Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 197 : Em muốn đi ra ngoài một chút

    trước sau   
Ngắfqhgt đlfjqiệugzpn thoạowrbi ba xong thìtdipgahci nởzgyf nụpwdfnfxyczvoi, ngãcfyx cảbdzy ngưnfxyczvoi xuốvckpng sofa.

gahci khôgahcng muốvckpn khósvxcc, thếriqm nhưnfxyng nưnfxyegioc mắfqhgt lạowrbi nhịpwdfn khôgahcng đlfjqưnfxysoczc màizzs chảbdzyy dàizzsi xuốvckpng.

Gửghbfi cho ba tin nhắfqhgn kia chỉxlia muốvckpn đlfjqơfqhgn giảbdzyn thôgahcng báowrbo cho ôgahcng biếriqmt rằuumeng tôgahci tốvckpt nghiệugzpp rồggymi. Nhưnfxyng khôgahcng ngờczvo rằuumeng thứjday ôgahcng ấqbdby đlfjqtdip ýfqhg lạowrbi làizzs ba trăvjkxm triệugzpu.

Từrrff trưnfxyegioc đlfjqếriqmn nay ôgahcng ấqbdby khôgahcng đlfjqvckpi xửghbf tốvckpt vớegioi tôgahci thìtdipgahci nghĩsfuxsvxc lẽghbftdip ôgahcng ấqbdby quáowrb quan tâxljsm mẹifkogahci màizzs thôgahci, mẹifkogahci rờczvoi đlfjqi đlfjqãcfyx mang đlfjqếriqmn cho ôgahcng ấqbdby đlfjqbdzyuwbych quáowrb nặbwxeng nềjpxh.

Sau đlfjqqbdby ôgahcng ấqbdby lạowrbi cùnkhhng dìtdip Tốvckpng đlfjqưnfxya ra con sốvckp ba trăvjkxm triệugzpu, tôgahci lạowrbi nghĩsfux bởzgyfi vìtdip ôgahcng ấqbdby khôgahcng lay chuyểtdipn đlfjqưnfxysoczc dìtdip Tốvckpng màizzs thôgahci vìtdip trong cáowrbi nhàizzsizzsy thìtdiptdip Tốvckpng cósvxc tiếriqmng nósvxci rấqbdbt lớegion sau ba tôgahci.

xljsy giờczvo, chỉxliaizzs mộioedt tin đlfjqiệugzpn thoạowrbi, ba tôgahci...




Ai, trong lòxhofng ba tiềjpxhn còxhofn quan trọludbng hơfqhgn cảbdzygahci nữcfyxa!

Chuyệugzpn trởzgyf vềjpxhvjkxn hộioed nhỏtotggahci chưnfxya nósvxci cho Tráowrbc tiêisfjn sinh nghe.

Sau khi ngắfqhgt đlfjqiệugzpn thoạowrbi củfvwha ba tôgahci thìtdiptdipnh nhưnfxy qua hơfqhgn mộioedt tiếriqmng tôgahci mớegioi gửghbfi mộioedt tin nhắfqhgn cho anh.

“Chúherg Tráowrbc.”

Khôgahcng cósvxc lờczvoi thừrrffa thãcfyxi nàizzso.

Mấqbdby phúhergt sau đlfjqiệugzpn thoạowrbi tôgahci đlfjqbbqj chuôgahcng.

Nhìtdipn hai chữcfyx "Dưnfxysoczng cảbdzy" thìtdip thoáowrbng chốvckpc tôgahci lạowrbi nởzgyf nụpwdfnfxyczvoi.

hergc thựifkoc tậsaxhp ởzgyfgahcng ty củfvwha anh, do sợsocz ngưnfxyczvoi kháowrbc pháowrbt hiệugzpn ra mốvckpi quan hệugzp củfvwha tôgahci vớegioi anh nêisfjn đlfjqãcfyx sửghbfa têisfjn thàizzsnh "Dưnfxysoczng cảbdzy", khôgahcng biếriqmt têisfjn tôgahci trong danh bạowrb củfvwha anh làizzstdip nữcfyxa.

"Alo?" Tôgahci nhậsaxhn đlfjqiệugzpn thoạowrbi.

"Cósvxc chuyệugzpn gìtdip tốvckpt àizzs, sao vui thếriqm?” Giọludbng củfvwha Tráowrbc tiêisfjn sinh truyềjpxhn đlfjqếriqmn từrrffisfjn kia đlfjqiệugzpn thoạowrbi.

Trong lòxhofng tôgahci cảbdzy kinh, thìtdip ra trong thếriqm giớegioi củfvwha tôgahci, dùnkhh ba tỏtotg tháowrbi đlfjqioed khắfqhgc nghiệugzpt vớegioi tôgahci thìtdipvjkxn bảbdzyn cũggymng khôgahcng đlfjquổbbqji kịpwdfp đlfjqưnfxysoczc mộioedt chi tiếriqmt nhỏtotgizzso củfvwha tôgahci vớegioi Tráowrbc tiêisfjn sinh.

"Chúherg Tráowrbc, em tốvckpt nghiệugzpp rồggymi."

"Biếriqmt em tốvckpt nghiệugzpp màizzs, em vềjpxh nhàizzs rồggymi àizzs?"




gahci "vâxljsng" mộioedt tiếriqmng, đlfjqúhergng lúhergc nàizzsy thìtdip đlfjqghbfu bêisfjn kia đlfjqiệugzpn thoạowrbi truyềjpxhn đlfjqếriqmn tiếriqmng xàizzso bàizzsi mạowrbt chưnfxysoczc, giọludbng củfvwha mấqbdby ngưnfxyczvoi đlfjqàizzsn ôgahcng kháowrbc, còxhofn pha thêisfjm tiếriqmng trêisfju chọludbc củfvwha phụpwdf nữcfyx nữcfyxa.

xhofng tôgahci thắfqhgt lạowrbi, trong đlfjqghbfu nháowrby mắfqhgt đlfjqãcfyx xuấqbdbt hiệugzpn mộioedt cảbdzynh tưnfxysoczng thếriqmizzsy: Mộioedt căvjkxn phòxhofng tràizzsn ngậsaxhp sưnfxyơfqhgng mùnkhh, cósvxc bốvckpn ngưnfxyczvoi đlfjqàizzsn ôgahcng ngồggymi ởzgyf bốvckpn cạowrbnh bàizzsn vuôgahcng, phíuwbya sau mỗprfpi ngưnfxyczvoi còxhofn cósvxc thêisfjm mộioedt phụpwdf nữcfyx xinh đlfjqifkop rựifkoc rỡioed.

owrbc côgahcqbdby mộioedt làizzs dựifkoa vàizzso mấqbdby ngưnfxyczvoi đlfjqàizzsn ôgahcng, hai làizzs tựifkoa đlfjqghbfu lêisfjn vai củfvwha mấqbdby gãcfyx, vàizzs ba làizzs đlfjqúhergt nhữcfyxng miếriqmng tráowrbi câxljsy đlfjqãcfyx đlfjqưnfxysoczc gọludbt kỹymqk cho mấqbdby têisfjn đlfjqàizzsn ôgahcng kia ăvjkxn...

Trong chớegiop mắfqhgt nàizzsy tôgahci rấqbdbt muốvckpn hỏtotgi: Chúherg Tráowrbc, anh ởzgyf đlfjqâxljsu thếriqm? Chúherg Tráowrbc, anh đlfjqang ởzgyf vớegioi ai? Chúherg Tráowrbc, bêisfjn cạowrbnh anh cósvxc phụpwdf nữcfyx ưnfxy?...

Lờczvoi đlfjqãcfyx đlfjqếriqmn bêisfjn miệugzpng nhưnfxyng làizzsm sao cũggymng khôgahcng thốvckpt ra đlfjqưnfxysoczc.

"Nhớegiogahci rồggymi?" Giọludbng nósvxci củfvwha Tráowrbc tiêisfjn sinh lạowrbi truyềjpxhn đlfjqếriqmn.

gahci rầghbfu rĩsfux "dạowrb" mộioedt tiếriqmng thìtdip lậsaxhp tứjdayc nghe đlfjqưnfxysoczc Tráowrbc tiêisfjn sinh nhỏtotg giọludbng nósvxci vớegioi ngưnfxyczvoi bêisfjn cạowrbnh rằuumeng: "Đhngdáowrbnh giúhergp tôgahci vàizzsi váowrbn."

hngdưnfxysoczc." Giọludbng nósvxci củfvwha mộioedt ngưnfxyczvoi phụpwdf nữcfyx vang lêisfjn hoàizzsn toàizzsn khớegiop vớegioi trong tưnfxyzgyfng tưnfxysoczng, rấqbdbt trẻmdus trung.

"Tiểtdipu Nhưnfxy, sao thếriqm?" Lúhergc giọludbng Tráowrbc tiêisfjn sinh vang lêisfjn lầghbfn nữcfyxa thìtdip đlfjqãcfyx xung quanh đlfjqãcfyx khôgahcng còxhofn mấqbdby tiếriqmng ầghbfm ĩsfux nữcfyxa. Tấqbdbt nhiêisfjn, anh đlfjqãcfyx ra khỏtotgi căvjkxn phòxhofng kia rồggymi.

"Em ghen!" Cósvxc lẽghbf bởzgyfi vìtdip khôgahcng còxhofn ai ởzgyfisfjn cạowrbnh anh nữcfyxa nêisfjn tôgahci nósvxci thẳutmdng ra

Cảbdzym xúhergc củfvwha con ngưnfxyczvoi rấqbdbt kỳcsct lạowrb, vàizzs cảbdzym giáowrbc giữcfyxa ngưnfxyczvoi vớegioi ngưnfxyczvoi cũggymng rấqbdbt kỳcsct lạowrb. Tôgahci vớegioi Tráowrbc tiêisfjn sinh rõymqkizzsng cáowrbch mộioedt cáowrbi đlfjqiệugzpn thoạowrbi khôgahcng nhìtdipn thấqbdby nhau, cáowrbch cảbdzy khôgahcng gian nhưnfxyng tôgahci vẫgahcn nhưnfxyggymsvxc thểtdip cảbdzym giáowrbc đlfjqưnfxysoczc anh đlfjqang rấqbdbt vui.

Ônkhhng chắfqhgc chắfqhgn đlfjqang cưnfxyczvoi, khoéhnohgahci hơfqhgi nhếriqmch lêisfjn, đlfjqưnfxyczvong hằuumen máowrb nhàizzsn nhạowrbt gợsoczi cảbdzym đlfjqếriqmn chếriqmt đlfjqi đlfjqưnfxysoczc.

hngdggymtdipnh dấqbdbm nhỏtotg!"

Quảbdzy nhiêisfjn lúhergc giọludbng nósvxci củfvwha anh vang lêisfjn thìtdipxhofn mang theo ýfqhgnfxyczvoi.

Anh khôgahcng giảbdzyi thíuwbych, nhưnfxyng tôgahci nhớegiohergc trưnfxyegioc anh từrrffng nósvxci rằuumeng kểtdip từrrff khi quen tôgahci thìtdip anh khôgahcng còxhofn ngủfvwh vớegioi ngưnfxyczvoi kháowrbc nữcfyxa.

Ghen tuôgahcng chua cháowrbt bỗprfpng giảbdzym bớegiot đlfjqi, vìtdip nỗprfpi ưnfxyu tưnfxy vừrrffa rồggymi màizzsgahci cảbdzym thấqbdby buồggymn cưnfxyczvoi.

"Em cósvxc sắfqhgp xếriqmp gìtdip chưnfxya?" Tráowrbc tiêisfjn sinh hỏtotgi: "Đhngdếriqmn côgahcng ty làizzsm luôgahcn hay làizzs xảbdzyfqhgi mộioedt thờczvoi gian đlfjqãcfyx?"

"Em muốvckpn đlfjqi ra ngoàizzsi mộioedt chúhergt." Tôgahci nósvxci xong rồggymi dừrrffng mộioedt láowrbt: "Mộioedt mìtdipnh."

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.