazhơzhsxng măebgḷt lạnh lùng cũng khiêddtt́n cho khôdotjng ít binh lính khôdotjng dám trêddttu chọc côdotj.

Đtaeuâdubfy chính là hoa hôdotj̀ng có gai mọc trong quâdubfn đasvhôdotj̣i, bâdubf́t cưzazh́ ai lại gâdubf̀n côdotj cũng đasvhêddtt̀u sẽ bị thưzazhơzhsxng. 

Vì thì tưzazh̀ nhỏ đasvhêddtt́n giơzhsx̀ côdotj cũng chưzazha bao giơzhsx̀ gâdubf̀n gũi vơzhsx́i đasvhàn ôdotjng nêddttn nụ hôdotjn đasvhâdubf̀u của côdotj đasvhưzazhơzhsxng nhiêddttn vâdubf̃n còn. Chăebgl̉ng qua lúc đasvhó dưzazhơzhsx́i tình thêddtt́ câdubf́p bách côdotj lại đasvhôdotj̣t ngôdotj̣t nhơzhsx́ đasvhêddtt́n chuyêddtṭn này, hiêddttn tại ngưzazhơzhsx̣c lại cảm thâdubf́y hôdotj́i hâdubf̣n rôdotj̀i.

Càng nghĩ thì trong lòng côdotj càng loạn lêddttn, não cũng có chút muôdotj́n nôdotj̉ tung. Bản thâdubfn làm sao lại đasvhưzazha ra loại thù lao nhưzazh thêddtt́, thâdubf̣t sưzazḥ là khôdotjng nêddttn.

Nhưzazhng mà lúvygrc trong lòavdbng đasvhang nghĩeheegavich thì đasvhôdotj̣t nhiêddttn cả ngưzazhơzhsx̀i côdotjzazh́ng đasvhơzhsx̀, bơzhsx̉i vì côdotj thêddtt́ mà lại nghe đasvhưzazhơzhsx̣c tiêddtt́ng đasvhôdotj̣ng lạ lùng phát ra gâdubf̀n đasvhó. Đtaeuógoyz chíuwitnh làuwit tiếxmphng vang từvygruwitn châdubfn ngưzazhczksi đasvhfxymp lêddttn nhữdymong nhágavinh câdubfy khôdotj

Lạfxymi nhìscpxn Vưzazhơzhsxng Phong, hắikvtn lúvygrc nàuwity cũkrpfng đasvhãhcjf mởbdem mắikvtt ra hiệegtku im lặjsqwng.

Đtaeuêddttm hôdotjm qua, côdotjptoqng Chung Hiểgoyzu Thiếxmphn mớqxqoi vừvygra bịvygr tấavdbn côdotjng, khôdotjng ngờczks rằiwlwng hiệegtkn tạfxymi lạfxymi cógoyz ngưzazhczksi lạfxymi tiếxmphp tụyvbvc nhắikvtm vàuwito bọfxymn họfxym. Nghe thấavdby tiếxmphng bưzazhqxqoc châdubfn ngưzazhczksi đasvhếxmphn cógoyz lẽgavi khôdotjng nhiềckeeu lắikvtm nhưzazhng nhữdymong tiếxmphng hỗasvhn loạfxymn cũkrpfng khôdotjng khógoyz đasvhgoyz nhậcmmon ra. Cógoyz vẻnabs nhưzazh kẻnabs đasvhvygrch cógoyz íuwitt nhấavdbt hai ngưzazhczksi trởbdemddttn.

Đtaeuôdotjng Phưzazhơzhsxng Ngọfxymc Nhi tấavdbt nhiêddttn cógoyz thểgoyz từvygr nhữdymong tiếxmphng đasvhadueng nàuwity màuwit đasvhgavin ra đasvhưzazhxqmyc sốygly ngưzazhczksi nhưzazhng lúvygrc nàuwity Vưzazhơzhsxng Phong thậcmmot ra cũkrpfng đasvhãhcjf nhanh chógoyzng dùptoqng năebglng lựtcagc xuyêddttn thấavdbu đasvhgoyz nhìscpxn rõgwmcgoyz bao nhiêddttu ngưzazhczksi. 

Kẻnabs đasvhvygrch cógoyz tổikvtng cộadueng hai ngưzazhczksi, chỉncdxuwit hai ngưzazhczksi nàuwity xuấavdbt hiệegtkn khiếxmphn Vưzazhơzhsxng Phong cảddttm thấavdby cógoyz chúvygrt bấavdbt đasvhikvtc dĩehee bởbdemi vìscpx hai ngưzazhczksi nàuwity chíuwitnh làuwit hai ngưzazhczksi màuwitdotjm qua bịvygr hắikvtn dọfxyma bỏkrpf chạfxymy

Bảddttn thâdubfn tốyglyt bụyvbvng đasvhgoyz cho bọfxymn chúvygrng đasvhi, khôdotjng ngờczks rằiwlwng hiệegtkn tạfxymi bọfxymn chúvygrng thếxmphuwit lạfxymi quay trởbdem lạfxymi. Cógoyz lẽgaviuwito thậcmmot sựtcag nghĩehee rằiwlwng bảddttn thâdubfn hắikvtn dễyvbv bịvygr bắikvtt nạfxymt sao?

Tuy nhiêddttn khôdotjng thểgoyz khôdotjng nógoyzi rằiwlwng đasvhyglyi phưzazhơzhsxng cũkrpfng rấavdbt biếxmpht chọfxymn lựtcaga thờczksi cơzhsxdotjptoqng chíuwitnh xágavic, bởbdemi vìscpx hiệegtkn tạfxymi Vưzazhơzhsxng Phong khôdotjng cógoyz nhiềckeeu sứddttc lựtcagc đasvhgoyz chiếxmphn đasvhavdbu, nhiềckeeu lắikvtm hiệegtkn tạfxymi hắikvtn chỉncdxuwit mộaduet con hổikvt giấavdby màuwit thôdotji. 

Xem ra lầuqbqn nàuwity sợxqmyuwit sẽgavi gặjsqwp nguy hiểgoyzm…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.