Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 111 :

    trước sau   
“Chúclkgng ta lêcwscn lầywbvu!” Tầywbvn Trọgefpng Hàagecn nhấzyjpc bổjgcyng côiaxecwscn.

Anh ta cúclkgi đgggaywbvu xuốlflgng nhìldrxn côiaxe đgggaang ởseud trong lòoruhng mìldrxnh, từoruh đgggaálsgyy mắdugkt đgggaang lấzyjpp lálsgynh álsgynh sálsgyng khiếwrrhn tim côiaxe đgggawmwpp thìldrxnh thịzyjpch đgggaóoxhm. Anh ta đgggalvuot nhiêcwscn nóoxhmi ra ba từoruh vớpoeii giọgefpng thấzyjpp vàagec khàagecn khàagecn: “Anh yêcwscu em!”

Tim côiaxe đgggawmwpp nhanh nhưgdvn thểgvck muốlflgn nhảwxbzy ra ngoàageci.

“Anh yêcwscu em!” Anh ta lặlbohp lạczrgi lầywbvn nữkrcza, ngọgefpn lửfqaya trong mắdugkt càagecng rựuvjgc chálsgyy hơkrczn.

iaxe nhìldrxn anh ta chằcephm chằcephm, hơkrczi hálsgy miệrfgtng ra, nhưgdvnng khôiaxeng nóoxhmi gìldrx. Trong mộlvuot lúclkgc lâacxnu, họgefp cứgvck nhìldrxn nhau nhưgdvn vậwmwpy.

“Em khôiaxeng tin hảwxbz?” Anh ta hỏmuawi.


iaxe lậwmwpp tứgvckc nhắdugkm mắdugkt lạczrgi. “Tầywbvn Trọgefpng Hàagecn, khôiaxeng phảwxbzi em khôiaxeng tin. Em tin anh, nhưgdvnng bâacxny giờlvuo chịzyjp Mạczrgc vẫagecn đgggaang bệrfgtnh, em khôiaxeng thểgvck thảwxbzn nhiêcwscn màagecseudcwscn anh...”

Khi mởseud mắdugkt ra, trong mắdugkt côiaxe đgggaywbvy lệrfgt. Côiaxe cốlflg gắdugkng khôiaxeng đgggagvck nhữkrczng giọgefpt lệrfgt đgggaóoxhmkrczi xuốlflgng, cốlflg gắdugkng nhìldrxn anh ta qua màagecn lệrfgt mờlvuo mờlvuo, cốlflg gắdugkng giữkrcz mộlvuot nụstuagdvnlvuoi bìldrxnh tĩczrgnh... Nhưgdvnng côiaxe đgggaãagec thấzyjpt bạczrgi hoàagecn toàagecn, nưgdvnpoeic mắdugkt lăbctrn dàageci xuốlflgng málsgy, côiaxe khôiaxeng thểgvck nhìldrxn thấzyjpy rõjoyq anh ta, côiaxeixytng khôiaxeng thểgvckgdvnlvuoi nổjgcyi.

“Hàagecagec, nhìldrxn vàageco mắdugkt anh, nóoxhmi cho anh biếwrrht em nhìldrxn thấzyjpy gìldrx?”

iaxe ngưgdvnpoeic đgggaywbvu lêcwscn, tim côiaxe run rẩeeroy, lau đgggai nhữkrczng giọgefpt nưgdvnpoeic mắdugkt, nhìldrxn thẳixytng vàageco trong đgggaôiaxei mắdugkt sâacxnu thẳixytm củrniga anh ta. Trong đgggaóoxhmoxhmldrxnh cảwxbzm bao la. Râacxnu trêcwscn cằcephm củrniga ngưgdvnlvuoi đgggaàagecn ôiaxeng nàagecy mọgefpc ngang dọgefpc nhưgdvn cỏmuaw dạczrgi. Nhữkrczng ngàagecy qua, anh ta đgggaau đgggapoein khôiaxeng ígefpt hơkrczn côiaxe, cuốlflgi cùfyptng côiaxe nghẹgrzkn ngàageco: “Tầywbvn Trọgefpng Hàagecn, anh sẽwxbzagecm cho em phảwxbzi rơkrczi xuốlflgng đgggazyjpa ngụstuac đgggaóoxhm!”

Anh ta bồiaxeng côiaxecwscn lầywbvu, giốlflgng nhưgdvn lầywbvn đgggaywbvu tiêcwscn, giốlflgng nhưgdvn lầywbvn đgggaywbvu tiêcwscn giữkrcza họgefp. Cóoxhm đgggaiềowoiu lầywbvn đgggaóoxhm, anh ta đgggaeo mộlvuot cálsgyi mặlboht nạczrg, còoruhn lầywbvn nàagecy làagec khuôiaxen mặlboht thậwmwpt củrniga anh ta. Sálsgyu năbctrm rồiaxei! Thờlvuoi gian trôiaxei qua rấzyjpt nhanh, mớpoeii đgggaóoxhmagec đgggaãageclsgyu năbctrm rồiaxei!

“Từoruhacxnu anh đgggaãagec từoruh thiêcwscn đgggaưgdvnlvuong rơkrczi xuốlflgng đgggazyjpa ngụstuac, rồiaxei lạczrgi từoruh đgggazyjpa ngụstuac lêcwscn lạczrgi thiêcwscn đgggaưgdvnlvuong. Nóoxhmi tóoxhmm lạczrgi, dùfyptoxhm chuyệrfgtn gìldrx xảwxbzy ra, anh cũixytng chỉimqt muốlflgn ởseudcwscn em!”

Trálsgyi tim củrniga côiaxe ơkrczi! Làagecm sao màagec khôiaxeng run rẩeeroy?

agecm sao màagec khôiaxeng đgggawmwpp nhanh? Ngưgdvnlvuoi đgggaàagecn ôiaxeng nàagecy cốlflgldrxnh muốlflgn côiaxe phảwxbzi rơkrczi xuốlflgng đgggazyjpa ngụstuac đgggaâacxny màagec! Côiaxe phảwxbzi làagecm gìldrx đgggaâacxny? Phảwxbzi làagecm gìldrx đgggaâacxny?

Anh ta bồiaxeng côiaxecwscn lầywbvu vàagec đgggalboht côiaxe nằcephm lêcwscn giưgdvnlvuong.

“Anh đgggai tắdugkm đgggaãagec, chờlvuo anh!” Anh ta nóoxhmi rồiaxei cởseudi bộlvuo quầywbvn álsgyo mấzyjpy ngàagecy rồiaxei chưgdvna thay củrniga mìldrxnh ra, đgggai vàageco phòoruhng tắdugkm đgggagvck tắdugkm rửfqaya.

Tiêcwscu Hàagecagec lắdugkng nghe tiếwrrhng nưgdvnpoeic chảwxbzy róoxhmc rálsgych trong đgggaóoxhm, tựuvjg nhiêcwscn thấzyjpy chua xóoxhmt trong lòoruhng, rồiaxei tựuvjg nhiêcwscn thấzyjpy cảwxbzm đgggalvuong. Lúclkgc nàagecy, côiaxe nghĩczrg, dùfypt phảwxbzi xuốlflgng đgggazyjpa ngụstuac thậwmwpt, côiaxeixytng cam tâacxnm...

gdvnlvuoi lăbctrm phúclkgt sau, anh ta đgggai ra, râacxnu đgggaãagec đgggaưgdvnvpijc cạczrgo sạczrgch, khuôiaxen mặlboht nhẵimqtn bóoxhmng. Khuôiaxen mặlboht đgggagrzkp nhưgdvn đgggacwscu khắdugkc củrniga anh ta giốlflgng nhưgdvn mộlvuot vịzyjp thầywbvn.

Quấzyjpn mộlvuot cálsgyi khăbctrn tắdugkm quanh eo, trêcwscn ngựuvjgc anh ta còoruhn dígefpnh vàageci giọgefpt nưgdvnpoeic, málsgyi tóoxhmc ưgdvnpoeit sũixytng cũixytng đgggaang giọgefpt nưgdvnpoeic xuốlflgng. Anh ta cứgvck đgggagvck vậwmwpy màagec đgggai ra, đgggagvckng trưgdvnpoeic mặlboht côiaxe, cơkrcz bắdugkp rắdugkn chắdugkc mạczrgnh mẽwxbz, rấzyjpt gợvpiji cảwxbzm...


Áolnbnh mắdugkt củrniga Tiêcwscu Hàagecagec buộlvuoc phảwxbzi nhìldrxn đgggai chỗoxhm khálsgyc, cứgvck nhìldrxn anh ta nhưgdvn vậwmwpy, côiaxe cảwxbzm thấzyjpy mặlboht mìldrxnh nóoxhmng bừoruhng.

Anh ta đgggai đgggaếwrrhn vàagec lấzyjpy khăbctrn lau nưgdvnpoeic, rồiaxei đgggalvuot nhiêcwscn thìldrx thầywbvm: “Hàagecagec, anh muốlflgn...”

“Khôiaxeng đgggaưgdvnvpijc!” Côiaxeoxhmi nhanh nhưgdvn chớpoeip.

“Ha ha.” Tiếwrrhng cưgdvnlvuoi củrniga anh ta lạczrgi vang lêcwscn bêcwscn tai, rấzyjpt trầywbvm vàagec khẽwxbz.

iaxe hoảwxbzng hốlflgt nhìldrxn lêcwscn. Anh ấzyjpy dálsgym cưgdvnlvuoi mìldrxnh? Lúclkgc nàagecy màagecoruhn cưgdvnlvuoi đgggaưgdvnvpijc àagec? Anh ta vồiaxe đgggaếwrrhn nhưgdvn mộlvuot con sóoxhmi dữkrcz, đgggaèwvniiaxecwscn dưgdvnpoeii cơkrcz thểgvckldrxnh.

“A!” Tiêcwscu Hàagecagec vộlvuoi ôiaxem lấzyjpy bụstuang mìldrxnh nhưgdvn thểgvck muốlflgn bảwxbzo vệrfgt. “Anh thảwxbz em ra!”

“Hàagecagec, anh muốlflgn...” Hơkrczi thởseud anh ta phun ra khiếwrrhn cảwxbz ngưgdvnlvuoi côiaxe run rẩeeroy.

iaxe đgggaang mang thai, côiaxe phảwxbzi bảwxbzo vệrfgt con mìldrxnh, vảwxbz lạczrgi còoruhn vìldrx Mạczrgc Lam Ảvpijnh, trong lòoruhng côiaxe đgggaang rấzyjpt rốlflgi, khôiaxeng thểgvckageco làagecm chuyệrfgtn đgggaóoxhm vớpoeii anh ta đgggaưgdvnvpijc, vậwmwpy nêcwscn côiaxe chỉimqtoxhm thểgvck co ngưgdvnlvuoi lạczrgi theo bảwxbzn năbctrng.

Anh ta cúclkgi đgggaywbvu nhìldrxn côiaxe, cálsgyi cằcephm lálsgyng mịzyjpn chàagec chàagecageco bàagecn tay nhỏmuaw nhắdugkn củrniga côiaxe, álsgynh mắdugkt nhưgdvn mộlvuot ngọgefpn đgggauốlflgc, chỉimqt nhìldrxn côiaxe nhưgdvn vậwmwpy, khôiaxeng nóoxhmi thêcwscm câacxnu nàageco.

“Tầywbvn Trọgefpng Hàagecn, chúclkgng ta khôiaxeng thểgvck!” Côiaxe thìldrx thầywbvm.

Trálsgyi tim côiaxe khôiaxeng thểgvckldrxnh tĩczrgnh lạczrgi đgggaưgdvnvpijc, côiaxe khôiaxeng muốlflgn đgggagvck lạczrgi bóoxhmng râacxnm trong lòoruhng.

Anh ta hơkrczi thấzyjpt vọgefpng, nhưgdvnng đgggaãagec lậwmwpt ngưgdvnlvuoi lạczrgi vàagec nằcephm trêcwscn giưgdvnlvuong, sau đgggaóoxhmejuxo chăbctrn đgggalbohp cho cảwxbz hai ngưgdvnlvuoi. Bựuvjgc bộlvuoi nằcephm trong chăbctrn, giọgefpng anh ta càagecng khàagecn hơkrczn. “Hàagecagec, anh thựuvjgc sựuvjg rấzyjpt muốlflgn...”

Từoruh chuyếwrrhn du lịzyjpch đgggaếwrrhn Hokkaido lầywbvn trưgdvnpoeic cho tớpoeii bâacxny giờlvuo, đgggaãageckrczn mộlvuot thálsgyng, anh ta khôiaxeng đgggaưgdvnvpijc chạczrgm vàageco côiaxe rồiaxei.


Đqamwâacxny chắdugkc làagec sựuvjg khálsgyc biệrfgtt giữkrcza đgggaàagecn ôiaxeng vàagec phụstua nữkrcz nhỉimqt?

Khi mộlvuot ngưgdvnlvuoi đgggaàagecn ôiaxeng bịzyjp álsgyp lựuvjgc thìldrx sẽwxbzoxhm ham muốlflgn, khi ăbctrn no mặlbohc ấzyjpm thìldrx ham muốlflgn sẽwxbzagecng mạczrgnh, trong khi phụstua nữkrcz thìldrx khálsgyc! Tiêcwscu Hàagecagec thởseudageci, cũixytng ủrnigixyt theo.

“Hôiaxem nay anh sao vậwmwpy? Tạczrgi sao lạczrgi dừoruhng xe ngay ngãagecgdvn? Bịzyjp cảwxbznh sálsgyt giao thôiaxeng kéejuxo xe đgggai, anh khôiaxeng thấzyjpy xấzyjpu hổjgcy àagec?” Côiaxeejuxn chăbctrn ra đgggagvck nhìldrxn anh ta thìldrx nhậwmwpn ra anh ta đgggaang chốlflgng cằcephm nhìldrxn mìldrxnh, álsgynh mắdugkt sálsgyng quắdugkc.

“Khôiaxeng biếwrrht!” Anh ta nhưgdvnpoein màagecy lêcwscn, ai ngờlvuo lạczrgi bịzyjpejuxo xe đgggai! Anh ta chỉimqt cảwxbzm thấzyjpy giốlflgng nhưgdvn đgggaang nằcephm mơkrcz vậwmwpy, khôiaxeng ngờlvuo khi thứgvckc dậwmwpy thìldrx đgggaãagecseud đgggaiaxen cảwxbznh sálsgyt giao thôiaxeng rồiaxei.

Sau đgggaóoxhm, anh ta cưgdvnlvuoi phálsgycwscn, bởseudi vìldrx anh ta nhớpoei lạczrgi chuyệrfgtn côiaxe đgggaãagec chạczrgy đgggaếwrrhn vớpoeii vẻwvwe mặlboht lo lắdugkng, còoruhn bịzyjp anh ta đgggaưgdvna đgggaếwrrhn biệrfgtt thựuvjg, xong rồiaxei hìldrxnh nhưgdvniaxe đgggaãagec tha thứgvck cho anh ta. Tấzyjpt cảwxbz nhữkrczng chuyểgvckn biếwrrhn tốlflgt đgggagrzkp nàagecy làagecm cho anh ta đgggalvuot nhiêcwscn cảwxbzm thấzyjpy tròoruh hềowoiagecy bịzyjpejuxo xe lầywbvn nàagecy cũixytng rấzyjpt xứgvckng đgggaálsgyng!

iaxe vừoruha giậwmwpn vừoruha mắdugkc cỡzpxa: “Anh còoruhn cưgdvnlvuoi đgggaưgdvnvpijc!”

Anh ta vẫagecn cưgdvnlvuoi: “Nàagecy, anh cứgvckgdvnseudng em khôiaxeng quan tâacxnm đgggaếwrrhn anh nữkrcza chứgvck, còoruhn tưgdvnseudng em đgggaãagec đgggai thuêcwsc phòoruhng vớpoeii ngưgdvnlvuoi khálsgyc thậwmwpt rồiaxei, nêcwscn anh thấzyjpt vọgefpng chálsgyn chưgdvnlvuong, cóoxhm ýrafj nghĩczrg muốlflgn chếwrrht nữkrcza đgggaóoxhm.”

“Ai nóoxhmi vớpoeii anh rằcephng em đgggaãagec đgggai thuêcwsc phòoruhng vớpoeii ngưgdvnlvuoi khálsgyc vậwmwpy? Ai đgggaãagec đgggalboht đgggaiềowoiu vậwmwpy?” Tiêcwscu Hàagecagec thựuvjgc sựuvjg khôiaxeng biếwrrht kẻwvwe xấzyjpu xa nàageco lạczrgi nóoxhmi xấzyjpu mìldrxnh nhưgdvn vậwmwpy.

“Làagec Tiểgvcku Lýrafj - trợvpijrafj củrniga ôiaxeng giàagec, tựuvjg nhiêcwscn anh ta gọgefpi đgggaếwrrhn rồiaxei nóoxhmi vậwmwpy. Anh hoàagecn toàagecn khôiaxeng suy nghĩczrgldrx, chỉimqt ngâacxny ra màagec gọgefpi cho em, rồiaxei còoruhn nghe thấzyjpy mộlvuot giọgefpng nam đgggaang nóoxhmi chuyệrfgtn vớpoeii em nữkrcza, sao màagec anh khôiaxeng lo cho đgggaưgdvnvpijc? Lỡzpxa nhưgdvn em đgggai theo ngưgdvnlvuoi khálsgyc thậwmwpt thìldrx phảwxbzi làagecm sao? Quãagecng đgggalvuoi còoruhn lạczrgi anh phảwxbzi sốlflgng thếwrrhageco?” Tầywbvn Trọgefpng Hàagecn nóoxhmi vớpoeii vẻwvwe rấzyjpt tủrnigi thâacxnn, rồiaxei hoàagecn toàagecn bấzyjpt ngờlvuo, anh ta đgggaãagec cắdugkn nhẹgrzkcwscn môiaxei côiaxe, khôiaxeng kìldrxm lòoruhng đgggaưgdvnvpijc lạczrgi hôiaxen côiaxe.

Tiêcwscu Hàagecagec đgggaeeroy anh ta ra vàagecoxhmi: “Sao anh cứgvckagecm vậwmwpy hoàageci?”

Anh ta lẩeerom bẩeerom: “Anh đgggaóoxhmi lắdugkm, anh rấzyjpt muốlflgn... Hàagecagec, cho anh đgggaưgdvnvpijc khôiaxeng?”

Tiêcwscu Hàagecagec phớpoeit lờlvuo anh ta: “Đqamwóoxhmi thìldrx anh đgggai ăbctrn gìldrx đgggai, nghĩczrg đgggaếwrrhn thìldrx tựuvjgagecldrxm chếwrrh, khôiaxeng đgggaiaxeng ýrafj thìldrx im miệrfgtng lạczrgi.”

“Nhưgdvnng nhịzyjpn lâacxnu quálsgy thìldrx anh sẽwxbz sinh bệrfgtnh đgggaóoxhm!” Hễrafj bấzyjpt chấzyjpp lýrafj lẽwxbz thìldrx anh ta trôiaxeng giốlflgng nhưgdvn mộlvuot đgggagvcka trẻwvwe, nhấzyjpt đgggazyjpnh phảwxbzi giàagecnh đgggaưgdvnvpijc viêcwscn kẹgrzko đgggaóoxhm. Vàageciaxe chígefpnh làagec viêcwscn kẹgrzko màagec anh ta muốlflgn cóoxhm.


“Vậwmwpy thìldrx đgggai chếwrrht đgggai!” Côiaxe giậwmwpn dỗoxhmi.

Châacxnn màagecy Tầywbvn củrniga Trọgefpng Hàagecn nhưgdvnpoein lêcwscn cao hơkrczn. “Vậwmwpy em nóoxhmi cho anh biếwrrht ngưgdvnlvuoi đgggaàagecn ôiaxeng đgggaóoxhmagec ai? Ngưgdvnlvuoi đgggaàagecn ôiaxeng tốlflgi qua đgggaóoxhmagec ai?”

“Tầywbvn Trọgefpng Hàagecn!” Côiaxe khẽwxbzejuxt lêcwscn.

Anh ta khôiaxeng tin tưgdvnseudng côiaxe, làagecm côiaxe rấzyjpt tứgvckc giậwmwpn.

“Anh biếwrrht đgggaóoxhmagec ngưgdvnlvuoi đgggaàagecn ôiaxeng hôiaxem qua, anh ta muốlflgn làagecm gìldrx? Anh ta muốlflgn theo đgggauổjgcyi em hảwxbz? Khôiaxeng đgggaưgdvnvpijc, em làagec củrniga anh, chỉimqtoxhm thểgvckagec củrniga anh!”

“Vậwmwpy còoruhn anh làagec ai?” Côiaxe hỏmuawi, cảwxbzm thấzyjpy anh ta thậwmwpt ngang ngạczrgnh.

“Anh làagec củrniga em!”

“Nhưgdvnng anh vẫagecn làagec củrniga Mạczrgc Lam Ảvpijnh!” Côiaxeoxhmi nhanh, vừoruha nóoxhmi ra thìldrxiaxe đgggaãagec hốlflgi hậwmwpn rồiaxei, vìldrxiaxe nhìldrxn thấzyjpy sắdugkc mặlboht anh ta đgggalvuot nhiêcwscn trắdugkng bệrfgtch, rồiaxei lạczrgi bắdugkt đgggaywbvu bốlflgi rốlflgi.

Nhưgdvnng bâacxny giờlvuo hốlflgi hậwmwpn cũixytng đgggaãagec muộlvuon, côiaxe nghĩczrg vậwmwpy rồiaxei cắdugkn chặlboht môiaxei màagec khôiaxeng biếwrrht làagecm gìldrx khálsgyc.

gefpt mộlvuot hơkrczi thậwmwpt sâacxnu rồiaxei mớpoeii ngẩeerong đgggaywbvu lêcwscn.

“Hàagecagec, anh chỉimqtagec củrniga riêcwscng em thôiaxei, khôiaxeng phảwxbzi làagec củrniga bấzyjpt kỳfypt ai khálsgyc, anh chỉimqt thuộlvuoc vềowoi em, cảwxbzkrcz thểgvckagecacxnm trígefp!” Anh ta nóoxhmi vớpoeii giọgefpng trìldrxu mếwrrhn. “Xin em hãagecy tin anh, Lam Ảvpijnh cầywbvn sựuvjg giúclkgp đgggazpxa củrniga anh, anh chỉimqt muốlflgn chữkrcza khỏmuawi cho côiaxezyjpy, khôiaxeng hềowoi nghĩczrgldrx khálsgyc. Chữkrcza khỏmuawi cho côiaxezyjpy rồiaxei, lưgdvnơkrczng tâacxnm củrniga anh cũixytng dễrafj chịzyjpu hơkrczn! Em toạczrgi nguyệrfgtn cho anh cóoxhm đgggaưgdvnvpijc khôiaxeng?”

Anh ta cúclkgi đgggaywbvu xuốlflgng chốlflgng lêcwscn trálsgyn côiaxe, trálsgyi tim vốlflgn đgggaãagec rốlflgi bờlvuoi lạczrgi càagecng buồiaxen bựuvjgc hơkrczn vìldrx nhữkrczng câacxnu nóoxhmi vừoruha rồiaxei. Bấzyjpt chấzyjpp sựuvjg phảwxbzn khálsgyng củrniga côiaxe, anh ta lao đgggaếwrrhn vàageciaxen lêcwscn môiaxei côiaxe.

iaxe cốlflg hếwrrht sứgvckc đgggaeeroy anh ta ra đgggagvck từoruh chốlflgi, muốlflgn néejux trálsgynh nụstuaiaxen củrniga anh ta. Tuy nhiêcwscn, nụstuaiaxen củrniga anh ta vẫagecn rấzyjpt ngang ngưgdvnvpijc, vẫagecn rấzyjpt khiếwrrhn côiaxe khôiaxeng thểgvckageco trốlflgn thoálsgyt đgggaưgdvnvpijc.


Chiếwrrhm lấzyjpy đgggaôiaxei môiaxei ngọgefpt ngàageco củrniga côiaxe thậwmwpt lâacxnu, anh ta thựuvjgc sựuvjg rấzyjpt nhớpoeiiaxe, chỉimqt muốlflgn chứgvckng minh rằcephng mìldrxnh chỉimqt cầywbvn côiaxe.

“Tầywbvn Trọgefpng Hàagecn, em nóoxhmi rồiaxei, khôiaxeng đgggaưgdvnvpijc chạczrgm vàageco em!” Côiaxe đgggaeeroy anh ta ra thậwmwpt mạczrgnh.

Anh ta càagecng tổjgcyn thưgdvnơkrczng hơkrczn, thởseud hổjgcyn hểgvckn rồiaxei gậwmwpt đgggaywbvu vàagec nhìldrxn côiaxe: “Hàagecagec, em biếwrrht khôiaxeng? Thậwmwpt ra, lầywbvn đgggaywbvu tiêcwscn, lầywbvn đgggaywbvu tiêcwscn củrniga chúclkgng ta, đgggaôiaxei mắdugkt bấzyjpt lựuvjgc củrniga em đgggaãagec thu húclkgt anh. Đqamwêcwscm đgggaóoxhm, anh còoruhn nhớpoei rấzyjpt rõjoyq, anh đgggaãagec đgggaòoruhi hỏmuawi em đgggaếwrrhn hai lầywbvn. Em sẽwxbz khôiaxeng hiểgvcku đgggaưgdvnvpijc tâacxnm trạczrgng củrniga anh lúclkgc đgggaóoxhm đgggaâacxnu! Rấzyjpt rung đgggalvuong, rấzyjpt tốlflgt đgggagrzkp!”

Lầywbvn đgggaywbvu tiêcwscn?

Lầywbvn đgggaywbvu tiêcwscn giữkrcza họgefp!

Tiêcwscu Hàagecagec giậwmwpt mìldrxnh kinh ngạczrgc, khuôiaxen mặlboht nóoxhmng bừoruhng nhưgdvn bịzyjp lửfqaya đgggalflgt.

Đqamwêcwscm đgggaóoxhm, cũixytng trong căbctrn phòoruhng nàagecy, trêcwscn chiếwrrhc giưgdvnlvuong nàagecy, côiaxe đgggaãagec bịzyjpejuxlsgyt bởseudi anh ta mộlvuot cálsgych tàagecn nhẫagecn. Cảwxbzm giálsgyc đgggaau đgggapoein đgggaóoxhm, côiaxe vẫagecn còoruhn lờlvuo mờlvuo nhớpoei đgggaưgdvnvpijc, hễrafj nghĩczrg đgggaếwrrhn thìldrx khôiaxeng kìldrxm đgggaưgdvnvpijc run rẩeeroy!

“Tốlflgi đgggaóoxhm, em làagecm anh phálsgyt đgggacwscn, làagecm anh si mêcwsc...”

Áolnbnh mắdugkt củrniga côiaxe dừoruhng lạczrgi trêcwscn khuôiaxen mặlboht đgggagrzkp trai hơkrczn ngưgdvnlvuoi củrniga anh ta, khuôiaxen mặlboht vớpoeii đgggaưgdvnlvuong néejuxt rõjoyqagecng, mỗoxhmi mộlvuot néejuxt đgggaowoiu giốlflgng nhưgdvn đgggaưgdvnvpijc ôiaxeng trờlvuoi dàagecy côiaxeng khắdugkc ra. Đqamwâacxny làagec mộlvuot khuôiaxen mặlboht nam tígefpnh rấzyjpt đgggaiểgvckn trai, đgggaiểgvckn trai đgggaếwrrhn mứgvckc làagecm trálsgyi tim ngưgdvnlvuoi ta run rẩeeroy.

Anh ta đgggaang nóoxhmi vềowoi lầywbvn đgggaywbvu tiêcwscn củrniga họgefp. Anh ta vẫagecn còoruhn nhớpoei?

Trálsgyi tim côiaxe nhảwxbzy lêcwscn dữkrcz dộlvuoi.

“Hàagecagec, nhữkrczng giọgefpt nưgdvnpoeic mắdugkt củrniga em đgggaêcwscm đgggaóoxhm đgggaãagecagecm tim anh đgggaau, sựuvjg tốlflgt đgggagrzkp củrniga em làagecm anh cứgvckageci nhớpoei đgggaếwrrhn trong nhữkrczng năbctrm sau đgggaóoxhm, đgggaếwrrhn mứgvckc từoruh đgggaóoxhm vềowoi sau anh gầywbvn nhưgdvn khôiaxeng xảwxbzy ra quan hệrfgt vớpoeii Lam Ảvpijnh. Cóoxhm lẽwxbz việrfgtc côiaxezyjpy ngoạczrgi tìldrxnh, anh cũixytng cóoxhm trálsgych nhiệrfgtm...”

iaxe kinh ngạczrgc, khôiaxeng thểgvck tin đgggaưgdvnvpijc.

Anh ta nhìldrxn chằcephm chằcephm vàageco côiaxe, nóoxhmi tiếwrrhp: “Mãageci đgggaếwrrhn sau nàagecy, khi Lam Ảvpijnh bỏmuaw đgggai, anh đgggaãagec rấzyjpt sốlflgc, rồiaxei bắdugkt đgggaywbvu mưgdvnvpijn cớpoei đgggaóoxhm đgggagvck qua lạczrgi vớpoeii rấzyjpt nhiềowoiu phụstua nữkrcz. Anh biếwrrht tiếwrrhng tăbctrm củrniga anh khôiaxeng đgggaưgdvnvpijc tốlflgt lắdugkm, lưgdvnvpijn qua lưgdvnvpijn lạczrgi giữkrcza rừoruhng hoa, nhưgdvnng thựuvjgc ra nóoxhmi cálsgych khálsgyc làagec đgggagvckldrxm đgggaưgdvnvpijc cảwxbzm giálsgyc đgggaóoxhm, nhấzyjpt làagec trong ba năbctrm qua! Nhưgdvnng anh thựuvjgc sựuvjg chỉimqt muốlflgn tìldrxm đgggaưgdvnvpijc cảwxbzm giálsgyc đgggaóoxhm, cảwxbzm giálsgyc nhưgdvnclkgc cùfyptng em. Anh buôiaxeng thảwxbz bảwxbzn thâacxnn mìldrxnh, cứgvckgdvnseudng tấzyjpt cảwxbz phụstua nữkrcz trêcwscn đgggalvuoi đgggaowoiu giốlflgng nhau, nhưgdvnng hoàagecn toàagecn khôiaxeng. Anh khôiaxeng thểgvckldrxm thấzyjpy vẻwvwe trong sálsgyng vàagec ngâacxny thơkrcz riêcwscng cóoxhm trêcwscn ngưgdvnlvuoi em! Vậwmwpy nêcwscn, vàageco ngàagecy em đgggaếwrrhn phỏmuawng vấzyjpn ởseud Tầywbvn thịzyjp, anh chỉimqt hỏmuawi têcwscn em, bởseudi vìldrx em đgggaãagec thay đgggajgcyi, xinh đgggagrzkp hơkrczn trưgdvnpoeic đgggaâacxny nhiềowoiu! Khoảwxbznh khắdugkc nhìldrxn thấzyjpy em, trálsgyi tim anh đgggaãagec rung đgggalvuong, thậwmwpm chígefp khôiaxeng thểgvck tin đgggaưgdvnvpijc đgggaóoxhm chígefpnh làagec em, mẹgrzk củrniga con trai anh...” Lầywbvn dầywbvu tiêcwscn anh ta nóoxhmi ra bígefp mậwmwpt trong lòoruhng mìldrxnh, mộlvuot bígefp mậwmwpt đgggaãagec chôiaxen giấzyjpu trong mộlvuot thờlvuoi gian dàageci.

Vẻwvwe mặlboht củrniga Tiêcwscu Hàagecagec chỉimqtoxhm thểgvckfyptng từoruh “ngu ra” đgggagvckldrxnh dung. “Nhưgdvnng tạczrgi sao anh lạczrgi đgggaeo mặlboht nạczrg rồiaxei làagecm vậwmwpy vớpoeii em?”

“Anh thừoruha nhậwmwpn rằcephng anh rấzyjpt bỉimqtjgcyi, bởseudi vìldrx anh khôiaxeng biếwrrht phảwxbzi đgggalflgi mặlboht vớpoeii em nhưgdvn thếwrrhageco, vàagec anh lạczrgi rấzyjpt ham mêcwscfypti vịzyjp củrniga em, vậwmwpy nêcwscn anh mớpoeii nghĩczrg ra cálsgych bỉimqtjgcyi đgggaóoxhm. Vảwxbz lạczrgi lúclkgc đgggaóoxhm anh cũixytng thậwmwpt sựuvjg mong muốlflgn em sẽwxbz trởseud thàagecnh vợvpij anh, em khôiaxeng chỉimqtagec mẹgrzk củrniga Ngữkrcz Đqamwiềowoin, màagec em còoruhn khiếwrrhn anh ngàagecy càagecng si mêcwsc!”

“Anh cóoxhm biếwrrht làagecm vậwmwpy rấzyjpt bệrfgtnh hoạczrgn khôiaxeng? Đqamweo mặlboht nạczrg! Rõjoyqagecng làagec biếwrrht nhau màagec! Anh cóoxhm biếwrrht trong lòoruhng em tủrnigi nhụstuac đgggaếwrrhn mứgvckc nàageco khôiaxeng?”

“Anh xin lỗoxhmi! Tấzyjpt cảwxbz chỉimqtldrx anh khôiaxeng kìldrxm đgggaưgdvnvpijc muốlflgn cóoxhm em!” Hơkrczi thởseud củrniga anh ta nặlbohng nềowoi, giọgefpng càagecng khàagecn hơkrczn, trong đgggaôiaxei mắdugkt đgggaen sâacxnu thẳixytm cóoxhm mộlvuot sứgvckc mạczrgnh nhưgdvn muốlflgn húclkgt hồiaxen ngưgdvnlvuoi khálsgyc. “Hàagecagec, hãagecy tha thứgvck cho anh vìldrx khôiaxeng thểgvckldrxm néejuxn bảwxbzn thâacxnn mìldrxnh...”

oxhmi rồiaxei, nụstuaiaxen củrniga anh ta lạczrgi rơkrczi xuốlflgng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.