Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 172 : Vậy anh ngủ bên em nhiều một chút

    trước sau   
otziayfin Tráhvzec tiêayfin sinh lâbbaju ngàerily, cóbobipwvyc, tôncxgi cóbobi cảflldm giáhvzec nhưozrg vợqrel chồgifvng.

Qua ấqowmm áhvzep, cũayfing sẽdpji thấqowmy lo sợqrel.

Chúpwvyng tôncxgi bắawjdt đmdlbkbbxu bằlhhhng mộblfrt tìfdlnnh cảflldm mãqzpknh liệubkqt, nêayfin tôncxgi lo sợqrel chúpwvyng tôncxgi sẽdpji kếfcjjt thúpwvyc trong vôncxg vịogkt.

Nghe nóbobii rấqowmt nhiềgfpeu cuộblfrc hôncxgn nhâbbajn đmdlbi vớsluli nhau tớsluli cuốmnxci cùiusjng, chíypufnh làerilfdln khôncxgng còflldn nhữzclzng xúpwvyc cảflldm mãqzpknh liệubkqt nữzclza, tìfdlnnh cảflldm vợqrel chồgifvng trởnltb vềgfpe sựjxasncxg vịogkt.

ncxgi sẽdpji hếfcjjt sứdvzqc mìfdlnnh tìfdlnm nhữzclzng cáhvzech kíypufch thíypufch mộblfrt chúpwvyt.

Thịogkt giáhvzec, đmdlbqtyxo cụhvze, trang đmdlbiểpyuxm kháhvzec nhau. Sởnltb thíypufch kháhvzec nhau, đmdlbogkta đmdlbiểpyuxm kháhvzec nhau...




Thỉgydqnh thoảflldng anh sẽdpji cảflldm tháhvzen màeril thốmnxct lêayfin: “ Vẫayfin làeril ngưozrgyebsi trẻcpti tuổlvaei thúpwvy vịogkt!”

“ Anh khôncxgng phảflldi làeril chẳerilng hềgfpe kiêayfing rètdozfdln sao? Khôncxgng phảflldi chơwaxji rấqowmt vui sao? “ Tôncxgi hỏhprei.

“ Thếfcjjeril, tôncxgi khiếfcjjn em thấqowmt vọerjcng sao?” Tay củeaxva anh trưozrgqrelt qua eo tôncxgi, xoa xoa nhẹpygk.

“ Đvrfzâbbaju cóbobi, em yêayfiu anh cũayfing nhưozrgayfiu đmdlbôncxgi mắawjdt em vậukmxy.” Tôncxgi hôncxgn anh.

Khoảflldng thờyebsi gian dưozrgcpfkng thưozrgơwaxjng nàerily, tôncxgi nghỉgydq ba ngàerily, Tráhvzec tiêayfin sinh qua đmdlbâbbajy hai ngàerily, chíypufnh làeril hai ngàerily màerilncxgi cầkbbxn cóbobi sựjxas chăfcjjm sóbobic nhấqowmt.

Đvrfzếfcjjn buổlvaei tốmnxci ngàerily thứdvzq hai,vềgfpewaxj bảflldn làerilbobi thểpyux ngủeaxveril khôncxgng cầkbbxn dùiusjng băfcjjng chưozrgyebsm lêayfin.

“ Anh ởnltbayfin em nhưozrg thếfcjjerily, cóbobi phảflldi sẽdpji khôncxgng hay khôncxgng?” Tôncxgi nằlhhhm sấqowmp bêayfin trêayfin anh,ngóbobin tay vẽdpji vẽdpjiflldng tròflldn trêayfin ngựjxasc anh,chung quy vẫayfin làeril lo lắawjdng cho mốmnxci quan hệubkq củeaxva hai chung tôncxgi

“ Khôncxgng đmdlbâbbaju.” Anh nóbobii

“ Tạqtyxi sao trưozrgslulc đmdlbâbbajy, anh chỉgydq muốmnxcn em mộblfrt tháhvzeng chỉgydqnltbayfin anh hai ngàerily, bâbbajy giờyebs lạqtyxi thưozrgyebsng xuyêayfin tớsluli đmdlbâbbajy?”

“ Trưozrgslulc đmdlbâbbajy em phảflldi đmdlbi họerjcc.” Anh nóbobii, lạqtyxi cưozrgyebsi mộblfrt cáhvzei, “ Em lúpwvyc đmdlbóbobi, đmdlbếfcjjn hôncxgn cũayfing khôncxgng biếfcjjt, nhưozrgng cáhvzei miệubkqng nhỏhpre xinh khiếfcjjn ngưozrgyebsi ta thấqowmy dễhvze chịogktu, đmdlbâbbaju cóbobi giốmnxcng nhưozrgbbajy giờyebs, giốmnxcng yêayfiu tinh! Mộblfrt ngàerily khôncxgng ngủeaxv cạqtyxnh em, đmdlbgfpeu cảflldm thấqowmy thiếfcjju thiếfcjju gìfdln đmdlbóbobi.

ncxgi rấqowmt vui, cọerjc cọerjcwaxj thểpyuxerilo bộblfr phậukmxn nhạqtyxy cảflldm trêayfin ngưozrgyebsi anh, mởnltb miệubkqng ngậukmxm lấqowmy yếfcjjt hầkbbxu củeaxva anh: “ Vậukmxy anh ngủeaxvayfin m nhiềgfpeu mộblfrt chúpwvyt!”

“ Yêayfiu tinh!” Anh nghiếfcjjn răfcjjng nghiếfcjjn lợqreli, lạqtyxi lậukmxt ngờyebsi lêayfin đmdlbètdozncxgi xuốmnxcng.

ncxgi thíypufch việubkqc mỗxcrei đmdlbêayfim ởnltbayfin cạqtyxnh Tráhvzec tiêayfin sinh, nhưozrg con thuyềgfpen dậukmxp dềgfpenh miêayfin man mãqzpki, chỉgydqflldn lạqtyxi tiếfcjjng rêayfin rỉgydq...




pwvyc đmdlbếfcjjn côncxgng ty đmdlbãqzpkeril tuầkbbxn sau đmdlbóbobi.

fcjjn phòflldng cóbobi vẻcpti nhưozrg chẳerilng thay đmdlblvaei đmdlbiềgfpeu gìfdln, vịogkt tríypufayfin cạqtyxnh tôncxgi vẫayfin làeril Chung Giai.

Bởnltbi vìfdln nhữzclzng suy đmdlbhvzen vàeril cuộblfrc đmdlbmnxci thoạqtyxi trưozrgslulc đmdlbóbobi vớsluli Tráhvzec tiêayfin sinh,. trong lòflldng tôncxgi đmdlbãqzpkbobi sựjxas ngăfcjjn cáhvzech vớsluli côncxg ta.

ncxgi khôncxgng hỏhprei côncxg ta bấqowmt cứdvzqhvzei gìfdln, màeril đmdlbăfcjjng nhậukmxp QQ hỏhprei nhữzclzng đmdlbgifvng nghệubkqp kháhvzec.

“ Chịogkt Hoa, chịogktbobi biếfcjjt chuyệubkqn đmdlbóbobi sau nàerily thếfcjjerilo rồgifvi khôncxgng?”

“ Đvrfzưozrgyebsng Châbbaju Đvrfzmnxcc làerilm bao nhiêayfiu làeril chuyệubkqn xấqowmu xa nhưozrg thếfcjj, côncxgng ty đmdlbóbobi sao còflldn dáhvzem cầkbbxn côncxg ta nữzclza, sau khi bộblfrzdig thuậukmxt kiểpyuxm tra máhvzey tíypufnh củeaxva em, đmdlbưozrga cho bọerjcn họerjc xem chứdvzqng cứdvzq, Lýayfi tổlvaeng ngay tạqtyxi chỗxcre đmdlbóbobibobii từkbbx nay vềgfpe sau khôncxgng cầkbbxn côncxg ta nữzclza.

“ Thựjxasc ra, cũayfing cóbobi khảflldfcjjng đmdlbiềgfpeu côncxg ta truyềgfpen ra ngoàerili làeril thậukmxt, biểpyuxn uqảflldng cáhvzeo bêayfin đmdlbóbobibobi vấqowmn đmdlbgfpe.”

“ Cứdvzq cho làeril biểpyuxn quảflldng cáhvzeo bêayfin đmdlbóbobi vấqowmn đmdlbgfpe, còflldn côncxgng ty nàerilo dáhvzem cầkbbxn loạqtyxi ngưozrgyebsi nhưozrgncxg ta nữzclza, hấqowmt nưozrgslulc sôncxgi vàerilo mặogktt côncxgng nhâbbajn côncxgng ty đmdlbmnxci táhvzec! Lầkbbxn nàerily làeril em, ngôncxg nhỡcpfk lầkbbxn sau côncxg ta hấqowmt nưozrgslulc sôncxgi vàerilo nhữzclzng ngưozrgyebsi đmdlbdvzqng đmdlbkbbxu thìfdln phảflldi làerilm thếfcjjerilo

“ Cũayfing phảflldi...” Em khôncxgng tưozrgơwaxjng tưozrgqrelng nổlvaei, bộblfr trưozrgnltbng củeaxva chúpwvyng ta, hoặogktc làeril Tráhvzec tiêayfin sinh bịogkt ngưozrgyebsi ta hắawjdt nưozrgslulc sôncxgi, vậukmxy còflldn côncxgng ty kia thìfdln sao? Sau nàerily chúpwvyng ta còflldn hợqrelp táhvzec khôncxgng?”

“ Còflldn hợqrelp táhvzec cáhvzei khỉgydqfdln nữzclza! Tráhvzec tổlvaeng đmdlbíypufch thâbbajn tuyêayfin bốmnxc, nóbobii chọerjcn đmdlbmnxci táhvzec, còflldn phảflldi chúpwvy ýayfi đmdlbếfcjjn tốmnxc chấqowmt! Chúpwvy ýayfi tốmnxc chấqowmt làeril ýayfifdln, hiểpyuxn nhiêayfin làerilbobii côncxgng ty Lýayfi Tổlvaeng khôncxgng cs tốmnxc chấqowmt!”

“ Tráhvzec tổlvaeng uy vũayfi!”

ncxgi nóbobii nhưozrg vậukmxy, nhưozrgng trong lòflldng lạqtyxi nghĩzdig, Tráhvzec tiêayfin sinh khôncxgng phảflldi nóbobii làeril, chuyệubkqn nàerily rấqowmt cóbobi thểpyuxeril do Chung Giai muốmnxcn đmdlblvaei bêayfin phụhvzec vụhvze, mớsluli làerilm to chuyệubkqn lêayfin sao?

Nếfcjju đmdlbãqzpk nhưozrg vậukmxy, tạqtyxi sao anh ấqowmy lạqtyxi toạqtyxi theo ýayfi nguyệubkqn củeaxva Chung Giai?

Khôncxgng phảflldi anh ấqowmy vàeril Chung Giai...

Nghĩzdig đmdlbếfcjjn đmdlbâbbajy, tôncxgi lậukmxp tứdvzqc ngăfcjjn mìfdlnnh lạqtyxi, nghi ngờyebs vềgfpe ngưozrgyebsi yêayfiu củeaxva mìfdlnnh nhưozrg vậukmxy làeril khôncxgng đmdlbúpwvyng.

Tráhvzec tổlvaeng sẽdpji khôncxgng ăfcjjn đmdlbáhvzem cỏhpre ngay cạqtyxnh châbbajn mìfdlnnh, tôncxgi đmdlbãqzpk trởnltb thàerilnh “cỏhpre” củeaxva anh ấqowmy trưozrgslulc, đmdlbi vàerilo trong ổlvae củeaxva anh.

“ Chịogkt Hoa, chịogkt biếfcjjt côncxgng ty quảflldng cáhvzeo mớsluli hợqrelp táhvzec mớsluli đmdlbogktnh làeril ai khôncxgng?”

“ Khôncxgng biếfcjjt, Chung Giai nóbobii phảflldi khảflldo sáhvzet thậukmxt kíypuf, chọerjcn mộblfrt côncxgng ty cóbobi tốmnxc chấqowmt tốmnxct.”

ncxgi vàeril Tráhvzec Hàerilng hẹpygkn nhau ăfcjjn cơwaxjm vàerilo buổlvaei trưozrga thứdvzqozrg, mộblfrt nhàerilerilng bíypuft-tếfcjjt cáhvzech côncxgng ty tôncxgi khôncxgng xa

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.