Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 193 :

    trước sau   
Khi Mễdcjt Kiệbtrxt đgjyyếeawbn nơvcaxi, anh ta đgjyyãiiml nhìfsfxn thấdvfwy cảwkfgnh tưiqcycpvcng nàlrqyy.

Cung Luyếeawbn Nhi đgjyyang cưiqcyvagti khanh kháhjrsch thìfsfx bịybav Mễdcjt Kiệbtrxt nhìfsfxn thấdvfwy, côkoia lậqffqp tứoehec ngừoeheng cưiqcyvagti, rồptnmi nóxucqi vớubzsi vẻicmw rấdvfwt thờvagt ơvcaxlrqy kháhjrsch sáhjrso. “Anh Mễdcjt, sao trùdqdwng hợcpvcp quáhjrs vậqffqy?”

Đoxggôkoiai mắiqcyt củmmxma Mễdcjt Kiệbtrxt khóxucqa chặkoiat khuôkoian mặkoiat nhỏvthwnrel củmmxma Cung Luyếeawbn Nhi, vừoehea rồptnmi côkoiaiqcyvagti rấdvfwt vui vẻicmw, vẻicmw mặkoiat đgjyyóxucqiqcyvagtng nhưiqcy quay lạvthwi vớubzsi côkoia củmmxma trưiqcyubzsc đgjyyârfwgy, vui vẻicmw, hạvthwnh phúuoibc vàlrqykoiaiqcy. Anh ta nhìfsfxn côkoia bằrbqnng áhjrsnh mắiqcyt phứoehec tạvthwp, côkoiadvfwy thựptnmc sựptnm muốgzaln buôkoiang bỏvthwfsfxnh sao? Nếeawbu khôkoiang, sao côkoiadvfwy lạvthwi cưiqcyvagti vui vẻicmw đgjyyếeawbn vậqffqy?

Ngưiqcyvagti phụlrob nữvocv mặkoiac áhjrso đgjyyvthw đgjyyóxucq khôkoiang nhữvocvng khôkoiang cảwkfgm thấdvfwy xấdvfwu hổjgmn, ngưiqcycpvcc lạvthwi còwldzn nóxucqi vớubzsi Tăcgusng Ly: “Nếeawbu sau nàlrqyy cưiqcyng đgjyyybavnh làlrqym trai bao thìfsfxiimly gọugkpi cho chịybav, đgjyyârfwgy làlrqy danh thiếeawbp củmmxma chịybav!”

xucqi rồptnmi, ngưiqcyvagti phụlrob nữvocv đgjyyóxucq đgjyyãiiml đgjyyưiqcya mộoehet tấdvfwm danh thiếeawbp ra thậqffqt.

cgusng Ly ngay lậqffqp tứoehec lùdqdwi vềubzs sau. “Côkoialrqym tròwldzfsfx vậqffqy? Đoxggúuoibng làlrqy gặkoiap ma rồptnmi! Cóxucq ma mớubzsi thèipnpm làlrqym trai bao đgjyyóxucq!”


Mễdcjt Kiệbtrxt cũxucqng ngârfwgy ngưiqcyvagti ra, rồptnmi đgjyyoehet nhiêubzsn khôkoiang thểxoek nhịybavn đgjyyưiqcycpvcc cưiqcyvagti. “Ly àlrqy, cậqffqu bịybav xem làlrqy trai bao hảwkfg?”

“Đoxggi thôkoiai!” Tăcgusng Ly khôkoiang giảwkfgi thíkoiach, chỉkatbnrelo tay Tăcgusng Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng. “Chúuoibng ta vềubzs thôkoiai!”

“Nèipnp! Em muốgzaln đgjyyi mua sắiqcym vớubzsi Luyếeawbn Nhi!” Tăcgusng Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng hénrelt lêubzsn.

“Phảwkfgi, tụlrobi em đgjyyybavnh đgjyyi mua sắiqcym!” Luyếeawbn Nhi nóxucqi ngay lậqffqp tứoehec, côkoia khôkoiang muốgzaln gặkoiap Mễdcjt Kiệbtrxt. Côkoiacgusng thẳiimlng, côkoiaxucqng khôkoiang biếeawbt phảwkfgi nóxucqi gìfsfx vớubzsi Mễdcjt Kiệbtrxt. Anh ấdvfwy đgjyyârfwgu cóxucqubzsu mìfsfxnh, tựptnm nhiêubzsn đgjyyếeawbn tìfsfxm mìfsfxnh làlrqym gìfsfx? Lúuoibc nàlrqyo cũxucqng pháhjrs tan giấdvfwc mơvcax củmmxma côkoia, nêubzsn côkoia khôkoiang muốgzaln mơvcaxiqcykatbng nữvocva!

“Hãiimly giữvocv ngưiqcyvagti phụlrob nữvocv củmmxma anh lạvthwi!” Tăcgusng Ly quay đgjyybwalu lạvthwi nhìfsfxn Mễdcjt Kiệbtrxt vớubzsi áhjrsnh mắiqcyt cảwkfgnh cáhjrso, anh ta gọugkpi đgjyyiệbtrxn yêubzsu cầbwalu Mễdcjt Kiệbtrxt đgjyyếeawbn đgjyyârfwgy làlrqy đgjyyxoek đgjyyưiqcya Cung Luyếeawbn Nhi đgjyyi, chứoehe khôkoiang phảwkfgi kêubzsu Mễdcjt Kiệbtrxt đgjyyếeawbn đgjyyxoek thỏvthwa hiệbtrxp.

“Nếeawbu anh giữvocv em lạvthwi, sau nàlrqyy đgjyyoeheng hòwldzng đgjyyưiqcycpvcc gặkoiap em!” Cung Luyếeawbn Nhi cũxucqng cảwkfgnh báhjrso.

Mễdcjt Kiệbtrxt hơvcaxi khóxucq xửoxgg, rồptnmi trong cáhjrsi khóxucq bỗshwvng lóxucqhjrsi khôkoian, liềubzsn vộoehei vàlrqyng nóxucqi: “Hay chúuoibng ta cùdqdwng đgjyyi mua sắiqcym đgjyyi. Ly àlrqy, bốgzaln ngưiqcyvagti chúuoibng ta sẽipnp đgjyyi mua sắiqcym chung vớubzsi nhau!”

cgusng Ly trợcpvcn tròwldzn mắiqcyt, nhưiqcyng nếeawbu khôkoiang còwldzn cáhjrsch nàlrqyo tốgzalt hơvcaxn thìfsfx đgjyyàlrqynh phảwkfgi đgjyyi chung vậqffqy. Tăcgusng Ly nénrelm nửoxgga đgjyyiếeawbu thuốgzalc đgjyyang húuoibt dởkatblrqyo thùdqdwng ráhjrsc: “Đoxggưiqcycpvcc, chúuoibng ta hãiimly đgjyyi mua sắiqcym vớubzsi họugkp!”

Cung Luyếeawbn Nhi vộoehei vàlrqyng lắiqcyc đgjyybwalu: “Khôkoiang, em muốgzaln đgjyyi mộoehet mìfsfxnh! Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng, chịybavlrqycgusng Ly vềubzs nhàlrqy đgjyyi!”

“Luyếeawbn Nhi, em lạvthwi muốgzaln bỏvthw trốgzaln nữvocva àlrqy?” Mễdcjt Kiệbtrxt đgjyyoehet nhiêubzsn tiếeawbn đgjyyếeawbn gầbwaln, giọugkpng nam trầbwalm đgjyybwaly bốgzali rốgzali vang lêubzsn bêubzsn tai côkoia. “Đoxggoeheng gârfwgy sựptnm nữvocva màlrqy.”

koiadvfwy gârfwgy sựptnm? Cung Luyếeawbn Nhi mỉkatbm cưiqcyvagti cay đgjyyiqcyng, rồptnmi lùdqdwi vềubzs sau mộoehet bưiqcyubzsc theo phảwkfgn xạvthw, chârfwgn đgjyyoeheng khôkoiang vữvocvng, loạvthwng choạvthwng ngãiiml ra ngoàlrqyi đgjyyưiqcyvagtng lớubzsn.

xucq mộoehet chiếeawbc xe chạvthwy vụlrobt qua, anh ta vộoehei vàlrqyng giơvcax tay ra chụlrobp lấdvfwy cáhjrsnh tay côkoia, rồptnmi kénrelo mạvthwnh lạvthwi mộoehet cáhjrsi đgjyyxoek ôkoiam côkoialrqyo lòwldzng. Cung Luyếeawbn Nhi đgjyyârfwgm đgjyybwalu vàlrqyo ngựptnmc anh ta, cảwkfgm giáhjrsc ấdvfwm áhjrsp vàlrqy đgjyyau đgjyyubzsn đgjyyóxucq khiếeawbn côkoia run rẩfeiay.

“Cẩfeian thậqffqn! Em khôkoiang sao chứoehe?” Giọugkpng củmmxma Mễdcjt Kiệbtrxt cũxucqng đgjyybwaly căcgusng thẳiimlng vàlrqy lo lắiqcyng.


Cung Luyếeawbn Nhi hoàlrqyn hồptnmn lạvthwi vàlrqy nhậqffqn ra hai tay củmmxma anh ta đgjyyang ôkoiam mìfsfxnh, côkoia vộoehei vàlrqyng lùdqdwi vềubzs sau mộoehet bưiqcyubzsc, lùdqdwi xa ra khỏvthwi vòwldzng tay rộoeheng lớubzsn vàlrqy mạvthwnh mẽipnp đgjyyóxucq.

Khôkoiang biếeawbt vìfsfx sợcpvc sẽipnpiqcyu luyếeawbn khôkoiang thểxoek buôkoiang tay đgjyyưiqcycpvcc, hay vìfsfx muốgzaln tựptnm nhủmmxmfsfxnh rằrbqnng khôkoiang nêubzsn cóxucq thêubzsm bấdvfwt kỳtqix ýlrob nghĩtqix khao kháhjrst nàlrqyo, nhìfsfxn rõkoialrqyo thựptnmc tếeawblrqy họugkp đgjyyãiiml chia tay nhau, ngưiqcyvagti màlrqy anh ấdvfwy yêubzsu khôkoiang phảwkfgi làlrqyfsfxnh. Côkoia khôkoiang dáhjrsm ưiqcyubzsc mong đgjyyiềubzsu đgjyyóxucq.

Nhưiqcyng hàlrqynh đgjyyoeheng củmmxma côkoia khiếeawbn Mễdcjt Kiệbtrxt cau màlrqyy lạvthwi. Côkoiadvfwy đgjyyang vạvthwch rõkoia ranh giớubzsi? Hay làlrqy vẫhhhbn giốgzalng nhưiqcy trưiqcyubzsc đgjyyârfwgy?

“Luyếeawbn Nhi?”

cgusng Ly nhìfsfxn hai ngưiqcyvagti họugkp rồptnmi kénrelo Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng đgjyyi, nhưiqcyng lúuoibc nàlrqyy Cung Luyếeawbn Nhi đgjyyoehet nhiêubzsn ôkoiam bụlrobng lạvthwi. “A, bụlrobng em đgjyyau quáhjrs...”

“Luyếeawbn Nhi?” Mễdcjt Kiệbtrxt giậqffqt mìfsfxnh, nhìfsfxn thấdvfwy mặkoiat củmmxma Cung Luyếeawbn Nhi bỗshwvng táhjrsi ménrelt đgjyyi. “Em sao vậqffqy?”

cgusng Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng đgjyyãiiml hiểxoeku ra, liềubzsn lậqffqp tứoehec vùdqdwng tay khỏvthwi Tăcgusng Ly. “Anh Mễdcjt, mau lêubzsn đgjyyi, chúuoibng ta mau đgjyyếeawbn bệbtrxnh việbtrxn!”

koiang màlrqyy củmmxma Cung Luyếeawbn Nhi nhíkoiau chặkoiat lạvthwi, mồptnmkoiai lạvthwnh toáhjrst ra trêubzsn khuôkoian mặkoiat nhỏvthw nhắiqcyn. “Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng...”

cgusng Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng gậqffqt đgjyybwalu vàlrqy biếeawbt côkoiadvfwy đgjyyybavnh nóxucqi gìfsfx, vẫhhhbn tiếeawbp tụlrobc hốgzali thúuoibc. “Anh hai, anh láhjrsi xe đgjyyi. Anh Mễdcjt, mau lêubzsn, chúuoibng ta mau đgjyyưiqcya Luyếeawbn Nhi đgjyyếeawbn bệbtrxnh việbtrxn!”

Mễdcjt Kiệbtrxt cũxucqng bắiqcyt đgjyybwalu hoảwkfgng loạvthwn, vộoehei bồptnmng côkoiaubzsn, đgjyyưiqcya chìfsfxa khóxucqa xe cho Tăcgusng Ly. Bốgzaln ngưiqcyvagti nhanh chóxucqng đgjyyếeawbn bệbtrxnh việbtrxn.

Sau khi đgjyyếeawbn bệbtrxnh việbtrxn thìfsfx Mễdcjt Kiệbtrxt mớubzsi biếeawbt đgjyyưiqcycpvcc mộoehet tin tứoehec đgjyyoeheng trờvagti, anh ta phảwkfgi mấdvfwt mộoehet lúuoibc lârfwgu mớubzsi cóxucq phảwkfgn ứoeheng lạvthwi.

“Côkoiadvfwy cóxucq thai àlrqy?” Anh ta thựptnmc sựptnm rấdvfwt ngạvthwc nhiêubzsn, rấdvfwt sợcpvciimli.

cgusng Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng khôkoiang còwldzn cáhjrsch nàlrqyo che giấdvfwu đgjyyưiqcycpvcc, liềubzsn gậqffqt đgjyybwalu. “Anh Mễdcjt, em nghĩtqix chắiqcyc anh biếeawbt phảwkfgi làlrqym gìfsfx rồptnmi, vìfsfx Luyếeawbn Nhi khôkoiang muốgzaln bắiqcyt anh chịybavu tráhjrsch nhiệbtrxm, em ấdvfwy nghĩtqix rằrbqnng anh khôkoiang yêubzsu em ấdvfwy, vìfsfx vậqffqy em ấdvfwy sẽipnp khôkoiang kếeawbt hôkoian vớubzsi anh! Phụlrob nữvocv kháhjrsc vớubzsi đgjyyàlrqyn ôkoiang, khôkoiang cóxucqfsfxnh yêubzsu, em ấdvfwy sẽipnp khôkoiang muốgzali mặkoiat làlrqym bừoehea.”


Khi nghe thấdvfwy nhữvocvng lờvagti nàlrqyy, Tăcgusng Ly đgjyyoehet nhiêubzsn sữvocvng sờvagt, trong đgjyybwalu lóxucqe lêubzsn cáhjrsi gìfsfx đgjyyóxucq. Chẳiimlng lẽipnplrqy...?

Anh ta lậqffqp tứoehec kénrelo Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng đgjyyi ra hàlrqynh lang bêubzsn ngoàlrqyi phòwldzng cấdvfwp cứoeheu, nơvcaxi khôkoiang cóxucq ai qua lạvthwi.

“Sao anh lạvthwi kénrelo em ra đgjyyârfwgy? Luyếeawbn Nhi vẫhhhbn còwldzn đgjyyang cấdvfwp cứoeheu ởkatb trong kia!”

“Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng!” Hai tay củmmxma Tăcgusng Ly giữvocv chặkoiat vai côkoia, rồptnmi nhìfsfxn thẳiimlng vàlrqyo mắiqcyt côkoia. “Em sợcpvc rằrbqnng anh khôkoiang yêubzsu em, vìfsfx vậqffqy mớubzsi khôkoiang chịybavu kếeawbt hôkoian vớubzsi anh phảwkfgi khôkoianng?”

iqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng giậqffqt nẩfeiay mìfsfxnh, ngưiqcyubzsc mắiqcyt lêubzsn nhìfsfxn anh ta. “Vôkoia duyêubzsn! Mau buôkoiang em ra!”

Thựptnmc ra, côkoia rấdvfwt muốgzaln biếeawbt anh ta sẽipnpxucqi gìfsfx tiếeawbp theo, nhưiqcyng côkoia lạvthwi sợcpvc nhữvocvng lờvagti anh ta nóxucqi ra khôkoiang phảwkfgi làlrqy nhữvocvng đgjyyiềubzsu mìfsfxnh muốgzaln nghe. Côkoia sợcpvc, nêubzsn chẳiimlng thàlrqy đgjyyoeheng nghe.

“Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng, anh thíkoiach em!” Anh ta đgjyyãiimldqdwng từoehe thíkoiach, khôkoiang phảwkfgi từoeheubzsu. Nhưiqcyng sau đgjyyóxucq, anh ta lạvthwi nóxucqi: “Tạvthwi em khôkoiang biếeawbt đgjyyóxucq thôkoiai, khi anh biếeawbt ngưiqcyvagti cùdqdwng anh vàlrqyo đgjyyêubzsm đgjyyóxucqhjrsu năcgusm trưiqcyubzsc làlrqy em, anh đgjyyãiiml vui mừoeheng đgjyyếeawbn thếeawblrqyo đgjyyârfwgu. May màlrqy ngưiqcyvagti đgjyyóxucqlrqy em, vậqffqy màlrqy anh cứoehe luôkoian nghĩtqix rằrbqnng ngưiqcyvagti đgjyyóxucqlrqy Mạvthwc Lam Tịybavnh. Anh cũxucqng từoeheng nghi ngờvagt, nhưiqcyng khi biếeawbt ngưiqcyvagti đgjyyóxucqlrqy em, hòwldzn đgjyyáhjrs đgjyyèipnp nặkoiang trong lòwldzng anh cuốgzali cùdqdwng cũxucqng đgjyyưiqcycpvcc đgjyykoiat xuốgzalng. Anh thựptnmc sựptnm thíkoiach em! Chúuoibng ta kếeawbt hôkoian đgjyyi! Tìfsfxnh yêubzsu củmmxma anh hai chỉkatblrqynh cho em, cảwkfg đgjyyvagti anh hai chưiqcya từoeheng yêubzsu mộoehet ngưiqcyvagti phụlrob nữvocvlrqyo kháhjrsc. Cóxucq lẽipnprfwgy giờvagtxucqi yêubzsu em, em sẽipnp khôkoiang tin, nhưiqcyng anh hai thựptnmc sựptnm rấdvfwt thíkoiach em, còwldzn thíkoiach hơvcaxn cảwkfg thíkoiach nữvocva!”

iqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng sữvocvng sờvagt, trong tim hoảwkfgng loạvthwn. “Ýypqz anh làlrqy sao?”

“Anh hai nóxucqi yêubzsu em, em cóxucq tin khôkoiang?”

“Anh yêubzsu em àlrqy?” Côkoia hỏvthwi lạvthwi.

“Anh nghĩtqix rằrbqnng đgjyyârfwgy làlrqyfsfxnh yêubzsu, khôkoiang phảwkfgi tráhjrsch nhiệbtrxm, khôkoiang phảwkfgi vìfsfx chịybavu tráhjrsch nhiệbtrxm màlrqy kếeawbt hôkoian. Nếeawbu vìfsfx chịybavu tráhjrsch nhiệbtrxm màlrqy kếeawbt hôkoian, thìfsfxhjrsu năcgusm trưiqcyubzsc, cóxucq lẽipnp anh vàlrqy Mạvthwc Lam Tịybavnh đgjyyãiiml kếeawbt hôkoian vớubzsi nhau trong hồptnm đgjyyptnm rồptnmi!” Tăcgusng Ly nóxucqi rấdvfwt nghiêubzsm túuoibc.

iqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng nhìfsfxn anh ta, cứoehe nhìfsfxn nhưiqcy vậqffqy, rồptnmi đgjyyoehet nhiêubzsn khóxucqe mắiqcyt đgjyyvthw au.

Tráhjrsi tim Tăcgusng Ly thắiqcyt lạvthwi, rồptnmi đgjyyoehet nhiêubzsn kénrelo côkoia đgjyyếeawbn gầbwaln, hai cơvcax thểxoek énrelp sáhjrst vàlrqyo nhau. Chớubzsp mắiqcyt, khuôkoian mặkoiat đgjyyiểxoekn trai đgjyyưiqcya đgjyyếeawbn gầbwaln côkoia. Anh ta cúuoibi đgjyybwalu xuốgzalng vàlrqykoian lêubzsn môkoiai côkoia. Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng kinh ngạvthwc, trợcpvcn to hai mắiqcyt, khôkoiang dáhjrsm tin anh ta lạvthwi hôkoian mìfsfxnh trong bệbtrxnh việbtrxn nhưiqcy thểxoek đgjyyang ởkatb chốgzaln khôkoiang ngưiqcyvagti.


“Ưnrelm... Buôkoiang ra!” Côkoia khẽipnpnrelt lêubzsn.

cgusng Ly buôkoiang côkoia ra, rồptnmi nhìfsfxn chằrbqnm chằrbqnm vàlrqyo côkoia mộoehet lúuoibc lârfwgu, lârfwgu đgjyyếeawbn mứoehec khi côkoia đgjyyybavnh bỏvthw đgjyyi vìfsfx khôkoiang thểxoek tiếeawbp tụlrobc đgjyyoeheng đgjyyârfwgy màlrqy giằrbqnng co nữvocva, thìfsfx anh ta lạvthwi nóxucqi vớubzsi giọugkpng nghiêubzsm túuoibc vàlrqy kiêubzsn quyếeawbt. “Vìfsfx thíkoiach em nêubzsn anh mớubzsi muốgzaln kếeawbt hôkoian vớubzsi em. Còwldzn nữvocva, cáhjrsm ơvcaxn em đgjyyãiiml sinh con cho anh. Anh xin lỗshwvi vìfsfx đgjyyãiiml khôkoiang ởkatbubzsn cạvthwnh em, đgjyyãiiml hạvthwi em phảwkfgi chịybavu nhiềubzsu vấdvfwt vảwkfg. Anh sẽipnpdqdwng năcgusm mưiqcyơvcaxi năcgusm còwldzn lạvthwi đgjyyxoek đgjyyubzsn bùdqdw cho em, đgjyyxoekubzsu em, cóxucq đgjyyưiqcycpvcc khôkoiang?”

Tráhjrsi tim vốgzaln đgjyyãiimlcgusng giáhjrs củmmxma Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng, lúuoibc nàlrqyy vìfsfx mộoehet cârfwgu nóxucqi màlrqy đgjyyãiiml sụlrobp đgjyyjgmn, nưiqcyubzsc mắiqcyt bỗshwvng tuôkoian tràlrqyo.

cgusng Ly lạvthwi mộoehet lầbwaln nữvocva ôkoiam côkoialrqyo lòwldzng, khôkoiang nénreln đgjyyưiqcycpvcc cảwkfgm xúuoibc vàlrqykoian nhẹobbmubzsn máhjrsi tóxucqc côkoia. “Chúuoibng ta vềubzs nhàlrqy rồptnmi nóxucqi. Em đgjyyoeheng khóxucqc nữvocva! Luyếeawbn Nhi vẫhhhbn còwldzn ởkatbubzsn trong, anh chỉkatb cầbwaln em biếeawbt anh thựptnmc sựptnm thíkoiach em, khôkoiang phảwkfgi làlrqy nhấdvfwt thờvagti, màlrqy thựptnmc sựptnm muốgzaln thíkoiach đgjyyếeawbn trọugkpn đgjyyvagti trọugkpn kiếeawbp.”

cgusng Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng lặkoiang ngưiqcyvagti đgjyyi. Sau nhiềubzsu năcgusm, cuốgzali cùdqdwng côkoiaxucqng đgjyyãiiml đgjyycpvci đgjyyưiqcycpvcc áhjrsnh mắiqcyt củmmxma anh ta, sao cóxucq thểxoekfsfxm đgjyyưiqcycpvcc nhữvocvng giọugkpt nưiqcyubzsc mắiqcyt phấdvfwn khởkatbi?

lrqyo lúuoibc nàlrqyy, cáhjrsnh cửoxgga phòwldzng cấdvfwp cứoeheu đgjyyưiqcycpvcc mởkatb ra, báhjrsc sĩtqix tháhjrso khẩfeiau trang xuốgzalng: “Cho hỏvthwi ai làlrqy ngưiqcyvagti nhàlrqy củmmxma Cung Luyếeawbn Nhi?”

“Báhjrsc sĩtqix, côkoiadvfwy sao rồptnmi? Làlrqykoiai!”

“Anh làlrqyfsfx củmmxma côkoiadvfwy?”

“Tôkoiai làlrqy chồptnmng củmmxma côkoiadvfwy!” Mễdcjt Kiệbtrxt nóxucqi rấdvfwt chắiqcyc chắiqcyn.

“Thai phụlrobxucq dấdvfwu hiệbtrxu sẩfeiay thai, may màlrqy đgjyyưiqcycpvcc đgjyyưiqcya đgjyyếeawbn đgjyyârfwgy kịybavp thờvagti, nêubzsn mẹobbm con đgjyyubzsu bìfsfxnh an. Sau nàlrqyy mọugkpi ngưiqcyvagti phảwkfgi cẩfeian thậqffqn hơvcaxn, đgjyyoeheng đgjyyxoekkoiadvfwy bịybavnrel ngãiiml. Vìfsfx trong ba tháhjrsng đgjyybwalu, thai nhi vẫhhhbn chưiqcya báhjrsm chắiqcyc vàlrqyo tửoxgg cung, nêubzsn cầbwaln đgjyyưiqcycpvcc chăcgusm sóxucqc cẩfeian thậqffqn!”

“Dạvthw! Dạvthw!” Mễdcjt Kiệbtrxt gậqffqt đgjyybwalu rấdvfwt háhjrso hứoehec “Tôkoiai cóxucq thểxoeklrqyo gặkoiap vợcpvckoiai khôkoiang?”

“Đoxggưiqcycpvcc chứoehe, nhưiqcyng đgjyyoeheng đgjyyxoek thai phụlrob bịybavkoiach đgjyyoeheng.” Báhjrsc sĩtqix dặkoian dòwldz. “Chúuoibng tôkoiai đgjyyãiiml chíkoiach thuốgzalc giữvocv thai, theo dõkoiai thêubzsm vàlrqyi tiếeawbng, nếeawbu khôkoiang ra máhjrsu nữvocva thìfsfxxucq thểxoek vềubzs nhàlrqy tịybavnh dưiqcyzklzng rồptnmi!”

“Dạvthw, cáhjrsm ơvcaxn báhjrsc sĩtqix!” Mễdcjt Kiệbtrxt gậqffqt đgjyybwalu vớubzsi vẻicmwhjrso hứoehec, rồptnmi vộoehei vãiiml chạvthwy vàlrqyo gặkoiap Cung Luyếeawbn Nhi. Côkoia đgjyyãiiml mang thai con củmmxma anh ta, anh ta thựptnmc sựptnm quáhjrsvcaxlrqy, khôkoiang hềubzs nhậqffqn ra trong thờvagti gian qua sắiqcyc mặkoiat củmmxma côkoia luôkoian nhợcpvct nhạvthwt, cũxucqng khôkoiang pháhjrst hiệbtrxn ra côkoia đgjyyãiiml mang thai.


cgusng ca đgjyyưiqcycpvcc đgjyyfeiay ra khỏvthwi phòwldzng cấdvfwp cứoeheu, Mễdcjt Kiệbtrxt nhìfsfxn thấdvfwy Cung Luyếeawbn Nhi đgjyyang nằrbqnm trêubzsn đgjyyóxucq, nhìfsfxn côkoia vớubzsi áhjrsnh mắiqcyt thưiqcyơvcaxng tiếeawbc.

Cung Luyếeawbn Nhi giậqffqt mìfsfxnh khi nhìfsfxn thấdvfwy bộoehe dạvthwng anh ta. Côkoia đgjyyhjrsn chắiqcyc anh ta đgjyyãiiml biếeawbt mọugkpi chuyệbtrxn. “Anh… Anh biếeawbt rồptnmi hảwkfg?”

Mễdcjt Kiệbtrxt chỉkatb nhìfsfxn côkoia bằrbqnng áhjrsnh mắiqcyt phứoehec tạvthwp, nếeawbu khôkoiang phảwkfgi anh ta tìfsfxnh cờvagt biếeawbt đgjyyưiqcycpvcc, côkoia đgjyyybavnh sẽipnp giấdvfwu anh ta cảwkfg đgjyyvagti hay sao?

cgusng Ly vàlrqyiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng cũxucqng đgjyyãiiml đgjyyi đgjyyếeawbn. Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng vừoehea nhìfsfxn thấdvfwy côkoia liềubzsn hỏvthwi: “Sao rồptnmi? Em thấdvfwy sao rồptnmi?”

“Khôkoiang sao rồptnmi!” Khóxucqe mắiqcyt củmmxma Cung Luyếeawbn Nhi đgjyyvthw bừoeheng. “May màlrqy khôkoiang cóxucq chuyệbtrxn gìfsfx!”

Đoxggưiqcycpvcc đgjyyfeiay vàlrqyo trong phòwldzng bệbtrxnh rồptnmi, hai mắiqcyt Cung Luyếeawbn Nhi vẫhhhbn đgjyyvthw au, nưiqcyubzsc mắiqcyt cứoehe thay nhau rơvcaxi xuốgzalng.

“Luyếeawbn Nhi, khôkoiang đgjyyưiqcycpvcc khóxucqc nữvocva.” Mễdcjt Kiệbtrxt giơvcax tay ra vuốgzalt ve khuôkoian mặkoiat nhỏvthw nhắiqcyn củmmxma côkoia, lau khôkoiaiqcyubzsc mắiqcyt cho côkoia. “Báhjrsc sĩtqixxucqi em khôkoiang đgjyyưiqcycpvcc kíkoiach đgjyyoeheng, cóxucq dấdvfwu hiệbtrxu sẩfeiay thai. Em phảwkfgi bìfsfxnh tĩtqixnh lạvthwi, khôkoiang đgjyyưiqcycpvcc xúuoibc đgjyyoeheng nhưiqcy vậqffqy nữvocva!”

Cung Luyếeawbn Nhi nghe vậqffqy thìfsfxxucqng muốgzaln ngừoeheng khóxucqc, nhưiqcyng nỗshwvi đgjyyau khôkoiang thểxoekfsfxm nénreln đgjyyưiqcycpvcc đgjyyãiimllrqym côkoia nghẹobbmn ngàlrqyo, nhữvocvng giọugkpt nưiqcyubzsc mắiqcyt lạvthwi chảwkfgy xuốgzalng. Côkoia khóxucqc rấdvfwt đgjyyau lòwldzng, khiếeawbn Mễdcjt Kiệbtrxt càlrqyng lo lắiqcyng vàlrqy đgjyyau khổjgmnvcaxn. “Tạvthwi anh khôkoiang tốgzalt, tạvthwi anh khôkoiang tốgzalt, tớubzsi bârfwgy giờvagt anh mớubzsi biếeawbt, đgjyyubzsu làlrqy lỗshwvi củmmxma anh!”

cgusng Ly vừoehea nhìfsfxn thấdvfwy anh ta nhưiqcy vậqffqy, liềubzsn kénrelo Dưiqcyơvcaxng Dưiqcyơvcaxng lặkoiang lẽipnp đgjyyi ra ngoàlrqyi, nhưiqcyvagtng khôkoiang gian lạvthwi cho hai ngưiqcyvagti.

“Anh biếeawbt rồptnmi thìfsfxxucq thểxoeklrqym đgjyyưiqcycpvcc gìfsfx? Đoxggârfwgy làlrqy con củmmxma em, khôkoiang liêubzsn quan gìfsfx đgjyyếeawbn anh cảwkfg! Em khôkoiang cầbwaln anh phảwkfgi chịybavu tráhjrsch nhiệbtrxm, em sẽipnp tựptnm nuôkoiai con củmmxma mìfsfxnh!” Cung Luyếeawbn Nhi la hénrelt lớubzsn tiếeawbng, nóxucqi rấdvfwt nhiềubzsu lờvagti lung tung.

Mễdcjt Kiệbtrxt lạvthwi càlrqyng tráhjrsch mìfsfxnh hơvcaxn. “Luyếeawbn Nhi àlrqy, báhjrsc sĩtqixxucqi em khôkoiang đgjyyưiqcycpvcc kíkoiach đgjyyoeheng. Em khóxucqc nhưiqcy vậqffqy, sẽipnprfwgy ảwkfgnh hưiqcykatbng đgjyyếeawbn con đgjyyóxucq!”

Anh ta đgjyyãiiml khôkoiang thểxoek chờvagt đgjyyưiqcycpvcc màlrqyiqcykatbng tưiqcycpvcng ra hìfsfxnh dáhjrsng củmmxma đgjyyoehea trẻicmw, hy vọugkpng con sẽipnp giốgzalng nhưiqcy Luyếeawbn Nhi, xinh đgjyyobbmp vàlrqy đgjyyáhjrsng yêubzsu, tốgzalt nhấdvfwt làlrqy con gáhjrsi, nhấdvfwt đgjyyybavnh sẽipnp rấdvfwt dễdcjt thưiqcyơvcaxng.

“Anh chỉkatb biếeawbt con thôkoiai. Tóxucqm lạvthwi em mặkoiac kệbtrx, con làlrqy củmmxma em!”

“Đoxggưiqcycpvcc! Con làlrqy củmmxma em, cũxucqng làlrqy củmmxma anh!” Anh ta dỗshwvlrqynh côkoia.

“Khôkoiang phảwkfgi củmmxma anh!” Côkoia nghẹobbmn ngàlrqyo chua xóxucqt, ngồptnmi dậqffqy vàlrqylrqylrqyo lòwldzng anh ta, la khóxucqc vàlrqy hỏvthwi: “Anh đgjyyârfwgu cóxucq thíkoiach em, nhưiqcyng en vẫhhhbn rấdvfwt thíkoiach anh. Thíkoiach anh thìfsfx phảwkfgi làlrqym thếeawblrqyo? Nhưiqcyng anh đgjyyârfwgu cóxucq thíkoiach em, em khôkoiang muốgzaln lấdvfwy anh, khôkoiang muốgzaln!”

Mễdcjt Kiệbtrxt càlrqyng thấdvfwy tựptnm tráhjrsch mìfsfxnh hơvcaxn, ôkoiam chặkoiat côkoia rồptnmi nóxucqi. “Ai nóxucqi làlrqy anh khôkoiang thíkoiach em?”

Trong lòwldzng côkoia biếeawbt rõkoia, thíkoiach củmmxma anh ta cũxucqng chỉkatblrqy thíkoiach màlrqy thôkoiai, chứoehe khôkoiang phảwkfgi yêubzsu, nhưiqcyng khôkoiang hiểxoeku sao côkoia vẫhhhbn cảwkfgm thấdvfwy vui lêubzsn rấdvfwt nhiềubzsu. Côkoia ngừoeheng khóxucqc, sụlrobt sịybavt nghẹobbmn ngàlrqyo.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.