Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3082 :

    trước sau   

Chưigixơiiygng 3082:

noxj thểefvenoxji, bâqvmly giờoufe thựxzsgc lựxzsgc củfclka ôdfsong lãlqveo sádvulnh ngang vớihdgi Thiêpyxzn Cảpfbinh Nhấhixgt Phẩuvwnm.

Nhưigixng từutxq sứibdgc mạypndnh củfclka thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh khi đyvzeádvulnh vớihdgi ôdfsong lãlqveo hồfcvwi nãlqvey, chắbnbkc chắbnbkn lãlqveo †a cũolsfng đyvzeypndt tớihdgi Thiêpyxzn Cảpfbinh Nhấhixgt Phẩuvwnm rồfcvwi.

Đgqzgâqvmly khôdfsong phảpfbii chuyệqhxvn chíeiwhnh, quan trọeseang làibdg mắbnbkt thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh trốabgwng rỗqvmlng, quanh ngưigixoufei nồfcvwng nặytosc tửtzvp khíeiwh, chỉlxib ngưigixoufei chếgdret mớihdgi cónoxj tửtzvp khíeiwhibdgy đyvzeytosc nhưigix thếgdre thôdfsoi.

Mọeseai dấhixgu hiệqhxvu đyvzekeqsu cho thấhixgy thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh đyvzeãlqve chếgdret.


“Keng keng keng Trong lúcrgjc Mụihdgc thàibdgnh chủfclk đyvzeang kinh ngạypndc, đyvzeòkjnvn tấhixgn côdfsong củfclka thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh lạypndi ậqtkwp đyvzeếgdren.

lqveo ta đyvzepyxzn cuồfcvwng vung trưigixoufeng mâqvmlu, Mụihdgc thàibdgnh chủfclk vộoufei giơiiyg đyvzeao đyvzeádvulnh trảpfbi, tiếgdreng hai mónoxjn vũolsf khíeiwh va vàibdgo nhau vang lêpyxzn khôdfsong ngứibdgihdgt.

Kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp vẫrrbtn đyvzeang canh chừutxqng bêpyxzn ngoàibdgi hang núcrgji, cuộoufec chiếgdren trong hang vừutxqa nổdvul ra, ôdfsong ta đyvzeãlqve cảpfbim nhậqtkwn đyvzeưigixxzsgc ngay.

“Thàibdgnh chủfclkit”

Ôsdvjng ta vộoufei rúcrgjt kiếgdrem xôdfsong vàibdgo.

Ôsdvjng ta nhanh chónoxjng vàibdgo trong hang, thấhixgy Mụihdgc thàibdgnh chủfclk đyvzeang giao chiếgdren vớihdgi thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh.

“Thàibdgnh chủfclk! Đgqzgefvedfsoi giúcrgjp ôdfsong mộoufet tay!”

Kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvpdfso lớihdgn, cầmemim linh kiếgdrem xôdfsong tớihdgi.

Mụihdgc thàibdgnh chủfclk sợxzsglqvei nónoxji: “Đgqzgutxqng tớihdgi đyvzeâqvmly!”

Kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp đyvzeãlqve bịinzi cụihdgt mộoufet tay, thựxzsgc lựxzsgc giảpfbim mạypndnh, còkjnvn thựxzsgc lựxzsgc củfclka thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh đyvzeãlqvedvulnh ngang vớihdgi cao thủfclk Thiêpyxzn Cảpfbinh, nếgdreu kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp bịinzi thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh đyvzeádvulnh trúcrgjng, khôdfsong chếgdret cũolsfng bịinzi thưigixơiiygng.

Nhưigixng kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp đyvzeãlqvedfsong tớihdgi sau lưigixng thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh, khôdfsong kịinzip lùwcqgi lạypndi nữcmwxa.

Trưigixoufeng kiếgdrem trong tay kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp bồfcvwng đyvzeâqvmlm vềkeqs phíeiwha thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh.

Phíeiwha trưigixihdgc thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh làibdg Mụihdgc thàibdgnh chủfclk đyvzeang tấhixgn côdfsong, nêpyxzn lãlqveo ta khôdfsong thểefve quan tâqvmlm phíeiwha sau đyvzeưigixxzsgc.


“Phậqtkwp!”

Ngay sau đyvzeónoxj, linh kiếgdrem trong tay kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp đyvzeâqvmlm thẳnoxjng vàibdgo ngưigixoufei thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh.

Kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp hếgdret sứibdgc mừutxqng rỡcrgj, khôdfsong ngờoufe lạypndi đyvzeâqvmlm trúcrgjng.

Nhưigixng ôdfsong ta còkjnvn chưigixa kịinzip hoàibdgn hồfcvwn từutxq niềkeqsm vui, thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh đyvzeãlqve quay ngưigixoufei lạypndi, đyvzeâqvmlm trưigixoufeng mâqvmlu vềkeqs phíeiwha kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp.

“Mau lùwcqgi lạypndi đyvzei!”

Mụihdgc thàibdgnh chủfclk biếgdren sắbnbkc, vộoufei héufvgt lớihdgn, đyvzepyxzn cuồfcvwng chéufvgm linh đyvzeao vàibdgo ngưigixoufei thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh.

“Bịinzich bịinzich bịinzich!”

Sau khi cảpfbim nhậqtkwn đyvzeưigixxzsgc sádvult khíeiwh củfclka thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh vớihdgi mìwgngnh, kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp lậqtkwp tứibdgc bỏryva kiếgdrem, lùwcqgi ra sau mấhixgy chụihdgc bưigixihdgc, trưigixoufeng kiếgdrem vấhixgn căabgwm trêpyxzn ngưigixoufei thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh.

Tốabgwc đyvzeoufe củfclka ôdfsong ta rấhixgt nhanh, nhưigixng tốabgwc đyvzeoufe củfclka thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh cũolsfng khôdfsong chậqtkwm, lãlqveo ta đyvzepyxzn cuồfcvwng xôdfsong tớihdgi chỗqvml ôdfsong ta, đyvzeefve mặytosc đyvzeòkjnvn tấhixgn côdfsong củfclka Mụihdgc thàibdgnh chủfclk giádvulng xuốabgwng ngưigixoufei mìwgngnh.

Kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp nhìwgngn màibdg sữcmwxng sờoufe, ôdfsong ta tậqtkwn mắbnbkt thấhixgy Mụihdgc thàibdgnh chủfclk chéufvgm mấhixgy nhádvult liêpyxzn tiếgdrep vàibdgo ngưigixoufei thàibdgnh chủfclk Hoàibdgi Thàibdgnh, nhưigixng chỉlxib đyvzeefve lạypndi vếgdret thưigixơiiygng trêpyxzn ngưigixoufei lãlqveo ta, chứibdg chưigixa thểefve khiếgdren lãlqveo ta ngãlqve xuốabgwng.

Kiếgdrem khádvulch Ảnoxjnh Tửtzvp khiếgdrep sợxzsgnoxji: “Rốabgwt cuộoufec chuyệqhxvn nàibdgy làibdg thếgdreibdgo vậqtkwy?”

“Mau trốabgwn đyvzei!”



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.