Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 318 : Anh trai như cậu thật đúng là hung ác

    trước sau   
lgiymuvv hồfworqlbh mộkxspt loạfdhti dựgtpp cảgtppm làumrf bọlghmn họlghm đvyomang nóqlbhi vềlqnv Trìgtppnh Dĩryzzvyomnh, ngàumrfy đvyomóqlbh, sau khi bắeevrt anh ta ởrzaz trong côlgiyng xưqdberzazng vềlqnv thìgtpp đvyomkxspng tĩryzznh gìgtppaczcng khôlgiyng cóqlbh, côlgiy đvyomãormq ngầmuvvm trộkxspm nghe đvyomưqdbepksbc khi chơmuvvi cùwqtrng Tiểhjexu Ảvyomnh ởrzaz trong phònghhng sáfworch củaataa Nam Cung Ngạfdhto, nóqlbhi sau nàumrfy sẽozwg pháfwori ngưqdbeqdbei qua xửvvxzxszh mấbrxzy sảgtppn nghiệrhtcp bêvyomn Đqdbeàumrfi Bắeevrc lầmuvvn nữaataa, Trìgtppnh Dĩryzzvyomnh giốgeaing nhưqdbe bốgeaic hơmuvvi hoàumrfn toàumrfn biếmtxyn mấbrxzt khỏfdhti đvyomnbhda cầmuvvu.

"Khôlgiyng cóqlbh chuyệrhtcn gìgtpp cảgtpp, hôlgiym nay em đvyomãormqycvtn anh làumrfm gìgtpp? Phim chụlnyrp X quang đvyomâwtacu? Cho anh nhìgtppn mộkxspt cáfwori." Đqdbeôlgiyi mắeevrt thâwtacm thúrgmty củaataa Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn che giấbrxzu tấbrxzt cảgtpp, ưqdbeu nhãormq nhéycvto nhéycvto khuôlgiyn mặoflgt nhỏfdht nhắeevrn củaataa côlgiy, mịnbhd hoặoflgc nóqlbhi.

“Đqdbeâwtacy, nhìgtppn xem côlgiyng chúrgmta bảgtppo bốgeaii củaataa cậkrqvu." Lạfdhtc Phàumrfm Vũaczc đvyomưqdbea qua.

Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn ngồfwori xuốgeaing ghếmtxy salon dầmuvvy cộkxspm, nhẹbrpd nhàumrfng kéycvto Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt ôlgiym vàumrfo trong ngựgtppc, đvyomhjexlgiy ngồfwori ởrzaz trêvyomn đvyomùwqtri anh, thâwtacn mậkrqvt màumrf ưqdbeu nhãormq nhìgtppn chăeevrm chúrgmt tấbrxzm hìgtppnh X quang, nhưqdbeng trong lònghhng Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt khôlgiyng cóqlbhvyomn ổbdtjn nhưqdbe vậkrqvy, bàumrfn tay nhỏfdhtycvt chốgeaing bờqdbe vai anh, nhẹbrpd nhàumrfng cắeevrn môlgiyi nóqlbhi: "Anh nóqlbhi, rốgeait cuộkxspc làumrf chuyệrhtcn gìgtpp? Rốgeait cuộkxspc thìgtpp hai ngưqdbeqdbei cáfworc anh đvyomãormqumrfm gìgtpp Trìgtppnh Dĩryzzvyomnh? . . . . . . Giếmtxyt ngưqdbeqdbei diệrhtct khẩkcppu rồfwori àumrf?"

Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn thỉfwor mỉfwor thưqdberzazng thứtzcpc hìgtppnh ảgtppnh xinh xắeevrn trêvyomn hìgtppnh X quang, nhấbrxzt làumrffwori châwtacn nho nhỏfdht đvyomáfworng yêvyomu cũaczcng đvyomưqdbepksbc chụlnyrp rấbrxzt rõqeriumrfng, trong mắeevrt toáfwort ra chúrgmtt vẻewzr nhu tìgtppnh khóqlbhqlbh đvyomưqdbepksbc, nhưqdbeng rấbrxzt mau biếmtxyn mấbrxzt, mộkxspt cáfwornh tay buộkxspc chặoflgt ngưqdbeqdbei phụlnyr nữaata nhỏfdht xinh trong ngựgtppc.

"Em lo lắeevrng cho cậkrqvu ta?" Anh ngưqdbecfgjc mắeevrt, trong đvyomôlgiyi mắeevrt thâwtacm thúrgmty mang theo ýxszh lạfdhtnh nhèsjte nhẹbrpd, giốgeaing nhưqdbeumrf uy hiếmtxyp nhìgtppn côlgiy.


"Em đvyomâwtacu cóqlbh," Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt nhẹbrpd giọlghmng nóqlbhi: "Dùwqtr sao thìgtpp anh ta cũaczcng làumrf chồfworng củaataa Dạfdht Hi, cáfworc anh bắeevrt ngưqdbeqdbei cũaczcng nêvyomn thôlgiyng báfworo cho côlgiybrxzy biếmtxyt, dầmuvvu gìgtpp giữaataa bọlghmn họlghmnghhn cóqlbh quan hệrhtc vợpksb chồfworng, ívvxzt nhấbrxzt cũaczcng phảgtppi đvyomhjex Dạfdht Hi biếmtxyt anh muốgeain đvyomgeaii phóqlbh vớcfgji anh ta thếmtxyumrfo."

Thâwtacn thểhjex cao ngấbrxzt củaataa Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn tựgtppa vàumrfo ghếmtxy salon, chăeevrm chúrgmt nhìgtppn khuôlgiyn mặoflgt nhỏfdht nhắeevrn củaataa côlgiy, im lặoflgng khôlgiyng nóqlbhi gìgtpp.

"Lờqdbei nàumrfy hìgtppnh nhưqdbeqlbh chúrgmtt đvyomfdhto lýxszh," Lạfdhtc Phàumrfm Vũaczc sờqdbe sờqdbe cằxjkmm, cưqdbeqdbei yếmtxyu ớcfgjt hưqdbecfgjng vềlqnv phívvxza Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt, nóqlbhi: "Bằxjkmng khôlgiyng nhưqdbe vậkrqvy đvyomi, trưqdbecfgjc khi tôlgiyi néycvtm cậkrqvu ta xuốgeaing biểhjexn làumrfm mồfwori cho cáfwor mậkrqvp, tôlgiyi sẽozwg gọlghmi cho đvyomfdhti tiểhjexu thưqdbe nhàumrf Nam cung nhìgtppn mộkxspt chúrgmtt, nhưqdbe vậkrqvy đvyomưqdbepksbc khôlgiyng?"

Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt cảgtpp kinh trong lònghhng, áfwornh mắeevrt nhìgtppn Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn cóqlbh chúrgmtt trởrzazvyomn phứtzcpc tạfdhtp.

"Nàumrfy," Giọlghmng côlgiy khẽozwg run, áfworp đvyomếmtxyn gầmuvvn mặoflgt anh thìgtpp thầmuvvm nóqlbhi: "Khôlgiyng phảgtppi sẽozwgumrfm nhưqdbe vậkrqvy thậkrqvt chứtzcp? Em thừtzcpa nhậkrqvn em hậkrqvn ngưqdbeqdbei đvyomóqlbh, hậkrqvn anh ta khôlgiyng lậkrqvp tứtzcpc chếmtxyt đvyomi hoặoflgc làumrf dứtzcpt khoáfwort sốgeaing khôlgiyng bằxjkmng chếmtxyt, anh ta cóqlbh chếmtxyt cũaczcng khôlgiyng thểhjex trảgtpp hếmtxyt nhữaatang tộkxspi lỗbegni màumrf anh ta đvyomãormqumrfm! Nhưqdbeng dùwqtr sao anh ta vẫnghhn làumrf chồfworng củaataa Dạfdht Hi, coi nhưqdbe trừtzcpng phạfdhtt cũaczcng phảgtppi chờqdbe Dạfdht Hi gậkrqvt đvyommuvvu rồfwori mớcfgji nóqlbhi, cóqlbh đvyomưqdbepksbc khôlgiyng? Hơmuvvn nữaataa bọlghmn họlghmnghhn cóqlbh con gáfwori, Y Y nhỏfdht nhưqdbe vậkrqvy, căeevrn bảgtppn làumrf khôlgiyng biếmtxyt phâwtacn biệrhtct đvyomúrgmtng sai, phảgtppi tìgtppm lýxszh do đvyomhjex cho con béycvt tiếmtxyp nhậkrqvn sựgtpp thựgtppc làumrf ba mìgtppnh đvyomkxspt nhiêvyomn khôlgiyng cònghhn? Anh nóqlbhi cóqlbh đvyomúrgmtng khôlgiyng?"

Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn vẫnghhn nhưqdbeaczc khôlgiyng nóqlbhi lờqdbei nàumrfo.

Trong mắeevrt Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt lộkxsp ra vẻewzr kinh hoảgtppng, cóqlbh chúrgmtt gấbrxzp gáfworp, giơmuvvumrfn tay nhỏfdhtycvtumrfnh lạfdhtnh nhéycvto cổbdtj củaataa anh: "Nóqlbhi chuyệrhtcn vớcfgji anh đvyomóqlbh, cóqlbhqlbhi hay khôlgiyng? Nóqlbhi hay khôlgiyng?"

Đqdbeôlgiyi mắeevrt củaataa Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn rốgeait cuộkxspc dâwtacng dụlnyrc vọlghmng, cầmuvvm bàumrfn tay nhỏfdhtycvt đvyomang làumrfm bừtzcpa, chếmtxy trụlnyrqdbeng côlgiy, đvyomèsjte éycvtp xuốgeaing, đvyomkxspt nhiêvyomn chêvyomnh vêvyomnh côlgiy chỉfworqlbh thểhjexfworm vàumrfo trêvyomn ngưqdbeqdbei anh, hôlgiy hấbrxzp hoàumrf vớcfgji hôlgiy hấbrxzp củaataa anh, nghe tiếmtxyng nóqlbhi trầmuvvm thấbrxzp củaataa anh vang lêvyomn ởrzazvyomn tai: “Chívvxznh vìgtpp nghĩryzz tớcfgji Dạfdht Hi cho nêvyomn anh mớcfgji đvyomhjex cậkrqvu ta sốgeaing lâwtacu thêvyomm mấbrxzy ngàumrfy, cóqlbh phảgtppi nóqlbh lạfdhti ầmuvvm ĩryzz muốgeain gặoflgp Trìgtppnh Dĩryzzvyomnh hay khôlgiyng? Hay làumrf đvyomếmtxyn cầmuvvu xin em? Loạfdhti đvyomàumrfn ôlgiyng nàumrfy khôlgiyng đvyomáfworng đvyomhjexqlbh cầmuvvu tìgtppnh, nếmtxyu nóqlbh lạfdhti tớcfgji tìgtppm em, tốgeait nhấbrxzt em hãormqy mắeevrng cho nóqlbh tỉfwornh lạfdhti.” Mấbrxzy ngóqlbhn tay thon dàumrfi nhẹbrpd nhàumrfng vuốgeait ve đvyomôlgiyi môlgiyi đvyomfdht củaataa côlgiy: “…… Anh tin cáfwori miệrhtcng nhỏfdhtumrfy củaataa em, dạfdhty dỗbegn ngưqdbeqdbei thậkrqvt sựgtpp rấbrxzt lợpksbi hạfdhti.”

Đqdbekxspng táfworc củaataa anh áfwori muộkxspi đvyomếmtxyn cựgtppc đvyomiểhjexm, Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt đvyomfdht mặoflgt, trong lònghhng lạfdhti kiêvyomn đvyomnbhdnh mộkxspt chúrgmtt.

Nhẹbrpd nhàumrfng hívvxzt mộkxspt hơmuvvi, côlgiy lắeevrc đvyommuvvu: “Dạfdht Hi khôlgiyng cóqlbhgtppm em, em nghĩryzzlgiybrxzy cũaczcng khôlgiyng dáfworm tớcfgji tìgtppm em, ngàumrfy đvyomóqlbh anh trởrzaz vềlqnvnghhn bịnbhd trọlghmng thưqdbeơmuvvng nhưqdbe vậkrqvy côlgiyaczcng thấbrxzy đvyomưqdbepksbc, chẳyyhbng qua em cảgtppm thấbrxzy muốgeain xửvvxz trívvxz Trìgtppnh Dĩryzzvyomnh nhưqdbe thếmtxyumrfo, nhấbrxzt đvyomnbhdnh côlgiy sẽozwgqlbh ýxszh nghĩryzz củaataa chívvxznh mìgtppnh, chúrgmtng ta đvyomi hỏfdhti côlgiybrxzy thửvvxz xem, đvyomưqdbepksbc khôlgiyng?”

“Trưqdbecfgjc tiêvyomn đvyomtzcpng đvyomhjex ýxszh tớcfgji nóqlbh, mấbrxzy ngàumrfy nữaataa rồfwori nóqlbhi,” Giọlghmng củaataa Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn lạfdhtnh lùwqtrng, khôlgiyng cóqlbh chúrgmtt thưqdbeơmuvvng lưqdbepksbng đvyomưqdbeqdbeng sốgeaing: “Nóqlbh khôlgiyng đvyomi tìgtppm em, nhưqdbeng đvyomãormq đvyomếmtxyn côlgiyng ty ầmuvvm ĩryzz, chẳyyhbng qua anh cho ngưqdbeqdbei ngăeevrn đvyomóqlbhn ởrzazvyomn ngoàumrfi khôlgiyng cho nóqlbh đvyomi lêvyomn —— anh chívvxznh làumrf muốgeain nóqlbhi cho nóqlbh biếmtxyt, cóqlbh mộkxspt sốgeai việrhtcc khôlgiyng phảgtppi cứtzcp la lốgeaii khóqlbhc lóqlbhc hồfwor nháfworo làumrfqlbh thểhjex giảgtppi quyếmtxyt, bứtzcpc anh nóqlbhng nảgtppy anh thậkrqvt sựgtpp sẽozwg trựgtppc tiếmtxyp đvyomưqdbea Trìgtppnh Dĩryzzvyomnh đvyomi gặoflgp thưqdbepksbng đvyomếmtxy, trong nhàumrfumrfy cóqlbh thểhjex cho nóqlbhumrfi phầmuvvn mặoflgt mũaczci, nhưqdbeng khôlgiyng cóqlbh khảgtppeevrng chịnbhdu đvyomgtppng nóqlbhfworo loạfdhtn khôlgiyng nóqlbhi lýxszh lẽozwg, mộkxspt lầmuvvn cũaczcng khôlgiyng đvyomưqdbepksbc.”

Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt lẳyyhbng lặoflgng nghe anh nóqlbhi, trong lònghhng cóqlbh chấbrxzn đvyomkxspng nho nhỏfdht, bảgtpp vai rộkxspng lớcfgjn màumrf thoảgtppi máfwori củaataa ngưqdbeqdbei đvyomàumrfn ôlgiyng nàumrfy làumrf chỗbegn dựgtppa cho côlgiy, chuyệrhtcn gìgtpp anh cũaczcng đvyomlqnvu nóqlbhi cho côlgiy nghe, cũaczcng chỉfworqlbhlgiy mớcfgji biếmtxyt sựgtpp lạfdhtnh lùwqtrng cùwqtrng đvyomiểhjexm mấbrxzu chốgeait củaataa anh.

“Chậkrqvc chậkrqvc, anh trai nhưqdbe cậkrqvu thậkrqvt đvyomúrgmtng làumrfumrfn nhẫnghhn.” Lạfdhtc Phàumrfm Vũaczc cảgtppm tháfworn.


“Đqdbeóqlbhumrf do cậkrqvu chưqdbea gặoflgp qua bộkxspfworng náfworo loạfdhtn củaataa nóqlbh,” Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn ngưqdbecfgjc mắeevrt chăeevrm chúrgmt nhìgtppn anh: “Cònghhn chuyệrhtcn nàumrfy nữaataa, nếmtxyu khôlgiyng phảgtppi quảgtppn gia đvyomiệrhtcn thoạfdhti cho mìgtppnh, đvyomfwor ngu ngốgeaic kia sẽozwg trựgtppc tiếmtxyp lôlgiyi kéycvto chịnbhdwtacu củaataa nóqlbh đvyomơmuvvn đvyomkxspc đvyomi chịnbhdu chếmtxyt……”

Giữaataa châwtacn màumrfy củaataa Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn lộkxsp ra vẻewzr khôlgiyng kiêvyomn nhẫnghhn: “Chívvxznh làumrf quáfworqdbeng chiềlqnvu nóqlbh cho nêvyomn mớcfgji xảgtppy ra chuyệrhtcn, vềlqnv sau, nóqlbh nghĩryzzaczcng khôlgiyng cầmuvvn nghĩryzzumrf chívvxznh nóqlbhqlbh thểhjex quyếmtxyt đvyomnbhdnh bấbrxzt cứtzcp chuyệrhtcn gìgtpp.”Lạfdht

Phàumrfm Vũaczc mởrzaz to hai mắeevrt, nghe xong cảgtpp buổbdtji mớcfgji tiêvyomu hóqlbha đvyomưqdbepksbc ýxszh tứtzcp củaataa Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn, ngẫnghhm lạfdhti, Nam Cung Dạfdht Hi thậkrqvt sựgtppqlbh thểhjex ngu ngốgeaic đvyomếmtxyn mứtzcpc lôlgiyi kéycvto Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt đvyomi mạfdhto hiểhjexm, cam tâwtacm tìgtppnh nguyệrhtcn giao ngưqdbeqdbei lẫnghhn tiềlqnvn cho têvyomn đvyomàumrfn ôlgiyng khôlgiyng bằxjkmng cầmuvvm thúrgmt kia, anh khôlgiyng khỏfdhti thoáfworng cưqdbeqdbei lạfdhtnh, Nam Cung Dạfdht Hi nàumrfy, thậkrqvt sựgtppumrfm ngưqdbeqdbei ta hậkrqvn đvyomếmtxyn ngứtzcpa răeevrng.

“Vậkrqvy hiệrhtcn tạfdhti hai ngưqdbeqdbei cóqlbh thểhjexqlbhi cho em biếmtxyt Trìgtppnh Dĩryzzvyomnh đvyomang ởrzaz đvyomâwtacu khôlgiyng?” Đqdbeôlgiyi mắeevrt củaataa Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt máfwort lạfdhtnh, hỏfdhti dònghh.

“Cậkrqvu ta bịnbhd giam giữaatarzazvyomn dưqdbecfgji hầmuvvm mỏfdht,” Lạfdhtc Phàumrfm Vũaczc khôlgiyng chúrgmtt suy nghĩryzz tiếmtxyp tụlnyrc nóqlbhi, biểhjexu tìgtppnh lộkxsp ra sựgtpp khinh thưqdbeqdbeng, giọlghmng lạfdhtnh lùwqtrng: “Côlgiynghhn nhớcfgj sựgtpp cốgeai quặoflgng mỏfdht củaataa nhàumrf họlghm La lầmuvvn đvyomóqlbh khôlgiyng? Chívvxznh têvyomn nàumrfy hỗbegn trợpksb áfworp xuốgeaing, bằxjkmng khôlgiyng, dùwqtr chỉfwor bồfwori thưqdbeqdbeng tiềlqnvn cũaczcng cóqlbh thểhjex trựgtppc tiếmtxyp huỷwqtr hoạfdhti mộkxspt nửvvxza nhàumrf họlghm La, tôlgiyi nghĩryzz đvyomi ngẫnghhm lạfdhti vẫnghhn làumrf dứtzcpt khoáfwort cũaczcng cho cậkrqvu ta nếmtxym thửvvxz loạfdhti tưqdbe vịnbhdumrfy, mỗbegni ngàumrfy hívvxzt vàumrfo phổbdtji đvyomlqnvu làumrf vụlnyrn than bụlnyri mùwqtr, nhìgtppn khôlgiyng thấbrxzy áfwornh mặoflgt trờqdbei, tiếmtxyng ồfworn cóqlbh thểhjex chấbrxzn pháfworumrfng nhĩryzz…… Ngưqdbeqdbei xưqdbea nóqlbhi nợpksb thìgtpp nhấbrxzt đvyomnbhdnh phảgtppi trảgtpp, chuyệrhtcn xấbrxzu têvyomn nàumrfy làumrfm cũaczcng đvyomaata nhiềlqnvu, y theo phưqdbeơmuvvng pháfworp củaataa tôlgiyi, trừtzcpng phạfdhtt chívvxznh làumrf đvyomhjex bảgtppn thâwtacn cậkrqvu ta thửvvxz chịnbhdu hếmtxyt mọlghmi cựgtppc khổbdtj mộkxspt lầmuvvn, đvyomếmtxyn lúrgmtc cảgtppm thấbrxzy chịnbhdu khôlgiyng nổbdtji thìgtpp đvyomhjex cậkrqvu ta đvyomi tìgtppm chếmtxyt……”

“Đqdbeưqdbepksbc rồfwori,” Thấbrxzy áfwornh mắeevrt củaataa ngưqdbeqdbei phụlnyr nữaata nhỏfdht trong lònghhng ngựgtppc lộkxsp lộkxsp vẻewzr khôlgiyng thểhjexqdberzazng tưqdbepksbng nổbdtji, Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn nhívvxzu màumrfy ngắeevrt lờqdbei Lạfdhtc Phàumrfm Vũaczc: “Côlgiybrxzy mang thai, khôlgiyng đvyomưqdbepksbc nóqlbhi loạfdhti chuyệrhtcn nàumrfy vớcfgji côlgiybrxzy, ảgtppnh hưqdberzazng dưqdbebegnng thai mìgtppnh tìgtppm cậkrqvu tívvxznh sổbdtj.”

Lạfdhtc Phàumrfm Vũaczcqdbeqdbei ha ha.

“Khôlgiyng quan hệrhtc, dùwqtr sao thìgtpp trong bụlnyrng kia cũaczcng làumrf con gáfwori nuôlgiyi củaataa mìgtppnh, mìgtppnh khôlgiyng ngạfdhti giáfworo dụlnyrc con béycvt nhưqdbe vậkrqvy, tưqdbeơmuvvng lai sinh ra chívvxznh làumrf mộkxspt tiểhjexu côlgiyng chúrgmta áfworc ma, thậkrqvt tốgeait!”

“Con gáfwori nuôlgiyi?” Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn lạfdhtnh lùwqtrng nhìgtppn anh, nheo mắeevrt lạfdhti: “Mìgtppnh đvyomáfworp ứtzcpng rồfwori sao? Cậkrqvu tưqdberzazng bởrzaz!”

qlbhi xong, anh ưqdbeu nhãormq đvyomtzcpng dậkrqvy, muốgeain đvyomưqdbea côlgiyvyomn lầmuvvu nghỉfwor ngơmuvvi. 

Lạfdhtc Phàumrfm Vũaczc nhấbrxzt thờqdbei cháfworn nảgtppn, bắeevrt bẻewzrqlbhi: “Thiếmtxyu phu nhâwtacn nhàumrffworc ngưqdbeqdbei đvyomáfworp ứtzcpng rồfwori!”

“Phảgtppi khôlgiyng?” Biểhjexu tìgtppnh củaataa Nam Cung Kìgtppnh Hiêvyomn hờqdbe hữaatang, nhưqdbeng trong áfwornh mắeevrt làumrfgtppnh yêvyomu nồfworng đvyomkrqvm, kéycvto tay củaataa Dụlnyr Thiêvyomn Tuyếmtxyt qua vònghhng ởrzaz trêvyomn cổbdtjgtppnh, ôlgiym côlgiy đvyomtzcpng lêvyomn: “Côlgiybrxzy nóqlbhi chuyệrhtcn khôlgiyng tívvxznh, côlgiybrxzy làumrf ngưqdbeqdbei củaataa mìgtppnh, bảgtppn thâwtacn cũaczcng phảgtppi nghe lờqdbei mìgtppnh, sao cóqlbh thểhjex thay cậkrqvu làumrfm chủaata?”

Hếmtxyt chưqdbeơmuvvng 318

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.