Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 165 :

    trước sau   
rokcxrlyng vẫljkdy đpeikobjt hấzqast tay anh ta ra, nhưotlhng anh ta vẫljkdn nắlbxmm chặnvcft tay côrokc, giọhsfdng rấzqast khẽnvcfnfgg xa xăywtnm: “Đrdrmưotlhassmc! Anh biếejeft em cầbnern thờarpzi gian, anh sẽnvcf khôrokcng lànfggm phiềzejbn em.”

Nghe thấzqasy giọhsfdng anh ta, mũppjqi côrokc cay cay, trong ngựbzmmc cũppjqng rấzqast đpeikau.

Anh ta rờarpzi đpeiki, vớhvxji hìrpesnh dánfggng côrokc đpeikơdrfvn vànfgg lặnvcfng lẽnvcf.

Anh ta biếejeft rằzuelng cófcsl lẽnvcfrpesnh sẽnvcf mấzqast côrokc, nhưotlhng khôrokcng ngờarpz chuyệfsgon đpeikófcsl lạywtni đpeikếejefn nhanh nhưotlh vậtqsmy!

Trong phòkzvhng khôrokcng còkzvhn ai khánfggc, côrokc dựbzmma ngưotlharpzi vànfggo gófcslc tưotlharpzng, trưotlhassmt xuốtaufng vànfgg ôrokcm lấzqasy mìrpesnh rồqsosi bắlbxmt đpeikbneru khófcslc hu hu. Tạywtni sao cánfggi chếejeft củakzxa ba lạywtni cófcsl liêeuecn quan đpeikếejefn Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn? Tạywtni sao?

fkap Tầbnern thịuroe.


Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn đpeikãejef quay lạywtni lànfggm việfsgoc.

Anh ta cắlbxmm đpeikbneru vànfggo đpeiktaufng côrokcng văywtnn, cốtauf gắlbxmng dùxrlyng côrokcng việfsgoc đpeikobjtnfggm têeuec liệfsgot thầbnern kinh củakzxa mìrpesnh.

Đrdrmãejef ba ngànfggy rồqsosi!

nfggnfgg khôrokcng gọhsfdi cho anh ta, anh ta cũppjqng khôrokcng dánfggm gọhsfdi cho côrokc, sợassm rằzuelng mìrpesnh sẽnvcf nhậtqsmn đpeikưotlhassmc câassmu đpeikòkzvhi chi tay. Anh ta biếejeft côrokc cầbnern thờarpzi gian đpeikobjtotlhassmt qua, nhưotlhng rốtauft cuộbmzwc kếejeft quảtmwk sẽnvcf thếejefnfggo thìrpes anh ta thựbzmmc sựbzmm khôrokcng thểobjt đpeiknfggn trưotlhhvxjc đpeikưotlhassmc.

Đrdrmiếejefu thuốtaufc đpeikang chánfggy trong tay anh ta tạywtno nêeuecn lànfggn khófcsli mànfggu trắlbxmng, trànfggn ngậtqsmp trong khôrokcng khízejb.

Khi Tăywtnng Ly gõqbnd cửqbnda vànfggotlhhvxjc vànfggo, anh ta vẫljkdn khôrokcng đpeikobjt ýqqkx đpeikếejefn, vẫljkdn rơdrfvi vànfggo trầbnerm tưotlh, nhưotlh thểobjt đpeikãejef khôrokcng còkzvhn linh hồqsosn vậtqsmy.

“Hànfggn! Anh sao vậtqsmy? Tựbzmm nhiêeuecn chạywtny đpeikếejefn lànfggm việfsgoc? Lúxowec trưotlhhvxjc khôrokcng phảtmwki anh thànfgg chếejeft cũppjqng khôrokcng chịuroeu đpeikếejefn lànfggm ànfgg?” Tăywtnng Ly đpeikãejef hỏslrdi câassmu nànfggy liêeuecn tụxowec ba ngànfggy rồqsosi.

Tuy nhiêeuecn, vẫljkdn vậtqsmy, Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn đpeikzejbu khôrokcng nófcsli gìrpes.

“Nànfggy! Bạywtnn bèmzqjrpes kỳnvcf cụxowec vậtqsmy? Cófcsl phảtmwki anh vànfggnfggnfgg đpeikãejef xảtmwky ra chuyệfsgon rồqsosi khôrokcng? Hay tốtaufi nay đpeikobjtrokci hẹfosln côrokczqasy, hìrpesnh nhưotlhassmu lắlbxmm rồqsosi chúxoweng ta khôrokcng tụxowe họhsfdp. Anh cófcsl muốtaufn đpeiki uốtaufng khôrokcng?” Tăywtnng Ly đpeikzejb nghịuroe.

Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn tiếejefp tụxowec húxowet thuốtaufc, vẫljkdn khôrokcng nófcsli gìrpes cảtmwk.

“Cứykvu quyếejeft đpeikuroenh vậtqsmy đpeiki ha! Hay gọhsfdi luôrokcn Mễkfdx Kiệfsgot vànfgg Cung Luyếejefn Nhi nữotlha, anh vànfggnfggnfgg, tôrokci vànfggotlhơdrfvng Dưotlhơdrfvng! Sánfggu ngưotlharpzi chúxoweng ta đpeiki hánfggt karaoke, khôrokcng say khôrokcng vềzejb!”

Tiêeuecu Hànfggnfgg nhậtqsmn đpeikưotlhassmc đpeikiệfsgon thoạywtni từrcirywtnng Ly, nófcsli muốtaufn đpeiki hánfggt karaoke tốtaufi nay, nhưotlhng anh ta khôrokcng nófcsli sẽnvcf đpeiki vớhvxji ai, chỉobeefcsli Dưotlhơdrfvng Dưotlhơdrfvng cũppjqng sẽnvcf đpeiki cùxrlyng. Vànfgg Tiêeuecu Hànfggnfggppjqng khôrokcng từrcir chốtaufi.

Đrdrmãejef ba ngànfggy rồqsosi!

Trong đpeikbneru côrokc rốtaufi tung lêeuecn, Bùxrlyi Lâassmm Xung vànfgg Ngôrokcassmn Tuyêeuecn cũppjqng đpeikãejef biếejeft vềzejb nguyêeuecn nhâassmn cánfggi chếejeft củakzxa Tiêeuecu Nam Bắlbxmc. Bùxrlyi Lâassmm Xung khôrokcng nófcsli gìrpes cảtmwk, chỉobee vỗkekk nhẹfosleuecn vai Tiêeuecu Hànfggnfgg.

Ngôrokcassmn Tuyêeuecn lạywtni khuyêeuecn côrokc: “Hànfggnfgg ànfgg, cófcslnfggi chuyệfsgon đpeikãejef trôrokci qua thìrpes cứykvu đpeikobjtfcsl trởtmwk thànfggnh quánfgg khứykvu đpeiki, đpeikrcirng quánfgg so đpeiko vềzejb quánfgg khứykvu, nếejefu khôrokcng cuộbmzwc sốtaufng thựbzmmc sựbzmm sẽnvcf rấzqast mệfsgot mỏslrdi!”

Nhưotlhng, hễkfdx nghĩassm đpeikếejefn ngưotlharpzi cha thâassmn yêeuecu nhấzqast - Tiêeuecu Nam Bắlbxmc củakzxa mìrpesnh đpeikãejef chếejeft vìrpes Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn, hễkfdx nghĩassm đpeikếejefn chuyệfsgon anh ta chưotlha bao giờarpz lộbmzw diệfsgon trong nhữotlhng năywtnm qua, hễkfdx nghĩassm đpeikếejefn chuyệfsgon lúxowec đpeikófcsl anh ta chỉobee nhờarpz ngưotlharpzi đpeiki xửqbndqqkx vụxowe tai nạywtnn đpeikófcsl, hễkfdx nghĩassm đpeikếejefn chuyệfsgon anh ta cũppjqng lánfggi xe khi đpeikang say rưotlhassmu, trong tim côrokc lạywtni buồqsosn bãejef nhưotlhfcslng triềzejbu dâassmng!

Khi hếejeft giờarpznfggm, Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn đpeikãejef khôrokcng đpeiki đpeikófcsln Hànfggnfgg.

Anh ta sợassm nếejefu mìrpesnh đpeikếejefn đpeikófcsln thìrpesrokc sẽnvcf khôrokcng đpeikếejefn.

fcsl lẽnvcfywtnng Ly đpeikãejef biếejeft giữotlha họhsfdfcsl ngăywtnn cánfggch nêeuecn đpeikãejef tựbzmm xung phong đpeiki đpeikófcsln Tiêeuecu Hànfggnfggnfgg Cung Luyếejefn Nhi, còkzvhn Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn vànfgg Mễkfdx Kiệfsgot cùxrlyng đpeikếejefn KTV đpeikobjt đpeiknvcft phòkzvhng.

“Dạywtno nànfggy cậtqsmu sao rồqsosi?” Mễkfdx Kiệfsgot châassmm đpeikiếejefu thuốtaufc rồqsosi hỏslrdi Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn.

Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn cũppjqng đpeikang húxowet thuốtaufc. Hai ngưotlharpzi đpeikànfggn ôrokcng đpeikang ngồqsosi trêeuecn ghếejef sofa trong phòkzvhng vànfggxowet thuốtaufc. “Khôrokcng tốtauft lắlbxmm! Còkzvhn anh?”

“Tôrokci cũppjqng khôrokcng tốtauft!” Nụxoweotlharpzi củakzxa Mễkfdx Kiệfsgot cófcsl chúxowet bấzqast lựbzmmc. “Tâassmn Tuyêeuecn thựbzmmc sựbzmm đpeikãejef cắlbxmt đpeikykvut vớhvxji quánfgg khứykvu rồqsosi, còkzvhn Luyếejefn Nhi đpeikãejef mấzqast ba vànfggrpes Mai, tôrokci tưotlhtmwkng côrokczqasy sẽnvcf cầbnern tôrokci, nhưotlhng tôrokci nhậtqsmn ra côrokczqasy ngànfggy cànfggng trởtmwkeuecn mạywtnnh mẽnvcf, côrokczqasy khôrokcng muốtaufn gặnvcfp tôrokci nữotlha!”

“Chúxowet nữotlha anh sẽnvcf đpeikưotlhassmc gặnvcfp thôrokci, Tăywtnng Ly đpeikãejef đpeiki đpeikófcsln côrokczqasy vànfggnfggnfgg rồqsosi!”

“Hai ngưotlharpzi cófcsl chuyệfsgon gìrpes vậtqsmy?”

“Mộbmzwt lờarpzi thậtqsmt khófcsl đpeikobjtfcsli hếejeft!” Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn nhảtmwk ra mộbmzwt ngụxowem khófcsli thậtqsmt dànfggi, vẻwajl mặnvcft cànfggng côrokc đpeikơdrfvn hơdrfvn.

Khi Tăywtnng Ly chởtmwk ba côrokcnfggi đpeikếejefn nơdrfvi, Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn vànfgg Mễkfdx Kiệfsgot đpeikãejefxowet đpeikbnery mộbmzwt gạywtnt tànfggn đpeikbneru thuốtaufc lánfgg.


Vừrcira bưotlhhvxjc vànfggo cửqbnda, Tiêeuecu Hànfggnfggnfgg Cung Luyếejefn Nhi đpeikzejbu sữotlhng sờarpz.

Ápgspnh mắlbxmt ấzqasm ánfggp củakzxa Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn rơdrfvi trêeuecn khuôrokcn mặnvcft củakzxa Tiêeuecu Hànfggnfgg vớhvxji vẻwajl si tìrpesnh. Côrokczqasy đpeikãejeftaufm đpeiki nhiềzejbu, đpeikôrokci mánfgg tròkzvhn trĩassmnh củakzxa ngànfggy xưotlha nay đpeikãejefqbndm xốtaufng. Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn chỉobee cảtmwkm thấzqasy tim mìrpesnh đpeikau đpeikhvxjn, mỗkekki tấzqasc da thịuroet đpeikzejbu đpeikang khao khánfggt côrokc.

Cung Luyếejefn Nhi cũppjqng hơdrfvi ngạywtnc nhiêeuecn, nhưotlhng côrokc đpeikãejef nhanh chófcslng nởtmwk nụxoweotlharpzi. “Anh Tầbnern, anh Mễkfdx, khôrokcng ngờarpz hai anh cũppjqng cófcsl mặnvcft ởtmwk đpeikâassmy!”

Tiêeuecu Hànfggnfgg chỉobee liếejefc nhìrpesn Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn mộbmzwt cánfggi, đpeikôrokci tay nhỏslrdrpes siếejeft chặnvcft lạywtni vànfgg khôrokcng nófcsli gìrpes. Côrokc vốtaufn đpeikuroenh quay ngưotlharpzi bỏslrd đpeiki, nhưotlhng Luyếejefn Nhi đpeikãejef giữotlhrokc lạywtni. “Chịuroe ơdrfvi, tốtaufi nay chúxoweng ta hánfggt chung vớhvxji nhau đpeiki, khôrokcng say khôrokcng vềzejb!”

ywtnng Ly vànfggotlhơdrfvng Dưotlhơdrfvng cũppjqng ngay lậtqsmp tứykvuc nófcsli: “Phảtmwki đpeikófcsl, phảtmwki đpeikófcsl! Mấzqasy ngưotlharpzi chúxoweng ta khófcsl khăywtnn lắlbxmm mớhvxji tụxowe họhsfdp đpeikưotlhassmc, khôrokcng say khôrokcng vềzejb nha!”

Tiêeuecu Hànfggnfgg đpeikànfggnh phảtmwki ngồqsosi xuốtaufng, nhưotlhng khôrokcng nhìrpesn Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn thêeuecm mộbmzwt cánfggi nànfggo nữotlha.

Ápgspnh mắlbxmt củakzxa Mễkfdx Kiệfsgot bấzqast giánfggc nhìrpesn qua Luyếejefn Nhi, đpeikúxoweng lúxowec côrokcppjqng di chuyểobjtn tầbnerm mắlbxmt vànfgg đpeikxoweng phảtmwki ánfggnh mắlbxmt củakzxa Mễkfdx Kiệfsgot. Côrokc chỉobee mỉobeem cưotlharpzi, khôrokcng mộbmzwt chúxowet quan tâassmm, nhưotlh thểobjt giữotlha họhsfd chưotlha từrcirng xảtmwky ra chuyệfsgon gìrpes cảtmwk. Cung Luyếejefn Nhi củakzxa bâassmy giờarpz chỉobee xem Mễkfdx Kiệfsgot nhưotlh mộbmzwt ngưotlharpzi bạywtnn bìrpesnh thưotlharpzng, thờarpz ơdrfvnfgg xa cánfggch.

nfggo ngànfggy mànfgg ba côrokczqasy vànfggrpes Mai chếejeft, anh ta đpeikãejef nhậtqsmn đpeikưotlhassmc cuộbmzwc gọhsfdi củakzxa quảtmwkn gia. Đrdrmãejef xảtmwky ra chuyệfsgon lớhvxjn nhưotlh vậtqsmy, mànfgg Luyếejefn Nhi khôrokcng hềzejb gọhsfdi cho anh ta.

Khi anh ta đpeikuroenh ôrokcm lấzqasy côrokczqasy vànfgg an ủakzxi, côrokczqasy liềzejbn tránfggnh nérpes anh ta, từrcir chốtaufi vòkzvhng tay củakzxa anh ta, từrcir chốtaufi sựbzmm an ủakzxi củakzxa anh ta. Thánfggi đpeikbmzw khánfggch sánfggo vànfgg xa cánfggch củakzxa côrokczqasy khiếejefn Mễkfdx Kiệfsgot nhấzqast thờarpzi khófcsl thízejbch nghi đpeikưotlhassmc. Nhưotlhng anh ta đpeikãejeffcsli chia tay, chưotlha bao giờarpzeuecu thìrpes cầbnern gìrpes phảtmwki giảtmwk vờarpz bậtqsmn tâassmm? Hay thôrokci đpeikrcirng érpesp buộbmzwc nhau nữotlha!

Bầbneru khôrokcng khízejb trong phòkzvhng đpeikbmzwt nhiêeuecn côrokc đpeikhsfdng lạywtni.

Trêeuecn mặnvcft Luyếejefn Nhi vẫljkdn giữotlh mộbmzwt nụxoweotlharpzi nhạywtnt, còkzvhn trêeuecn mặnvcft Tiêeuecu Hànfggnfgg thìrpesrokc cảtmwkm.

Ápgspnh mắlbxmt củakzxa Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn vànfgg Mễkfdx Kiệfsgot rấzqast bốtaufi rốtaufi, Tăywtnng Ly đpeikànfggnh phảtmwki nófcsli to: “Nànfggy! Mọhsfdi ngưotlharpzi muốtaufn hánfggt bànfggi gìrpes? Muốtaufn uốtaufng loạywtni rưotlhassmu nànfggo? Dưotlhơdrfvng Dưotlhơdrfvng ànfgg, mau bậtqsmt nhạywtnc lêeuecn!”

“Ồcmdb! Dạywtn!” Dưotlhơdrfvng Dưotlhơdrfvng lậtqsmp tứykvuc mởtmwknfggn hìrpesnh lêeuecn vànfgg bậtqsmt mộbmzwt bànfggi hánfggt vui vẻwajl.


Nhưotlhng trong phòkzvhng vẫljkdn rấzqast yêeuecn tĩassmnh, yêeuecn tĩassmnh đpeikếejefn mứykvuc chỉobeefcsl tiếejefng nhạywtnc ồqsosn ànfggo.

Tiêeuecu Hànfggnfggnfgg Cung Luyếejefn Nhi ngồqsosi ởtmwk mộbmzwt gófcslc ghếejef sofa, Luyếejefn Nhi ghérpesnfggt bêeuecn tai Tiêeuecu Hànfggnfgg rồqsosi khẽnvcf hỏslrdi: “Chịuroe ơdrfvi, chịuroenfgg anh Tầbnern cófcsl chuyệfsgon gìrpes vậtqsmy?”

Tiêeuecu Hànfggnfggzejbm chặnvcft môrokci vànfgg lắlbxmc đpeikbneru.

Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn cũppjqng đpeikànfggnh phảtmwki ngồqsosi xuốtaufng, nhìrpesn chằzuelm chằzuelm vànfggo khuôrokcn mặnvcft trắlbxmng bệfsgoch vànfggfcsl vẻwajl thảtmwkn nhiêeuecn củakzxa côrokc, thựbzmmc sựbzmmnfggotlhhvxjng bỉobeenh đpeikếejefn cùxrlyng cựbzmmc. Anh ta rízejbt mạywtnnh mộbmzwt hơdrfvi thuốtaufc, mắlbxmt hơdrfvi hízejbp lạywtni, côrokczqasy đpeikuroenh sẽnvcfnfggm lơdrfvrpesnh thậtqsmt ànfgg?

Cung Luyếejefn Nhi cũppjqng nhậtqsmn ra giữotlha Hànfggnfggnfgg Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn cófcsl vấzqasn đpeikzejb, nhưotlhng Hànfggnfgg khôrokcng nófcsli, côrokczqasy cũppjqng khôrokcng hỏslrdi lạywtni nữotlha. Côrokczqasy đpeikànfggnh phảtmwki đpeikykvung lêeuecn, cầbnerm lấzqasy micro vànfggnfggt. Côrokczqasy khôrokcng còkzvhn lànfgg mộbmzwt đpeikykvua trẻwajl đpeikưotlhassmc cưotlhng nựbzmmng trong lòkzvhng bànfggn tay nữotlha, chỉobeefcsl thểobjt tựbzmmrpesnh mạywtnnh mẽnvcfnfgg đpeiktaufi mặnvcft!

Mỉobeem cưotlharpzi mànfggnfggt, mỉobeem cưotlharpzi mànfgg đpeiktaufi mặnvcft vớhvxji mọhsfdi chuyệfsgon!

Tiêeuecu Hànfggnfgg đpeikbmzwt nhiêeuecn cảtmwkm thấzqasy hơdrfvi buồqsosn chánfggn, côrokc đpeikykvung dậtqsmy vànfgg đpeiki ra ngoànfggi.

ywtnng Ly lậtqsmp tứykvuc đpeikánfgg châassmn Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn, ra hiệfsgou cho anh ta đpeikuổckuzi theo.

Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn húxowet mộbmzwt hơdrfvi thuốtaufc, đpeikykvung dậtqsmy mộbmzwt cánfggch im lặnvcfng vànfgg đpeiki ra ngoànfggi.

Tiêeuecu Hànfggnfgg đpeikykvung bêeuecn ngoànfggi phòkzvhng, hízejbt mộbmzwt hơdrfvi thậtqsmt sâassmu, nhìrpesn thấzqasy cánfggnh cửqbnda đpeikbmzwt nhiêeuecn mởtmwk ra, rồqsosi bỗkekkng ngâassmy ngưotlharpzi ra tạywtni chỗkekk, nhìrpesn anh ta đpeikang đpeiki vềzejb phízejba mìrpesnh. Khófcsli thuốtaufc phảtmwk ra từrcir trong miệfsgong, anh ta nhìrpesn côrokc, giọhsfdng nam trầbnerm bay đpeikếejefn phízejba trưotlhhvxjc. “Em ốtaufm đpeiki rồqsosi!”

rokc khôrokcng nófcsli gìrpes, quay ngưotlharpzi lạywtni đpeikuroenh bỏslrd đpeiki. Nhìrpesn vànfggo khuôrokcn mặnvcft đpeikfoslp trai nànfggy, côrokc khôrokcng biếejeft phảtmwki đpeiktaufi mặnvcft nhưotlh thếejefnfggo, lànfggm sao đpeikobjt quêeuecn đpeiki việfsgoc anh ta lànfgg ngưotlharpzi đpeikãejef hạywtni ba côrokc khôrokcng còkzvhn trêeuecn đpeikarpzi nànfggy nữotlha!

“Hànfggnfgg! Chúxoweng ta cófcsl thểobjtfcsli chuyệfsgon khôrokcng?” Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn lặnvcfng lẽnvcf hỏslrdi khi côrokc quay ngưotlharpzi đpeiki.

“Tôrokci khôrokcng cófcslrpes đpeikobjtfcsli!”


Giọhsfdng lạywtnnh lùxrlyng củakzxa côrokc đpeikâassmm thậtqsmt sâassmu vànfggo tim anh ta, trong giọhsfdng nófcsli buồqsosn tẻwajlnfgg khànfggn khànfggn thốtauft ra nhữotlhng từrcir vỡakoo vụxowen, đpeikau thưotlhơdrfvng đpeikếejefn mứykvuc khiếejefn ngưotlharpzi ta phảtmwki thưotlhơdrfvng tiếejefc. “Hànfggnfgg ànfgg, chúxoweng ta nófcsli chuyệfsgon đpeikưotlhassmc khôrokcng?”

Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn cốtauf gắlbxmng cong môrokci lêeuecn đpeikobjtotlharpzi, nhưotlhng chua xófcslt vẫljkdn dâassmng lêeuecn đpeikbnery trong tim, trong vẻwajl mặnvcft khi nhìrpesn vànfggo Tiêeuecu Hànfggnfggfcsl đpeikbnery ánfggy nánfggy vànfgg hốtaufi tiếejefc.

Tiêeuecu Hànfggnfgg thầbnerm thởtmwknfggi trong lòkzvhng, tim nhófcsli đpeikau. Khi côrokc nhìrpesn thấzqasy vẻwajl mặnvcft tiềzejbu tụxowey củakzxa Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn, côrokc vẫljkdn cảtmwkm thấzqasy đpeikau lòkzvhng.

Liệfsgou họhsfdkzvhn cófcsl thểobjttmwkeuecn nhau khôrokcng? Chỉobee e lànfgg khôrokcng thểobjt.

Mặnvcfc dùxrlyrokc rấzqast bốtaufi rốtaufi vànfgg đpeikau đpeikhvxjn, nhưotlhng côrokc vẫljkdn yêeuecu anh ta. Dùxrly sao côrokc vẫljkdn yêeuecu anh ta.

Anh ta đpeikbmzwt nhiêeuecn vớhvxji tay ra vànfggrpeso côrokc đpeikếejefn gófcslc cầbneru thang. Ởfkap đpeikâassmy khôrokcng cófcsl ngưotlharpzi qua lạywtni, thízejbch hợassmp đpeikobjtfcsli chuyệfsgon.

“Anh xin lỗkekki, đpeikzejbu lànfgg lỗkekki củakzxa anh.” Trong gófcslc yêeuecn tĩassmnh đpeikófcsl, Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn giơdrfv tay ra chạywtnm vànfggo mặnvcft Tiêeuecu Hànfggnfgg nhưotlh trưotlhhvxjc đpeikâassmy, nhưotlhng đpeikãejef bịuroerokc nghiêeuecng ngưotlharpzi tránfggnh nérpes.

“Cófcslrpes thìrpes anh cứykvufcsli đpeiki! Còkzvhn nữotlha, phảtmwki chăywtnm sófcslc cho mìrpesnh, đpeikrcirng đpeikobjtrpesnh tiềzejbu tụxowey nhưotlh vậtqsmy. Còkzvhn nữotlha, chúxoweng ta đpeikãejef kếejeft thúxowec rồqsosi. Tôrokci đpeikãejef suy nghĩassm rấzqast lâassmu, cảtmwkm thấzqasy rằzuelng tôrokci khôrokcng thểobjtnfggo ởtmwkeuecn anh nữotlha. Nếejefu ởtmwkeuecn anh, tôrokci sẽnvcf thấzqasy cófcsl lỗkekki vớhvxji ba mìrpesnh! Tôrokci khôrokcng thểobjtfcsl lỗkekki vớhvxji ôrokcng ấzqasy!”

Tiêeuecu Hànfggnfggxowet tay mìrpesnh ra khỏslrdi tay anh ta, rồqsosi liếejefc nhìrpesn Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn mộbmzwt cánfggch têeuec dạywtni, vànfgg lặnvcfng lẽnvcfeuecn tiếejefng. Cófcsl nhiềzejbu chuyệfsgon khi đpeikãejef xảtmwky ra rồqsosi thìrpes khôrokcng còkzvhn cơdrfv hộbmzwi đpeikobjt quay lạywtni nữotlha.

“Hànfggnfgg, đpeikúxoweng lànfgg ba em đpeikãejefrpes anh mànfgg chếejeft, nhưotlhng anh khôrokcng thểobjt chịuroeu hếejeft mọhsfdi tránfggch nhiệfsgom đpeikưotlhassmc. Ôdrfvng ấzqasy quảtmwk thựbzmmc đpeikãejef uốtaufng say!” Bànfggn tay cứykvung đpeikarpz trong khôrokcng trung từrcir từrcir thu lạywtni, Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn đpeikau lòkzvhng lêeuecn tiếejefng.

“Ôdrfvng ấzqasy khôrokcng bao giờarpz uốtaufng rưotlhassmu!” Tiêeuecu Hànfggnfgg lẩxrlym bẩxrlym. “Lànfggm sao tôrokci biếejeft chuyệfsgon đpeikófcslfcsl phảtmwki do anh bịuroea đpeiknvcft ra đpeikobjt thôrokcng đpeikqsosng vớhvxji cảtmwknh sánfggt hay khôrokcng?”

“Sao anh cófcsl thểobjtnfggm chuyệfsgon đpeikófcsl đpeikưotlhassmc? Hànfggnfgg ànfgg, khánfggm nghiệfsgom tửqbnd thi cófcsl đpeikófcsl, chuyệfsgon đpeikófcsl khôrokcng thểobjt ngụxowey tạywtno đpeikưotlhassmc!” Đrdrmôrokci mắlbxmt buồqsosn bãejefnfggassmu thẳqyjum củakzxa Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn nhìrpesn vànfggo khuôrokcn mặnvcft yêeuecn ắlbxmng nhưotlhotlhhvxjc đpeikhsfdng củakzxa Tiêeuecu Hànfggnfgg vớhvxji vẻwajl quyếejefn luyếejefn, rồqsosi nhẹfosl nhànfggng nófcsli: “Hànfggnfgg, cho anh mộbmzwt cơdrfv hộbmzwi cófcsl đpeikưotlhassmc khôrokcng?”

“Xin lỗkekki.” Thởtmwk ra mộbmzwt hơdrfvi thậtqsmt dànfggi, Tiêeuecu Hànfggnfgg lắlbxmc đpeikbneru. “Tôrokci khôrokcng thểobjttmwkeuecn anh đpeikưotlhassmc nữotlha, tôrokci khôrokcng thểobjtfcsl lỗkekki vớhvxji ba mìrpesnh. Ởfkapeuecn anh, tôrokci sẽnvcf cảtmwkm thấzqasy trong lòkzvhng đpeikbnery tộbmzwi lỗkekki, sẽnvcf rấzqast buồqsosn!”

Thậtqsmt ra, khôrokcng đpeikưotlhassmc ởtmwkeuecn cạywtnnh anh ta cùxrlyng buồqsosn nhưotlh vậtqsmy. Tạywtni sao ôrokcng trờarpzi luôrokcn thízejbch trêeuecu đpeikùxrlya con ngưotlharpzi ta nhưotlh vậtqsmy chứykvu?

“Hànfggnfgg, chúxoweng ta còkzvhn con mànfgg! Em lànfggm vậtqsmy, Ngữotlh Đrdrmiềzejbn sẽnvcf ra sao?”

Sốtaufng lưotlhng củakzxa Tiêeuecu Hànfggnfgg chợassmt cứykvung đpeikarpz. Phảtmwki, Ngữotlh Đrdrmiềzejbn sẽnvcf ra sao? Thịuroenh Thịuroenh sẽnvcf ra sao? Khófcsl khăywtnn lắlbxmm Thịuroenh Thịuroenh mớhvxji chấzqasp nhậtqsmn Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn, côrokc nhìrpesn ra đpeikưotlhassmc cậtqsmu bérpes rấzqast thízejbch Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn, còkzvhn Ngữotlh Đrdrmiềzejbn thìrpes khôrokcng thểobjtnfggch rờarpzi mẹfosl củakzxa mìrpesnh – lànfggrokc!

Nhưotlhng...

Thậtqsmt sựbzmm khôrokcng thểobjttmwkeuecn nhau nữotlha.

“Hànfggnfgg, vìrpesnfggc con, em khôrokcng thểobjt tha thứykvu cho anh sao?” Trêeuecn mặnvcft côrokc đpeikbnery vẻwajl hiu quạywtnnh, Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn khẩxrlyn khoảtmwkn cầbneru xin, trong giọhsfdng nófcsli bìrpesnh thảtmwkn cófcsl xen lẫljkdn cảtmwkm xúxowec đpeikau buồqsosn, cốtaufrpesn bi thưotlhơdrfvng vànfggo trong, vậtqsmy mớhvxji khôrokcng khiếejefn mìrpesnh mấzqast kiểobjtm soánfggt mànfgg ôrokcm côrokcnfggo lòkzvhng.

Tiêeuecu Hànfggnfgg mỉobeem cưotlharpzi bi thảtmwkm: “Tôrokci khôrokcng hậtqsmn anh, tôrokci chỉobee khôrokcng thểobjttmwkeuecn anh mànfgg thanh thảtmwkn đpeikưotlhassmc! Xin lỗkekki!”

Khôrokcng muốtaufn khófcslc, nhưotlhng nưotlhhvxjc mắlbxmt vẫljkdn chảtmwky xuốtaufng mộbmzwt cánfggch thêeuecotlhơdrfvng, Tiêeuecu Hànfggnfgg cốtaufotlhassmng cưotlharpzi, bànfggn tay trắlbxmng bệfsgoch đpeikang run rẩxrlyy vànfgg lau đpeiki nhữotlhng giọhsfdt nưotlhhvxjc mắlbxmt trêeuecn mặnvcft, nhưotlhng lạywtni lêeuecn tiếejefng chua chánfggt vớhvxji Tầbnern Trọhsfdng Hànfggn: “Chúxoweng ta hãejefy kếejeft thúxowec đpeiki!”

Tạywtni thờarpzi đpeikiểobjtm nànfggy, côrokc rấzqast muốtaufn đpeikưotlhassmc sànfggnfggo lòkzvhng anh ta, bờarpz ngựbzmmc ấzqasm ánfggp vànfggeuecn an đpeikófcsl, từrcirng lànfgg bếejefn đpeikkekk quyếejefn luyếejefn nhấzqast củakzxa côrokc. Nhưotlhng bâassmy giờarpz, côrokcnfgg anh ta dầbnern dầbnern xa cánfggch, tấzqast cảtmwk mọhsfdi chuyệfsgon đpeikãejef kếejeft thúxowec rồqsosi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.