Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 186 :

    trước sau   
Giơkeaw tay ra lấownly tấownlm hìmnftnh trêdtthn kệwibnguyech, côivnp bấownlt giáguyec đnhmpưsuowa tay lêdtthn vuốzhelt ve nógpza. Đveceâsqpjy làknxn trưsuowijzgng củwajba côivnp, bốzheli cảnerbnh chíqcnenh xáguyec làknxn trưsuowijzgng củwajba côivnp. Còtlwzn tấownlm hìmnftnh nàknxny, lạdkmbi rấownlt quen thuộtmdqc. Bógpzang lưsuowng đnhmpógpza, rấownlt quen thuộtmdqc, đnhmpãufhk từndvcng khiếndvcn côivnp đnhmpdjgyng từndvc xa nhìmnftn vàknxno khuôivnpn mặyhkyt đnhmpnhmpp trai lờijzg mờijzg đnhmpógpza. Thìmnft ra anh chàknxnng đnhmpógpzaknxn Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn.

Mốzheli tìmnftnh đnhmpơkeawn phưsuowơkeawng thoáguyeng qua củwajba côivnp, mốzheli tìmnftnh đnhmpơkeawn phưsuowơkeawng củwajba thờijzgi tuổvecei trẻwynr mớkeawi biếndvct yêdtthu đnhmpógpza, thìmnft ra, ngưsuowijzgi đnhmpógpza lạdkmbi làknxn Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn.

Thìmnft ra, ngưsuowijzgi đnhmpógpza chíqcnenh làknxn Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn. Lúacauc nàknxny chắownlc anh ấownly tầknxnm mưsuowijzgi chíqcnen tuổvecei ha? Tim côivnp đnhmpyoscp liêdtthn hồmnfti, đnhmpúacaung lúacauc nàknxny thìmnft cửuthsa mởndvc ra!

Tiêdtthu Hàknxnknxn quay ngoắownlt ngưsuowijzgi lạdkmbi, khung hìmnftnh đnhmpang cầknxnm trong tay bỗelkpng đnhmpưsuowa ra phíqcnea sau lưsuowng mộtmdqt cáguyech vôivnp thứdjgyc, nhưsuowng cũwynrng khôivnpng thoáguyet khỏgscti águyenh mắownlt sắownlc bécoman củwajba Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn. Anh ta nhưsuowkeawn màknxny lêdtthn nhìmnftn côivnp. “Cógpza chuyệwibnn gìmnft vậyoscy?”

Tim côivnp đnhmpyoscp thìmnftnh thịqmfcch, cảnerbm thấownly nhưsuowgpza sắownlp nhảnerby ra ngoàknxni rồmnfti vậyoscy.

Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn ngạdkmbc nhiêdtthn vàknxnsuowkeawc tớkeawi. “Trong tay em đnhmpang cầknxnm cáguyei gìmnft vậyoscy?”


knxnn tay nhỏgsct nhắownln củwajba côivnp siếndvct chặyhkyt khung hìmnftnh phíqcnea sau lưsuowng, mặyhkyt côivnp đnhmptmdqt nhiêdtthn đnhmpgsctdtthn, vộtmdqi vàknxnng nógpzai: “Khôivnpng, khôivnpng cógpzamnft!”

Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn càknxnng cảnerbm thấownly lạdkmb, ngưsuowijzgi phụwynr nữpozm nhỏgsctcoma củwajba anh ta đnhmpang giấownlu gìmnft sau lưsuowng màknxnqcne mậyosct quáguye vậyoscy? Khuôivnpn mặyhkyt nhỏgsctcoma lạdkmbi còtlwzn đnhmpgsctuthsng lêdtthn.

Tiêdtthu Hàknxnknxn ngưsuowkeawc mắownlt lêdtthn nhìmnftn anh ta, mộtmdqt khuôivnpn mặyhkyt rấownlt đnhmpnhmpp trai, rung đnhmptmdqng lòtlwzng ngưsuowijzgi, khôivnpng giốzhelng vớkeawi chàknxnng trai mưsuowijzgi chíqcnen tuổvecei trong tấownlm hìmnftnh cho lắownlm, đnhmpãufhk trưsuowndvcng thàknxnnh hơkeawn vàknxn thăijzgng trầknxnm hơkeawn, cógpza sứdjgyc hấownlp dẫdtthn củwajba đnhmpàknxnn ôivnpng hơkeawn. Khuôivnpn mặyhkyt đnhmpógpza củwajba anh ta sắownlp khiếndvcn côivnp khôivnpng đnhmpàknxnnh lòtlwzng rờijzgi mắownlt khỏgscti đnhmpógpza.

Anh ta hơkeawi cong môivnpi lêdtthn, nhìmnftn côivnp chằshskm chằshskm bằshskng mộtmdqt águyenh mắownlt rựxnaoc lửuthsa: “Em đnhmpang cầknxnm cáguyei gìmnft vậyoscy? Đveceưsuowa cho anh xem!”

gpzai rồmnfti anh ta liềwmavn vưsuowơkeawn tay ra, đnhmpqmfcnh giậyosct lấownly tấownlm hìmnftnh trong tay côivnp.

Anh ta vừndvca đnhmpếndvcn gầknxnn thìmnft mặyhkyt côivnp lậyoscp tứdjgyc đnhmpgsctkeawn, chỉifbv cảnerbm thấownly toàknxnn thâsqpjn căijzgng cứdjgyng lạdkmbi, nhưsuow thểayvp cảnerbm giáguyec thờijzgi mớkeawi biếndvct yêdtthu đnhmpógpza lạdkmbi ậyoscp đnhmpếndvcn, chỉifbv mộtmdqt águyenh mắownlt củwajba ngưsuowijzgi kia thôivnpi cũwynrng đnhmpwajbknxnm cho côivnp hy sinh bảnerbn thâsqpjn mìmnftnh.

“Đveceưsuowa anh xem nàknxno!” Anh ta ôivnpm chặyhkyt côivnp, đnhmpayvpkeaw thểayvpivnpguyen ságuyet vàknxno lòtlwzng mìmnftnh, còtlwzn tấownlm hìmnftnh trong tay côivnpwynrng bịqmfc anh ta giậyosct lấownly.

“Đveceâsqpjy làknxnmnftnh củwajba anh màknxn, sao mớkeawi nhìmnftn thấownly nógpzaknxn em đnhmpãufhk đnhmpgsct mặyhkyt nhưsuow thếndvcknxny rồmnfti?” Câsqpju nógpzai củwajba anh ta càknxnng làknxnm cho Tiêdtthu Hàknxnknxn nhớkeaw lạdkmbi tìmnftnh yêdtthu đnhmpknxnu tiêdtthn củwajba mìmnftnh. Lúacauc đnhmpógpza, côivnp chỉifbv mớkeawi nhìmnftn thấownly bógpzang lưsuowng từndvc xa củwajba anh ta thìmnft đnhmpãufhk rung đnhmptmdqng rồmnfti, nógpzai ra thìmnft xấownlu hổvece lắownlm, nêdtthn côivnp tuyệwibnt đnhmpzheli sẽwolf khôivnpng đnhmpayvp cho anh ta biếndvct đnhmpưsuowxnrlc bógpzang lưsuowng màknxnivnp thầknxnm yêdtthu đnhmpógpza chíqcnenh làknxn anh ta!

“Chuyệwibnn nàknxny làknxn sao? Bàknxnufhkgpzai đnhmpi màknxn!” Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn mỉifbvm cưsuowijzgi vàknxngpzai.

“Gìmnftknxn chuyệwibnn gìmnft? Em coi hìmnftnh cũwynrng khôivnpng đnhmpưsuowxnrlc àknxn?” Côivnpgpzai vớkeawi vẻwynr cứdjgyng rắownln.

Lờijzgi côivnp vừndvca dứdjgyt, anh ta đnhmpãufhksuowijzgi to màknxn khôivnpng mộtmdqt chúacaut kháguyech ságuyeo: “Đveceưsuowxnrlc... Đveceưsuowxnrlc... Tấownlt nhiêdtthn làknxn đnhmpưsuowxnrlc rồmnfti...”

“Anh đnhmpang cưsuowijzgi gìmnft vậyoscy? Cho em tấownlm hìmnftnh đnhmpógpza luôivnpn đnhmpưsuowxnrlc khôivnpng?” Côivnpgpzai màknxn đnhmpgsct mặyhkyt.

Lờijzgi nógpzai củwajba côivnpknxnng thu húacaut sựxnao chúacau ýownl củwajba anh ta, vìmnft biếndvct rằshskng côivnp khôivnpng giỏgscti nógpzai dốzheli.


Anh ta ôivnpm lấownly côivnp, rồmnfti nhìmnftn vàknxno tấownlm hìmnftnh đnhmpưsuowxnrlc chụwynrp bởndvci Tăijzgng Ly khi họswdn đnhmpếndvcn trưsuowijzgng cấownlp hai chơkeawi bógpzang rổvece. Lúacauc đnhmpógpza, mấownly ngưsuowijzgi họswdn đnhmpwmavu nógpzai đnhmpùruwya rằshskng anh ta cógpza mộtmdqt nụwynrsuowijzgi làknxnm đnhmpdtthn đnhmpnerbo muôivnpn ngưsuowijzgi. Còtlwzn tấownlm hìmnftnh đnhmpógpza, bảnerbn thâsqpjn anh ta cũwynrng rấownlt thíqcnech, bởndvci vìmnft trong thờijzgi khắownlc quay đnhmpknxnu lạdkmbi đnhmpógpza, trêdtthn khógpzae môivnpi anh ta cógpza mộtmdqt nụwynrsuowijzgi mỉifbvm nhẹnhmp, khôivnpng rõkeawknxnng, nhưsuowng rấownlt thúacau vịqmfc.

Khôivnpng nhớkeawkeawmnft sao lạdkmbi cưsuowijzgi, hìmnftnh nhưsuowijzgng Ly nógpzai cógpza rấownlt nhiềwmavu côivnpguyei đnhmpang nhìmnftn họswdn thìmnft phảnerbi, chỉifbv nhớkeaw nhữpozmng côivnp nữpozm sinh đnhmpógpzatlwzn rấownlt nhỏgsct, vẫdtthn còtlwzn làknxn trẻwynr con.

“Chắownlc khôivnpng phảnerbi em rung đnhmptmdqng khi nhìmnftn thấownly tấownlm hìmnftnh nàknxny đnhmpógpza chứdjgy? Sao mặyhkyt lạdkmbi đnhmpgsct đnhmpếndvcn vậyoscy?” Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn cưsuowijzgi ha hảnerbknxn trêdtthu chọswdnc.

“Gìmnft chứdjgy!” Côivnpruwyng vẫdtthy vàknxn đnhmpzyczy anh ta ra. Côivnp trợxnrln mắownlt nhìmnftn anh ta, thựxnaoc sựxnao muốzheln giơkeaw tay ra xécomaguyet khuôivnpn mặyhkyt đnhmpang cưsuowijzgi nógpzai củwajba anhta, mặyhkyc dùruwygpza rấownlt đnhmpnhmpp! “Tạdkmbi em nógpzang thôivnpi màknxn!”

“Nàknxny, mùruwya đnhmpôivnpng màknxntlwzn nógpzang đnhmpếndvcn vậyoscy àknxn? Đveceiềwmavu hòtlwza bậyosct trong phòtlwzng hìmnftnh nhưsuowwynrng đnhmpâsqpju cógpzagpzang lắownlm! Bàknxnufhk, nógpzai dốzheli khôivnpng tốzhelt đnhmpâsqpju, sẽwolf bịqmfc trừndvcng phạdkmbt đnhmpógpza. Hay em cứdjgy khai thậyosct ra đnhmpi, ôivnpng xãufhk sẽwolf tha cho em mộtmdqt con đnhmpưsuowijzgng sốzhelng.”

Nhữpozmng ngógpzan tay củwajba anh ta vuốzhelt ve môivnpi côivnp, côivnp biếndvct sựxnao trừndvcng phạdkmbt màknxn anh ta nógpzai làknxnmnft, nêdtthn cơkeawn nógpzang trêdtthn mặyhkyt vẫdtthn chưsuowa hạdkmb xuốzhelng đnhmpưsuowxnrlc. Lúacauc nàknxny lạdkmbi bịqmfc anh ta nógpzai mộtmdqt câsqpju nhưsuow vậyoscy, đnhmptmdqt nhiêdtthn, ngọswdnn lửuthsa đnhmpógpza lạdkmbi cháguyey lêdtthn nhưsuow thiêdtthu đnhmpzhelt.

“Tấownlm hìmnftnh đnhmpógpza rấownlt đnhmpnhmpp!” Tiêdtthu Hàknxnknxnsuowijzgi hìmnftmnft đnhmpayvp che giấownlu vẻwynr ngưsuowxnrlng ngùruwyng. “Anh nêdtthn đnhmpi ngủwajb, tia máguyeu trong mắownlt anh nhiềwmavu quáguye rồmnfti!”

Nụwynrsuowijzgi trêdtthn mặyhkyt anh ta càknxnng nởndvc rộtmdqng, nhìmnftn vàknxno côivnp vớkeawi vẻwynrsqpju xa khógpza đnhmpguyen. “Ừelkpm, màknxn em đnhmpndvcng đnhmpvecei chủwajb đnhmpwmav!”

“Anh đnhmpi ngủwajb đnhmpi!” Côivnp giậyosct lạdkmbi tấownlm hìmnftnh rồmnfti đnhmpayvpgpzadtthn kệwibnguyech, rồmnfti lạdkmbi liếndvcc nhìmnftn nógpza bằshskng águyenh mắownlt quyếndvcn luyếndvcn rồmnfti đnhmpzyczy anh ta đnhmpếndvcn cạdkmbnh giưsuowijzgng. “Anh mau ngủwajb đnhmpi! Côivnpng ty vẫdtthn còtlwzn rấownlt nhiềwmavu chuyệwibnn cầknxnn đnhmpếndvcn anh, anh ngủwajb đnhmpwajb rồmnfti hãufhky đnhmpếndvcn côivnpng ty!”

ivnp đnhmpzyczy anh ta lêdtthn giưsuowijzgng, đnhmpownlp chăijzgn cho anh ta rồmnfti quay ngưsuowijzgi đnhmpi. Anh ta vộtmdqi nắownlm tay côivnp lạdkmbi: “Em khôivnpng nógpzai cho anh biếndvct chuyệwibnn đnhmpógpzaknxn sao, anh sẽwolf khôivnpng ngủwajb đnhmpưsuowxnrlc đnhmpâsqpju.”

Mặyhkyc dùruwy đnhmpãufhk rấownlt mệwibnt mỏgscti, nhưsuowng anh ta vẫdtthn rấownlt muốzheln biếndvct.

Anh ta đnhmpãufhkgpzai vậyoscy, làknxnm côivnpkeawi ngạdkmbc nhiêdtthn, quay sang nhìmnftn anh ta: “Anh khôivnpng mệwibnt àknxn?”

“Mệwibnt chứdjgy, nhưsuowng anh muốzheln biếndvct tạdkmbi sao em lạdkmbi đnhmpgsct mặyhkyt, còtlwzn đnhmpgsct đnhmpếndvcn mứdjgyc quyếndvcn rũwynrdtth hoặyhkyc nhưsuow vậyoscy!” Anh ta nắownlm chặyhkyt lấownly bàknxnn tay nhỏgsct nhắownln củwajba côivnp, vẫdtthn khôivnpng chịqmfcu buôivnpng ra, khôivnpng đnhmpdkmbt đnhmpưsuowxnrlc mụwynrc đnhmpíqcnech thìmnft thềwmav khôivnpng bỏgsct cuộtmdqc.


Tim côivnp bắownlt đnhmpknxnu nhảnerby loạdkmbn xạdkmb, mắownlt côivnp khôivnpng dáguyem nhìmnftn thẳqcneng vàknxno anh ta, im lặyhkyng mộtmdqt hồmnfti lâsqpju rồmnfti mớkeawi ngạdkmbi ngùruwyng lêdtthn tiếndvcng. “Nếndvcu em nógpzai rằshskng, bógpzang lưsuowng đnhmpógpza rấownlt quen thuộtmdqc, anh sẽwolf nghĩvqbb sao?”

Anh ta hơkeawi ngâsqpjy ngưsuowijzgi ra. “Em từndvcng gặyhkyp anh àknxn?”

ivnp đnhmpgsct mặyhkyt vìmnft mắownlc cỡyeez, vàknxn gậyosct đnhmpknxnu.

“Ởvuzy đnhmpâsqpju?”

“Ởvuzysqpjn bógpzang trưsuowijzgng họswdnc, em đnhmpãufhk từndvcng nhặyhkyt banh giùruwym cho anh!” Tiêdtthu Hàknxnknxngpzai ra vớkeawi giọswdnng líqcne nhíqcne. “Anh chíqcnenh làknxn anh trai màknxn hồmnfti nhỏgsct em từndvcng thíqcnech. Em thưsuowijzgng thấownly anh chơkeawi bógpzang rổvecendvcsqpjn bógpzang trong trưsuowijzgng em. Em nhậyoscn ra bógpzang lưsuowng củwajba anh, nhưsuowng chưsuowa bao giờijzg đnhmpưsuowxnrlc nhìmnftn kỹtlwz khuôivnpn mặyhkyt anh. Tấownlm hìmnftnh nàknxny, nhắownlc em nhớkeaw lạdkmbi lúacauc đnhmpógpza.”

Anh ta cứdjgy nhìmnftn thẳqcneng vàknxno côivnp, nhưsuow thểayvp khôivnpng dáguyem tin vàknxno tai mìmnftnh, khôivnpng dáguyem tin nhữpozmng gìmnftivnpgpzai, khôivnpng dáguyem tin tấownlt cảnerbknxn sựxnao thậyosct. “Ýgxig củwajba em làknxn, em..., mốzheli tìmnftnh đnhmpknxnu củwajba em làknxn anh?”

ivnp quay mặyhkyt đnhmpi chỗelkp kháguyec.

Anh ta ngồmnfti phắownlt dậyoscy, quay mặyhkyt côivnp qua. “Bàknxnufhk, em khôivnpng gạdkmbt anh chứdjgy? Cógpza đnhmpúacaung vậyoscy khôivnpng? Ngưsuowijzgi em từndvcng yêdtthu thầknxnm chíqcnenh làknxn anh?”

ivnp gậyosct đnhmpknxnu vớkeawi vẻwynr ngưsuowxnrlng ngùruwyng.

Anh ta chưsuowa bao giờijzg biếndvct phấownln khíqcnech làknxnmnft, cảnerbm giáguyec hâsqpjn hoan trong lòtlwzng đnhmpógpza, cảnerbm giáguyec bỗelkpng chớkeawp mắownlt đnhmpưsuowxnrlc bay lêdtthn mâsqpjy đnhmpógpza, sựxnao cảnerbm đnhmptmdqng khôivnpng thểayvp diễsiidn tảnerb bằshskng lờijzgi đnhmpógpza, đnhmpếndvcn lúacauc nàknxny thìmnft anh ta mớkeawi hiểayvpu ra đnhmpưsuowxnrlc. “A! Làknxn anh thậyosct hảnerb? Từndvc trưsuowkeawc tớkeawi giờijzg, em chỉifbv rung đnhmptmdqng vìmnft anh thôivnpi?”

ivnp gậyosct đnhmpknxnu mộtmdqt lầknxnn nữpozma rồmnfti cúacaui gầknxnm mặyhkyt xuốzhelng, cảnerbm thấownly rấownlt xấownlu hổvece, rồmnfti nógpzai bằshskng giọswdnng líqcne nhíqcne: “Em nhớkeawgpzang lưsuowng nàknxny, nógpza luôivnpn in sâsqpju trong tâsqpjm tríqcne em, vừndvca quen thuộtmdqc màknxn vừndvca xa lạdkmb!”

Anh ta nâsqpjng cằshskm côivnpdtthn mộtmdqt lầknxnn nữpozma, nhìmnftn thấownly mặyhkyt côivnp đnhmpãufhk đnhmpgsct au. Đveceôivnpi môivnpi đnhmpgsct xinh đnhmpnhmpp trêdtthn khuôivnpn mặyhkyt nhỏgsct nhắownln vàknxn tinh tếndvc củwajba côivnp đnhmpãufhkdtth hoặyhkyc cáguyec giáguyec quan củwajba anh ta. Cáguyech nhau rấownlt gầknxnn, cógpza thểayvp cảnerbm nhậyoscn đnhmpưsuowxnrlc hơkeawi thởndvc củwajba nhau phảnerbknxno mặyhkyt, nógpzang hổvecei làknxnm trong tim thấownly ngứdjgya ngáguyey.

“Bàknxnufhk! Anh khôivnpng nằshskm mơkeaw đnhmpógpza chứdjgy? Anh ta thựxnaoc sựxnao khôivnpng dáguyem tin cảnerbm giáguyec nàknxny, làknxn giảnerb sao?


Anh ta nhìmnftn thấownly cáguyei gậyosct đnhmpknxnu trịqmfcnh trọswdnng củwajba côivnp. “Làknxn thậyosct đnhmpógpza!”

Anh ta bỗelkpng nhìmnftn vàknxno mặyhkyt côivnp, rồmnfti đnhmptmdqt nhiêdtthn cưsuowijzgi pháguyedtthn nhưsuow mộtmdqt đnhmpdjgya trẻwynr, duỗelkpi tay ra ôivnpm lấownly côivnp, ôivnpm côivnp thậyosct chặyhkyt vàknxno lòtlwzng. Cứdjgy cảnerbm thấownly thíqcnech quáguyedtthn cứdjgy ôivnpm mãufhki, trong lúacauc tìmnftnh cảnerbm dâsqpjng tràknxno, anh ta liềwmavn hôivnpn côivnp.

“Anh nêdtthn đnhmpi ngủwajb rồmnfti!” Côivnp vộtmdqi vàknxnng nógpzai.

“Ngủwajb chung đnhmpi!” Anh ta nógpzai rấownlt vộtmdqi, nógpzai rồmnfti bịqmfct chặyhkyt môivnpi côivnp lạdkmbi.

“Em khôivnpng ngủwajb!” Côivnp khẽwolfdtthu lêdtthn, khôivnpng thểayvpknxno vừndvca đnhmpếndvcn nhàknxn họswdn Tầknxnn màknxn đnhmpi ngủwajb trưsuowkeawc đnhmpưsuowxnrlc, côivnptlwzn phảnerbi chăijzgm sógpzac cho bọswdnn trẻwynr nữpozma.

“Côivnpcoma ngốzhelc nghếndvcch.” Ôresem lấownly côivnp rồmnfti đnhmpèmhui xuốzhelng giưsuowijzgng, Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn thìmnft thầknxnm vớkeawi giọswdnng khàknxnn khàknxnn, rồmnfti cúacaui đnhmpknxnu xuốzhelng vàknxn nhẹnhmp nhàknxnng hôivnpn lêdtthn đnhmpôivnpi môivnpi mềwmavm mạdkmbi củwajba Tiêdtthu Hàknxnknxn, thậyosct mềwmavm mạdkmbi, vớkeawi cảnerbm giáguyec tưsuowơkeawi mớkeawi củwajba riêdtthng côivnp.

Anh ta đnhmptmdqt nhiêdtthn đnhmpdjgyng dậyoscy đnhmpayvp đnhmpógpzang cửuthsa, khógpzaa cửuthsa cẩzyczn thậyoscn rồmnfti quay lạdkmbi, ôivnpm lấownly côivnp. “Khôivnpng cho ai làknxnm phiềwmavn chúacaung ta!”

Trong lúacauc côivnp vẫdtthn đnhmpang ngâsqpjy ngưsuowijzgi ra thìmnftkeawi thởndvcgpzang hổvecei củwajba anh ta đnhmpãufhkyoscp đnhmpếndvcn, hôivnpn lêdtthn môivnpi côivnp đnhmpknxny say đnhmpownlm… Nụwynrivnpn ngang ngưsuowxnrlc vàknxn mạdkmbnh mẽwolf khiếndvcn côivnp sữpozmng sờijzg, tráguyei tim cũwynrng run rẩzyczy theo nhưsuow chựxnaoc nhảnerby ra ngoàknxni. Côivnp bấownlt lựxnaoc vàknxn nằshskm im chịqmfcu đnhmpxnaong nụwynrivnpn mêdtth đnhmpownlm củwajba anh ta.

ivnp chỉifbv cảnerbm thấownly oxy trong phổvecei côivnp sắownlp bịqmfc anh ta húacaut sạdkmbch, côivnp sắownlp ngạdkmbt thởndvc, sắownlp khôivnpng thởndvc đnhmpưsuowxnrlc nữpozma, còtlwzn anh ta vẫdtthn khôivnpng chịqmfcu buôivnpng côivnp ra.

Nụwynrivnpn nógpzang bỏgsctng thậyosct dàknxni đnhmpãufhk khiếndvcn côivnp choáguyeng váguyeng. Đveceếndvcn khi anh ta nhẹnhmp nhàknxnng buôivnpng côivnp ra, môivnpi côivnp đnhmpãufhksuowng lêdtthn, mắownlt côivnp mờijzg đnhmpi. Dáguyeng vẻwynr đnhmpógpza, lạdkmbi khiếndvcn anh ta suýownlt nữpozma khôivnpng thểayvpmnftm đnhmpưsuowxnrlc lòtlwzng màknxnivnpn côivnp tiếndvcp.

“Ngủwajb đnhmpi!” Côivnp vộtmdqi vàknxnng nógpzai. “Tầknxnn Trọswdnng Hàknxnn, nếndvcu anh còtlwzn khôivnpng nghỉifbv ngơkeawi, em sẽwolf bỏgsct mặyhkyc anh thậyosct đnhmpógpza!”

Đveceau lòtlwzng vìmnft anh ta đnhmpãufhk mệwibnt mỏgscti, côivnp đnhmpzyczy anh ta ra, trêdtthn mặyhkyt nógpzang bừndvcng.

“Vẫdtthn muốzheln ăijzgn em hơkeawn!” Anh ta thìmnft thầknxnm.

Bởndvci vìmnft lờijzgi nógpzai củwajba côivnp, bởndvci vìmnft anh ta làknxnmnftnh yêdtthu đnhmpknxnu tiêdtthn củwajba côivnp, đnhmpiềwmavu làknxnm cho lòtlwzng chuộtmdqng hưsuow vinh củwajba đnhmpàknxnn ôivnpng đnhmpưsuowxnrlc thỏgscta mãufhkn tuyệwibnt đnhmpzheli, cảnerbm thấownly rằshskng đnhmpógpzaknxn cảnerbm giáguyec hàknxni lòtlwzng vàknxn hạdkmbnh phúacauc nhưsuow đnhmpang ởndvc trêdtthn chíqcnen tầknxnng mâsqpjy.

Anh ta lạdkmbi lưsuowkeawt nhẹnhmp qua môivnpi côivnp, trong mắownlt rõkeawknxnng làknxn hai ngọswdnn lửuthsa. Anh ta khàknxnn giọswdnng, tráguyen dựxnaoa vàknxno tráguyen côivnp, rồmnfti nógpzai: “Cógpza thậyosct làknxn anh khôivnpng? Tạdkmbi sao lúacauc đnhmpógpza anh lạdkmbi khôivnpng quen em nhỉifbv? Nếndvcu chúacaung ta quen nhau từndvcacauc đnhmpógpza thìmnft tốzhelt biếndvct mấownly! Bàknxnufhk, lúacauc đnhmpógpza chắownlc em chỉifbv mớkeawi mưsuowijzgi hai, mưsuowijzgi ba tuổvecei thôivnpi phảnerbi khôivnpng?”

Suy nghĩvqbb củwajba côivnp bắownlt đnhmpknxnu rốzheli rắownlm, cảnerb ngưsuowijzgi càknxnng mềwmavm nhũwynrn vàknxn đnhmpuốzheli sứdjgyc. Biểayvpu hiệwibnn nhúacaut nháguyet nàknxny chỉifbv sẽwolfknxnng khiếndvcn anh ta ham muốzheln hơkeawn. Côivnp cốzhel gắownlng nhớkeaw lạdkmbi, vìmnftacauc đnhmpógpzatlwzn quáguye nhỏgsct. “Lúacauc đnhmpógpzagpza rấownlt nhiềwmavu ngưsuowijzgi nhặyhkyt banh giùruwym cho anh, họswdn đnhmpwmavu làknxn nhữpozmng côivnpcoma trạdkmbc tuổvecei em, chỉifbv tiếndvcc làknxn anh khôivnpng thèmhuim nhìmnftn lấownly tụwynri em mộtmdqt cáguyei. Họswdngpzai anh khôivnpng họswdnc ởndvc trong trưsuowijzgng, anh đnhmpãufhk họswdnc đnhmpdkmbi họswdnc rồmnfti!”

“Bàknxnufhk àknxn, nếndvcu lúacauc đnhmpógpza anh ăijzgn em thìmnft... Em nógpzai thửuths xem tạdkmbi sao lúacauc đnhmpógpza anh lạdkmbi khôivnpng nhìmnftn em chứdjgy?” Anh ta thựxnaoc sựxnao rấownlt hốzheli hậyoscn, nếndvcu lúacauc đnhmpógpza anh ta quen Hàknxnknxn thìmnft tốzhelt biếndvct mấownly.

“Vậyoscy thìmnft anh phảnerbi bệwibnnh hoạdkmbn lắownlm!” Côivnpruwyi khuôivnpn mặyhkyt nhỏgsct xinh vàknxno ngựxnaoc anh ta. Làknxnm sao anh ta lạdkmbi cógpza thểayvpgpzai ra câsqpju đnhmpógpza chứdjgy? Lúacauc đnhmpógpzaivnpgpza bao nhiêdtthu tuổvecei đnhmpâsqpju? Anh ta đnhmpúacaung làknxn quáguyedtthtlwzm!

Anh ta mỉifbvm cưsuowijzgi, vưsuowơkeawn tay ra giữpozm chặyhkyt đnhmpknxnu côivnp, rồmnfti lạdkmbi cắownln nhẹnhmpknxno đnhmpôivnpi môivnpi đnhmpgsct mọswdnng củwajba côivnp, sau đnhmpógpza bắownlt bẻwynrivnp: “Nếndvcu biếndvct trưsuowkeawc em làknxn vợxnrl anh, lúacauc đnhmpógpza anh nêdtthn ởndvc cạdkmbnh em, chờijzg em lớkeawn lêdtthn, khôivnpng đnhmpayvp cho em phảnerbi chịqmfcu nhiềwmavu khổvece cựxnaoc nhưsuow vậyoscy, khôivnpng đnhmpayvp cho em phảnerbi chịqmfcu đnhmpxnaong nhữpozmng giàknxny vòtlwz đnhmpógpza. Anh rấownlt mong thờijzgi gian đnhmpógpzagpza thểayvp quay trởndvc lạdkmbi, đnhmpayvp anh đnhmpưsuowxnrlc chăijzgm sógpzac em sớkeawm hơkeawn!”

ivnp lắownlng nghe lờijzgi nógpzai củwajba anh ta, rấownlt cảnerbm đnhmptmdqng. “Nhưsuowng thờijzgi gian khôivnpng thểayvp quay lạdkmbi đnhmpưsuowxnrlc, mọswdni chuyệwibnn đnhmpwmavu làknxn duyêdtthn phậyoscn, em rấownlt vui vìmnft ngưsuowijzgi đnhmpógpzaknxn anh, vậyoscy chứdjgyng minh rằshskng trưsuowkeawc giờijzg em rấownlt mộtmdqt lòtlwzng!”

“Vậyoscy ýownl em làknxn anh khôivnpng mộtmdqt lòtlwzng chứdjgymnft?” Anh ta nhưsuowkeawn màknxny lêdtthn.

“Íwvurt ra làknxn khôivnpng mộtmdqt lòtlwzng nhưsuow em!” Côivnp mỉifbvm cưsuowijzgi. “Đveceưsuowxnrlc rồmnfti, mau nghỉifbv ngơkeawi đnhmpi! Anh xem anh đnhmpãufhk mệwibnt mỏgscti thếndvcknxno rồmnfti nèmhui.”

“Nhưsuowng anh vẫdtthn muốzheln nógpzai chuyệwibnn vớkeawi em!” Anh ta thìmnft thầknxnm, nhưsuowng đnhmpãufhk bắownlt đnhmpknxnu ngủwajb gậyosct rồmnfti, nhữpozmng lờijzgi đnhmpưsuowijzgng mậyosct nhấownlt củwajba nhữpozmng ngưsuowijzgi yêdtthu nhau đnhmpang chậyoscm rãufhki rógpzat vàknxno tai côivnp. “Bàknxnufhk àknxn, thậyosct tốzhelt khi đnhmpưsuowxnrlc quen em! Hãufhky tha thứdjgy cho anh vìmnftacauc đnhmpógpza đnhmpãufhk khôivnpng quen em, nhưsuowng anh xin hứdjgya, em sẽwolfknxn ngưsuowijzgi phụwynr nữpozm cuốzheli cùruwyng củwajba anh! Đveceưsuowxnrlc yêdtthu em, thậyosct tuyệwibnt vờijzgi!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.