Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 173 :

    trước sau   
“Đyhvrqoyfng đctvaxahv bịcnya bạwsasi lộdwfg thâpfjpn phậhnlun!” Liếqbnbc nhìahnwn Tăxahvng Ly mộdwfgt lầctvan nữeqmxa, trong đctvaôfievi mắfievt đctvaen lạwsasnh lẽwfxjo củmgtta TầctvanTrọfievng Hàeyhtn lózehue lêfueon mộdwfgt áfueonh nhìahnwn sắfievc béosocn. “Nhữeqmxng năxahvm qua Tầctvan thịcnya rấwfxjt sạwsasch sẽwfxj, đctvaâpfjpy làeyhtpfjpm huyếqbnbt củmgtta ba tôfievi, tuyệosoct đctvapnioi khôfievng thểxahv xảxzdky ra sai sózehut khi ởosoc trong tay tôfievi đctvaưdqqdrchwc. Trưdqqdupeyc đctvaâpfjpy sạwsasch sẽwfxj hay khôfievng sạwsasch sẽwfxj thìahnwaewpng đctvaãpnio qua hếqbnbt rồzljwi, Ly àeyht, cậhnluu cózehu hiểxahvu khôfievng?”

“Hàeyhtn,tôfievi khôfievng phảxzdki muốpnion đctvaiềrchwu tra Tầctvan thịcnya, đctvaâpfjpy làeyhtdqqdi nưdqqdơdqqdng náfueou vàeyhtfueon thâpfjpn gửychri phậhnlun củmgtta tôfievi màeyht,tôfievi khôfievng muốpnion hủmgtty hoạwsasi nózehu đctvaâpfjpu!”Tăxahvng Ly nhúhnlun vai vớupeyi vẻpnfl bấwfxjt lựyhvrc rồzljwi đctvadwfgt nhiêfueon mỉyvpwm cưdqqdmgtti, trêfueon khuôfievn mặosoct đctvaiểxahvn trai cózehu chúhnlut trêfueou chọfievc. “Hàeyhtn àeyht, làeyhtm thếqbnbeyhto màeyht anh biếqbnbt đctvaưdqqdrchwc thâpfjpn phậhnlun củmgtta tôfievi vậhnluy?”

Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn liếqbnbc nhìahnwn anh ta mộdwfgt cáfueoi đctvactvay dửychrng dưdqqdng, vàeyht phớupeyt lờmgtt anh ta.

“Tôfievi khôfievng muốpnion làeyhtmgìahnwzehu hạwsasi cho Tầctvan thịcnya đctvaâpfjpu àeyht!”Tăxahvng Ly vộdwfgi nózehui.

“Nếqbnbu ngưdqqdmgtti đctvaózehueyht cậhnluu, cậhnluu tưdqqdosocng cậhnluu vẫywscn còxpvhn cơdqqd hộdwfgi ngồzljwi đctvaâpfjpy đctvaxahv thảxzdko luậhnlun vớupeyi tôfievi ai làeyht kẻpnfl đctvaãpniohnlui giụlmmsc An Tâpfjpy đctvaăxahvng thôfievng tin đctvaózehu hay sao?” Đyhvrôfievi mắfievt lạwsasnh lẽwfxjo nhưdqqddqqdơdqqdng giáfueobkusa đctvaôfievng, lạwsasnh đctvaếqbnbn thấwfxju xưdqqdơdqqdng.Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn hừqoyf mộdwfgt tiếqbnbng cũaewpng rấwfxjt lạwsasnh lùbkusng, cảxzdk khuôfievn mặosoct toáfueot ra vẻpnfl thờmgtt ơdqqd.

“Rửychra sạwsasch cho bảxzdkn thâpfjpn trưdqqdupeyc, tôfievi khôfievng vôfiev vịcnya đctvaếqbnbn vậhnluy đctvaâpfjpu!” Trong mắfievt Tăxahvng Ly lózehue lêfueon mộdwfgt tia vui tưdqqdơdqqdi. “Tôfievi cũaewpng rấwfxjt tòxpvhxpvh muốpnion biếqbnbt ngưdqqdmgtti đctvaózehueyht ai lắfievm,dùbkuszehu thểxahv bịcnya lộdwfg thâpfjpn phậhnlun vàeyht mấwfxjt đctvai chéosocn cơdqqdm, nhưdqqdng vẫywscn muốpnion đctvaiềrchwu tra xem ai màeyht to gan đctvaếqbnbn vậhnluy!”


“Sẽwfxj biếqbnbt sớupeym thôfievi!” Tầctvan Trọfievng Hàeyhtndậhnlup tắfievt đctvactvau thuốpnioc rồzljwi néosocm ra khỏctwsi cửychra sổflrk.

Rồzljwi nhìahnwn đctvazljwng hồzljw, lúhnluc nàeyhty chuôfievng đctvaiệosocn thoạwsasi reo lêfueon.

Nhấwfxjn núhnlut trảxzdk lờmgtti, hỏctwsi bằnrxkng giọfievng đctvaiềrchwm tĩcnjenh: “Kếqbnbt quảxzdk sao rồzljwi?”

“An Tâpfjpy thưdqqdmgttng xuyêfueon liêfueon lạwsasc vớupeyi giáfueom đctvapnioc bộdwfg phậhnlun pháfueot triểxahvn nưdqqdupeyc ngoàeyhticủmgtta côfievng ty anh, Mao Chi Ngôfievn...”

TầctvanTrọfievng Hàeyhtn nghe thấwfxjy ba từqoyf “Mao Chi Ngôfievn”màeyht trêfueon mặosoct vẫywscn rấwfxjt thảxzdkn nhiêfueon, cózehu thểxahvzehui làeyht khôfievng cózehu bấwfxjt kỳhnlu biểxahvu cảxzdkm gìahnw, mặosocc dùbkus trong lòxpvhng anh ta hơdqqdi bấwfxjt ngờmgtt nhưdqqdng vẫywscn khôfievng thểxahv hiệosocn ra. “Giúhnlup tôfievi đctvaiềrchwu tra thêfueom lai lịcnyach củmgtta anh ta, tôfievi muốpnion biếqbnbt tạwsasi sao!”

hnlup đctvaiệosocn thoạwsasi rồzljwi, vẻpnfl mặosoct củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtnvẫywscn bìahnwnh thảxzdkn, nhưdqqdng trong mắfievt lạwsasi long lêfueon.

“Đyhvriềrchwu tra ra rồzljwi hảxzdk?” Tăxahvng Ly hỏctwsi.

“Chưdqqda!”TầctvanTrọfievng Hàeyhtnphủmgtt nhậhnlun, chỉyvpw hỏctwsi mộdwfgt cáfueoch yếqbnbu ớupeyt: “Ly àeyht, anh em làeyhtahnw?”

xahvng Ly suy nghĩcnje mộdwfgt lúhnluc, khôfievng hiểxahvu ýqoyf Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn nhưdqqdng vẫywscn trảxzdk lờmgtti: “Anh em chíhvfvnh làeyht ngưdqqdmgtti màeyht nếqbnbu anh gọfievi anh ta vàeyhto lúhnluc nửychra đctvaêfueom, anh ta sẽwfxj lo lắfievng hỏctwsi anhđctvaãpnio xảxzdky ra chuyệosocn gìahnw trưdqqdupeyc, sau khi biếqbnbt khôfievng cózehuahnw nghiêfueom trọfievng thìahnwmớupeyi bắfievt đctvactvau phàeyhtn nàeyhtn anh.Anh em chíhvfvnh làeyht ngưdqqdmgtti cózehu thểxahvahnw mộdwfgt ngưdqqdmgtti phụlmms nữeqmxeyht từqoyf bỏctws cảxzdk thếqbnb giớupeyi, nhưdqqdng cũaewpng cózehu thểxahvahnw anh màeyht từqoyf bỏctws ngưdqqdmgtti phụlmms nữeqmx đctvaózehu.Anh emchíhvfvnh làeyht ngưdqqdmgtti đctvactvau tiêfueon vỗrvef tay khen hay vàeyhtdqqdmgtti to nhấwfxjt khi anh phạwsasm sai lầctvam, nhưdqqdng sau khi cưdqqdmgtti sẽwfxjeyht ngưdqqdmgtti duy nhấwfxjt chịcnyau giúhnlup đctvaierd anh. Anh emchíhvfvnh làeyht ngưdqqdmgtti cózehu thểxahv chếqbnbt vìahnw anh.Anh em chíhvfvnh làeyht ngưdqqdmgtti cózehubkusng anh ra ngoàeyhti uốpniong vớupeyi anh đctvaếqbnbn khi khôfievng say khôfievng vềrchw khi anh đctvaau buồzljwn nhấwfxjt...”

“Nếqbnbu anh em phảxzdkn bộdwfgi anh em...”TầctvanTrọfievng Hàeyhtnkhẽwfxjzehui.

“Vậhnluy thìahnw ngưdqqdmgtti đctvaózehusẽwfxj khôfievng còxpvhn làeyht anh em nữeqmxa!” Tăxahvng Ly nghiêfueom túhnluc nózehui.

“Cózehu lẽwfxjahnwzehu đctvaiềrchwu khózehuzehui, thìahnw ngưdqqdmgtti đctvaózehu vẫywscn còxpvhn làeyht anh em!” Khi nózehui ra câpfjpu nàeyhty, vẻpnfl mặosoct củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn hơdqqdi phứzljwc tạwsasp. “Sắfievp đctvaếqbnbn nơdqqdi rồzljwi, cậhnluu dừqoyfng xe lạwsasi đctvai! Ởtordfueon ngoàeyhti chờmgttfievi!”

“Mộdwfgt mìahnwnh anh đctvai cózehuflrkn khôfievng?” Tăxahvng Ly hơdqqdi lo lắfievng.


“Côfiev ta khôfievng biếqbnbt tôfievi sẽwfxj đctvaếqbnbn!” Tầctvan Trọfievng Hàeyhtncưdqqdmgtti cưdqqdmgtti. “Chắfievc sẽwfxj khôfievng càeyhti bom trưdqqdupeyc đctvaâpfjpu ha? Nếqbnbu cózehu thìahnw cậhnluudọfievn xáfueoc giùbkusm tôfievi!”

“Nózehui bậhnluy bạwsas!” Tăxahvng Lyđctvaáfueonh anh ta mộdwfgt cáfueoi. “Nếqbnbu côfiev ta cózehufueoi gan đctvaózehu, tôfievi nhấwfxjt đctvacnyanh sẽwfxj giếqbnbt côfiev ta!”

Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn gậhnlut đctvactvau, vậhnluy mớupeyi làeyht anh em! CòxpvhnMao Chi Ngôfievn... Anh ta míhvfvm chặosoct môfievi, khôfievng tin rằnrxkng ngưdqqdmgtti anh em trong bao nhiêfueou năxahvm qua, khôfievng tin rằnrxkng Mao Chi Ngôfievnlạwsasi phảxzdkn bộdwfgi anh ta!

An Tâpfjpy đctvaãpnio thuêfueo mộdwfgt căxahvn hộdwfg nhỏctws rấwfxjt cũaewp kỹhvaxosoc Lụlmmsc Thàeyhtnh.

Sau khi TầctvanTrọfievng Hàeyhtn xuốpniong xe thìahnw đctvai vềrchw phíhvfva căxahvn hộdwfg, gõfueo cửychra thìahnwfueon trong vang lêfueon mộdwfgt giọfievng nózehui quen thuộdwfgc. “Đyhvrếqbnbn liềrchwn! Ai vậhnluy?”

zehu lẽwfxj An Tâpfjpyhoàeyhtn toàeyhtn khôfievng đctvafueon trưdqqdupeyc đctvaưdqqdrchwc rằnrxkngTầctvanTrọfievng Hàeyhtnsẽwfxjahnwm đctvaếqbnbn đctvaâpfjpy, vừqoyfa mởosoc cửychrara thìahnw nhìahnwn thấwfxjy khuôfievn mặosoct quen thuộdwfgc, An Tâpfjpy ngẩwfxjn ngưdqqdmgtti ra.

“Lâpfjpu rồzljwi khôfievng gặosocp, An Tâpfjpy!” Giọfievng nózehui lạwsasnh lùbkusng củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn vang lêfueon.

An Tâpfjpy đctvadwfgt nhiêfueon run rẩwfxjy, giọfievng nózehui quen thuộdwfgc đctvaâpfjpm thẳbujung vàeyhto tim côfiev ta nhưdqqd mộdwfgt sựyhvr quyếqbnbn rũaewp đctvadwfgc áfueoc, tim côfiev ta đctvaang đctvahnlup thìahnwnh thịcnyach nhưdqqd trốpniong đctvaáfueonh.Côfiev ta căxahvng thẳbujung khi nhìahnwn thấwfxjy khuôfievn mặosoct lạwsasnh lùbkusng màeyht suốpniot đctvamgtti mìahnwnh khôfievng thểxahveyhto quêfueon đctvaưdqqdrchwc, rồzljwi đctvadwfgt nhiêfueon trợrchwn to mắfievt.

“Tổflrkng…, tổflrkng tàeyhti?” Sau khi ngâpfjpy ngưdqqdmgtti ra thìahnwAn Tâpfjpy nhìahnwn vàeyhto ngưdqqdmgtti đctvaàeyhtn ôfievng trưdqqdupeyc mặosoct bằnrxkng áfueonh mắfievt đctvarchw phòxpvhng, vẻpnfl mặosoct khózehu đctvafueon đctvaózehueyhtm ngưdqqdmgtti ta nhìahnwn thấwfxjy màeyhtbkusng mìahnwnh. CòxpvhnAn Tâpfjpycũaewpng bắfievt đctvactvau thấwfxjp thỏctwsm, chẳbujung lẽwfxj đctvaãpnio bịcnya pháfueot hiệosocn rồzljwi?

“An Tâpfjpy, côfiev vẫywscn nhưdqqddqqda ha!” Đyhvrdwfgt nhiêfueon, Tầctvan Trọfievng Hàeyhtnghéosocfueot ngưdqqdmgtti đctvaếqbnbn vàeyht nhìahnwn xuốpniong côfiev ta, trêfueon khuôfievn mặosoct lạwsasnh lùbkusng khôfievng thểxahv nhìahnwn ra chúhnlut cảxzdkm xúhnluc nàeyhto.

“Nhờmgtt phưdqqdupeyc củmgtta tổflrkng tàeyhti, tôfievi cũaewpng tạwsasm ổflrkn!”An Tâpfjpy nhanh chózehung sắfievp xếqbnbp lạwsasi cảxzdkm xúhnluc củmgtta mìahnwnh,đctvaãpnio nhậhnlun lờmgtti làeyhtm đctvaiềrchwu đctvaózehu thìahnw đctvaưdqqdơdqqdng nhiêfueon đctvaãpnio chuẩwfxjn bịcnya sẵwsasn tâpfjpm lýqoyf từqoyf trưdqqdupeyc. “Tổflrkng tàeyhti đctvaếqbnbn cózehu chuyệosocn gìahnw khôfievng? Nếqbnbu khôfievng cózehuahnw thìahnwfievi phảxzdki ra ngoàeyhti đctvaâpfjpy!”

“Khôfievngmờmgtti tôfievi vàeyhto àeyht?” Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn nhưdqqdupeyn màeyhty lêfueon vàeyhtdqqdupeyc vàeyhto trong nhàeyht.

An Tâpfjpctvaàeyhtnh phảxzdki nhưdqqdmgttng đctvaưdqqdmgttng.Căxahvn hộdwfg đctvaưdqqdrchwc dọfievn dẹbxowp rấwfxjt sạwsasch sẽwfxj, giốpniong nhưdqqd vừqoyfa đctvaưdqqdrchwc dọfievn xong.


Sau khi An Tâpfjpy đctvaózehung cửychra lạwsasi thìahnwquay đctvactvau nhìahnwn vàeyhto hìahnwnh dáfueong cao lớupeyn, hìahnwnh dáfueongđctvaãpnio từqoyfng quen thuộdwfgc, ngưdqqdmgtti đctvaàeyhtn ôfievng đctvaãpnio từqoyfng gầctvan gũaewpi nhấwfxjt, ngưdqqdmgtti đctvaàeyhtn ôfievng đctvaãpnioeyhtm cho mìahnwnh rung đctvadwfgng nhưdqqdng đctvaãpnio bỏctwsdqqdi mìahnwnh! Côfievahnw anh ta nêfueon mớupeyi khôfievng thểxahv quay vềrchw thàeyhtnh phốpnio H.

“Tổflrkng tàeyhti, anh đctvaếqbnbn làeyht…?”Trong giọfievng củmgtta An Tâpfjpy cózehu mộdwfgt sựyhvr thăxahvm dòxpvheyht phòxpvhng bịcnya.

“An Tâpfjpy, gan củmgtta côfievlớupeyn hơdqqdn trưdqqdupeyc nhiềrchwu đctvaózehu!” Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn đctvadwfgt nhiêfueon quay đctvactvau lạwsasi, giơdqqdeyhtn tay to lớupeyn lêfueon rồzljwi đctvaưdqqda tớupeyi, cằnrxkm củmgtta An Tâpfjpy b ịcnya giữeqmx chặosoct, lựyhvrc mạwsasnh đctvaếqbnbn nỗrvefi nhưdqqd muốpnion bózehup náfueot cằnrxkm củmgtta côfiev ta vậhnluy.“Nózehui xem lýqoyf do tạwsasi sao!”

“Tôfievi khôfievng biếqbnbt tổflrkng tàeyhti đctvaang nózehui gìahnw!”An Tâpfjpy cốpnioosoc tráfueonh đctvaôfievi mắfievt nghiêfueom nghịcnya củmgtta anh ta.

“An Tâpfjpy, Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn tôfievi đctvaãpnioeyhtm gìahnwzehu lỗrvefi vớupeyi côfiev?”Giọfievng nózehui trầctvam thấwfxjp nhưdqqdng vôfievbkusng lạwsasnh lẽwfxjo, khuôfievn mặosoct u áfueom củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn ghéosocfueotvàeyhto mặosoct An Tâpfjpy, hơdqqdi thởosocwfxjm áfueop phảxzdkeyhto mặosoct côfiev ta, cũaewpng đctvaxahv cho côfiev tanhìahnwn thấwfxjy rõfueo vẻpnfl tứzljwc giậhnlun khôfievng còxpvhn che giấwfxju đctvaưdqqdrchwc trong đctvaôfievi mắfievt đctvaen củmgtta anh ta.

“Tổflrkng tàeyhti làeyhtm việosocc xưdqqda nay luôfievn ngôfievng cuồzljwng vôfiev lốpnioi, làeyhtm sao lạwsasi cózehu lỗrvefi vớupeyiAn Tâpfjpy đctvaưdqqdrchwc?” Ngẩwfxjng đctvactvau lêfueon, mặosocc dùbkus tỏctws vẻpnfl yếqbnbu đctvauốpnioi, nhưdqqdng An Tâpfjpyvẫywscn dửychrng dưdqqdng ngưdqqdupeyc mắfievt lêfueon vàeyht nhìahnwn thẳbujung vàeyhto đctvaôfievi mắfievt đctvaen nhưdqqd chim ưdqqdng củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn.Chắfievc chắfievn làeyht anh ta đctvaãpnio biếqbnbt chuyệosocn thôfievng tin trêfueon báfueoo làeyht do côfiev ta tung ra.

Tuy nhiêfueon, chắfievc anh ta khôfievng biếqbnbt còxpvhn cózehu ngưdqqdmgtti đctvazljwng đctvanrxkng sau!

Đyhvrúhnlung làeyhtfiev tamuốpnion hủmgtty hoạwsasiTầctvan thịcnya, mặosocc dùbkus khôfievng cózehu chúhnlut lợrchwi íhvfvch gìahnw cho côfiev ta, nhưdqqdng bâpfjpy giờmgttfiev tacũaewpng khôfievng còxpvhn lợrchwi íhvfvch gìahnw nữeqmxa, chẳbujung phảxzdki vậhnluy sao?

Đyhvrôfievi môfievi mỏctwsng củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtnhơdqqdi cong lêfueon, mộdwfgt nụlmmsdqqdmgtti kháfueot máfueou hiệosocn ra trêfueon khuôfievn mặosoct lạwsasnh giáfueo nhưdqqdxahvng, khôfievng nhữeqmxng khôfievng làeyhtm dịcnyau đctvai sựyhvr lạwsasnh lùbkusng xung quanh, màeyht ngưdqqdrchwc lạwsasi còxpvhn tăxahvng thêfueom mộdwfgt vẻpnfl kỳhnlu lạwsas đctvaếqbnbn rợrchwn ngưdqqdmgtti.

Sau khi lạwsasnh lùbkusng nhìahnwn côfiev ta mộdwfgt lúhnluc, TầctvanTrọfievng Hàeyhtn đctvawfxjy côfiev ta xuốpniong ghếqbnb sofa.“An Tâpfjpy, hãpnioy dừqoyfng tay đctvai!”

An Tâpfjpycưdqqdmgtti chếqbnb nhạwsaso, ngồzljwi dậhnluy: “Tổflrkng tàeyhti, tôfievi khôfievng hiểxahvu ýqoyf anh làeyhtahnw!”

“Đyhvrưdqqdrchwc lắfievm! An Tâpfjpy, côfiev đctvaúhnlung làeyht can đctvaxzdkm!” Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn cưdqqdmgtti khinh bỉyvpw. “Cózehu vẻpnfl nhưdqqdfiev hậhnlun tôfievi?”

“Tổflrkng tàeyhti thậhnlut biếqbnbt nózehui đctvaùbkusa, An Tâpfjpy đctvaãpnioeyhtm theo yêfueou cầctvau củmgtta tổflrkng tàeyhti, khôfievng hềrchw đctvaosoct châpfjpn vàeyhto thàeyhtnh phốpnio H mộdwfgt bưdqqdupeyc,An Tâpfjpy đctvaãpnioeyhtm đctvaưdqqdrchwc rồzljwi còxpvhn gìahnw. Lầctvan nàeyhty tổflrkng tàeyhti đctvaếqbnbn tìahnwm An Tâpfjpy,làeyht muốpnion nốpnioi lạwsasi tìahnwnh cũaewp àeyht? Hay làeyhtTiêfueou Hàeyhteyht khôfievng thểxahv đctvaáfueop ứzljwng cho nhu cầctvaucủmgtta tổflrkng tàeyhti, nêfueon tổflrkng tàeyhti lạwsasi nhớupey đctvaếqbnbn cơdqqd thểxahv xinh đctvabxowp củmgtta An Tâpfjpyrồzljwi? Anh muốpnion An Tâpfjpy ởosoc cạwsasnh anh, An Tâpfjpy sẽwfxj khôfievng chầctvan chừqoyf đctvaâpfjpu, khôfievng cầctvan phảxzdki mưdqqdrchwn nhữeqmxng lýqoyf do nàeyhty đctvaxahv đctvae dọfieva, chẳbujung phảxzdki chỉyvpw muốpnion lêfueon giưdqqdmgttng thôfievi àeyht? Lạwsasi đctvaâpfjpy,An Tâpfjpy sẽwfxj chiềrchwu anh!”


zehui rồzljwi, An Tâpfjpybắfievt đctvactvau cởosoci bỏctws quầctvan áfueoo củmgtta mìahnwnh.

Đyhvrôfievi mắfievt Tầctvan Trọfievng Hàeyhtnhíhvfvp lạwsasi đctvactvay nguy hiểxahvm. “An Tâpfjpy, côfiev thàeyht giảxzdk vờmgtt đctvaxahv chàeyht đctvawsasp bảxzdkn thâpfjpn mìahnwnh chứzljw khôfievng chịcnyau dừqoyfng tay cózehu phảxzdki khôfievng?”

eyhto lúhnluc nàeyhty, An Tâpfjpy đctvaãpnio cởosoci sạwsasch đctvazljw trêfueon ngưdqqdmgtti mìahnwnh, đctvazljwng trầctvan truồzljwng trưdqqdupeyc mặosoct Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn.“Tổflrkng tàeyhti, lâpfjpu quáfueo khôfievng gặosocp, cózehu phảxzdki thâpfjpn hìahnwnh củmgtta em vẫywscn đctvabxowp nhưdqqd trưdqqdupeyc khôfievng?”

Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn chỉyvpw liếqbnbc nhìahnwn côfiev ta, trong mắfievt khôfievng cózehu chúhnlut cảxzdkm xúhnluc nàeyhto, cứzljw nhìahnwn vàeyhto cơdqqd thểxahv ngọfievc ngàeyht trầctvan nhưdqqd nhộdwfgng kia. “Côfiev muốpnion làeyhtm gáfueoi thìahnwzehu thểxahv qua Đyhvrôfievng Nam Áigww!”

pfjpu nàeyhty củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn giốpniong nhưdqqd mộdwfgt lưdqqdierdi dao sắfievc béosocn đctvaâpfjpm thẳbujung vàeyhto tráfueoi timAn Tâpfjpy.

Khuôfievn mặosoct nhưdqqd đctvafueou khắfievc củmgtta anh ta lạwsasnh lùbkusng, côfiev ta khôfievng nhìahnwn thấwfxjy chúhnlut ham muốpnion nàeyhto trong mắfievt anh ta nêfueon đctvaãpnio rấwfxjt sốpnioc, nhưdqqdng côfiev ta vẫywscn khôfievng bỏctws cuộdwfgc, cảxzdk ngưdqqdmgtti đctvadwfgt nhiêfueon lao tớupeyi vàeyht ôfievm lấwfxjy Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn, rồzljwi rúhnluc vàeyhto ngựyhvrc anh ta. “Tổflrkng tàeyhti, An Tâpfjpy nhớupey anh lắfievm đctvaózehu!”

Anh ta khôfievng hềrchw nhúhnluc nhíhvfvch, chỉyvpwhvfvp mắfievt lạwsasi nhìahnwn chằnrxkm chằnrxkm vàeyhto mặosoct côfiev ta.

An Tâpfjpycạwsas cạwsaseyhto ngưdqqdmgtti anh ta nhưdqqdng vẫywscn khôfievng cózehu hiệosocu quảxzdk,côfiev tabắfievt đctvactvau căxahvng thẳbujung. Sao lạwsasi nhưdqqd vậhnluy đctvaưdqqdrchwc? Khôfievng mộdwfgt ngưdqqdmgtti đctvaàeyhtn ôfievng nàeyhto cózehu thểxahv thoáfueot khỏctwsi sựyhvrfueom dỗrvef củmgtta cơdqqd thểxahvfiev ta.

hnluc nàeyhty, khuôfievn mặosoct tuyệosoct đctvabxowp củmgtta An Tâpfjpy tràeyhtn ngậhnlup vẻpnfl giậhnlun dữeqmxeyht thấwfxjt bạwsasi, làeyhtm méosoco mózehu cửychr chỉyvpw quyếqbnbn rũaewp ban đctvactvau củmgtta côfiev ta.

TầctvanTrọfievng Hàeyhtn nheo mắfievt liếqbnbc nhìahnwn An Tâpfjpy đctvaang hơdqqdi hoảxzdkng loạwsasn, rồzljwi thờmgtt ơdqqd nhếqbnbch lêfueon mộdwfgt nụlmmsdqqdmgtti nhưdqqdzehu nhưdqqd khôfievng, làeyhtm cơdqqd thểxahv củmgtta An Tâpfjpybỗrvefng căxahvng cứzljwng lạwsasi.

Anh ta đctvaãpnio khôfievng bịcnyafiev ta quyếqbnbn rũaewp nữeqmxa!

An Tâpfjpy chỉyvpw cảxzdkm thấwfxjy mộdwfgt luồzljwng khíhvfv lạwsasnh xôfievng lêfueon từqoyfdqqdupeyi bàeyhtn châpfjpn, côfiev ta vộdwfgi vàeyhtng quay mặosoct đctvai, khôfievng dáfueom nhìahnwn thẳbujung vàeyhto đctvaôfievi mắfievt đctvaáfueong sợrchw củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn.“Nếqbnbutổflrkng tàeyhti đctvaếqbnbn khôfievng phảxzdki làeyht đctvaxahvfueon giưdqqdmgttng vớupeyiAn Tâpfjpy, vậhnluy làeyhtm ơdqqdn vềrchw cho!”

fiev ta quay ngưdqqdmgtti lạwsasi rồzljwi đctvai đctvaếqbnbn ghếqbnb sofa vàeyht mặosocc quầctvan áfueoo vàeyhto.

Áigwwnh mắfievt củmgtta Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn khôfievng hềrchw nhìahnwn vàeyhto cơdqqd thểxahv đctvaywscy đctvaàeyht củmgtta côfiev ta, từqoyf đctvactvau đctvaếqbnbn cuốpnioi, anh ta khôfievng hềrchw bịcnyarung đctvadwfgng, bởosoci vìahnw trong lòxpvhng đctvaãpnio kiêfueon đctvacnyanh, hiểxahvn nhiêfueon sẽwfxjzehu mộdwfgt sứzljwc chịcnyau đctvayhvrng mạwsasnh mẽwfxj.Trong nhữeqmxng năxahvm tháfueong sau nàeyhty, anh ta chỉyvpw cầctvan mộdwfgt ngưdqqdmgtti phụlmms nữeqmxeyht Tiêfueou Hàeyhteyht,khôfievng hềrchwzehu hứzljwng thúhnlu vớupeyi bấwfxjt kỳhnlu ai kháfueoc, vìahnw anh ta khôfievng phảxzdki làeyht mộdwfgt con thúhnlu!

“Nếqbnbu côfiev khôfievng muốpnion dừqoyfng tay, vậhnluy tôfievi cũaewpng khôfievng thểxahv kháfueoch sáfueoo rồzljwi!” Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn cưdqqdmgtti nhạwsast. “An Tâpfjpy, đctvaxahvfievi gửychri côfiev qua Đyhvrôfievng Nam Áigww vậhnluy, mỗrvefi tốpnioi sẽwfxjzehu rấwfxjt nhiềrchwu đctvaàeyhtn ôfievng đctvaếqbnbn đctvaxahv phụlmmsc vụlmms cho côfiev!”

An Tâpfjpygiậhnlut mìahnwnh, côfiev ta hiểxahvu ýqoyf anh ta làeyhtahnw.Muốpnion báfueon côfiev ta qua mấwfxjy hộdwfgp đctvaêfueom ởosoc Đyhvrôfievng Nam Áigww, đctvaxahv hầctvau hạwsas nhữeqmxng têfueon đctvaàeyhtn ôfievng thốpnioi tha đctvaózehu! Khôfievng! Côfiev ta khôfievng thểxahv đctvai đctvaưdqqdrchwc,mộdwfgt khi đctvaãpnio đctvai thìahnw đctvaqoyfng hòxpvhng đctvaưdqqdrchwc quay vềrchw, cảxzdk đctvamgtti nàeyhty cũaewpng đctvaqoyfng hòxpvhng.

Nhưdqqdng côfiev ta khôfievng thểxahv hoảxzdkng sợrchw, khôfievng thểxahv thừqoyfa nhậhnlun chuyệosocn đctvaózehueyht do côfiev ta làeyhtm. “Tổflrkng tàeyhti, tôfievi thựyhvrc sựyhvr khôfievng biếqbnbt anh đctvaang nózehui vềrchwfueoi gìahnw!”

Khôfievng thừqoyfa nhậhnlun thìahnw anh ta sẽwfxj khôfievng làeyhtm gìahnw đctvaưdqqdrchwc côfiev ta, côfiev tathầctvam an ủmgtti mìahnwnh nhưdqqd vậhnluy, trêfueon khuôfievn mặosoct đctvaang cúhnlui gầctvam xuốpniong lạwsasi mộdwfgt lầctvan nữeqmxa lózehue lêfueon ýqoyf đctvacnyanh trảxzdk thùbkus. TầctvanTrọfievng Hàeyhtn, anhđctvaqoyfng mong tôfievi sẽwfxj dừqoyfng tay, dùbkusfievi ngừqoyfng tay thìahnw vẫywscn còxpvhn cózehu Mao Chi Ngôfievn.Nhưdqqdng côfiev ta sẽwfxj khôfievng chịcnyau dừqoyfng lạwsasi nhưdqqd thếqbnb.

Lạwsasnh lùbkusng thu lạwsasi áfueonh mắfievt, khẽwfxj đctvanrxkng hắfievng, Tầctvan Trọfievng Hàeyhtn nhìahnwn vàeyhto khuôfievn mặosoct đctvaang cúhnlui gầctvam xuốpniong củmgtta An Tâpfjpy: “Vậhnluy thìahnw thàeyhtnh thậhnlut xin lỗrvefi!”

Anh ta lấwfxjy đctvaiệosocn thoạwsasi ra vàeyht gọfievi. “Cửychreyhti ngưdqqdmgtti đctvaếqbnbn đctvaâpfjpy, bắfievt giữeqmx An Tâpfjpy cho tôfievi!”

Chỉyvpw mộdwfgt câpfjpu đctvaơdqqdn giảxzdkn nhưdqqdngđctvaãpnioeyhtm choAn Tâpfjpysữeqmxng sờmgtt. “Anh khôfievng đctvaưdqqdrchwc làeyhtm vậhnluy!TầctvanTrọfievng Hàeyhtn, anh làeyhtm vậhnluy làeyht giam giữeqmx tráfueoi pháfueop luậhnlut! Sao anh cózehu quyềrchwn kiểxahvm soáfueot tựyhvr do củmgtta tôfievi? Tôfievi phảxzdkibáfueoo cảxzdknh sáfueot!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.