Cô Vợ Thay Thế

Chương 1591 : Ác mộng

    trước sau   
Thẩltmfm Lệgohz cảtbmv đqsknêgkrbm ngủhsgj khôtypvng ngon.

typv nằggmrm mơoymj cảtbmv đqsknêgkrbm.

typvoymj thấahkly mìahklnh biếzmjun thàdybonh mộmmyft con cừvzbyu, còrteen làdybo mộmmyft con cừvzbyu rụvzbyng hếzmjut lôtypvng làdybom mấahklt hếzmjut mặznbbt mũnocbi củhsgja tộmmyfc cừvzbyu, đqskni tớepyki đqsknâptdwu cũnocbng bịpuge ngưvuspahkli ta chỉkssb trỏtusj.

“Thậqkant mấahklt mặznbbt tộmmyfc cừvzbyu chúvuspng ta.”

“Đhsgjúvuspng vậqkany, côtypv ta lạnjjdi nótqdri loạnjjdi lờahkli đqsknótqdr vớepyki Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn, hahaha…”

Ba chữaorx “Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn” nàdyboy dọzvuwa Thẩltmfm Lệgohz sựtbmvc tỉkssbnh.


Cốznbb Tri Dâptdwn ngủhsgj cạnjjdn, côtypv vừvzbya đqsknmmyfng, anh đqsknãzqoh tỉkssbnh rồxcxni.

“Muốznbbn uốznbbng nưvuspepykc?” Giọzvuwng Cốznbb Tri Dâptdwn còrteen cótqdr chúvuspt buồxcxnn ngủhsgj khàdybon khàdybon môtypvng lung.

“Em nằggmrm mơoymj.” Giọzvuwng Thẩltmfm Lệgohztypvdybong ưvuspu thưvuspơoymjng.

“Mơoymj thấahkly cáafami gìahkl?” Cốznbb Tri Dâptdwn cho rằggmrng côtypvoymj thấahkly áafamc mộmmyfng, giọzvuwng nótqdri vôtypvdybong ấahklm áafamp hỏtusji: “Ánjjdc mộmmyfng?”

Thẩltmfm Lệgohz gậqkant đqskncffau: “Ừjlcs.”

“Khôtypvng sao.” Cốznbb Tri Dâptdwn khẽkptq vỗzpyi đqskncffau côtypv, hỏtusji: “Mơoymj thấahkly cáafami gìahkl?”

Thẩltmfm Lệgohz yếzmjuu ớepykt nótqdri: “Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn.”

dybon tay vốznbbn vỗzpyi nhẹyuvmgkrbn đqskncffau côtypv củhsgja Cốznbb Tri Dâptdwn thoáafamng chốznbbc khựtbmvng lạnjjdi: “…”

Cảtbmvm giáafamc nàdyboy nótqdri thếzmjudyboo đqsknâptdwy?

Ngưvuspahkli phụvzby nữaorx củhsgja anh nótqdri vớepyki anh, mơoymj thấahkly ngưvuspahkli đqsknàdybon ôtypvng kháafamc, còrteen làdybo anh em tốznbbt củhsgja mìahklnh.

Nhưvuspng côtypvtqdri làdybo áafamc mộmmyfng.

Trong phòrteeng yêgkrbn lặznbbng thậqkant lâptdwu.

Mộmmyft lúvuspc sau, Cốznbb Tri Dâptdwn cuốznbbi cùdybong khôtypvng nhịpugen đqsknưvuspeprsc cưvuspahkli ra tiếzmjung.


Anh càdybong cưvuspahkli càdybong khoa trưvuspơoymjng, cuốznbbi cùdybong cưvuspahkli đqsknếzmjun đqsknqkanp gốznbbi.

Thẩltmfm Lệgohz cựtbmvc kỳzvuw tứltetc giậqkann: “Em nótqdri thậqkant, anh cưvuspahkli cáafami gìahkldybovuspahkli, phiềafamn chếzmjut mấahklt!”

Cốznbb Tri Dâptdwn cưvuspahkli đqsknếzmjun chảtbmvy cảtbmvvuspepykc mắznbbt, cuốznbbi cùdybong mớepyki dừvzbyng lạnjjdi.

“Yêgkrbn tâptdwm, Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn sẽkptq khôtypvng đqsknrsfk ýbvjm.” Cốznbb Tri Dâptdwn thửcawd an ủhsgji côtypv.

“Thậqkant sao?” Thẩltmfm Lệgohz nửcawda tin nửcawda ngờahkl.

“Thậqkant, chuyệgohzn lớepykn gìahkl đqsknâptdwu, tírteenh tìahklnh bâptdwy giờahkl củhsgja Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn tốznbbt hơoymjn trưvuspepykc đqsknâptdwy nhiềafamu, anh ta lạnjjdi khôtypvng phảtbmvi ngưvuspahkli khôtypvng nótqdri lýbvjm…” Cốznbb Tri Dâptdwn nótqdri, vốznbbn làdybo thuậqkann miệgohzng nótqdri ra.

Thẩltmfm Lệgohzvuspahkli lạnjjdnh mộmmyft tiếzmjung: “Nótqdri giốznbbng nhưvusp anh ta hiểrsfku lýbvjm lẽkptq.”

typv nhớepyk tớepyki phong cáafamch làdybom việgohzc trưvuspepykc đqsknâptdwy củhsgja Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn, khôtypvng nhịpugen đqsknưvuspeprsc rùdybong mìahklnh.

tqdr mộmmyft đqskniểrsfkm, Cốznbb Tri Dâptdwn nótqdri rấahklt đqsknúvuspng, tírteenh tìahklnh củhsgja Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn, quảtbmv thậqkant đqsknãzqoh tốznbbt hơoymjn rấahklt nhiềafamu.

“Yêgkrbn tâptdwm, chuyệgohzn nhỏtusj, ngủhsgj đqskni.” Cốznbb Tri Dâptdwn dịpugech gótqdrc chăkgitn cho côtypv.

Thẩltmfm Lệgohz nằggmrm xuốznbbng, vẫafamn lăkgitn qua lộmmyfn lạnjjdi khôtypvng ngủhsgj đqsknưvuspeprsc.

Cốznbb Tri Dâptdwn hỏtusji côtypv: “Vẫafamn khôtypvng ngủhsgj đqsknưvuspeprsc?”

“Ừjlcsa.”

“Vậqkany thìahkl…tìahklm chúvuspt chuyệgohzn làdybom?”

“Em rấahklt buồxcxnn ngủhsgj, em ngủhsgj đqsknưvuspeprsc rồxcxni.”

Sau đqsknótqdrdybo tiếzmjung Thẩltmfm Lệgohz chui vàdyboo chăkgitn.



Tốznbbi hôtypvm sau Thẩltmfm Lệgohztqdr mộmmyft hoạnjjdt đqsknmmyfng, phảtbmvi đqskni thảtbmvm đqskntusj.

Trang đqskniểrsfkm, tạnjjdo hìahklnh tótqdrc ởqabt phòrteeng làdybom việgohzc trưvuspepykc, lộmmyf trìahklnh đqsknếzmjun nơoymji hoạnjjdt đqsknmmyfng hơoymji lâptdwu, hơoymjn mộmmyft tiếzmjung.

Tốznbbi qua côtypvrteen nghĩyuvm, muốznbbn tìahklm Hạnjjd Diệgohzp Chi thăkgitm dòrtee xem Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn cótqdr phảtbmvn ứltetng gìahkl, kếzmjut quảtbmv cảtbmv ngàdyboy hôtypvm nay đqsknafamu rấahklt bậqkann, bâptdwy giờahkl cuốznbbi cùdybong mớepyki cótqdr thờahkli gian.

Thẩltmfm Lệgohz gửcawdi messenger cho Hạnjjd Diệgohzp Chi: “Diệgohzp Chi!”

Hạnjjd Diệgohzp Chi vộmmyfi gửcawdi hai tin.

“Ừjlcsa.”

“Nghe nótqdri cậqkanu tốznbbi nay cótqdr hoạnjjdt đqsknmmyfng, cho mìahklnh xem xem cậqkanu sửcawda soạnjjdn cótqdr đqsknyuvmp khôtypvng.”

Thẩltmfm Lệgohztypvdybong hàdyboi lòrteeng vớepyki tạnjjdo hìahklnh hôtypvm nay: “Đhsgjótqdr nhấahklt đqsknpugenh làdybo xinh đqsknyuvmp tuyệgohzt đqsknkssbnh.”

Trưvuspepykc khi tớepyki, côtypv khôtypvng nhịpugen đqsknưvuspeprsc kêgkrbu Cốznbbzqohn Mãzqohn giúvuspp côtypv chụvzbyp thậqkant nhiềafamu hìahklnh ởqabt phòrteeng làdybom việgohzc, côtypv chọzvuwn vàdyboi tấahklm cảtbmvm thấahkly đqsknyuvmp nhấahklt gửcawdi cho Hạnjjd Diệgohzp Chi.

“Đhsgjyuvmp! Quảtbmv thựtbmvc xinh đqsknyuvmp tuyệgohzt đqsknkssbnh.”

Hạnjjd Diệgohzp Chi huýbvjmt sáafamo.

Sau đqsknótqdr, côtypvahkly liềafamn nhìahkln thấahkly bêgkrbn phírteea Thẩltmfm Lệgohz hiểrsfkn thịpuge đqsknang gõgohz, mộmmyft láafamt lạnjjdi khôtypvng cótqdr, mộmmyft láafamt lạnjjdi cótqdr, nhưvuspng lạnjjdi luôtypvn khôtypvng thấahkly Thẩltmfm Lệgohz gửcawdi tin nhắznbbn tớepyki.

Hạnjjd Diệgohzp Chi dứltett khoáafamt chủhsgj đqsknmmyfng gửcawdi tin nhắznbbn hỏtusji: “Cậqkanu muốznbbn hỏtusji chuyệgohzn củhsgja Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn cótqdr phảtbmvi khôtypvng?”

“Cậqkanu biếzmjut?!!!” Thẩltmfm Lệgohz cho rằggmrng Mạnjjdc Đhsgjìahklnh Kiêgkrbn sẽkptq khôtypvng nótqdri chuyệgohzn nàdyboy vớepyki Hạnjjd Diệgohzp Chi, dùdybo sao ôtypvng chủhsgj lớepykn sẽkptq khôtypvng giốznbbng phụvzby nữaorx chuyệgohzn gìahklnocbng nótqdri.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.