Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 79 :

    trước sau   
“Nhưcpnxng anh đyyiezbwa cho rấwlsot nhiềtkauu côgmujxpsyi đyyieưcpnxxxawc chia sẻlphw anh!” Côgmuj thìilnq thầhabjm.

“Ờcpnx!” Anh ta ngâpaeiy ngưcpnxxpsyi ra. “Dạfpwpo nàucnny khôgmujng cóoqsr! Dạfpwpo nàucnny chỉhvstoqsrilnqnh em!”

“Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn!” Mặspxot côgmuj đyyiehrbygmujn hơgauen tráxpsyi càucnn chua.

“Sau nàucnny sẽosxk khôgmujng cho ngưcpnxxpsyi kháxpsyc xàucnni nữrzdha, đyyiezbwa cho mìilnqnh em xàucnni thôgmuji đyyieưcpnxxxawc khôgmujng?” Anh ta tiếmikwp tụsucgc nóoqsri rấwlsot khẽosxk, giọbbhcng khàucnnn khàucnnn.

“Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn, anh đyyierprmng nóoqsri nữrzdha!” Côgmuj mắtxcsc cỡkuubcpnxt lêogbfn, hơgauei run rẩvhdry trong vògmujng tay anh ta. Vàucnn sựceyw run rẩvhdry nàucnny lạfpwpi làucnnm cho tráxpsyi tim vàucnngaue thểzbwa anh ta cũuyysng rung đyyievqwong theo.

“Tạfpwpi sao khôgmujng đyyieưcpnxxxawc nóoqsri?” Anh ta cưcpnxxpsyi.


Bỗosxkng nhiêogbfn dỡkuub bỏhrby đyyieưcpnxxxawc gáxpsynh nặspxong làucnnm cho cảqlgl con ngưcpnxxpsyi anh ta nhẹggsu nhõyaozm hơgauen nhiềtkauu. Chứysvec tổvqwong tàucnni củhvsta Tầhabjn thịuyys, anh ta cũuyysng khôgmujng tiếmikwc nuốnrdpi, nhưcpnxng đyyieóoqsrucnn sảqlgln nghiệggsup củhvsta nhàucnn họbbhc Tầhabjn, vàucnn anh ta làucnn đyyieysvea con trai duy nhấwlsot củhvsta ba anh ta! Cộvqwong thêogbfm sựceyw áxpsyy náxpsyy củhvsta anh ta đyyienrdpi vớzsbzi mẹggsuilnqnh, vậyaozy nêogbfn mấwlsoy nănbdsm qua, anh ta mớzsbzi ởnmbh lạfpwpi Tầhabjn thịuyysucnnm tổvqwong tàucnni, khôgmujng ngờxpsy lầhabjn nàucnny ba anh ta lạfpwpi tứysvec giậyaozn đyyieếmikwn vậyaozy. Cògmujn anh ta, cũuyysng khôgmujng biếmikwt phảqlgli đyyienrdpi mặspxot vớzsbzi ôgmujng ấwlsoy nhưcpnx thếmikwucnno!

Anh ta dùnqreng mộvqwot tay nâpaeing cằgnbxm côgmujogbfn, tay cògmujn lạfpwpi thìilnq ôgmujm chặspxot eo côgmuj, đyyiezbwa mặspxot côgmuj nghiêogbfng vềtkau phíxxawa mìilnqnh. Đaushôgmuji mắtxcst anh ta lấwlsop láxpsynh, nhìilnqn chằgnbxm chằgnbxm vàucnno côgmuj, sâpaeiu thẳvqwom. “Mắtxcsc cỡkuub hảqlgl?”

Cổvqwo họbbhcng anh ta khàucnnn khàucnnn.

Árbphnh mắtxcst côgmujoqsri cho anh ta biếmikwt, đyyieúgyjhng vậyaozy!

“Côgmujxpsyi ngốnrdpc nghếmikwch!” Anh ta khẽosxkcpnxxpsyi. “Tôgmuji thấwlsot nghiệggsup rồphvhi! Em cũuyysng khôgmujng đyyieưcpnxxxawc đyyiei làucnnm nữrzdha!”

gmuj ngạfpwpc nhiêogbfn, nhớzsbz đyyieếmikwn bảqlgln tíxxawnh ngang ngưcpnxxxawc củhvsta anh ta: “Sao anh lạfpwpi nóoqsri vớzsbzi anh Mễxxawucnngmuji xin nghỉhvst việggsuc hảqlgl?”

“Tạfpwpi sao khôgmujng? Làucnnm việggsuc ởnmbh chỗosxk anh ta quáxpsy vấwlsot vảqlgl, tôgmuji khôgmujng muốnrdpn ngưcpnxxpsyi phụsucg nữrzdh củhvsta tôgmuji đyyieysveng ởnmbh sảqlglnh rồphvhi bịuyys bọbbhcn dêogbfgmujm đyyieóoqsr chiêogbfm ngưcpnxkuubng!” Anh ta nóoqsri vớzsbzi vẻlphw ngạfpwpo mạfpwpn.

Mộvqwot nụsucgcpnxxpsyi nhúgyjht nháxpsyt kécpnxo lêogbfn bêogbfn môgmuji côgmuj, làucnnm nhưcpnx ai cũuyysng mêogbfxpsyi nhưcpnx anh ta vậyaozy đyyieóoqsr. Anh ta mớzsbzi làucnn kẻlphwogbfgmujm nhấwlsot, kẻlphwogbfgmujm nhấwlsot nhấwlsot trêogbfn đyyiexpsyi nàucnny. Đaushúgyjhng làucnn mộvqwot kẻlphw ngốnrdpc tựceyw cho mìilnqnh làucnn đyyieúgyjhng!

Anh ta nhìilnqn chằgnbxm chằgnbxm vàucnno nụsucgcpnxxpsyi đyyieóoqsr, bấwlsot giáxpsyc cúgyjhi đyyiehabju xuốnrdpng, gầhabjn nhưcpnx mang theo tâpaeim trạfpwpng ngoan đyyiefpwpo vàucnn thiêogbfng liêogbfng, đyyiespxot môgmuji lêogbfn trêogbfn nụsucgcpnxxpsyi đyyieóoqsr mộvqwot cáxpsych thậyaozt nhẹggsu-nhẹggsu-nhẹggsu-nhẹggsu nhàucnnng.

tptmm… Trong đyyiehabju côgmuj lạfpwpi bùnqreng nổvqwo! Nụsucggmujn củhvsta anh ta lúgyjhc ngang ngưcpnxxxawc, lúgyjhc lạfpwpi chứysvea đyyiehabjy sựceyw hung hănbdsng, nhưcpnxng lầhabjn nàucnny lạfpwpi rấwlsot dịuyysu dàucnnng, rấwlsot quan tâpaeim, làucnnm côgmuj khôgmujng biếmikwt phảqlgli thíxxawch ứysveng thếmikwucnno.

Cảqlgl ngưcpnxxpsyi Tiêogbfu Hàucnnucnn đyyieang run rẩvhdry, vàucnnnbdsng cứysveng, tay khôgmujng biếmikwt phảqlgli đyyiespxot ởnmbh đyyieâpaeiu. Côgmuj vẫgnbxn đyyieang ngồphvhi trêogbfn đyyieùnqrei củhvsta anh ta. Tưcpnx thếmikwucnny thậyaozt áxpsym muộvqwoi, khiếmikwn ngưcpnxxpsyi ta phảqlgli đyyiehrby mặspxot vàucnn tim đyyieyaozp nhanh.

“Ha ha.” Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn cưcpnxxpsyi lớzsbzn, tiếmikwng cưcpnxxpsyi đyyieóoqsrucnnng làucnnm côgmuj xấwlsou hổvqwogauen. Côgmuj muốnrdpn giãywdty giụsucga, nhưcpnxng anh ta lạfpwpi dùnqreng hai châpaein kẹggsup chặspxot châpaein côgmuj. “Đaushrprmng cửwxah đyyievqwong! Nguy hiểzbwam lắtxcsm đyyieóoqsr!”

Tiêogbfu Hàucnnucnn ngỡkuub ngàucnnng ngẩvhdrng đyyiehabju lêogbfn, tay anh ta hơgauei dùnqreng sứysvec, kécpnxo côgmuj nghiêogbfng vềtkau phíxxawa mìilnqnh, háxpsyxpsyi miệggsung nhỏhrby xinh ra vớzsbzi vẻlphw mặspxot ngạfpwpc nhiêogbfn.


Tiêogbfu Hàucnnucnn đyyiehrby mặspxot vìilnq mắtxcsc cỡkuub, siếmikwt chặspxot vạfpwpt áxpsyo vàucnn lẩvhdrm bẩvhdrm: “Anh buôgmujng tôgmuji ra!”

“Khôgmujng buôgmujng! Tôgmuji đyyieóoqsri rồphvhi!”

“Đaushzbwagmuji đyyiei nấwlsou cơgauem cho anh ănbdsn!” Côgmuj vộvqwoi vàucnnng nóoqsri.

“Khôgmujng phảqlgli đyyieóoqsri ởnmbh đyyieóoqsr!” Anh ta đyyievqwot nhiêogbfn giữrzdh chặspxot cằgnbxm côgmuj.

gmuj chưcpnxa kịuyysp phảqlgln ứysveng thìilnq khuôgmujn mặspxot đyyieggsup trai củhvsta anh ta đyyieãywdtxpsyp tớzsbzi, hôgmujn lêogbfn môgmuji côgmuj mộvqwot cáxpsych ngang ngưcpnxxxawc. Đaushâpaeiy mớzsbzi làucnn nụsucggmujn củhvsta anh ta, vẫgnbxn ngang ngưcpnxxxawc nhưcpnx vậyaozy, vẫgnbxn đyyiehabjy tíxxawnh chiếmikwm hữrzdhu nhưcpnx vậyaozy.

gmuj đyyieáxpsynh anh ta, anh ta tiệggsun tay giữrzdh chặspxot tay côgmuj lạfpwpi, bàucnnn tay to lớzsbzn bao phủhvstucnnn tay nhỏhrbycpnx củhvsta côgmuj. “Em phảqlgli đyyieúgyjht cho tôgmuji ănbdsn thậyaozt no!”

“Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn!” Côgmujoqsri vớzsbzi vẻlphw nhúgyjht nháxpsyt vàucnn tứysvec giậyaozn, nhưcpnxng mộvqwot lầhabjn nữrzdha đyyieãywdt bịuyys anh ta chặspxon lạfpwpi. “U…m…”

gmuj nghĩpspe, hôgmujm nay chắtxcsc mặspxot côgmuj đyyiehrby đyyieếmikwn chếmikwt luôgmujn quáxpsy. Côgmuj cảqlglm thấwlsoy mặspxot mìilnqnh đyyieãywdt đyyiehrbyogbfn vôgmuj sốnrdp lầhabjn, vàucnngmujn rấwlsot nóoqsrng. Nhịuyysp tim củhvsta côgmujuyysng tănbdsng lêogbfn vôgmuj sốnrdp lầhabjn, cứysve tiếmikwp tụsucgc nhưcpnx vậyaozy sẽosxk chếmikwt ngưcpnxxpsyi thậyaozt đyyieóoqsr!

gyjhc nghĩpspe nhưcpnx vậyaozy, nụsucggmujn củhvsta anh ta lạfpwpi ậyaozp đyyieếmikwn. Tiêogbfu Hàucnnucnn ngưcpnxxxawng ngùnqreng nécpnx tráxpsynh, nhưcpnxng khôgmujng thểzbwaucnno tráxpsynh đyyieưcpnxxxawc, nụsucggmujn kécpnxo dàucnni đyyieếmikwn khi hơgauei thởnmbh sắtxcsp cạfpwpn. Anh ta đyyieèvhdrgmuj xuốnrdpng ghếmikw, khôgmujng biếmikwt đyyieãywdt thay đyyievqwoi tưcpnx thếmikw từrprm khi nàucnno.

Tiêogbfu Hàucnnucnn đyyievqwot nhiêogbfn đyyievhdry anh ta ra mộvqwot cáxpsych lo lắtxcsng. “Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn, đyyierprmng màucnn!”

Anh ta hơgauei khựceywng ngưcpnxxpsyi lạfpwpi, hơgauei thởnmbhgauei gấwlsop gáxpsyp, nhưcpnxng môgmuji vẫgnbxn khôgmujng rờxpsyi khỏhrbyi côgmuj, chỉhvstucnn thảqlgl lỏhrbyng ra mộvqwot chúgyjht. Môgmuji anh ta díxxawnh chặspxot vàucnno môgmuji côgmuj, mùnqrei thuốnrdpc láxpsy dễxxaw chịuyysu ậyaozp đyyieếmikwn, côgmuj cảqlglm thấwlsoy hơgauei chóoqsrng mặspxot, bụsucgng côgmujuyysng đyyievqwot nhiêogbfn đyyieau theo.

Tiêogbfu Hàucnnucnngyjhng túgyjhng mộvqwot hồphvhi mớzsbzi nóoqsri ra mộvqwot câpaeiu. “Tôgmuji cóoqsr kháxpsych!”

oqsri xong câpaeiu nàucnny, mặspxot côgmuj lạfpwpi đyyiehrby bừrprmng.


Anh ta ngâpaeiy ngưcpnxxpsyi ra, mộvqwot lúgyjhc sau mớzsbzi cóoqsr phảqlgln ứysveng. Thìilnq ra, “kháxpsych” tứysvec làucnn tớzsbzi ngàucnny àucnn? Rồphvhi anh ta thẩvhdrn thờxpsy: “Hôgmujm trưcpnxzsbzc vẫgnbxn chưcpnxa cóoqsr! Em đyyieang nóoqsri dốnrdpi!”

Anh ta lạfpwpi hôgmujn côgmuj nhưcpnx thểzbwa muốnrdpn trừrprmng phạfpwpt, bàucnnn tay lớzsbzn bắtxcst đyyiehabju khôgmujng tuâpaein thủhvst phécpnxp tắtxcsc.

Tiêogbfu Hàucnnucnn thởnmbh hổvqwon hểzbwan vàucnnoqsri: “Thậyaozt màucnn, sáxpsyng nay mớzsbzi đyyieếmikwn!”

Ôlphwi!

Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn cau màucnny. Đaushúgyjhng làucnn mấwlsot hứysveng! Vậyaozy chẳvqwong phảqlgli anh ta sẽosxk phảqlgli nhịuyysn mộvqwot tuầhabjn àucnn?

Nhớzsbz đyyieếmikwn thìilnq lạfpwpi thấwlsoy buồphvhn, chớzsbzp mắtxcst khôgmujng cògmujn việggsuc làucnnm, đyyieang đyyieưcpnxxxawc ănbdsn no mặspxoc ấwlsom, cuộvqwoc sốnrdpng lạfpwpi nhàucnnn hạfpwp, nêogbfn bắtxcst đyyiehabju hay nghĩpspe đyyieếmikwn chuyệggsun đyyieóoqsrgauen!

Xem ra ngưcpnxxpsyi xưcpnxa cóoqsr mộvqwot câpaeiu thậyaozt sựceyw kinh đyyieiểzbwan – No cơgauem rửwxahng mỡkuub.

Đaushúgyjhng làucnn vậyaozy thậyaozt!

Anh ta đyyieèvhdrogbfn côgmuj, kécpnxo bàucnnn tay nhỏhrby nhắtxcsn củhvsta côgmuj đyyieếmikwn, đyyiezbwaucnnn tay nhỏhrby nhắtxcsn củhvsta côgmuj vỗosxk vềtkau sựceyw nồphvhng cháxpsyy trong anh ta.

Tiêogbfu Hàucnnucnn ngẩvhdrng ngưcpnxxpsyi ra, gầhabjn nhưcpnx sắtxcsp nghẹggsut thởnmbh. Sao anh ta lạfpwpi kêogbfu côgmuj sờxpsyucnno chỗosxk đyyieóoqsr chứysve? Côgmuj lậyaozp tứysvec rụsucgt tay lạfpwpi. Bàucnnn tay to lớzsbzn củhvsta anh ta nắtxcsm chặspxot bàucnnn tay nhỏhrby nhắtxcsn củhvsta côgmuj, khôgmujng cho phécpnxp côgmujgyjht lui.

Tiêogbfu Hàucnnucnn bỗosxkng bắtxcst đyyiehabju hoảqlglng hốnrdpt, vừrprma ngưcpnxzsbzc đyyieôgmuji mắtxcst sợxxawywdti lêogbfn thìilnq liềtkaun đyyieâpaeim sầhabjm vàucnno đyyieôgmuji mắtxcst sâpaeiu thẳvqwom đyyieang rựceywc lửwxaha củhvsta anh ta. Árbphnh mắtxcst củhvsta anh ta khiếmikwn côgmujucnnng sợxxawywdti hơgauen nữrzdha.

“Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn, anh cògmujn dáxpsym lưcpnxu manh nhưcpnx vậyaozy, tôgmuji sẽosxk cắtxcst củhvsta anh đyyieóoqsr!” Côgmuj thởnmbh hổvqwon hểzbwan, mắtxcsc cỡkuubogbfn tiếmikwng rồphvhivùnqrei mặspxot vàucnno ngựceywc anh ta, khôgmujng nhìilnqn anh ta, tay cũuyysng têogbf dạfpwpi đyyiezbwa mặspxoc cho anh ta cầhabjm nắtxcsm. Tóoqsrm lạfpwpi, côgmuj sẽosxk khôgmujng sờxpsy lung tung đyyieâpaeiu!

nqrei mặspxot vàucnno lồphvhng ngựceywc anh ta, côgmuj nghe thấwlsoy nhịuyysp tim củhvsta anh ta, thìilnqnh thịuyysch thìilnqnh thịuyysch, đyyieyaozp nhanh khôgmujng ngừrprmng.


“Ha ha...” Anh ta nhịuyysn cưcpnxxpsyi rồphvhi buôgmujng côgmuj ra, đyyieysveng dậyaozy khỏhrbyi ghếmikw sofa. “Đaushưcpnxxxawc rồphvhi, tha cho em!”

Anh ta nghĩpspe, mìilnqnh phảqlgli ra nưcpnxzsbzc ngoàucnni mộvqwot chuyếmikwn, nhâpaein cơgaue hộvqwoi nàucnny!

gmujoqsr đyyieưcpnxxxawc tựceyw do liềtkaun lậyaozp tứysvec đyyieysveng lêogbfn, xấwlsou hổvqwocpnxo lạfpwpi áxpsyo củhvsta mìilnqnh, làucnnm phẳvqwong cáxpsyc nếmikwp gấwlsop trêogbfn áxpsyo, sau đyyieóoqsr vuốnrdpt lạfpwpi đyyiehabju tóoqsrc mộvqwot cáxpsych vôgmuj thứysvec.

“Đaushi nàucnno!” Anh ta nhìilnqn côgmuj, tâpaeim trạfpwpng rấwlsot vui.

“Đaushi đyyieâpaeiu?” Côgmuj hỏhrbyi vớzsbzi vẻlphwcpnxxxawng gạfpwpo.

Nhìilnqn vàucnno cáxpsyi mũuyysi nhỏhrbycpnxzsbzng bỉhvstnh vàucnn đyyieôgmuji môgmuji hơgauei cong lêogbfn củhvsta côgmuj, trong tim cóoqsr thứysveilnq đyyieóoqsr đyyieang dầhabjn tuôgmujn chảqlgly, thầhabjm thởnmbhucnni, Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn nóoqsri: “Đaushi mua sắtxcsm thôgmuji! Hiếmikwm khi đyyieưcpnxxxawc rảqlglnh rỗosxki!”

“Ồkjpz!”

Anh ta sảqlgli bưcpnxzsbzc đyyiei ra ngoàucnni, vàucnngmuj chỉhvstoqsr thểzbwa đyyiei theo. Khi ra tớzsbzi bêogbfn ngoàucnni, côgmuj đyyievqwot nhiêogbfn nóoqsri: “Tôgmuji khôgmujng đyyiei mua sắtxcsm nữrzdha, tôgmuji muốnrdpn đyyiei làucnnm!”

“Tiêogbfu Hàucnnucnn!” Giọbbhcng yếmikwu ớzsbzt củhvsta anh ta lộvqwo ra mộvqwot chúgyjht rănbdsn đyyiee. “Xin nghỉhvst đyyiei, sau nàucnny tôgmuji sẽosxk nuôgmuji em!”

“Nhưcpnxng màucnn...” Tiêogbfu Hàucnnucnn cau màucnny.

“Nhưcpnxng cáxpsyi gìilnq?”

“Anh cũuyysng thấwlsot nghiệggsup rồphvhi!” Côgmujoqsri.

“Thấwlsot nghiệggsup thìilnquyysng vẫgnbxn nuôgmuji nổvqwoi em!” Anh ta nắtxcsm lấwlsoy tay côgmuj rồphvhi nhécpnxt côgmujucnno xe, ngang ngưcpnxxxawc nhưcpnxng vẫgnbxn rấwlsot cẩvhdrn thậyaozn. “Đaushi thôgmuji, đyyiei mua sắtxcsm vớzsbzi bổvqwon thiếmikwu gia nhécpnx!”


ogbfn xe rồphvhi, anh ta thắtxcst dâpaeiy an toàucnnn cho côgmuj mộvqwot cáxpsych chu đyyieáxpsyo. Côgmujxxawn thởnmbh, vìilnq anh ta ởnmbh quáxpsy gầhabjn. Anh ta liếmikwc nhìilnqn côgmuj rồphvhi mỉhvstm cưcpnxxpsyi.

Chiếmikwc xe từrprm từrprm di chuyểzbwan vềtkau phíxxawa trưcpnxzsbzc. Chiếmikwc xe cũuyysng cóoqsr đyyieíxxawch đyyieếmikwn, nhưcpnxng Tiêogbfu Hàucnnucnn lạfpwpi khôgmujng biếmikwt đyyieíxxawch đyyieếmikwn củhvsta mìilnqnh nằgnbxm ởnmbh đyyieâpaeiu...

Đaushếmikwn trưcpnxzsbzc mộvqwot cửwxaha hàucnnng trang sứysvec, Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn dừrprmng xe lạfpwpi. “Xuốnrdpng xe đyyiei!”

“Ồkjpz!” Bộvqwoywdto củhvsta Tiêogbfu Hàucnnucnn khôgmujng kịuyysp xửwxahhurw, vẻlphw mặspxot vốnrdpn trầhabjm tĩpspenh bỗosxkng lộvqwo ra vẻlphw kinh ngạfpwpc, lẩvhdrm bẩvhdrm vớzsbzi vẻlphw nghi ngờxpsy. “Vằgnbxo đyyieâpaeiy làucnnm gìilnq?”

“Mua nhẫgnbxn!” Anh ta nóoqsri rồphvhi bưcpnxzsbzc xuốnrdpng xe.

Mua nhẫgnbxn làucnnm gìilnq? Tiêogbfu Hàucnnucnn thậyaozt sựceyw khôgmujng hiểzbwau, đyyieàucnnnh bấwlsom bụsucgng màucnn xuốnrdpng xe, đyyiei theo sau anh ta. Anh ta cao quáxpsy, chắtxcsc cũuyysng hơgauen 1 mécpnxt 8 ha? Cóoqsr vẻlphw nhưcpnxgmuj khôgmujng thểzbwa theo kịuyysp bưcpnxzsbzc châpaein củhvsta anh ta, vừrprma đyyiei đyyieưcpnxxxawc vàucnni bưcpnxzsbzc làucnn đyyieãywdt thởnmbh hổvqwon hểzbwan.

gmujn anh ta, đyyieãywdt nhậyaozn ra đyyieiềtkauu gìilnq đyyieóoqsrogbfn đyyievqwot nhiêogbfn dừrprmng lạfpwpi, nắtxcsm lấwlsoy tay côgmuj, đyyiei vềtkau phíxxawa cửwxaha hàucnnng trang sứysvec.

Tiêogbfu Hàucnnucnngyjht tay lạfpwpi nhưcpnxng anh ta càucnnng nắtxcsm chặspxot hơgauen. Trong lògmujng Tiêogbfu Hàucnnucnn đyyiehabjy nghi hoặspxoc. Tạfpwpi sao anh ta lạfpwpi nắtxcsm tay côgmuj vậyaozy? Đaushâpaeiy cóoqsr phảqlgli làucnn tổvqwong tàucnni củhvsta Tầhabjn thịuyysucnnxpsyc báxpsyo láxpsy cảqlgli đyyieãywdt đyyieưcpnxa tin khôgmujng?

Anh ta màucnn lạfpwpi chủhvst đyyievqwong nắtxcsm tay củhvsta mộvqwot ngưcpnxxpsyi phụsucg nữrzdh nhỏhrbycpnx nhưcpnxgmuj? Khôgmujng phảqlgli trưcpnxzsbzc giờxpsy đyyietkauu làucnn phụsucg nữrzdh đyyieeo báxpsym anh ta àucnn?

Tiêogbfu Hàucnnucnngyjhi gầhabjm mặspxot nhìilnqn xuốnrdpng đyyiewlsot, ngẩvhdrn ngơgaue trong lògmujng.

Tủhvstxxawnh trưcpnxng bàucnny củhvsta cửwxaha hàucnnng trang sứysvec rấwlsot sáxpsyng, cóoqsr thểzbwa phảqlgln chiếmikwu rõyaozoqsrng họbbhc đyyieang đyyiei cùnqreng nhau. Tiêogbfu Hàucnnucnngmuj thứysvec nhìilnqn vềtkau phíxxawa đyyieóoqsr, đyyievqwot nhiêogbfn cảqlglm thấwlsoy ngưcpnxxpsyi đyyieàucnnn ôgmujng trong gưcpnxơgaueng thậyaozt đyyieggsup trai, cògmujn mìilnqnh nhưcpnx mộvqwot con vịuyyst xấwlsou xíxxaw đyyieang đyyiei cạfpwpnh chàucnnng thiêogbfn nga trắtxcsng, rấwlsot nhỏhrbycpnx, thậyaozt sựceyw khôgmujng xứysveng đyyieôgmuji!

Tựceyw nhiêogbfn côgmuj thấwlsoy hơgauei tựceyw ti, tựceyw ti đyyieếmikwn mứysvec muốnrdpn khóoqsrc!

gmuj thứysvec lùnqrei lạfpwpi mộvqwot bưcpnxzsbzc, muốnrdpn tráxpsynh xa anh ta mộvqwot chúgyjht, nhưcpnxng anh ta lạfpwpi dừrprmng lạfpwpi. “Sao vậyaozy?”

“Khôgmujng... Khôgmujng cóoqsrilnq!” Nhìilnqn dògmujng ngưcpnxxpsyi vàucnngmujng xe qua lạfpwpi, rồphvhi nhìilnqn vàucnno ngưcpnxxpsyi đyyieàucnnn ôgmujng cao lớzsbzn, phong đyyievqwoogbfn cạfpwpnh đyyieang nắtxcsm lấwlsoy bàucnnn tay nhỏhrbycpnx củhvsta mìilnqnh, côgmuj vẫgnbxn bấwlsom bụsucgng nóoqsri: “Đaushzbwagmuji tựceyw đyyiei đyyieưcpnxxxawc khôgmujng? Anh làucnnm vậyaozy, tôgmuji khôgmujng biếmikwt đyyiei thếmikwucnno nữrzdha!”

“Ha ha ha...” Nghe vậyaozy, Tầhabjn Trọbbhcng Hàucnnn phìilnqcpnxxpsyi, rấwlsot kiêogbfu ngạfpwpo, làucnnm nhữrzdhng ngưcpnxxpsyi đyyiei đyyieưcpnxxpsyng bấwlsot giáxpsyc phảqlgli chúgyjh ýhurw đyyieếmikwn. Anh chàucnnng nàucnny chắtxcsc bịuyys đyyieogbfn thậyaozt rồphvhi!

Tiêogbfu Hàucnnucnngyjhi đyyiehabju vớzsbzi vẻlphw mặspxot giậyaozn dữrzdh. Bộvqwo vui đyyieếmikwn vậyaozy àucnn?

Bịuyys anh ta kécpnxo vàucnno cửwxaha hàucnnng trang sứysvec, nhâpaein viêogbfn ởnmbh đyyieóoqsr vừrprma thấwlsoy cóoqsr hai ngưcpnxxpsyi kháxpsych bưcpnxzsbzc vàucnno liềtkaun tưcpnxơgauei cưcpnxxpsyi đyyieóoqsrn tiếmikwp. “Xin chàucnno quýhurw kháxpsych.”

gmuj nhâpaein viêogbfn ởnmbh cửwxaha hàucnnng tiếmikw đyyieóoqsrn rấwlsot nhiệggsut tìilnqnh, nhanh chóoqsrng bưcpnxzsbzc đyyieếmikwn. “Chàucnno anh chịuyys! Cho hỏhrbyi anh chịuyys cầhabjn gìilnq? Cửwxaha hàucnnng chúgyjhng tôgmuji cóoqsr mấwlsoy kiểzbwau nhẫgnbxn mớzsbzi ra! Rấwlsot đyyieggsup! Nhẫgnbxn cặspxop tìilnqnh nhâpaein làucnn hợxxawp nhấwlsot vớzsbzi anh chịuyys đyyieóoqsr!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.