Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 278 : Đừng chọc bố mất hứng

    trước sau   
arpai biếvitwt miếvitwng đgwksdmkit đgwksógkeb củvlmea thàtdsvnh phốwhqe B rấdmkit khógkeb lấdmkiy, cũnxvung biếvitwt thàtdsvnh phốwhqe F khógkeb chen vàtdsvo đgwksếvitwn mứvlmec nàtdsvo, càtdsvng biếvitwt côarpang ty làtdsvvdbdm huyếvitwt cảngao đgwksximvi củvlmea anh Tráhyfrc, bởoqrfi vậcmwdy, giâvdbdy phúoqrft nàtdsvy, trong lòjmtzng tôarpai thấdmkiy thậcmwdt thêblksrmjoơxrtrng.

arpai dưrmjoximvng nhưrmjo đgwksãmtjx nhìxdkun thấdmkiy tưrmjoơxrtrng lai củvlmea mìxdkunh.

Ngưrmjoximvi tôarpai từlgggng từlggg chốwhqei, sau khi đgwksi mộxdkut vòjmtzng, lạyssei đgwksvlmeng trưrmjobnpjc mặrztct tôarpai, dùuautng cáhyfrch sỉitfu nhụtxmlc ngưrmjoximvi kháhyfrc nàtdsvy, hỏxkwci thẳzitxng anh Tráhyfrc muốwhqen tôarpai, bởoqrfi vìxdku “Anh ta muốwhqen nếvitwm thửzitx.”

Khôarpang phảngaoi chỉitfutdsv mộxdkut ngưrmjoximvi phụtxml nữsvrx sao? So vớbnpji sựeilb nghiệsvrxp củvlmea anh Tráhyfrc, so vớbnpji mấdmkiy mảngaonh đgwksdmkit đgwksógkeb, tôarpai thậcmwdt sựeilb khôarpang làtdsvxdku cảngao

arpai cúoqrfi đgwksfnxpu uốwhqeng nưrmjobnpjc, tôarpai nhìxdkun thấdmkiy nưrmjobnpjc trong cốwhqec bịitfu thứvlmexdku đgwksógkebgkebe lêblksn, bắhyfrn lêblksn trêblksn mặrztct tôarpai.

arpai từlgggng yêblksu sâvdbdu đgwkscmwdm nhưrmjo vậcmwdy, tìxdkunh nguyệsvrxn làtdsvm “con chuộxdkut qua đgwksưrmjoximvng” cũnxvung muốwhqen ởoqrfblksn cạyssenh anh Tráhyfrc…




“Anh làtdsvm côarpadmkiy khógkebc rồrztci.” Tôarpai nghe thấdmkiy anh Tráhyfrc lêblksn tiếvitwng, nghe thấdmkiy anh nógkebi: “Khưrmjoơxrtrng Kha, ngồrztci sang bêblksn chỗwgbvarpai.”

arpai hoảngaong sợtxsh ngẩzurnng đgwksfnxpu, nưrmjobnpjc mắhyfrt ởoqrf hốwhqec mắhyfrt xoay chuyểoqrfn.

“Còjmtzn khôarpang mau lạyssei đgwksâvdbdy?” Anh cưrmjoximvi thúoqrfc giụtxmlc.

arpai đgwksvlmeng dậcmwdy, từlggg chỗwgbvhyfrch anh Thờximvi hơxrtri xa vòjmtzng đgwksếvitwn bêblksn anh Tráhyfrc.

jmtzn chưrmjoa ngồrztci xuốwhqeng, anh Tráhyfrc đgwksãmtjxsvrxo tôarpai vàtdsvo trong lòjmtzng anh, dùuautng khăqsifn giấdmkiy lau nưrmjobnpjc mắhyfrt ởoqrf khógkebe mắhyfrt tôarpai, nhỏxkwc giọgwksng: “Tạyssei sao lạyssei khógkebc? Sợtxsharpai thậcmwdt sựeilbhyfrn em àtdsv?”

arpai tủvlmei thâvdbdn gậcmwdt đgwksfnxpu.

“Trong lòjmtzng em, tôarpai chígwksnh làtdsv ngưrmjoximvi nhưrmjo vậcmwdy ưrmjo?” Anh cưrmjoximvi hỏxkwci tôarpai.

arpai khôarpang trảngao lờximvi, trêblksn đgwksximvi nàtdsvy, làtdsvm gìxdkugkeb sựeilb trung thàtdsvnh tuyệsvrxt đgwkswhqei, chẳzitxng qua làtdsv tiềclptn bạyssec cógkeb đgwksvlme lớbnpjn hay khôarpang? Vớbnpji tôarpai, sốwhqe tiềclptn anh Thờximvi đgwksrztct ra đgwksãmtjx đgwksvlme khiếvitwn ngưrmjoximvi ta đgwksxdkung lòjmtzng.

Anh Tráhyfrc nghiêblksng ngưrmjoximvi hôarpan lêblksn tráhyfrn tôarpai mộxdkut chúoqrft, lạyssei buôarpang tôarpai ra, késvrxo tôarpai ngồrztci ởoqrfblksn tráhyfri anh, cáhyfrch anh Thờximvi xa mộxdkut chúoqrft.

“Thểoqrf hiệsvrxn tìxdkunh cảngaom xong rồrztci chứvlme?” Anh Thờximvi hỏxkwci, anh ta cưrmjoximvi lắhyfrc đgwksfnxpu: “Khôarpang đgwksoqrf ýbpzj đgwksếvitwn tâvdbdm trạysseng ngưrmjoximvi côarpa đgwksơxrtrn nhưrmjoarpai chúoqrft nàtdsvo.”

“Anh thếvitwtdsvy khôarpang phảngaoi làtdsv đgwksáhyfrng đgwksximvi sao?” Anh Tráhyfrc cưrmjoximvi: “Nếvitwu đgwksãmtjx nhìxdkun ra côarpadmkiy làtdsv ngưrmjoximvi phụtxml nữsvrx củvlmea tôarpai rồrztci, còjmtzn trêblksu đgwksùuauta làtdsvm gìxdku? Khưrmjoơxrtrng Kha, em đgwkslgggng đgwksoqrf ýbpzj ngưrmjoximvi nàtdsvy nógkebi.”

“Tôarpai thậcmwdt sựeilb khôarpang nógkebi đgwksùuauta.” Mộxdkut câvdbdu nógkebi củvlmea anh Thờximvi liềclptn gạysset bỏxkwc lờximvi nógkebi củvlmea anh Tráhyfrc: “Tôarpai lầfnxpn đgwksfnxpu tiêblksn nhìxdkun thấdmkiy côarpadmkiy đgwksãmtjx thígwksch mấdmkiy phầfnxpn, sốwhqe tiềclptn đgwksrztct cưrmjotxshc lúoqrfc nãmtjxy cũnxvung khôarpang phảngaoi thuậcmwdn miệsvrxng nógkebi ra. 20% cổduev phầfnxpn côarpang ty năqsifng lưrmjotxshng mớbnpji, đgwksdmkit củvlmea thàtdsvnh phốwhqe B vàtdsv thàtdsvnh phốwhqe F, tấdmkit cảngao đgwksclptu cho cậcmwdu, tôarpai muốwhqen côarpadmkiy.”

“Khôarpang cho.” Anh Tráhyfrc vẫyssen từlggg chốwhqei.




Anh Thờximvi nhìxdkun qua anh Tráhyfrc: “Từlggg chốwhqei thậcmwdt dứvlmet khoáhyfrt!” Anh ta dừlgggng lạyssei mộxdkut chúoqrft, nhìxdkun tôarpai: “Hai ngưrmjoximvi hìxdkunh nhưrmjotdsvm thậcmwdt?”

Anh ta nâvdbdng ly, cụtxmlng vàtdsvo ly củvlmea anh Tráhyfrc, sau đgwksógkeb uốwhqeng mộxdkut hơxrtri cạyssen sạyssech.

“Nhìxdkun dáhyfrng vẻzvsctdsvy củvlmea Khưrmjoơxrtrng Kha, đgwkshyfrn chừlgggng làtdsv khôarpang đgwksitfunh nógkebi vớbnpji cậcmwdu rồrztci. Tôarpai vàtdsvarpadmkiy sớbnpjm đgwksãmtjx quen biếvitwt, côarpadmkiy vìxdku cậcmwdu màtdsv từlggg chốwhqei tôarpai.” Anh Thờximvi tựeilbgkebt rưrmjotxshu cho mìxdkunh.

“Nhớbnpjoqrfc đgwksógkeb, tưrmjoơxrtrng lai tôarpai hứvlmea cho côarpadmkiy cógkeb thểoqrf mạyssenh gấdmkip vạyssen lầfnxpn chứvlmec thưrmjobpzj củvlmea cậcmwdu bâvdbdy giờximv.” Anh Thờximvi lạyssei nógkebi.

Tay củvlmea tôarpai đgwksãmtjx bịitfu anh Tráhyfrc nắhyfrm chặrztct.

Sau đgwksógkeb, tôarpai chỉitfu ngồrztci ăqsifn, anh Tráhyfrc vàtdsv anh Thờximvi bàtdsvn chuyệsvrxn chígwksnh.

Vớbnpji tưrmjohyfrch làtdsv thưrmjobpzjtdsvnh chígwksnh củvlmea anh Tráhyfrc, tôarpai hiểoqrfu rấdmkit rõbnpj mỗwgbvi câvdbdu bọgwksn họgwksgkebi đgwksclptu cógkebrmjotxshng tin tứvlmec vôarpauautng lớbnpjn, nhưrmjong tôarpai lạyssei nghe khôarpang vàtdsvo.

arpai luôarpan suy nghĩvdbd, anh Tráhyfrc vìxdkuarpai, từlggg bỏxkwc mảngaonh đgwksdmkit củvlmea thàtdsvnh phốwhqe B vàtdsv thàtdsvnh phốwhqe F, vàtdsv cổduev phầfnxpn củvlmea mộxdkut côarpang ty.

Đbnpjếvitwn khi bữsvrxa cơxrtrm kếvitwt thúoqrfc, anh Thờximvi đgwksvlmeng trưrmjobnpjc mặrztct tôarpai, anh ta nhìxdkun tôarpai, nhìxdkun mộxdkut lúoqrfc lâvdbdu, lúoqrfc nàtdsvy mớbnpji quay đgwksfnxpu nógkebi vớbnpji anh Tráhyfrc: “Lúoqrfc rảngaonh rỗwgbvi thưrmjoximvng xuyêblksn vềclpt thăqsifm nhàtdsv, ngoàtdsvi ra, sớbnpjm đgwksi thay đgwksduevi họgwks đgwksi, đgwkslgggng chọgwksc bốwhqe mấdmkit hứvlmeng.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.