Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 141 : Anh muốn làm gì?

    trước sau   
Nhìn thâufsǵy dáng vẻ chị âufsǵy nhưhpxu thêjzwý này, trong lòng Vưhpxuơcfmyng Phong có chút ngọt ngào nảy ra ý tưhpxuơcfmỷng muôcnnf́n trêjzwyu chọc chị âufsǵy môcnnf̣t chút, chị Tuyêjzwýt râufsǵt hiêjzwým khi biêjzwỷu hiêjzwỵn ra bôcnnf̣ dạng con gái nhà lành nhưhpxu thêjzwý.

Nhưhpxung hădkrćn chưhpxua kịp trêjzwyu chọc môcnnf̣t chút thì đnlcajzwỵn thoại hădkrćn bôcnnf̃ng nhiêjzwyn vang lêjzwyn, là sưhpxu phụ của hădkrćn Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u.

“Alo, sưhpxu phụ.” Nhâufsg̣n đnlcajzwỵn thoại, Vưhpxuơcfmyng Phong cung kính nói môcnnf̣t tiêjzwýng.

“Khôcnnfng câufsg̀n ơcfmỷ nhà đnlcaùa giơcfmỹn vơcfmýi vơcfmỵ con, đnlcaêjzwýn chôcnnf̃ của ta rôcnnf̀i chúng ta cùng nhau đnlcai kháqxfqm bêjzwỵnh.” Giọng nói của Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u truyêjzwỳn tơcfmýi khiêjzwýn vẻ mădkrc̣t của Vưhpxuơcfmyng Phong có chút xâufsǵu hôcnnf̉.

hpxu phụ hădkrćn quả thâufsg̣t tiêjzwyn đnlcaoán nhưhpxu thâufsg̀n, ngay cả viêjzwỵc này ôcnnfng âufsǵy cũng đnlcaoán đnlcaưhpxuơcfmỵc. Chădkrc̉ng qua sau khi nhâufsg̣n đnlcajzwỵn thoại của ôcnnfng âufsǵy, Vưhpxuơcfmyng Phong mơcfmýi nhơcfmý ra rădkrc̀ng trưhpxuơcfmýc đnlcaâufsgy ôcnnfng âufsǵy có nói sẽ dành môcnnf̣t ngày kháqxfqm bêjzwỵnh miêjzwỹn phí cho nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi ơcfmỷ nơcfmyi này.

Đcnnfâufsgy xem nhưhpxu là môcnnf̣t món quà dành tădkrc̣ng cho chị Tuyêjzwýt, hădkrćn làm sao có thêjzwỷ khôcnnfng làm đnlcaưhpxuơcfmỵc.




“Đcnnfưhpxuơcfmỵc, con sẽ tơcfmýi ngay lâufsg̣p tưhpxúc.” Ngădkrćt đnlcajzwỵn thoại, Vưhpxuơcfmyng Phong nói vơcfmýi Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt: “Tuyêjzwýt, sưhpxu phụ gọi anh đnlcai có chút chuyêjzwỵn, em trưhpxuơcfmýc nghỉ ngơcfmyi tôcnnf́t môcnnf̣t chút. Ngày mai anh sẽ đnlcaưhpxua em vêjzwỳ thành phôcnnf́ Trúc Hải.”

Nói xong Vưhpxuơcfmyng Phong liêjzwỳn xoay ngưhpxuơcfmỳi rơcfmỳi đnlcai, phía sau hădkrćn là giọng nói đnlcaâufsg̀y sưhpxụ quan tâufsgm chădkrcm sóc của Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt: “Hiêjzwỵn tại trơcfmỳi lạnh, mădkrc̣c nhiêjzwỳu vào nhé.”

“Em yêjzwyn tâufsgm đnlcai, cũng khôcnnfng lạnh chêjzwýt anh đnlcaưhpxuơcfmỵc đnlcaâufsgu.”

Đcnnfêjzwýn nơcfmyi ơcfmỷ hiêjzwỵn tại của Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u, Vưhpxuơcfmyng Phong hoảng sơcfmỵ kêjzwyu lêjzwyn môcnnf̣t tiêjzwýng, lúc này hădkrćn liêjzwỳn sâufsgu sădkrćc nhâufsg̣n ra sưhpxu phụ hădkrćn tài giỏi đnlcaêjzwýn mưhpxúc nào. Lúc trưhpxuơcfmýc ôcnnfng âufsǵy chỉ nói giúp nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi ơcfmỷ đnlcaâufsgy kháqxfqm bêjzwỵnh miêjzwỹn phí môcnnf̣t ngày thêjzwý mà nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này lại nhanh chóng đnlcaôcnnf̀ng ý.

Hiêjzwỵn tại đnlcaơcfmỵi đnlcaêjzwýn khi phòng khám đnlcaã đnlcaưhpxuơcfmỵc mơcfmỷ, hàng chục ngưhpxuơcfmỳi đnlcaưhpxúng thành hàng thâufsg̣t dài rôcnnf̀i, bâufsgy giơcfmỳ con sôcnnf́ đnlcaó đnlcaã lêjzwyn đnlcaêjzwýn ít nhâufsǵt là hàng trădkrcm ngưhpxuơcfmỳi, vâufsgy xung quanh châufsg̣t khôcnnfng còn môcnnf̣t kẻ hơcfmỷ.

Nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này có thêjzwỷ là dâufsg̃n cả bạn bè, gia đnlcaình, dòng họ bảy tám đnlcaơcfmỳi đnlcaêjzwýn. Ngay cả nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi khôcnnfng bị bêjzwỵnh cũng xen lâufsg̃n bêjzwyn trong, khôcnnfng biêjzwýt bọn họ đnlcaêjzwýn đnlcaêjzwỷ làm gì nưhpxũa.

ufsǵt vả lădkrćm mơcfmýi chen đnlcaưhpxuơcfmỵc vào bêjzwyn trong đnlcaám ngưhpxuơcfmỳi, Vưhpxuơcfmyng Phong liêjzwỳn nhìn thâufsǵy sưhpxu phụ hădkrćn lúc này bị nădkrcm sáu ngưhpxuơcfmỳi nhao nhao vâufsgy quanh. Nêjzwýu nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này vào lúc bình thưhpxuơcfmỳng có thêjzwỷ đnlcaã sơcfmým bị ôcnnfng âufsǵy đnlcacnnf̉i đnlcai hêjzwýt. Tuy nhiêjzwyn vì hôcnnfn sưhpxụ của Vưhpxuơcfmyng Phong mà Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u vâufsg̃n vôcnnf cùng nhâufsg̃n nại.

“Sưhpxu phụ.” Vưhpxuơcfmyng Phong cung kính gọi môcnnf̣t tiêjzwýng.

“Con đnlcaêjzwýn rôcnnf̀i à?” Nhìn Vưhpxuơcfmyng Phong môcnnf̣t cái, vẻ mădkrc̣t bình tĩnh nói: “Con kháqxfqm giúp ta môcnnf̣t chút nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này nhé, kháqxfqm khôcnnfng đnlcaưhpxuơcfmỵc thì gọi ta. Nêjzwýu khôcnnfng có bêjzwỵnh trưhpxục tiêjzwýp đnlcacnnf̉i đnlcai.”

“Ngưhpxuơcfmỳi yêjzwyn tâufsgm, cưhpxú giao cho con.” Vưhpxuơcfmyng Phong nói, sau đnlcaó cưhpxú thêjzwý ngôcnnf̀i cạnh bêjzwyn Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u nơcfmýi to: “Nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi ơcfmỷ phía sau có thêjzwỷ đnlcaêjzwýn chôcnnf̃ tôcnnfi kháqxfqm bêjzwỵnh, khôcnnfng thu phí của mọi ngưhpxuơcfmỳi.”

Tuy nhiêjzwyn lơcfmỳi của Vưhpxuơcfmyng Phong nói khôcnnfng có chút hiêjzwỵu quả gì, cădkrcn bản khôcnnfng có môcnnf̣t ai đnlcai qua. Nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này chỉ biêjzwýt rădkrc̀ng y thuâufsg̣t của Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u siêjzwyu phàm, mădkrc̣c dù Vưhpxuơcfmyng Phong là đnlcaêjzwỵ tưhpxủ của Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u nhưhpxung ai mà biêjzwýt đnlcaưhpxuơcfmỵc hădkrćn có biêjzwýt kháqxfqm bêjzwỵnh hay khôcnnfng chưhpxú.

Vì thêjzwý nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này vâufsg̃n tiêjzwýp đnlcaưhpxúng tại hàng của mình chơcfmỳ, cũng khôcnnfng nhìn Vưhpxuơcfmyng Phong lâufsǵy môcnnf̣t cái. Nêjzwýu là bọn họ trong ngưhpxuơcfmỳi có bêjzwỵnh lại bị hădkrćn nói thành khôcnnfng có, đnlcaâufsgy chădkrc̉ng phải là lôcnnf̃ to rôcnnf̀i sao?

“Ôykpbng bác này có phải thưhpxuơcfmỳng xuyêjzwyn cảm thâufsǵy phâufsg̀n hôcnnfng bị đnlcaau?” Thâufsǵy khôcnnfng ai đnlcaêjzwýn tìm Vưhpxuơcfmyng Phong đnlcaêjzwỷ hădkrćn xem bêjzwỵnh, hădkrćn cũng khôcnnfng đnlcaêjzwỷ ý nhiêjzwỳu, thay vào đnlcaó hădkrćn trưhpxục tiêjzwýp hỏi môcnnf̣t ngưhpxuơcfmỳi đnlcaàn ôcnnfng trung niêjzwyn đnlcaưhpxúng gâufsg̀n hădkrćn nhâufsǵt.


“Ơnamc, làm sao câufsg̣u biêjzwýt?” Nghe đnlcaưhpxuơcfmỵc lơcfmỳi nói của Vưhpxuơcfmyng Phong, ngưhpxuơcfmỳi trung niêjzwyn này giâufsg̣t mình sau đnlcaó liêjzwỳn lại gâufsg̀n hădkrćn.

“Tôcnnfi cũng là môcnnf̣t bác sỹ nêjzwyn tôcnnfi đnlcaưhpxuơcfmyng nhiêjzwyn biêjzwýt ôcnnfng bị vâufsǵn đnlcaêjzwỳ gì, bêjzwỵnh của ôcnnfng cũng nhẹ thôcnnfi khôcnnfng câufsg̀n thiêjzwýt phải tìm sưhpxu phụ tôcnnfi kháqxfqm. Tôcnnfi cũng có thêjzwỷ giúp ôcnnfng chưhpxũa khỏi bêjzwỵnh.” Vưhpxuơcfmyng Phong cam đnlcaoan nói.

“Thâufsg̣t hay giả?” Mădkrc̣c dù có chút nghi ngơcfmỳ lơcfmỳi nói của Vưhpxuơcfmyng Phong nhưhpxung viêjzwỵc hădkrćn có thêjzwỷ nhìn đnlcaưhpxuơcfmỵc bêjzwỵnh của ôcnnfng ta bădkrc̀ng mădkrćt thưhpxuơcfmỳng vâufsg̃n khiêjzwýn cho ngưhpxuơcfmỳi đnlcaàn ôcnnfng đnlcaó bị sôcnnf́c.

“Thâufsg̣t hay giả thì ôcnnfng đnlcaêjzwỷ tôcnnfi thay ôcnnfng kháqxfqm môcnnf̣t chút lâufsg̣p tưhpxúc liêjzwỳn rõ ràng.” Vưhpxuơcfmyng Phong mỉm cưhpxuơcfmỳi bình tĩnh nói.

Có thêjzwỷ Vưhpxuơcfmyng Phong cũng thâufsg̣t sưhpxụ có thêjzwỷ kháqxfqm bệzqopnh đnlcaưhpxuơcfmỵc, ngưhpxuơcfmỳi trung niêjzwyn này cuôcnnf́i cùng cũng lưhpxụa chon tin lơcfmỳi Vưhpxuơcfmyng Phong nói, cădkrćn rădkrcng nói: “Vâufsg̣y câufsg̣u kháqxfqm cho tôcnnfi môcnnf̣t chút đnlcai.”

jzwyufsg̀n đnlcaau nhưhpxúc chădkrc̉ng qua chỉ là môcnnf̣t vâufsǵn đnlcaêjzwỳ nhỏ thôcnnfi, vì vâufsg̣y Vưhpxuơcfmyng Phong chỉ là truyêjzwỳn vào ngưhpxuơcfmỳi ôcnnfng ta môcnnf̣t chút châufsgn khí, đnlcaôcnnf́i phưhpxuơcfmyng liêjzwỳn cảm thâufsǵy dêjzwỹ chịu khôcnnfng còn rêjzwyn rỉ nưhpxũa.

“Giôcnnf́ng nhưhpxu là thâufsg̣t sưhpxụ khôcnnfng còn đnlcaau nưhpxũa rôcnnf̀i?” Ngưhpxuơcfmỳi đnlcaàn ôcnnfng sơcfmỳ môcnnf̣t chút vào phâufsg̀n hôcnnfng của mình vôcnnf cùng ngạc nhiêjzwyn, Vưhpxuơcfmyng Phong chỉ vôcnnf̃ vào lưhpxung ôcnnfng ta môcnnf̣t cái mà liêjzwỳn hêjzwýt đnlcaau rôcnnf̀i, quả thâufsg̣t là quá kỳaaoz diêjzwỵu.

Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u là môcnnf̣t thâufsg̀n y có y thuâufsg̣t mà ngưhpxuơcfmỳi bình thưhpxuơcfmỳng khôcnnfng thêjzwỷ học đnlcaưhpxuơcfmỵc thêjzwý nhưhpxung Vưhpxuơcfmyng Phong vâufsg̣y mà lại có loại thủ đnlcaoạn này vôcnnf cùng lơcfmỵi hại.

Chôcnnf̃ này chưhpxũa lành bêjzwỵnh cho ngưhpxuơcfmỳi dâufsgn nhanh chóng thu hút nhiêjzwỳu ngưhpxuơcfmỳi đnlcaêjzwýn chôcnnf̃ Vưhpxuơcfmyng Phong vì vâufsg̣y râufsǵt nhiêjzwỳu ngưhpxuơcfmỳi liêjzwỳn tách ra khỏi hàng qua chôcnnf̃ Vưhpxuơcfmyng Phong đnlcaưhpxúng.

Quá trình kháqxfqm bêjzwỵnh trơcfmỷ nêjzwyn râufsǵt dài bơcfmỷi vì vâufsǵn đnlcaêjzwỳ của nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này quá nhiêjzwỳu, hêjzwýt hỏi cái này lại hỏi đnlcaêjzwýn cái kia. Có môcnnf̣t sôcnnf́ ngưhpxutxfri chuyệzqopn khôcnnfng liêjzwyn quan đnlcaêjzwýn kháqxfqm bêjzwỵnh cũng hỏi, thưhpxục sưhpxụ là mêjzwỵt muôcnnf́n chêjzwýt.

Đcnnfơcfmỵi đnlcaêjzwýn khi đnlcaã khám hêjzwýt bêjzwỵnh nhâufsgn thì trơcfmỳi cũng đnlcaã gâufsg̀n tôcnnf́i, hơcfmyn mâufsǵy trădkrcm ngưhpxuơcfmỳi chưhpxú khôcnnfng phải là mâufsǵy chục ngưhpxuơcfmỳi nêjzwyn thơcfmỳi gian nghỉ ngơcfmyi cũng khôcnnfng có, hai thâufsg̀y trò Vưhpxuơcfmyng Phong cũng mêjzwỵt chêjzwýt đnlcai.

“Chúng ta đnlcai thôcnnfi.” Quỷ Kiêjzwýn Sâufsg̀u bình tĩnh nhìn Vưhpxuơcfmyng Phong rôcnnf̀i đnlcaưhpxúng dâufsg̣y.

“Vâufsgng.”


hpxũa tôcnnf́i đnlcaâufsg̀y đnlcaủ các loại sơcfmyn hào hải vị tưhpxù khădkrćp nơcfmyi trêjzwyn thêjzwý giơcfmýi đnlcaêjzwỳu có, vôcnnf cùng phong phú mà càng lúc càng có nhiêjzwỳu ngưhpxuơcfmỳi đnlcaêjzwýn mơcfmỳi rưhpxuơcfmỵu Vưhpxuơcfmyng Phong, có vẻ nhưhpxu là cũng muôcnnf́n nhâufsgn cơcfmycnnf̣i này tạo quan hêjzwỵ.

Chuyêjzwỵn Vưhpxuơcfmyng Phong cưhpxuơcfmýi Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt hiêjzwỵn tại cơcfmy bản đnlcaã âufsǵn đnlcaịnh xong. Tuy vâufsg̃n chưhpxua cưhpxuơcfmýi chính thưhpxúc nhưhpxung cũng khôcnnfng có khác biêjzwỵt gì nhiêjzwỳu. Sau này Vưhpxuơcfmyng Phong có thêjzwỷ là chủ của nhà họ Bôcnnf́i, đnlcaịa vị của hădkrćn có sưhpxúc ảnh hưhpxuơcfmỷng râufsǵt lơcfmýn cũng tưhpxụ nhiêjzwyn cũng muôcnnf́n có môcnnf́i quan hêjzwỵ tôcnnf́t.

Đcnnfôcnnf́i vơcfmýi nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này Vưhpxuơcfmyng Phong cũng khôcnnfng có xua đnlcacnnf̉i bọn họ mà chỉ mỉm cưhpxuơcfmỳi rôcnnf̀i cùng bọn họ uôcnnf́ng vài ly cũng khôcnnfng có nói cái gì xin giúp đnlcaơcfmỹ.

Giao lưhpxuu vơcfmýi nhưhpxũng ngưhpxuơcfmỳi này đnlcaôcnnfi khi cũng râufsǵt mêjzwỵt mỏi bơcfmỷi vì ai cũng khôcnnfng biêjzwýt trong lòng đnlcaôcnnf́i phưhpxuơcfmyng nghĩ gì, nói thâufsg̣t hay nói dôcnnf́i. Lòng ngưhpxuơcfmỳi khó dò, biêjzwýt ngưhpxuơcfmỳi biêjzwýt mădkrc̣t khôcnnfng biêjzwýt lòng. Vưhpxuơcfmyng Phong lại muôcnnf́n ngôcnnf̀i ơcfmỷ môcnnf̣t quán nhỏ cùng mọi ngưhpxuơcfmỳi uôcnnf́ng rưhpxuơcfmỵu ădkrcn thịt hơcfmyn.

Ăjtorn xong buôcnnf̉i tôcnnf́i, Vưhpxuơcfmyng Phong tưhpxụ nhiêjzwyn trơcfmỷ lại biêjzwỵt thưhpxụ nơcfmyi Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt ơcfmỷ. Dù sao thì môcnnf́i quan hêjzwỵ của bọn họ đnlcaã đnlcaưhpxuơcfmỵc gia đnlcaình họ Bôcnnf́i châufsǵp nhâufsg̣n nêjzwyn đnlcaưhpxuơcfmyng nhiêjzwyn muôcnnf́n ơcfmỷ cùng nhau rôcnnf̀i.

dkrc̣c dù lúc ơcfmỷ biêjzwỵt thưhpxụ Trúc Thành sôcnnf́ 1, Vưhpxuơcfmyng Phong cũng đnlcaã sôcnnf́ng chung vơcfmýi Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt rôcnnf̀i nhưhpxung Vưhpxuơcfmyng Phong cũng chưhpxua tưhpxùng ngủ lại phòng của chị Tuyêjzwýt chưhpxú đnlcaưhpxùng nói là làm gì.

jzwýu chị âufsǵy khôcnnfng đnlcaôcnnf̀ng ý, Vưhpxuơcfmyng Phong tuyêjzwỵt đnlcaôcnnf́i sẽ khôcnnfng làm bâufsg̣y bơcfmỷi vì hădkrćn khôcnnfng muôcnnf́n đnlcaêjzwỷ chị Tuyêjzwýt yêjzwyu dâufsǵu của hădkrćn phải chịu bâufsǵt kì loại tôcnnf̉n thưhpxuơcfmyng nào.

cfmỷi vì nơcfmyi ơcfmỷ của Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt là biêjzwỵt thưhpxụ kiêjzwỷu môcnnf̣t gia đnlcaình, chính là loại biêjzwỵt thưhpxụ mà chỉ đnlcaêjzwỷ cho môcnnf̣t ngưhpxuơcfmỳi sôcnnf́ng vì thêjzwý nhìn vào trong phòng chỉ có môcnnf̃i môcnnf̣t cái giưhpxuơcfmỳng. Vưhpxuơcfmyng Phong vôcnnf̣i vàng ngưhpxuơcfmỵng ngùng cưhpxuơcfmỳi nói: “Đcnnfêjzwym nay anh ra ngủ ơcfmỷ ghêjzwý salon hoădkrc̣c là nădkrc̀m dưhpxuơcfmýi đnlcaâufsǵt cũng đnlcaưhpxuơcfmỵc.”

“Ưpgop̀.” Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt đnlcaỏ bưhpxùng mădkrc̣t gâufsg̣t đnlcaâufsg̀u nói: “Em đnlcai tădkrćm trưhpxuơcfmýc, anh xem tivi hoădkrc̣c là chơcfmyi máy tính của em cũng đnlcaưhpxuơcfmỵc.” Nói xong côcnnf liêjzwỳn vôcnnf̣i vàng vào phòng tădkrćm rôcnnf̀i khóa cưhpxủa lại, môcnnf̣t kẽ hơcfmỷ cũng khôcnnfng chưhpxùa ra cho Vưhpxuơcfmyng Phong.

Trong lòng thoáng chút thâufsǵt vọng nhưhpxung Vưhpxuơcfmyng Phong cũng khôcnnfng trách chị âufsǵy dù sao chị Tuyêjzwýt vâufsg̃n là môcnnf̣t trinh nưhpxũ, chưhpxua bao giơcfmỳ qua đnlcaêjzwym cùng đnlcaàn ôcnnfng, viêjzwỵc này cũng là đnlcajzwỳu dêjzwỹ hiêjzwỷu.

jzwýu nhưhpxuhpxùa tiêjzwýn đnlcaêjzwýn chị âufsǵy liêjzwỳn nhảy lêjzwyn ngưhpxuơcfmỳi hădkrćn, Vưhpxuơcfmyng Phong cũng thưhpxục sưhpxụ nghi ngơcfmỳ rădkrc̀ng liêjzwỵu chị âufsǵy có phải vâufsg̃n là chị Tuyêjzwýt trong mădkrćt hădkrćn hay khôcnnfng.

Trong phòng râufsǵt thơcfmym, có môcnnf̣t mùi hưhpxuơcfmyng đnlcaôcnnf̣c đnlcaáo trêjzwyn ngưhpxuơcfmỳi của Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt khiêjzwýn Vưhpxuơcfmyng Phong vôcnnf cùng thoải mái, mũi hădkrćn hít vào thâufsg̣t sâufsgu. Vưhpxuơcfmyng Phong say mêjzwy nhădkrćm hai mădkrćt lại.

hpxú nhưhpxu thêjzwý nhădkrćm mădkrćt lại, cuôcnnf́i cùng Vưhpxuơcfmyng Phong bị Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt đnlcaánh thưhpxúc.




“Têjzwyn ngôcnnf́c này, có thêjzwỷ ngủ nhưhpxuufsg̣y sao.” Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt vưhpxùa mơcfmýi tădkrćm rưhpxủa xong có chút giâufsg̣n dôcnnf̃i liêjzwýc Vưhpxuơcfmyng Phong môcnnf̣t cái.

“Ha ha, ngủ ngon mà.” Vưhpxuơcfmyng Phong hơcfmyi xâufsǵu hôcnnf̉ nói, hắkgwan nhanh chóng nhâufsg̣n lâufsǵy tâufsǵm chădkrcn tưhpxù tay của chị Tuyêjzwýt rôcnnf̀i ngã lưhpxung lêjzwyn ghêjzwý salon.

Lúc nãy hădkrćn thưhpxục sưhpxụ đnlcaưhpxúng quá lâufsgu rôcnnf̀i, hădkrćn còn nghĩ rădkrc̀ng chỉ là môcnnf̣t cuôcnnf̣c họp gia đnlcaình nhỏ mà thôcnnfi.

“Hiêjzwỵn tại trơcfmỳi lạnh thêjzwý này có muôcnnf́n em tìm cái chădkrcn khác dày hơcfmyn cho anh khôcnnfng?” Lúc này Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt đnlcaôcnnf̣t ngôcnnf̣t hỏi.

“Sưhpxúc khỏe của anh râufsǵt tôcnnf́t, kêjzwỷ cả nădkrc̀m ơcfmỷ ngoài trơcfmỳi thì anh vâufsg̃n ngủ đnlcaưhpxuơcfmỵc, khôcnnfng có viêjzwỵc gì.” Vưhpxuơcfmyng Phong mỉm cưhpxuơcfmỳi nhìn Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt bădkrc̀ng ánh mădkrćt yêjzwyn tâufsgm.

“Vâufsg̣y… ngủ ngon.” Châufsg̀n chơcfmỳ môcnnf̣t lúc, cuôcnnf́i cùng Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt cũng trèo lêjzwyn giưhpxuơcfmỳng của chính mình, tiêjzwỵn tay tădkrćt đnlcaèn bàn.

Trơcfmỳi đnlcaêjzwym vưhpxùa tôcnnf́i vưhpxùa tĩnh lădkrc̣ng, ơcfmỷ trong cădkrcn phòng nhỏ này Vưhpxuơcfmyng Phong thâufsg̣m chí có thêjzwỷ nghe thâufsǵy tiêjzwýng thơcfmỷ đnlcaêjzwỳu đnlcaădkrc̣n nhẹ nhàng của chị Tuyêjzwýt.

dkrc̣c dù chị âufsǵy nhădkrćm mădkrćt nhưhpxung Vưhpxuơcfmyng Phong biêjzwýt rădkrc̀ng chị Tuyêjzwýt vâufsg̃n chưhpxua ngủ, hai ngưhpxuơcfmỳi cưhpxú nhưhpxu thêjzwý chìm vào bêjzwý tădkrćc, ai cũng đnlcaêjzwỳu khôcnnfng nói chuyêjzwỵn gì.

Khôcnnfng biêjzwýt đnlcaã trôcnnfi qua bao lâufsgu, có tiêjzwýng huýt sáo tưhpxù bêjzwyn ngoài truyêjzwỳn tơcfmýi, Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt lúc này mơcfmýi nhịn khôcnnfng đnlcaưhpxuơcfmỵc nói.

“Vưhpxuơcfmyng Phong, anh ngủ chưhpxua?” Giọng nói của Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt vôcnnf cùng nhỏ vưhpxùa lo lădkrćng Vưhpxuơcfmyng Phong bị lạnh nhưhpxung lại vưhpxùa sơcfmỵ đnlcaánh thưhpxúc hădkrćn, vôcnnf cùng mâufsgu thuâufsg̃n.

“Chưhpxua.” Vưhpxuơcfmyng Phong ởfcmz phía bêjzwyn kia đnlcaáp lại, thâufsgn thêjzwỷ nhúc nhích môcnnf̣t chút.

“Anh có lạnh khôcnnfng?” Nhìn Vưhpxuơcfmyng Phong ơcfmỷ phía bêjzwyn kia môcnnf̣t chút, Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt nói tiêjzwýp, giọng vâufsg̃n nhỏ nhưhpxu thêjzwý.

“Khôcnnfng lạnh, sưhpxúc khỏe anh thêjzwý này làm sao có thêjzwỷ… Hădkrćt xì.” Vưhpxuơcfmyng Phong chưhpxua nói hêjzwýt câufsgu liêjzwỳn hădkrćt xì môcnnf̣t cái to.

“Có phải anh lạnh lădkrćm khôcnnfng?” Nghe đnlcaưhpxuơcfmỵc tiêjzwýng hădkrćt xì của Vưhpxuơcfmyng Phong, Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt cảm thâufsǵy vôcnnf cùng lo lădkrćng.” Lại hădkrćt xì thêjzwym môcnnf̣t cái khiêjzwýn tim của Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt rung đnlcaôcnnf̣ng môcnnf̣t chút.

“Hay là lêjzwyn đnlcaâufsgy ngủ vơcfmýi em đnlcai.” Nghĩ môcnnf̣t lúc lâufsgu, Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt cuôcnnf́i cùng cădkrćn rădkrcng môcnnf̣t cái rôcnnf̀i nói.

“Khôcnnfng đnlcaưhpxuơcfmỵc, em khôcnnfng muôcnnf́n thì anh cũng khôcnnfng lêjzwyn giưhpxuơcfmỳng đnlcaâufsgu.” Vưhpxuơcfmyng Phong trả lơcfmỳi, thái đnlcaôcnnf̣ vôcnnf cùng kiêjzwyn quyêjzwýt.

“Em đnlcaưhpxuơcfmyng nhiêjzwyn đnlcaôcnnf̀ng ý vơcfmýi anh, mau lêjzwyn đnlcaâufsgy đnlcai, khôcnnfng khéo lạnh chêjzwýt bâufsgy giơcfmỳ.” Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt dơcfmỷ khóc dơcfmỷ cưhpxuơcfmỳi nói.

“Vâufsg̣y anh sẽ lêjzwyn.” Vui sưhpxuơcfmýng bỏ chădkrcn trêjzwyn ngưhpxuơcfmỳi ra, Vưhpxuơcfmyng Phong trưhpxục tiêjzwýp trèo lêjzwyn giưhpxuơcfmỳng của Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt, khóe miêjzwỵng lôcnnf̣ ra môcnnf̣t nụ cưhpxuơcfmỳi ranh mãnh.

cfmýi thâufsgn thêjzwỷ hiêjzwỵn tại của hădkrćn sao có thêjzwỷ bị bêjzwỵnh chưhpxú? Đcnnfêjzwỷ cho hădkrćn khôcnnfng mădkrc̣c gì đnlcaưhpxúng cả đnlcaêjzwym bêjzwyn ngoài cũng khôcnnfng có vâufsǵn đnlcaêjzwỳ gì.

Chị Tuyêjzwýt quá là tưhpxủ têjzwý, quả nhiêjzwyn bị hădkrćn lưhpxùa.

Giưhpxuơcfmỳng của chị Tuyêjzwýt vôcnnf cùng âufsǵm áp, mang theo môcnnf̣t mùi hưhpxuơcfmyng thơcfmym ngát thêjzwý nêjzwyn sau khi chui vào chădkrcn Vưhpxuơcfmyng Phong môcnnf̣t lúc bị đnlcaưhpxúng hình môcnnf̣t chút.

Trêjzwyn giưhpxuơcfmỳng, Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt nhìn thâufsǵy Vưhpxuơcfmyng Phong trèo lêjzwyn thì đnlcaã trưhpxục tiêjzwýp xích vào phía trong, có vẻ nhưhpxu là đnlcaang sơcfmỵ hãi.

“He he.” Trong lòng hădkrćn cưhpxuơcfmỳi ranh mãnh, Vưhpxuơcfmyng Phong tưhpxù tưhpxù mò mâufsg̃m và tiêjzwýp câufsg̣n chị Tuyêjzwýt. Khó khădkrcn lădkrćm mơcfmýi có thêjzwỷ trèo đnlcaưhpxuơcfmỵc lêjzwyn giưhpxuơcfmỳng lơcfmýn của chị Tuyêjzwýt. Nêjzwýu Vưhpxuơcfmyng Phong khôcnnfng làm bâufsǵt cưhpxú đnlcajzwỳu gì thì làm sao có thêjzwỷ.

Tuy cơcfmy thêjzwỷ hădkrćn đnlcaang tưhpxù tưhpxù lại gâufsg̀n Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt nhưhpxung trong lòng Vưhpxuơcfmyng Phong cũng có chút hôcnnf̀i hôcnnf̣p. Hădkrćn đnlcaã cùng Hạ Tiêjzwỷu Mỹ, Đcnnfưhpxuơcfmỳng Ngải Nhu, Tưhpxủ Sa ba ngưhpxuơcfmỳi phụ nưhpxũ lêjzwyn giưhpxuơcfmỳng nhưhpxung mà cho tơcfmýi bâufsgy giơcfmỳ hădkrćn cũng chưhpxua cảm nhâufsg̣n qua cảm giác này. Cũng chỉ có chị Tuyêjzwýt - ngưhpxuơcfmỳi mà hădkrćn quan tâufsgm nhâufsǵt mơcfmýi có thêjzwỷ.

“Anh muôcnnf́n làm gì?” Cảm giác đnlcaưhpxuơcfmỵc cơcfmy thêjzwỷ của Vưhpxuơcfmyng Phong đnlcaang tưhpxù tưhpxù tiêjzwýn lại gâufsg̀n mình, Bôcnnf́i Vâufsgn Tuyêjzwýt có chút bôcnnf́i rôcnnf́i hôcnnf to.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.