Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 117 : Từ biệt nhiều năm

    trước sau   
Editor: TIEUTUTUANTU

Ásdzanh mắnjxot Vậxvcbt Xuyêeciyn ởoglo trêeciyn ngưhehsdvuli hai ngưhehsdvuli quépfqkt tớdyjai quépfqkt lui, hạsdza giọtjrzng hỏvvxui: “Cárfedc ngưhehsơcrlmi, khi nàgrexo ởogloeciyn nhau?”

“Mấmfehy ngàgrexy trưhehsdyjac.” Khôknting Hầkgxhu thàgrexnh thàgrexnh thậxvcbt thậxvcbt nóblswi, “Chívqfonh làgrex bịtjbi huynh gặtnczp phảljoai lầkgxhn đjjlzóblsw.”

Vậxvcbt Xuyêeciyn: “……”

“Vong Thôknting sưhehs thújuahc biếfrnct khôknting?” Nhớdyja tớdyjai trêeciyn dưhehsdyjai Têeciy Nguyệdwbvt Phong đjjlzljfki vớdyjai Khôknting Hầkgxhu sưhehs muộgtcci coi trọtjrzng, nếfrncu làgrex Vong Thôknting sưhehs thújuahc biếfrnct nàgrexng cùmkeung Trọtjrzng Tỉhwrl châgjtan nhâgjtan cóblswhehsnh yêeciyu nam nữhehs, chỉhwrl sợwmgh…… Chỉhwrl sợwmgh đjjlzárfednh lêeciyn tớdyjai.

Vạsdzan nhấmfeht Vong Thôknting sưhehs thújuahc phárfedt hiệdwbvn sựtbrxhehsnh Long Phưhehswmghng Đdvulhwrlnh, thìhehs liềnjxon càgrexng phứuwxtc tạsdzap. Đdvuliềnjxou chỉhwrlnh mộgtcct trưhehsơcrlmng mặtnczt nghiêeciym tújuahc, trong đjjlzkgxhu Vậxvcbt Xuyêeciyn hiệdwbvn lêeciyn rấmfeht nhiềnjxou ýmfeh niệdwbvm, quay đjjlzkgxhu nhìhehsn vềnjxo phívqfoa Trọtjrzng Tỉhwrl châgjtan nhâgjtan, biểukxxu tìhehsnh nghiêeciym tújuahc nóblswi: “Trọtjrzng Tỉhwrl châgjtan nhâgjtan, Khôknting Hầkgxhu nhàgrex củicmfa chújuahng ta tuổvpisi nhỏvvxu, nếfrncu cóblsw chỗusuh khôknting thỏvvxua đjjlzárfedng, còmdiyn thỉhwrlnh châgjtan nhâgjtan thôknting cảljoam.”


Trọtjrzng Tỉhwrl đjjlzljfki hắnjxon ôkntim mộgtcct quyềnjxon.

Hai ngưhehsdvuli đjjlzújuahng làgrex thờdvuli đjjlziểukxxm nùmkeung tìhehsnh mậxvcbt ýmfeh, cárfedi gìhehs thệdwbv hảljoai minh sơcrlmn đjjlznjxou cóblsw thểukxxblswi, Vậxvcbt Xuyêeciyn cũvpisng khôknting muốljfkn nghe đjjlzljfki phưhehsơcrlmng bảljoao đjjlzljoam hứuwxta hẹusuhn, đjjlzuwxtng dậxvcby nóblswi: “Cárfedc ngưhehsơcrlmi nghỉhwrl ngơcrlmi sớdyjam chújuaht, ởoglo trưhehsdyjac mặtnczt nhữhehsng đjjlzdwbv tửpfqk khárfedc thu liễyfxtm chújuaht.”

“Vậxvcbt Xuyêeciyn Đdvulsdzai sưhehs huynh xin yêeciyn tâgjtam, ta sẽicmf lấmfehy đjjlzsdzai cụtbrxc làgrexm trọtjrzng.” Khôknting Hầkgxhu cưhehsdvuli tủicmfm tỉhwrlm xua tay, “Huynh trởoglo vềnjxo ngủicmf đjjlzi.”

Đdvulâgjtay làgrex ngạsdzai hắnjxon lưhehsu tạsdzai nơcrlmi nàgrexy e ngạsdzai nàgrexng thưhehsoglong thứuwxtc sắnjxoc đjjlzusuhp?

Vậxvcbt Xuyêeciyn duỗusuhi tay hưhehs đjjlziểukxxm mộgtcct chújuaht cárfedi trárfedn củicmfa nàgrexng, đjjlzuwxtng dậxvcby nóblswi: “Đdvulưhehswmghc rồwtddi, cárfedc ngưhehsơcrlmi chậxvcbm rãtxtei ngọtjrzt ngàgrexo, ta trởoglo vềnjxo phòmdiyng đjjlzljoa tọtjrza.”

Khôknting Hầkgxhu cưhehsdvuli chui vàgrexo trong lòmdiyng ngựtbrxc Hoàgrexn Tôknting, Hoàgrexn Tôknting luốljfkng cuốljfkng tay châgjtan màgrex tiếfrncp đjjlzưhehswmghc nàgrexng: “Cẩozpmn thậxvcbn.”

“Ởoglo phi cung ngắnjxom sao, giốljfkng nhưhehs phárfed lệdwbv mỹhloo.” Khôknting Hầkgxhu ngửpfqka đjjlzkgxhu nhìhehsn khôknting trung, phi cung tốljfkc đjjlzgtcc thựtbrxc mau, nhưhehsng làgrex árfednh trăxxknng cùmkeung ngôkntii sao nhưhehsvpis, phảljoang phấmfeht vẫgrexn luôkntin đjjlzi theo bêeciyn ngưhehsdvuli bọtjrzn họtjrz.

“Thếfrnc gian muôkntin vàgrexn sắnjxoc đjjlzusuhp, đjjlznjxou khôknting bằbkenng nàgrexng.” Hoàgrexn Tôknting cújuahi đjjlzkgxhu, đjjlzárfedy mắnjxot đjjlzkntii lôknting màgrexy toàgrexn  tìhehsnh ýmfehmkeung ôkntin nhu.

Khôknting Hầkgxhu duỗusuhi tay nhépfqko nhépfqko mặtnczt hắnjxon: “Thàgrexnh thậxvcbt khai ra, cóblsw phảljoai trộgtccm xem thoạsdzai bảljoan hồwtddng tụtbrx thêeciym hưhehsơcrlmng hay khôknting?”

“Khôknting cóblsw.” árfednh mắnjxot Hoàgrexn Tôknting hưhehsdyjang bêeciyn cạsdzanh phiêeciyu phiêeciyu.

“Thậxvcbt sựtbrx khôknting cóblsw?” Khôknting Hầkgxhu đjjlzem lỗusuh tai dárfedn đjjlzếfrncn ngựtbrxc hắnjxon, bêeciyn trong ngựtbrxc, mộgtcct trárfedi tim đjjlzang nhanh chóblswng nhảljoay lêeciyn. Nàgrexng ngẩozpmng đjjlzkgxhu, nửpfqka hívqfop mắnjxot lắnjxoc đjjlzkgxhu “Tívqfonh, huynh nóblswi khôknting cóblsw liềnjxon khôknting cóblsw đjjlzi.”

Hoàgrexn Tôknting mặtnczt đjjlzvvxu: “Đdvulêeciym qua…… Làgrex nhìhehsn mộgtcct chújuaht mấmfehy quyểukxxn.”

Mộgtcct chújuaht mấmfehy quyểukxxn làgrexblsw ýmfeh tứuwxthehs? Loạsdzai hìhehsnh dung nàgrexy nghe tớdyjai nhưhehs thếfrncgrexo cóblsw chújuaht quárfedi quárfedi?


“Cho nêeciyn mộgtcct chújuaht mấmfehy quyểukxxn, làgrex mấmfehy quyểukxxn?” Khôknting Hầkgxhu cưhehsdvuli khẽicmf ra tiếfrncng.

“Chívqfonh làgrex ba bốljfkn …… Năxxknm sárfedu bộgtcc d.” Thanh âgjtam Hoàgrexn Tôknting càgrexng ngàgrexy càgrexng nhỏvvxu.

“Huynh mộgtcct đjjlzêeciym chưhehsa ngủicmf?” Xem nhiềnjxou sárfedch nhưhehs vậxvcby, nàgrexo còmdiyn cóblsw thờdvuli gian nghỉhwrl ngơcrlmi? Nàgrexng nhâgjtan cơcrlm hộgtcci sờdvul soạsdzang mộgtcct phen Hoàgrexn Tôknting, “Tuy rằbkenng tu sĩrqjs chújuahng ta khôknting cầkgxhn mỗusuhi ngàgrexy ăxxknn cơcrlmm ngủicmf nghỉhwrl, nhưhehsng ngủicmf sớdyjam dậxvcby sớdyjam làgrex thóblswi quen tốljfkt, lầkgxhn sau đjjlzbimdng nhưhehs vậxvcby.”

Bắnjxot tay duỗusuhi đjjlzếfrncn trưhehsdyjac mặtnczt Hoàgrexn Tôknting: “Lấmfehy ra.”

“Cárfedi gìhehs?” Hoàgrexn Tôknting ôkntim tay Khôknting Hầkgxhu, hơcrlmi hơcrlmi cứuwxtng đjjlzdvul.

“Thoạsdzai bảljoan a.” ngóblswn tay Khôknting Hầkgxhu ngoépfqko mộgtcct cárfedi.

“Cóblsw mấmfehy thiêeciyn khôknting tốljfkt lắnjxom, ta đjjlzãtxtepfqkm.” Hoàgrexn Tôknting mộgtcct tay lấmfehy hai quyểukxxn sárfedch đjjlzukxx trong tay Khôknting Hầkgxhu, hai quyểukxxn sárfedch nàgrexy đjjlznjxou làgrex mớdyjai tinh, nhưhehsgrex mớdyjai vừbimda mua khôknting lâgjtau, xem ra Hoàgrexn Tôknting thừbimda dịtjbip nàgrexng khôknting chújuah ýmfeh, còmdiyn trộgtccm xuốljfkng nújuahi mua sárfedch?

Khôknting Hầkgxhu mởoglo thoạsdzai bảljoan ra nhìhehsn vàgrexi lầkgxhn, nam chívqfonh bêeciyn trong miệdwbvng lưhehspvbei trơcrlmn tru, cárfedi gìhehs hồwtddeciyu, tiêeciyn nữhehs, ma nữhehs đjjlznjxou thívqfoch hắnjxon, phảljoang phấmfeht nam nhâgjtan khắnjxop thiêeciyn hạsdza đjjlznjxou khôknting tồwtddn tạsdzai.

Khépfqkp lạsdzai thưhehs, Khôknting Hầkgxhu quay đjjlzkgxhu xem Hoàgrexn Tôknting.

“Khôknting phảljoai ta mua, làgrexgjtam Hộgtccc gửpfqki lạsdzai đjjlzâgjtay.” Hoàgrexn Tôknting vẻpeks mặtnczt đjjlzuwxtng đjjlznjxon, “Ta ngàgrexy thưhehsdvulng sẽicmf khôknting mua loạsdzai sárfedch nàgrexy, đjjlzãtxte nhiềnjxou ngàgrexy ta đjjlznjxou ởoglogjtan Hoa, nhưhehs thếfrncgrexo đjjlzi mua sárfedch đjjlzưhehswmghc?”

“Thậxvcbt khôknting xuốljfkng nújuahi?”

“Khôknting.” Hoàgrexn Tôknting kiêeciyn đjjlztjbinh lắnjxoc đjjlzkgxhu.

“Tu sĩrqjs trong nàgrexy rấmfeht lợwmghi hạsdzai sao, tu vi cao thâgjtam, còmdiyn cóblsw nhiềnjxou nữhehs tu thívqfoch nhưhehs vậxvcby.”


“Tâgjtam ta rấmfeht nhỏvvxu, chỉhwrl chứuwxta đjjlzưhehswmghc mộgtcct nữhehs tửpfqk.”

“Âihmin.” Khôknting Hầkgxhu chậxvcbm rãtxtei gậxvcbt đjjlzkgxhu, chỉhwrlgrexo mộgtcct quyểukxxn sárfedch trong đjjlzóblswblswi, “Sárfedch nàgrexy nam chívqfonh bêeciyn trong cũvpisng nóblswi qua loạsdzai lờdvuli nàgrexy, quay đjjlzkgxhu liềnjxon cứuwxtu mộgtcct con hồwtddeciyu, cùmkeung nàgrexng árfedi muộgtcci khôknting rõnmpn.”

Hoàgrexn Tôknting: “……”

grexy đjjlzóblsw thoạsdzai bảljoan, ngưhehsdvuli viếfrnct cũvpisng khôknting nêeciyn phárfedhehs nhưhehs thếfrnc chứuwxt!

“Ha ha ha.” Khôknting Hầkgxhu thấmfehy Hoàgrexn Tôknting ngâgjtay dạsdzai, nhịtjbin khôknting đjjlzưhehswmghc cưhehsdvuli ra tiếfrncng, “Muộgtcci lừbimda huynh thôkntii,  huynh cùmkeung tra nam trong thoạsdzai bảljoan, đjjlzưhehsơcrlmng nhiêeciyn làgrex bấmfeht đjjlzwtddng.” Trong thoạsdzai bảljoan nhữhehsng ngưhehsdvuli đjjlzóblsw, căxxknn bảljoan khôknting bằbkenng mộgtcct nửpfqka Hoàgrexn Tôknting.

Thấmfehy Khôknting Hầkgxhu cưhehsdvuli đjjlzếfrncn vui vẻpeks, Hoàgrexn Tôknting thựtbrxc nghiêeciym tújuahc nóblswi: “Muộgtcci yêeciyn tâgjtam, ta sẽicmf khôknting giốljfkng bọtjrzn họtjrz.”

Khôknting Hầkgxhu cũvpisng khôknting hoàgrexi nghi nhữhehsng lờdvuli nàgrexy củicmfa Hoàgrexn Tôknting, nam tu lớdyjan lêeciyn đjjlzusuhp nhưhehs vậxvcby, tu vi lạsdzai cao nhưhehs vậxvcby, nếfrncu thậxvcbt làgrex nam nhâgjtan hárfedo sắnjxoc đjjlza tìhehsnh, bêeciyn ngưhehsdvuli sớdyjam đjjlzãtxteblswknti sốljfk nữhehs nhâgjtan, nàgrexo còmdiyn cóblsw thểukxx thuộgtccc vềnjxogrexng?

“Muộgtcci tin tưhehsoglong nhữhehsng lờdvuli nàgrexy.” Khôknting Hầkgxhu đjjlzem thoạsdzai bảljoan thu lêeciyn, “Từbimd giờdvul trởoglo đjjlzi, Huynh làgrex nam nhâgjtan củicmfa ta, liềnjxon phảljoai thuộgtccc vềnjxo ta quảljoan. Cho nêeciyn sárfedch nàgrexy…… Hếfrnct thảljoay tịtjbich thu.”

“Âihmin.” Hoàgrexn Tôknting ôkntim lấmfehy nàgrexng, hắnjxon thấmfehp giọtjrzng nóblswi, “Ta đjjlzem cảljoa ngưhehsdvuli đjjlznjxou cho muộgtcci.”

Hắnjxon nóblswi thựtbrxc ôkntin nhu, giốljfkng nhưhehs gióblsw nhẹusuh, càgrexo đjjlzếfrncn trong lòmdiyng Khôknting Hầkgxhu phárfedt ngứuwxta. Nàgrexng cọtjrz cọtjrzrfedi trárfedn Hoàgrexn Tôknting, khi đjjlzang chuẩozpmn bịtjbiblswi chuyệdwbvn, khôknting trung xẹusuht qua mộgtcct đjjlzsdzao árfednh sárfedng, đjjlzóblswgrex đjjlzưhehsa tin phùmkeu.

Hoàgrexn Tôknting duỗusuhi tay tiếfrncp đjjlzưhehswmghc, dụtbrxng ýmfeh thứuwxtc chuyểukxxn vàgrexo đjjlzưhehsa tin phùmkeu.

Khôknting Hầkgxhu nhìhehsn đjjlzếfrncn Hoàgrexn Tôknting biểukxxu tìhehsnh tựtbrxa hỉhwrl tựtbrxa cảljoam khárfedi, nhịtjbin khôknting đjjlzưhehswmghc hỏvvxui: “Làgrexm sao vậxvcby?”

“Làgrex phi tin phùmkeuhehs phụtbrx ta truyềnjxon đjjlzếfrncn.” Hoàgrexn Tôknting trêeciyn mặtnczt lộgtcc ra tưhehsơcrlmi cưhehsdvuli, “Sưhehs phụtbrx đjjlzgtcct phárfedgjtam cảljoanh, hiệdwbvn tạsdzai đjjlzãtxte tớdyjai Hóblswa Hưhehs cảljoanh tu vi.”


“Hóblswa Hưhehs cảljoanh?!” Khôknting Hầkgxhu trộgtccm tívqfonh toárfedn tu vi ly Hóblswa Hưhehs cảljoanh cóblsw xa lắnjxom khôknting, tívqfonh rõnmpngrexng vềnjxo sau, nàgrexng nhịtjbin khôknting đjjlzưhehswmghc sùmkeung bárfedi nóblswi, “Kim Nhạsdzac tôknting chủicmf thậxvcbt lợwmghi hạsdzai.”

“Sưhehs phụtbrx mấmfehy năxxknm nay tu vi vẫgrexn luôkntin trìhehs trệdwbv khôknting tiếfrncn, hiệdwbvn tạsdzai rốljfkt cuộgtccc cóblsw thểukxx đjjlzgtcct phárfedgjtam cảljoanh, thậxvcbt sựtbrxgrex quárfed tốljfkt.” Hoàgrexn Tôknting đjjlzi theo Kim Nhạsdzac nhiềnjxou năxxknm, Kim Nhạsdzac lo lắnjxong hắnjxon tu hàgrexnh, hắnjxon cũvpisng lo lắnjxong cho Kim Nhạsdzac.

Nhìhehsn biểukxxu tìhehsnh Hoàgrexn Tôknting kívqfoch đjjlzgtccng, Khôknting Hầkgxhu vỗusuh nhẹusuh hắnjxon: “Hếfrnct thảljoay đjjlznjxou ởoglo chậxvcbm rãtxtei tốljfkt đjjlzusuhp.”

Cho nêeciyn Hoàgrexn Tôknting cầkgxhu dưhehswmghc liệdwbvu, bọtjrzn họtjrzvpisng sẽicmf chậxvcbm rãtxtei tìhehsm đjjlzưhehswmghc. Từbimd đjjlzâgjtay nàgrexng cùmkeung đjjlzdwbv nhấmfeht mỹhloo nam Tu Châgjtan giớdyjai, du ngoạsdzan nújuahi sôknting, nghĩrqjs đjjlzếfrncn ngưhehsdvuli khárfedc cóblsw khảljoaxxknng ghen ghépfqkt đjjlzếfrncn đjjlzvvxu mắnjxot lêeciyn, nàgrexng liềnjxon cảljoam thấmfehy chívqfonh mìhehsnh tâgjtam tìhehsnh càgrexng tốljfkt.

“Suy nghĩrqjsrfedi gìhehs, cưhehsdvuli đjjlzếfrncn mỹhloo nhưhehs vậxvcby?” Hoàgrexn Tôknting từbimd vui sưhehsdyjang phụtbrxc hồwtddi tinh thầkgxhn lạsdzai, thấmfehy Khôknting Hầkgxhu cưhehsdvuli đjjlzếfrncn biểukxxu tìhehsnh hoảljoang hốljfkt, duỗusuhi tay vépfqkn tóblswc nàgrexng, tranh thủicmf nhẹusuh nhàgrexng sờdvul soạsdzang mộgtcct chújuaht vàgrexnh tai.

Nộgtccn nộgtccn, thựtbrxc khảljoa árfedi.

“Ngứuwxta.” Khôknting Hầkgxhu cưhehsdvuli ha hảljoa bắnjxot lấmfehy tay Hoàgrexn Tôknting, “Muộgtcci làgrex đjjlzang cưhehsdvuli, chờdvul toàgrexn bộgtcc Tu Châgjtan giớdyjai đjjlznjxou biếfrnct, Trọtjrzng Tỉhwrl châgjtan nhâgjtan thàgrexnh làgrex nam nhâgjtan củicmfa muộgtcci, nhấmfeht đjjlztjbinh sẽicmfblsw khôknting ívqfot ngưhehsdvuli ghen ghépfqkt.”

“Bọtjrzn họtjrz ghen ghépfqkt chívqfonh làgrex huynh.” Hoàgrexn Tôknting rũvpisvqfo mắnjxot xuốljfkng, “Khôknting Hầkgxhu tiêeciyn tửpfqk xinh đjjlzusuhp nhấmfeht, đjjlzárfedng yêeciyu nhấmfeht lợwmghi hạsdzai nhấmfeht Tu Châgjtan giớdyjai, nguyệdwbvn ýmfehmkeung ta ởogloeciyn nhau, khôknting biếfrnct thếfrnc gian cóblsw bao nam nhâgjtan sẽicmf ghen ghépfqkt?”

“Cárfedc nam nhâgjtan đjjlznjxou hâgjtam mộgtcc huynh, cárfedc nữhehs nhâgjtan hâgjtam mộgtcc muộgtcci, chứuwxtng minh hai chújuahng ta làgrex trờdvuli sinh mộgtcct đjjlzôkntii nha.” Khôknting Hầkgxhu hai mắnjxot sárfedng lấmfehp lárfednh, đjjlzãtxte mặtnczc sứuwxtc tưhehsoglong tưhehswmghng tưhehsơcrlmng lai tốljfkt đjjlzusuhp, “Nhưhehs vậxvcby liềnjxon thậxvcbt tốljfkt quárfed.”

Hoàgrexn Tôknting nhịtjbin khôknting đjjlzưhehswmghc cưhehsdvuli khẽicmf ra tiếfrncng: “Ta phárfedt hiệdwbvn đjjlzdwbv tửpfqk quýmfehknting cùmkeung muộgtcci đjjlznjxou cóblsw đjjlzwtddng dạsdzang mộgtcct cárfedi ưhehsu đjjlziểukxxm.”

“Cárfedi gìhehs?”

“Đdvulljfki vớdyjai tưhehsơcrlmng lai luôkntin ôkntim hy vọtjrzng tốljfkt đjjlzusuhp.”

Khôknting Hầkgxhu: “……”


Lờdvuli nàgrexy, tựtbrxa hồwtddblsw chỗusuhgrexo cóblsw bộgtccrfedng khôknting thívqfoch hợwmghp.

Hai ngưhehsdvuli vừbimda mớdyjai xárfedc nhậxvcbn tìhehsnh cảljoam, ởoglo nhiềnjxou thờdvuli đjjlziểukxxm khôknting quárfed thâgjtan cậxvcbn, trong lépfqkn lújuaht nịtjbi nịtjbi oai oai, nóblswi cárfedi gìhehs đjjlznjxou cảljoam thấmfehy cóblsw ýmfeh tứuwxt. Mãtxtei cho đjjlzếfrncn trăxxknng lêeciyn giữhehsa trờdvuli, Hoàgrexn Tôknting cùmkeung Khôknting Hầkgxhu mớdyjai lưhehsu luyếfrncn tárfedch ra, từbimdng ngưhehsdvuli trởoglo vềnjxo phòmdiyng.

Buổvpisi sárfedng hôkntim sau, thờdvuli đjjlziểukxxm Khôknting Hầkgxhu tỉhwrlnh lạsdzai, mặtnczt trờdvuli đjjlzãtxteeciyn cao. Đdvulozpmy cửpfqka sổvpis ra phárfedt hiệdwbvn phi cung đjjlzãtxte trìhehs trệdwbv khôknting tiếfrncn, nàgrexng tớdyjai bêeciyn ngoàgrexi ràgrexo chắnjxon, mớdyjai phárfedt hiệdwbvn cárfedch đjjlzóblsw khôknting xa dừbimdng lạsdzai mộgtcct chiếfrncc tàgrexu bay thậxvcbt lớdyjan, tàgrexu bay đjjlzeciyu khắnjxoc hoa văxxknn Nguyêeciyn Cárfedt Môkntin.

“Tạsdzai hạsdza Song Thanh, gặtnczp qua Thu Sưhehsơcrlmng trưhehsoglong lãtxteo.” Song Thanh đjjlzuwxtng đjjlzkgxhu thuyềnjxon, cổvpis árfedo huyềnjxon sắnjxoc, che khuấmfeht hắnjxon đjjlzsdzai quai hàgrexm, làgrexm hắnjxon mặtnczt thoạsdzat nhìhehsn tựtbrxa hồwtdd khôknting cóblsw vuôknting nhưhehs vậxvcby, nhưhehsng làgrex từbimd xa nhìhehsn lạsdzai, lạsdzai nhưhehsgrex mộgtcct khốljfki gạsdzach đjjlzukxx trêeciyn mộgtcct miếfrncng vảljoai đjjlzen.

Kếfrnct anh đjjlzsdzai đjjlziểukxxn Thàgrexnh Dịtjbich tâgjtan khárfedch nhưhehsgjtay, Thu Sưhehsơcrlmng thâgjtan làgrexknting môkntin trưhehsoglong lãtxteo, chỉhwrloglo đjjlzsdzai đjjlziểukxxn, căxxknn bảljoan khôknting biếfrnct tớdyjai khárfedch khứuwxta nàgrexy đjjlzóblsw. Hiệdwbvn tạsdzai nhìhehsn đjjlzếfrncn Song Thanh mặtnczt ngăxxknn nắnjxop, làgrexm nàgrexng nghĩrqjs tớdyjai năxxknm trăxxknm năxxknm trưhehsdyjac, mộgtcct tiểukxxu hàgrexi tửpfqk muốljfkn bárfedi vàgrexo Vâgjtan Hoa Môkntin.

Đdvuluwxta bépfqk kia thoạsdzat nhìhehsn bấmfeht quárfed bảljoay tárfedm tuổvpisi, làgrexn da trắnjxong nõnmpnn, chívqfonh làgrex mộgtcct viêeciyn đjjlzkgxhu ngăxxknn nắnjxop, làgrexm ngưhehsdvuli nhìhehsn thoárfedng qua sau liềnjxon rấmfeht khóblsw quêeciyn. Lújuahc ấmfehy nàgrexng phárfedt hiệdwbvn đjjlzuwxta bépfqk kia tâgjtam tưhehs hẹusuhp hòmdiyi, thívqfoch mang thùmkeu, liềnjxon khôknting đjjlzwtddng ýmfeh đjjlzukxx hắnjxon bárfedi vàgrexo Vâgjtan Hoa Môkntin. Qua năxxknm trăxxknm năxxknm, đjjlzuwxta nhỏvvxugrexy khôknting còmdiyn xuấmfeht hiệdwbvn qua, nàgrexng dầkgxhn dầkgxhn cũvpisng liềnjxon đjjlzãtxte quêeciyn chuyệdwbvn nàgrexy.

Hiệdwbvn tạsdzai nhìhehsn đjjlzếfrncn môkntin chủicmf Nguyêeciyn Cárfedt Môkntin, nàgrexng bỗusuhng nhiêeciyn lạsdzai nghĩrqjs tớdyjai đjjlzuwxta bépfqkxxknm đjjlzóblsw.

“Từbimd biệdwbvt nhiềnjxou năxxknm, Thu Sưhehsơcrlmng trưhehsoglong lãtxteo vẫgrexn nhưhehsrqjstxteng.” Song Thanh nhấmfeht bárfedi, “Khôknting biếfrnct nhữhehsng năxxknm gầkgxhn đjjlzâgjtay, ngàgrexi còmdiyn hảljoao?”

“Đdvula tạsdzakntin chủicmf nhớdyja mong, hếfrnct thảljoay đjjlznjxou hảljoao.” Từbimd khi Hàgrexnh Ngạsdzan kếfrnc vịtjbikntin chủicmf vềnjxo sau, Thu Sưhehsơcrlmng liềnjxon rấmfeht ívqfot ra khỏvvxui Vâgjtan Hoa Môkntin, càgrexng làgrex khôknting cùmkeung tôknting môkntin khárfedc giao tiếfrncp, hiệdwbvn tạsdzai nghe Song Thanh dùmkeung giọtjrzng đjjlziệdwbvu nhưhehs thếfrncblswi chuyệdwbvn, Thu Sưhehsơcrlmng trưhehsoglong lãtxteo cơcrlm hồwtddblsw thểukxx nhậxvcbn đjjlztjbinh, hắnjxon chívqfonh làgrexgrexi tửpfqkxxknm đjjlzóblsw muốljfkn bárfedi vàgrexo Vâgjtan Hoa Môkntin, lạsdzai bịtjbigrexng cựtbrx tuyệdwbvt.

“Tưhehsơcrlmng phùmkeung đjjlzóblswgrexblsw duyêeciyn, khôknting biếfrnct vãtxten bốljfki cùmkeung môkntin hạsdza đjjlzdwbv tửpfqk, cóblsw vinh hạsdzanh đjjlzếfrncn phi cung quýmfehknting tham quan mộgtcct phen?”

“Thỉhwrlnh.” Thu Sưhehsơcrlmng nhìhehsn hắnjxon mộgtcct cárfedi, phấmfeht tay dùmkeung linh lựtbrxc bắnjxot mộgtcct câgjtay cầkgxhu mâgjtay ởoglo giữhehsa tàgrexu bay cùmkeung phi cung. Song Thanh cũvpisng khôknting do dựtbrx, nhảljoay lêeciyn vâgjtan kiềnjxou đjjlzi tớdyjai. Đdvuldwbv tửpfqk phívqfoa sau hắnjxon thấmfehy thếfrnc, đjjlzàgrexnh phảljoai đjjlzi lêeciyn theo.

Khôknting Hầkgxhu đjjlzuwxtng ởoglo trong mộgtcct góblswc, nhìhehsn mộgtcct màgrexn nàgrexy, duỗusuhi tay lôkntii képfqko Vậxvcbt Xuyêeciyn: “Vậxvcbt Xuyêeciyn sưhehs huynh, huynh cóblsw cảljoam thấmfehy, Song Thanh tôknting chủicmfblsw đjjlziểukxxm kỳozpm quárfedi hay khôknting?” Nàgrexo cóblsw ngưhehsdvuli tựtbrx thỉhwrlnh ngưhehsdvuli khárfedc cho đjjlzếfrncn làgrexm khárfedch?

“Ưljfkdyjac chừbimdng…… Da mặtnczt cùmkeung chújuahng ta khôknting quárfedhehsơcrlmng đjjlzwtddng.” Vậxvcbt Xuyêeciyn thấmfehy Hoàgrexn Tôknting cárfedch đjjlzóblsw khôknting xa nhìhehsn hắnjxon, đjjlzem tay árfedo từbimd trong tay Khôknting Hầkgxhu rújuaht ra tớdyjai, hưhehsdyjang bêeciyn cạsdzanh lui hai bưhehsdyjac, “Tòmdiymdiy, ta mang ngưhehsơcrlmi đjjlzi xem nárfedo nhiệdwbvt.”

“Hảljoao a hảljoao a.” Khôknting Hầkgxhu liêeciyn tụtbrxc gậxvcbt đjjlzkgxhu, Đdvulsdzai sưhehs huynh quảljoa nhiêeciyn làgrexrfedi ngưhehsdvuli minh bạsdzach.

hehs huynh muộgtcci hai ngưhehsdvuli bưhehsng linh tràgrex linh quảljoa qua đjjlzi, vừbimda lújuahc nghe đjjlzưhehswmghc Song Thanh nóblswi: “Năxxknm đjjlzóblswknti duyêeciyn bárfedi vàgrexo môkntin hạsdza trưhehsoglong lãtxteo, hiệdwbvn giờdvul gặtnczp nhau, nhưhehsvpis thậxvcbp phầkgxhn tiếfrncc nuốljfki.” Hắnjxon giảljoa bộgtcc thởoglogrexi mộgtcct tiếfrncng, từbimd trong tay árfedo lấmfehy ra vàgrexi viêeciyn linh quảljoa giárfed trịtjbi ngàgrexn cárfedi linh thạsdzach, bàgrexy biệdwbvn ởoglo trêeciyn bàgrexn, “Thỉhwrlnh.”

Song Thanh châgjtan nhâgjtan, thếfrnc nhưhehsng đjjlzãtxte từbimdng thiếfrncu chújuaht nữhehsa bárfedi vàgrexo Vâgjtan Hoa Môkntin?

Khôknting Hầkgxhu trong lòmdiyng thấmfeht kinh, bưhehsng linh quảljoa tiếfrncn lêeciyn nóblswi: “Ngưhehsdvuli tớdyjai làgrex khárfedch, sao cóblsw thểukxxgrexm môkntin chủicmf ngàgrexi tớdyjai chiêeciyu đjjlzãtxtei.”

Hồwtddng diễyfxtm diễyfxtm linh quảljoaoglo trêeciyn bàgrexn, tảljoan márfedt ra sâgjtau kívqfon thanh hưhehsơcrlmng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.