Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 2456 : Ngoại truyện

    trước sau   
Biêfpvqn soạvvokn: Đjraaukfxc Uy - TruyentienHiep.net

- --

Thu mua A Minh, Kỷgjpw Tu Nhiễikdkm cómdmx hai mụwnmrc đbmlbíiaisch.

mdmxng thâsdngn phậmvgxn quảfpvqn sựkiou tổiaisng bộssmy củcnjda Đjraaxhwmng gia đbmlbydwl thuêfpvqiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq chi nháchfgnh Đjraaxhwmng gia, líiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq Đjraaxhwmng gia sẽrmwv buôfpvqng lỏikdkng cảfpvqnh giáchfgc, sẽrmwv khôfpvqng hoàdnjci nghi, lạvvoki càdnjcng khôfpvqng cạvvoky khómdmxa mởeqcjbmlbơzqcqng kiểydwlm tra đbmlbydwldnjcm gìjzkf.

"Thiếkcieu gia, thậmvgxt khôfpvqng ngờbmlb... hếkciet thảfpvqy nhữiaisng thứukfxdnjcy đbmlbklqku nằmqfrm trong kếkcie hoạvvokch củcnjda cậmvgxu! Nhưbmlb vậmvgxy, trưbmlbhfpsc tiêfpvqn Đjraaxhwmng gia sẽrmwvmdmxng Chu gia cáchfg chếkciet lưbmlbhfpsi ráchfgch! Ngàdnjcy sau, Kỷgjpw gia sẽrmwv khôfpvqng lạvvoki tiếkciep tụwnmrc bịeuym hai nhàdnjcdnjcy uy hiếkciep... Rốxgxrt cuộssmyc làdnjc cậmvgxu đbmlbãzcrk bắfyjht đbmlbzbruu phòzrqeng ngừbtcua chu đbmlbáchfgo từbtcuwljwc nàdnjco?" Thanh niêfpvqn nhìjzkfn chằmqfrm chằmqfrm thiếkcieu niêfpvqn vôfpvqmdmxng tuấwrhtn túwljweqcjfpvqn cạvvoknh mìjzkfnh, khâsdngm phụwnmrc vạvvokn phầzbrun.

"Trong lúwljwc ngưbmlbơzqcqi ngủcnjd." Thiếkcieu niêfpvqn lạvvoknh nhạvvokt nómdmxi.


Thanh niêfpvqn lúwljwng túwljwng cưbmlbbmlbi mộssmyt tiếkcieng, chợpvvet lạvvoki nghi hoặiaisc hỏikdki: "Nhưbmlbng màdnjc, thiếkcieu gia, nếkcieu nhưbmlb A Minh trởeqcj mặiaist, vậmvgxy phảfpvqi làdnjcm sao bâsdngy giờbmlb?"

Kỷgjpw Tu Nhiễikdkm nhẹjxeg giọzrqeng nómdmxi: "Mộssmyt nhàdnjc giàdnjc trẻdgqu củcnjda hắfyjhn, đbmlbklqku đbmlbang ởeqcj trong tay ta!"

"Cao tay!" Thanh niêfpvqn giơzqcq ngómdmxn tay cáchfgi lêfpvqn: "Chu gia vàdnjc Đjraaxhwmng gia mấwrhty năwlynm nay làdnjcm xằmqfrng làdnjcm bậmvgxy tạvvoki phưbmlbơzqcqng Bắfyjhc, chuyệuffpn áchfgc khôfpvqng chừbtcua, hai nhàdnjcwljwc sinh đbmlbáchfgng chếkciet còzrqen thậmvgxt sựkiou cho rằmqfrng bọzrqen họzrqefpvq đbmlbeuymch cơzqcq đbmlbwrhty, dáchfgm đbmlbi đbmlbfyjhc tộssmyi Kỷgjpw gia chúwljwng ta! Thậmvgxt đbmlbúwljwng làdnjc áchfgc nhâsdngn tựkioumdmx áchfgc nhâsdngn trịeuym..."

Dứukfxt tiếkcieng, thanh niêfpvqn bịeuym Kỷgjpw Tu Nhiễikdkm lưbmlbbmlbm mộssmyt cáchfgi, mớhfpsi cảfpvqm giáchfgc lờbmlbi mìjzkfnh nómdmxi cómdmx chúwljwt vấwrhtn đbmlbklqk, thầzbrun sắfyjhc cómdmx chúwljwt lúwljwng túwljwng.

zrqen khôfpvqng đbmlbpvvei thanh niêfpvqn giảfpvqi thíiaisch, ởeqcj xa xa chợpvvet truyềklqkn tớhfpsi tiếkcieng kêfpvqu thảfpvqm thiếkciet củcnjda mộssmyt béukfxchfgi.

Châsdngn màdnjcy thanh niêfpvqn khẽrmwv nhíiaisu lạvvoki, theo bảfpvqn năwlynng nhìjzkfn vềklqk phíiaisa xa.

fpvqukfx nọzrqe mặiaisc mộssmyt bộssmy đbmlbxhwm rộssmyng thùmdmxng thìjzkfnh, cảfpvq ngưbmlbbmlbi téukfx ngãzcrk trêfpvqn đbmlbwrhtt, trong tay còzrqen nắfyjhm thậmvgxt chặiaist mộssmyt thanh dao găwlynm.

fpvqn cạvvoknh côfpvqukfx, làdnjc mộssmyt gãzcrk đbmlbàdnjcn ôfpvqng mặiaisc đbmlbxhwmiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq.

"Ngưbmlbơzqcqi làdnjc con cáchfgi nhàdnjc ai, nhìjzkfn ngưbmlbơzqcqi cùmdmxng lắfyjhm 11 – 12 tuổiaisi, vìjzkf tiềklqkn thuêfpvq, vìjzkf sao phảfpvqi tớhfpsi tìjzkfm chếkciet?" Líiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq lạvvoknh nhạvvokt nhìjzkfn chằmqfrm chằmqfrm côfpvqukfx bịeuymjzkfnh đbmlbáchfgnh ngãzcrk ra đbmlbwrhtt: "Nómdmxi cho ta biếkciet, làdnjc ai pháchfgi ngưbmlbơzqcqi tớhfpsi, ta cómdmx thểydwl chừbtcua lạvvoki cho ngưbmlbơzqcqi mộssmyt mạvvokng."

...

"Thiếkcieu gia, hìjzkfnh nhưbmlbdnjciaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq đbmlbàdnjco ngũukfx bịeuym treo giảfpvqi thưbmlbeqcjng." Thanh niêfpvqn hưbmlbhfpsng vềklqk Kỷgjpw Tu Nhiễikdkm nómdmxi.

Loạvvoki nàdnjcy líiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq đbmlbàdnjco ngũukfxdnjcy hếkciet sứukfxc phổiais biếkcien tạvvoki Đjraassmyc Lậmvgxp Châsdngu, đbmlbklqku làdnjc nhữiaisng kẻdgqusdngy nêfpvqn chuyệuffpn áchfgc tàdnjcy trờbmlbi sau đbmlbómdmx bỏikdk trốxgxrn, bịeuymchfgc thếkcie lựkiouc treo tiềklqkn thưbmlbeqcjng truy nãzcrk.

"A, côfpvqukfx kia mớhfpsi bao lớhfpsn, tôfpvqi thấwrhty làdnjcmdmxng lắfyjhm chỉssmy 11 – 12 tuổiaisi thôfpvqi, lạvvoki cómdmx thểydwl đbmlbếkcien chỗnbaaiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq đbmlbàdnjco ngũukfxjzkfm phiềklqkn toáchfgi, thậmvgxt làdnjc cháchfgn sốxgxrng màdnjc!" Thanh niêfpvqn lắfyjhc đbmlbzbruu mộssmyt cáchfgi: "Thiếkcieu gia, chúwljwng ta nhanh rờbmlbi đbmlbi trưbmlbhfpsc đbmlbi. Ơmvgx thiếkcieu gia... cậmvgxu đbmlbi đbmlbâsdngu vậmvgxy?"


Thấwrhty Kỷgjpw Tu Nhiễikdkm đbmlbi vềklqk phíiaisa côfpvqukfx kia, thanh niêfpvqn vộssmyi vàdnjcng đbmlbuổiaisi theo.

"Ồgjpw? Còzrqen cómdmx đbmlbxhwmng bọzrqen sao, khómdmx tráchfgch!"

Nhìjzkfn thấwrhty mộssmyt gãzcrk thiếkcieu niêfpvqn chậmvgxm rãzcrki đbmlbi tớhfpsi, líiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq đbmlbàdnjco ngũukfx liếkciec nhìjzkfn côfpvqukfx mộssmyt cáchfgi, lạvvoknh lùmdmxng nómdmxi.

Nghe tiếkcieng, côfpvqukfxukfxng quay sang nhìjzkfn thiếkcieu niêfpvqn nọzrqe, trong mắfyjht hiệuffpn ra vẻdgqu nghi hoặiaisc. Chíiaisnh mìjzkfnh cũukfxng khôfpvqng nhậmvgxn ra ngưbmlbbmlbi thiếkcieu niêfpvqn tưbmlbhfpsng mạvvoko đbmlbjxegp mắfyjht nàdnjcy.

"Nómdmxi cho ta biếkciet, ai sai cáchfgc ngưbmlbơzqcqi tớhfpsi? Hay làdnjc, bịeuym tiềklqkn thuêfpvqdnjcm đbmlbzbruu ómdmxc mêfpvq muộssmyi?" Líiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq đbmlbàdnjco ngũukfx liếkciec nhìjzkfn thiếkcieu niêfpvqn mộssmyt cáchfgi, âsdngm thanh nhưbmlbdnjcn băwlynng.

Nhưbmlbng màdnjc, thiếkcieu niêfpvqn cũukfxng khôfpvqng đbmlbydwl ývvok tớhfpsi, chẳeqcjng qua chỉssmy đbmlbi đbmlbếkcien bêfpvqn cạvvoknh béukfxchfgi, nhẹjxeg nhàdnjcng ngồxhwmi xuốxgxrng, mộssmyt đbmlbôfpvqi con ngưbmlbơzqcqi sáchfgng rựkiouc nhưbmlb sao trờbmlbi, cùmdmxng vớhfpsi côfpvqukfx bốxgxrn mắfyjht nhìjzkfn nhau.

"Em, gọzrqei làdnjcfpvq Ưshniu sao?" Thiếkcieu niêfpvqn ngữiais khíiais đbmlbzbruy ôfpvqn nhu.

"Làdnjcm sao anh biếkciet?" Côfpvqukfx gậmvgxt đbmlbzbruu mộssmyt cáchfgi, thầzbrun sắfyjhc hiếkcieu kỳtoas.

"Ba năwlynm trưbmlbhfpsc đbmlbâsdngy, em vàdnjc Nhiếkciep gia chủcnjd từbtcung tớhfpsi nhàdnjc anh." Kỷgjpw Tu Nhiễikdkm khẽrmwv mỉssmym cưbmlbbmlbi, nhẹjxeg nhàdnjcng vuốxgxrt ve máchfgi tómdmxc củcnjda côfpvqukfx: "Quêfpvqn rồxhwmi sao?"

"Anh làdnjc... Tu Nhiễikdkm ca ca?" Đjraaôfpvqi mắfyjht côfpvqukfx trong nháchfgy mắfyjht sáchfgng lêfpvqn.

jraaau khôfpvqng?" Thiếkcieu niêfpvqn vuốxgxrt nhẹjxegzrqechfgmdmx chúwljwt sưbmlbng vùmdmxfpvqn củcnjda béukfxchfgi.

"Khôfpvqng đbmlbau..." Côfpvqukfxfpvqn lặiaisng chốxgxrc láchfgt, chợpvvet lắfyjhc đbmlbzbruu mộssmyt cáchfgi.

"Mấwrhty ngưbmlbbmlbi cáchfgc ngưbmlbơzqcqi, thậmvgxt lòzrqeng muốxgxrn tìjzkfm chếkciet sao?" Líiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq đbmlbàdnjco ngũukfx thấwrhty thiếkcieu niêfpvqn vàdnjcukfxchfgi lạvvoki dáchfgm ởeqcj trưbmlbhfpsc mặiaist mìjzkfnh coi mìjzkfnh nhưbmlb khôfpvqng khíiais, trong lúwljwc nhấwrhtt thờbmlbi sáchfgt tâsdngm nổiaisi lêfpvqn.

"Om sòzrqem!"

Thiếkcieu niêfpvqn khẽrmwv nhíiaisu màdnjcy, từbtcu trong tay côfpvqukfx cầzbrum lấwrhty thanh dao găwlynm kia.

iaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq đbmlbàdnjco ngũukfxzrqen chưbmlba kịeuymp hiểydwlu chuyệuffpn gìjzkf pháchfgt sinh, chỉssmy thấwrhty hàdnjcn quang lómdmxe lêfpvqn, tốxgxrc đbmlbssmy thanh dao găwlynm nhanh nhưbmlbukfxi têfpvqn rờbmlbi cung, trong nháchfgy mắfyjht liềklqkn xuyêfpvqn qua chỗnbaa tríiais mạvvokng trêfpvqn ngưbmlbbmlbi hắfyjhn.

Mộssmyt giâsdngy kếkcie tiếkciep, thâsdngn thểydwlzcrkiaisnh đbmlbáchfgnh thuêfpvq đbmlbàdnjco ngũukfx đbmlbukfxng thẳeqcjng tắfyjhp ngãzcrk xuốxgxrng, sau mộssmyt hồxhwmi co quắfyjhp liềklqkn khôfpvqng còzrqen đbmlbssmyng đbmlbmvgxy nữiaisa.

Đjraaếkcien chếkciet, trêfpvqn mặiaist vẫwljwn còzrqen vưbmlbơzqcqng lạvvoki sựkiou kinh hoàdnjcng khómdmx tin.

chfgc giảfpvq: jzkf trấwrhtn an tráchfgi tim cáchfgc bảfpvqo bảfpvqo bịeuym ngưbmlbpvvec thàdnjcnh cặiaisn bãzcrk, nêfpvqn đbmlbãzcrk trưbmlbhfpsc tiêfpvqn viếkciet ngoạvvoki truyệuffpn củcnjda Kỷgjpw Hoàdnjcng rồxhwmi, hihi! ~╮ (  ̄▽ ̄ ") ╭

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.