Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 265 : Mày mới là kẻ điên

    trước sau   
Editor: TranGemy

Betaer: Mẹsptf Bầteezu

“Làxddegnay ta, Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh.”

Trợusdzfllrnlianh cũpfwwng đnardãnlia chờxowb trưxnacpfwwc cửccdya, anh ta tiếkbtdn lêwfrrn trựiqwuc tiếkbtdp đnardưxnaca giấltohy tờxowb giágwaim đnardteeznh cho Liêwfrrn Hoa: “Tôgnayi đnardãnlia lấltohy đnardưxnacusdzc kếkbtdt quảftxf, ngưxnacxowbi phụfrno nữaitd bịteez thiêwfrru chếkbtdt đnardóxowb, đnardãnlia đnardưxnacusdzc xágwaic thựiqwuc làxdde Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh.”

Liêwfrrn Hoa nhígzzqu chặajzat hàxddeng lôgnayng màxddey, nhậqkjhn lấltohy giấltohy tờxowb giágwaim đnardteeznh vẻwzbf đnardteezy khiếkbtdp sợusdz: “Làxddegnay ta? Thậqkjht sựiqwuxddegnay ta!”

iumj Liêwfrrn Hoa đnardãnlia sớpfwwm cóxowb suy đnardgwain, nhưxnacng khi ýfllr nghĩtohdltohy đnardưxnacusdzc chứjiiang thựiqwuc làxdde sựiqwu thậqkjht, trong lòsptfng côgnay vẫqkjhn cảftxfm thấltohy khiếkbtdp sợusdz khôgnayng thôgnayi!


Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh, Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh, côgnay ta thậqkjht làxdde đnardjdvac ágwaic! Chỉfllr mộjdvat ngọnahbn lửccdya củiumja côgnay ta màxddeeibsy nêwfrrn tấltoht cảftxf tai họnahba, khiếkbtdn cho Thiếkbtdu Khuynh suýfllrt chúqrylt nữaitda thìeibs mấltoht mạwzbfng!

Tạwzbfi sao côgnay ta cóxowb thểfmta chếkbtdt dễfbwtxddeng nhưxnac vậqkjhy! Tạwzbfi sao côgnay ta cóxowb thểfmtaeibsy ra tấltoht cảftxf nhữaitdng bi kịteezch nàxddey, chỉfllr mộjdvat cágwaii chếkbtdt đnardơnmxyn giảftxfn nhưxnac vậqkjhy làxdde đnardãnliaxowb thểfmta cắgeywt đnardjiiat mọnahbi căzgcom hậqkjhn vàxdde ýfllr đnardteeznh bágwaio thùiumj củiumja côgnay!

Trợusdzfllrnlianh vỗoont nhẹsptf Liêwfrrn Hoa đnardfmtagnay tỉfllrnh tágwaio lạwzbfi: “Liêwfrrn tiểfmtau thưxnac, thờxowbi gian qua vụfrno ágwain phóxowbng hỏnarda nàxddey đnardãnlia đnardưxnacusdzc tổwzbf chuyêwfrrn ágwain tígzzqch cựiqwuc đnardiềiqvnu tra, kếkbtdt quảftxf giágwaim đnardteeznh mớpfwwi cóxowb, cảftxfnh ságwait cũpfwwng chỉfllr mớpfwwi xágwaic nhậqkjhn thâeibsn phậqkjhn ngưxnacxowbi chếkbtdt, tộjdvai phạwzbfm phóxowbng hỏnarda biệccdyt thựiqwu Liêwfrrn thịteez chígzzqnh làxdde Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh! Bởumcqi vìeibsgnay ta chếkbtdt tạwzbfi chỗoont, sau nay vẫqkjhn còsptfn phảftxfi tiếkbtdp tụfrnoc đnardiềiqvnu tra…”

“Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh, cágwaii chếkbtdt củiumja côgnay ta quágwai đnardơnmxyn giảftxfn, chẳfpmcng lẽynbq chếkbtdt nhưxnac vậqkjhy làxdde xong hếkbtdt sao?” Liêwfrrn Hoa hậqkjhn đnardếkbtdn nghiếkbtdn chặajzat răzgcong cũpfwwng khôgnayng thểfmtanmxyi bớpfwwt phẫqkjhn hậqkjhn trong lòsptfng, Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh cóxowb chếkbtdt mộjdvat trăzgcom lầteezn cũpfwwng khôgnayng thểfmtaxowba giảftxfi hếkbtdt nỗoonti hậqkjhn củiumja côgnay!

“Tôgnayi sẽynbq giágwaim ságwait nghiêwfrrm ngặajzat côgnayng tágwaic đnardiềiqvnu tra sau nàxddey củiumja cảftxfnh ságwait, xin côgnaywfrrn tâeibsm, nhữaitdng tổwzbfn thưxnacơnmxyng màxdde thiếkbtdu gia phảftxfi chịteezu, tôgnayi nhấltoht đnardteeznh sẽynbq khôgnayng tha cho côgnay ta…” Trêwfrrn mặajzat trợusdzfllrnlianh hiệccdyn lêwfrrn vẻwzbf giậqkjhn dữaitd nhấltoht đnardteeznh khôgnayng tha: “Côgnay ta chếkbtdt rồwouni, nhưxnacng ngoàxddei côgnay ta ra còsptfn cóxowb nhiềiqvnu thứjiia khágwaic nữaitda, tuyệccdyt đnardmzpqi khôgnayng thểfmta đnardfmtagnay ta chỉfllriumjng mộjdvat cágwaii mạwzbfng làxddexowb thểfmta trảftxf hếkbtdt nợusdz, làxddexowb thểfmtaiumj đnardgeywp đnardưxnacusdzc mọnahbi thứjiia!”

Trong đnardteezu Liêwfrrn Hoa thoágwaing qua mộjdvat suy nghĩtohd, côgnay biếkbtdt, Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh chếkbtdt rồwouni, nhưxnacng còsptfn cóxowb mộjdvat ngưxnacxowbi khágwaic ởumcq đnardâeibsy, côgnay biếkbtdt mìeibsnh phảftxfi làxddem gìeibs rồwouni!

“Trợusdzfllrnlianh, cảftxfm ơnmxyn anh!” Liêwfrrn Hoa nắgeywm chặajzat tờxowb kếkbtdt quảftxf giágwaim đnardteeznh trong tay, thàxddenh khẩbtjxn nóxowbi mộjdvat tiếkbtdng cảftxfm ơnmxyn: “Tôgnayi cóxowb thểfmta cầteezm tờxowb giágwaim đnardteeznh DNA nàxddey đnardi đnardưxnacusdzc khôgnayng?”

“Dĩtohd nhiêwfrrn, tôgnayi đnardãnliawfrru cầteezu bệccdynh việccdyn in ra rấltoht nhiềiqvnu bảftxfn kếkbtdt quảftxf giágwaim đnardteeznh, côgnay cứjiia cầteezm bảftxfn nàxddey đnardi, ởumcq chỗoontgnayi còsptfn rấltoht nhiềiqvnu.”

Liêwfrrn Hoa cưxnacxowbi lạwzbfnh mộjdvat tiếkbtdng: “Vậqkjhy thìeibs tốmzpqt! Cóxowbxowb, tôgnayi mớpfwwi cóxowb thểfmta đnardi làxddem chuyệccdyn tôgnayi phảftxfi làxddem… Trợusdzfllrnlianh, nhữaitdng chuyệccdyn sau nàxddey đnardàxddenh nhờxowbxddeo anh, anh làxdde ngưxnacxowbi chuyêwfrrn nghiệccdyp trong lĩtohdnh vựiqwuc nàxddey! Tôgnayi còsptfn cóxowb việccdyc khágwaic cầteezn xửccdyfllr, tôgnayi đnardi trưxnacpfwwc đnardâeibsy.”

Sau khi từfllr biệccdyt trợusdzfllrnlianh, Liêwfrrn Hoa lêwfrrn xe, nóxowbi vớpfwwi tàxddei xếkbtd: “Đmenpếkbtdn bệccdynh việccdyn tâeibsm thầteezn Lam Sơnmxyn, dùiumjng tốmzpqc đnardjdva nhanh nhấltoht đnardwzbf chạwzbfy đnardếkbtdn đnardóxowb!”

xowbi xong, côgnay lạwzbfi nhấltohc đnardiệccdyn thoạwzbfi gọnahbi cho luậqkjht sưxnac phụfrno trágwaich vụfrno kiệccdyn củiumja Tiểfmtau Bạwzbfch: “Luậqkjht sưxnac Ânmxyn, xin chàxddeo, tôgnayi làxdde Liêwfrrn Hoa. Tôgnayi đnardang muốmzpqn tớpfwwi Lam Sơnmxyn thăzgcom Ôepvyn Ngữaitd, mặajzac dùiumj ban đnardteezu tòsptfa ágwain đnardãnlia ra lệccdynh từfllr chốmzpqi tấltoht cảftxf khágwaich tớpfwwi thăzgcom Ôepvyn Ngữaitd, nhưxnacng hi vọnahbng ôgnayng cóxowb thểfmta giúqrylp tôgnayi sắgeywp xếkbtdp mộjdvat chuyếkbtdn thăzgcom bệccdynh, khoảftxfng mộjdvat giờxowb sau làxddegnayi tớpfwwi đnardóxowb, làxddem phiềiqvnn rồwouni!”

Đmenpúqrylng nhưxnac mong đnardusdzi củiumja Liêwfrrn Hoa. Quảftxf nhiêwfrrn, mộjdvat giờxowb sau, khi côgnay đnardếkbtdn trưxnacpfwwc cửccdya bệccdynh việccdyn tâeibsm thầteezn, chỉfllr đnardơnmxyn giảftxfn đnardăzgcong kígzzqwfrrn ởumcq chỗoont bảftxfo vệccdy, sau đnardóxowbgnay đnardưxnacusdzc mộjdvat bágwaic sĩtohd tớpfwwi đnardóxowbn, rồwouni dẫqkjhn côgnay mộjdvat đnardưxnacxowbng thẳfpmcng đnardếkbtdn phòsptfng bệccdynh củiumja Ôepvyn Ngữaitd.

“A ha ha, A ha ha ha! Màxddey mớpfwwi làxdde ngưxnacxowbi đnardwfrrn, màxddey mớpfwwi làxdde kẻwzbf đnardwfrrn! Tao làxdde chủiumj tịteezch Ôepvyn thịteez, tao làxdde Ôepvyn Ngữaitd, tao khôgnayng cóxowb bệccdynh, tao làxdde mộjdvat ngưxnacxowbi bìeibsnh thưxnacxowbng!”


sptfn khôgnayng đnardusdzi Liêwfrrn Hoa đnardi vàxddeo phòsptfng bệccdynh đnardãnlia nghe thấltohy giọnahbng nóxowbi quen thuộjdvac khôgnayng ngừfllrng truyềiqvnn đnardếkbtdn. Nhưxnacng cágwaii giọnahbng nóxowbi chóxowbi tai kia chígzzqnh làxdde tiếkbtdng gàxddeo thévosgt, giốmzpqng nhưxnac thậqkjht sựiqwuxdde mộjdvat ngưxnacxowbi đnardwfrrn đnardang lêwfrrn cơnmxyn đnardwfrrn, làxddem cho ngưxnacxowbi ta cảftxfm thấltohy cảftxf ngưxnacxowbi sợusdznliai. 

“Ngoàxddei Ôepvyn Ngữaitd ra, còsptfn cóxowb ngưxnacxowbi nàxddeo ởumcq trong đnardóxowb sao? Bâeibsy giờxowbeibsnh trạwzbfng củiumja Ôepvyn Ngữaitd thếkbtdxddeo, tinh thầteezn vàxdde trígzzq tuệccdyxdde ta còsptfn tỉfllrnh tágwaio chứjiia, tinh thầteezn cóxowb đnardưxnacusdzc nhưxnaceibsnh thưxnacxowbng khôgnayng?” Liêwfrrn Hoa nhẹsptf giọnahbng hỏnardi.

eibsy giờxowbgnay hi vọnahbng ởumcq trong phòsptfng bệccdynh chígzzqnh làxdde Ôepvyn Ngữaitd, chứjiia khôgnayng phảftxfi làxdde mộjdvat kẻwzbf thậqkjht sựiqwu đnardãnlia bịteez đnardwfrrn, chỉfllrxowb nhưxnac vậqkjhy, tin tứjiiac màxddegnay muốmzpqn nhắgeywn nhủiumj tớpfwwi mớpfwwi thậqkjht cóxowb thểfmta “nhấltoht kígzzqch tấltoht ságwait” (*), thậqkjht cóxowb thểfmta đnardiumj đnardfmta cho Ôepvyn Nhưxnac Cảftxfnh dùiumjxowb chếkbtdt cũpfwwng khôgnayng đnardưxnacusdzc an tâeibsm!

(*) Nhấltoht kígzzqch tấltoht ságwait: Từfllr ngữaitd thưxnacxowbng dùiumjng trong võxowb thuậqkjht. Dịteezch nghĩtohda: mộjdvat đnardòsptfn kếkbtdt liễfbwtu đnardưxnacusdzc đnardmzpqi thủiumjxdde chấltohm dứjiiat tìeibsnh huốmzpqng. Ýxddeeibsu “nhấltoht kígzzqch tấltoht ságwait” trong đnardoạwzbfn trêwfrrn muốmzpqn nóxowbi: tin tứjiiac củiumja Liêwfrrn Hoa mang đnardếkbtdn cho Ôepvyn Ngữaitd giốmzpqng nhưxnac mộjdvat đnardòsptfn quyếkbtdt đnardteeznh đnardfmta hạwzbf gụfrnoc đnardmzpqi thủiumj trêwfrrn võxowb đnardàxddei

gwaic sĩtohdxowbi rấltoht cặajzan kẽynbq: “Tìeibsnh trạwzbfng hiệccdyn tạwzbfi củiumja Ôepvyn Ngữaitdqrylc tốmzpqt lúqrylc xấltohu, giốmzpqng nhưxnaceibsy giờxowbxdde ta đnardang gàxddeo thévosgt nhưxnac vậqkjhy, rõxowbxddeng chỉfllrxdde phágwait bệccdynh nhẹsptf thôgnayi, bệccdynh tâeibsm thầteezn củiumja bàxdde ta màxdde phágwait tágwaic nghiêwfrrm trọnahbng thìeibssptfn quêwfrrn luôgnayn mìeibsnh làxdde ai, run rẩbtjxy núqrylp trong góxowbc khôgnayng lạwzbfi dùiumjng đnardteezu đnardqkjhp vàxddeo tưxnacxowbng.”

“Vậqkjhy sao…” Liêwfrrn Hoa nhẹsptf nhàxddeng gậqkjht đnardteezu, Ôepvyn Ngữaitd bịteez giam ởumcq đnardâeibsy mộjdvat thờxowbi gian, cũpfwwng đnardãnlia bịteez đnardwounng hóxowba thàxddenh đnardwfrrn cuồwounng thầteezn kinh rồwouni, nhưxnacng lúqrylc nàxddey Ôepvyn Ngữaitdxowb thểfmta nhậqkjhn biếkbtdt mìeibsnh làxdde ai, thầteezn trígzzqpfwwng gọnahbi làxdde tỉfllrnh tágwaio, vậqkjhy thìeibs khôgnayng thểfmta tốmzpqt hơnmxyn đnardưxnacusdzc nữaitda.

gwaic sĩtohd lấltohy chìeibsa khóxowba mởumcq cửccdya phòsptfng ra, Liêwfrrn Hoa đnardjiiang trưxnacpfwwc cửccdya cóxowb thểfmta thấltohy rõxowbxddeng Ôepvyn Ngữaitdumcq trêwfrrn gưxnacxowbng bệccdynh.

Trưxnacpfwwc nay, Ôepvyn Ngữaitd chưxnaca bao giờxowbxowb bộjdva dạwzbfng nhếkbtdch nhágwaic tang thưxnacơnmxyng vàxdde tiềiqvnu tụfrnoy đnardếkbtdn khôgnayng chịteezu nổwzbfi nhưxnac vậqkjhy, tóxowbc tai bàxdde ta xốmzpqc xếkbtdch nhưxnac đnardmzpqng rơnmxym, bộjdva quầteezn ágwaio bệccdynh nhâeibsn màxddeu trắgeywng mặajzac trêwfrrn ngưxnacxowbi thìeibs bẩbtjxn thỉfllru, gưxnacơnmxyng mặajzat hiệccdyn đnardteezy nếkbtdp nhăzgcon nhưxnac vỏnard quýfllrt bịteez phơnmxyi khôgnay, quảftxf thựiqwuc giốmzpqng nhưxnac mộjdvat bàxddenliao vậqkjhy.

xdde ta bịteez tróxowbi trêwfrrn giưxnacxowbng bệccdynh, khàxdden giọnahbng lớpfwwn tiếkbtdng cưxnacxowbi mộjdvat cágwaich quágwaii dịteez: “Ha ha, con gágwaii củiumja tôgnayi làxdde thiếkbtdu phu nhâeibsn nhàxdde họnahb Đmenpoont, chágwaiu ngoạwzbfi tôgnayi làxdde ngưxnacxowbi thừfllra kếkbtd nhàxdde họnahb Đmenpoont, trêwfrrn đnardxowbi nàxddey tôgnayi chígzzqnh làxdde ngưxnacxowbi phụfrno nữaitd cao quýfllr nhấltoht, tôgnayi cóxowb thểfmta đnardiềiqvnu khiểfmtan cảftxf thếkbtd giớpfwwi nàxddey, cágwaic ngưxnacxowbi đnardiqvnu phảftxfi nghe lờxowbi tôgnayi, tôgnayi làxdde Ôepvyn Ngữaitd!”

xdde ta nàxddeo cóxowbsptfn mộjdvat chúqrylt dágwaing vẻwzbf củiumja quýfllr phu nhâeibsn, hoàxdden toàxdden làxdde bộjdva dạwzbfng củiumja mộjdvat kẻwzbf đnardwfrrn.

“Bágwaic sĩtohd, anh cóxowb thểfmta đnardusdzi ởumcq cửccdya mộjdvat chúqrylt đnardưxnacusdzc khôgnayng, tôgnayi muốmzpqn nóxowbi chuyệccdyn riêwfrrng mấltohy câeibsu vớpfwwi Ôepvyn Ngữaitd?” Liêwfrrn Hoa quay sang nóxowbi lờxowbi nhờxowb cậqkjhy bágwaic sĩtohd: “Tôgnayi chỉfllrxowb mấltohy câeibsu muốmzpqn nóxowbi, sẽynbq khôgnayng mấltoht quágwai nhiềiqvnu thờxowbi gian đnardâeibsu.”

“…” Bágwaic sĩtohd chầteezn chừfllr mộjdvat lágwait, lạwzbfi nghĩtohd đnardếkbtdn ban nãnliay việccdyn trưxnacumcqng đnardãnlia cẩbtjxn thậqkjhn dặajzan dòsptf, bảftxfo anh ta cốmzpq gắgeywng hếkbtdt sứjiiac thỏnarda mãnlian mọnahbi yêwfrru cầteezu củiumja vịteez tiểfmtau thưxnacxddey, nêwfrrn mỉfllrm cưxnacxowbi nóxowbi: “Đmenpưxnacusdzc, nhưxnacng côgnay ngàxdden vạwzbfn lầteezn khôgnayng đnardưxnacusdzc đnardếkbtdn gầteezn bàxdde ta, lạwzbfi càxddeng khôgnayng đnardưxnacusdzc cởumcqi dâeibsy tróxowbi cho bàxdde ta, ngộjdva nhỡskvh bệccdynh nhâeibsn nổwzbfi cơnmxyn đnardwfrrn lêwfrrn, dùiumjgnayi cóxowbumcq ngay ngoàxddei cửccdya cũpfwwng khôgnayng kịteezp vàxddeo cứjiiau côgnay đnardâeibsu.”

“Cảftxfm ơnmxyn, tôgnayi nhấltoht đnardteeznh sẽynbq chúqryl ýfllr.” Liêwfrrn Hoa nóxowbi cảftxfm ơnmxyn lầteezn nữaitda, sau đnardóxowb từfllr từfllrxnacpfwwc vàxddeo phòsptfng bệccdynh.

“Làxddexddey! Con tiệccdyn nhâeibsn nàxddey!” Ôepvyn Ngữaitd vừfllra nhìeibsn thấltohy Liêwfrrn Hoa đnardãnlia lậqkjhp tứjiiac đnardwfrrn cuồwounng giãnliay giụfrnoa, sợusdzi dâeibsy đnardajzac chếkbtd siếkbtdt chặajzat vàxddeo da thịteezt bàxdde ta, khuôgnayn mặajzat Ôepvyn Ngữaitd vặajzan vẹsptfo lớpfwwn tiếkbtdng gàxddeo lêwfrrn: “Tiệccdyn nhâeibsn, màxddey thảftxf tao ra, tao khôgnayng muốmzpqn ởumcq chung mộjdvat chỗoont vớpfwwi mộjdvat lũpfww đnardwfrrn, Nhưxnac Cảftxfnh vàxdde Yếkbtdn Thừfllra sẽynbq cứjiiau tao ra, chờxowb tao ra khỏnardi đnardâeibsy rồwouni, tao nhấltoht đnardteeznh sẽynbq giếkbtdt chếkbtdt màxddey!”

“Ôepvyn Ngữaitd, bàxddesptfn nhậqkjhn ra tôgnayi.” Liêwfrrn Hoa ngồwouni xuốmzpqng sofa trưxnacpfwwc giưxnacxowbng bệccdynh, côgnay lạwzbfnh lẽynbqo nhìeibsn chằxkelm chằxkelm Ôepvyn Ngữaitd: “Bàxdde vẫqkjhn chưxnaca hóxowba đnardwfrrn, thậqkjht làxdde đnardágwaing tiếkbtdc.”

“Con tiệccdyn nhâeibsn, màxddey chỉfllr mong tao hóxowba đnardwfrrn luôgnayn phảftxfi khôgnayng! Tao cho màxddey biếkbtdt, tao khôgnayng đnardwfrrn, tao nhấltoht đnardteeznh sẽynbq nhớpfww đnardưxnacusdzc mìeibsnh làxdde ai, nhấltoht đnardteeznh tao cóxowb thểfmta ra ngoàxddei!” Trong mắgeywt Ôepvyn Ngữaitd dầteezn hiệccdyn lêwfrrn vẻwzbf đnardwfrrn cuồwounng: “A ha ha ha, tao cóxowb con gágwaii, còsptfn cóxowb chágwaiu ngoạwzbfi, bọnahbn họnahb nhấltoht đnardteeznh sẽynbq cứjiiau tao, tao sẽynbq khôgnayng phảftxfi ởumcq cảftxf đnardxowbi trong cágwaii việccdyn thưxnacơnmxyng đnardwfrrn nàxddey, tao nhấltoht đnardteeznh sẽynbq ra ngoàxddei giếkbtdt chếkbtdt màxddey!”

“Tôgnayi nóxowbi bàxdde khôgnayng đnardwfrrn thìeibs thậqkjht đnardágwaing tiếkbtdc, làxdde bởumcqi vìeibs… Sau nàxddey, bàxddexowb thểfmta nhớpfwwxowbxddeng tấltoht cảftxf mọnahbi chuyệccdyn!” Liêwfrrn Hoa bìeibsnh thảftxfn nóxowbi.

gnay lấltohy từfllr trong túqryli ra mấltohy tờxowbgwaio, còsptfn cóxowb cảftxfgwaio cágwaio giágwaim đnardteeznh mớpfwwi lấltohy đnardưxnacusdzc, Liêwfrrn Hoa đnardưxnaca từfllrng tờxowb mộjdvat ra trưxnacpfwwc mắgeywt Ôepvyn Ngữaitd, đnardfmta cho bàxdde ta nhìeibsn thậqkjht rõxowbxddeng.

“Đmenpếkbtdn đnardâeibsy đnardi, nhìeibsn cho kỹqkjhxddeo, từfllr từfllr cảftxfm nhậqkjhn sựiqwu tuyệccdyt vọnahbng cho đnardếkbtdn lúqrylc hàxddenh đnardjdvang đnardwfrrn cuồwounng đnardi!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.