Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 67 :

    trước sau   
Anh dùgpwqng lựqnqjc mạnzienh quăgjiyng ảdncowdtjo sau xe, rồbtfbi ngồbtfbi vàwdtjo ghếvwbvrvqgi phóifjlng đhngei Ảjzgv ngãgpwq nhàwdtjo ra ghếvwbv, đhngejbnau đhngexidlp mạnzienh vàwdtjo cửrvqga kíqzfnnh xe bầjbnam tíqzfnm đhngeau nhứfflnc nhưwham muốuugsn nổbrsd tung Ảjzgv nhấmvruc ngưwhamdgefi ngồbtfbi ngay ngắcttdn lạnziei, trong lòeylcng giờdgefwdtj nỗpundi sợrjlrgpwqi tộqqput cùgpwqng xâakygm chiếvwbvm, miệgqmvng khôfveing thểgkdlwdtjo hốuugst nêuxvsn lờdgefi

Chẳysyqng mấmvruy chốuugsc vưwhamrjlrt qua bao nhiêuxvsu tuyếvwbvn đhngeưwhamdgefng, bao nhiêuxvsu đhngeèqqpun đhngeqzfn chiếvwbvc xe đhngeãgpwq đhngexidlu trưwhamysyqc cổbrsdng Lâakygm gia Đvwbvuugsi vớysyqi ảdncoakygm gia bâakygy giờdgef khôfveing còeylcn làwdtj mộqqput thiêuxvsn đhngeưwhamdgefng thỏqzfna sứfflnc hưwhamuxtsng thụymdpwdtjifjlwdtj đhngebhsya ngụymdpc trầjbnan gian đhngeang chờdgef chựqnqjc ảdnco đhngeếvwbvn Ảjzgv co rúhtjrt mộqqput góifjlc trong xe khôfveing dárvqgm bưwhamysyqc xuốuugsng Ba mưwhamơhmawi hai năgjiym cuộqqpuc đhngedgefi ảdnco chưwhama bao giờdgef sợrjlr nhưwhamhtjrc nàwdtjy

Anh dựqnqjt mạnzienh cửrvqga xe, ảdnco thấmvruy anh cảdncohmaw thểgkdl run rẩdncoy khôfveing ngừvakeng lắcttdc đhngejbnau khóifjlc lóifjlc van xin, anh vẫlfexn lạnzienh lùgpwqng khôfveing mộqqput tia cảdncom đhngeqqpung dùgpwqng lựqnqjc tay nắcttdm chặubbut cổbrsd tay ảdncoakygo ra khỏqzfni xe

"Khôfveing!!! Anh ơhmawi! Tha cho em!" Ảjzgv đhngeuxvsn cuồbtfbng gàwdtjo théakygt, cơhmaw thểgkdl cốuugsgpwqi lạnziei ra sau thoárvqgt khỏqzfni tay anh nhưwhamng sứfflnc đhngeàwdtjn bàwdtj sao bằemptng đhngeàwdtjn ôfveing, sứfflnc chốuugsng cựqnqj củmkyga ảdnco coi nhưwhamfvei íqzfnch Anh kéakygo ảdncowdtjo biệgqmvt thựqnqj, châakygn ảdnco khôfveing may trưwhamrjlrt khiếvwbvn ảdnco ngãgpwq ra nềifjln đhngemvrut đhngeárvqg, anh vẫlfexn khôfveing màwdtjng kéakygo lêuxvsdnco đhngei

"Anh ơhmawi! Làwdtjm ơhmawn Em đhngeau quárvqg! Hu Hu" Ảjzgv khóifjlc hếvwbvt nưwhamysyqc mắcttdt, cơhmaw thểgkdl bịbhsy anh kéakygo lêuxvs trêuxvsn nềifjln đhngemvrut, tay châakygn đhngeãgpwq bịbhsy đhngeárvqg nhọblsln làwdtjm trầjbnay xưwhamysyqc chảdncoy márvqgu ngàwdtjy càwdtjng nhiềifjlu, quầjbnan árvqgo cũayrsng rárvqgch đhngei vàwdtji chỗpund

Đvwbvárvqgm bảdncoo vệgqmvwdtj đhngeárvqgm ngưwhamdgefi làwdtjm trong biệgqmvt thựqnqj đhngeifjlu cúhtjri thấmvrup đhngejbnau chàwdtjo anh Nhìbsonn anh khắcttdp ngưwhamdgefi mâakygy đhngeen mùgpwq mịbhsyt, họblsl khôfveing dárvqgm phárvqgt ra tiếvwbvng đhngeqqpung nhỏqzfnwdtjo, trong lòeylcng cũayrsng ngầjbnam hiểgkdlu anh đhngeang tứfflnc giậxidln, lạnziei nhìbsonn ảdnco Yếvwbvn Nhi đhngeang đhngeau đhngeysyqn đhngeemptng sau Mộqqput vàwdtji ngưwhamdgefi hảdncouxvs thầjbnam cưwhamdgefi trong lòeylcng, mộqqput vàwdtji ngưwhamdgefi lạnziei thấmvruy tộqqpui nghiệgqmvp ảdnco tuy ảdncoifjl đhngeárvqgng ghéakygt thậxidlt nhưwhamng dùgpwqbsonayrsng làwdtj phụymdp nữuinbakygo lêuxvs nhưwham vậxidly cóifjl árvqgc quárvqg khôfveing! Anh cứfflnakygo ảdnco nhưwham thếvwbv đhngeếvwbvn tầjbnang hầjbnam biệgqmvt thựqnqj


"Khôfveing!!! Thàwdtj anh giếvwbvt em còeylcn hơhmawn" Tầjbnang hầjbnam làwdtjhmawi tra tấmvrun nhữuinbng đhngeàwdtjn em cóifjl ývuky phảdncon nghịbhsych,nóifjleylcn hơhmawn làwdtj đhngebhsya ngụymdpc trầjbnan gian Khôfveing lẽqnqj anh đhngebhsynh nhốuugst ảdncouxts đhngeâakygy, ảdnco khôfveing muốuugsn!

Anh mặubbuc kệgqmvgpwqdncoifjl chốuugsng cựqnqj kịbhsych liệgqmvt ra sao vẫlfexn lôfveii ảdnco xuốuugsng tầjbnang hầjbnam, tróifjli ảdncowdtjo cộqqput sắcttdt, anh nhìbsonn ảdnco run rẩdncoy đhngeau đhngeysyqn, tàwdtjn tạnzie đhngeếvwbvn mứfflnc khôfveing thểgkdlhmawn nữuinba

"Côfveiifjl nhớysyqrvqgi cộqqput nàwdtjy khôfveing? Trưwhamysyqc đhngeâakygy Tưwham Linh cũayrsng từvakeng bịbhsy tróifjli ởuxts đhngeâakygy, giờdgeffveii sẽqnqj cho côfvei biếvwbvt cảdncom giárvqgc màwdtjfveimvruy phảdncoi chịbhsyu!" Anh vừvakea dứfflnt lờdgefi thìbson tay lậxidlp tứfflnc vung roi da quấmvrut tớysyqi tấmvrup vàwdtjo ngưwhamdgefi ảdnco đhngeếvwbvn nỗpundi chảdncoy márvqgu nhưwhamng vẫlfexn khôfveing ngừvakeng

ysyq!!!" Vếvwbvt thưwhamơhmawng cũayrs chưwhama hếvwbvt thìbson vếvwbvt thưwhamơhmawng mớysyqi lạnziei chồbtfbng lêuxvsn, ảdnco chịbhsyu đhngeqnqjng răgjiyng trêuxvsn cắcttdn chặubbut môfveii dưwhamysyqi đhngeếvwbvn ứfflna márvqgu Nghe anh nhắcttdc tớysyqi Tưwham Linh trong lòeylcng ảdnco giờdgefwdtj thùgpwq hậxidln đhngeuugsi côfvei ngàwdtjy càwdtjng lớysyqn, ảdnco muốuugsn giếvwbvt côfvei ngay lậxidlp tứfflnc

"Ha Ha Ha Anh làwdtj ngưwhamdgefi tróifjli côfvei ta ởuxts đhngeâakygy! Ngưwhamdgefi đhngeem lạnziei đhngeau khổbrsd cho côfvei ta cũayrsng làwdtj anh! Vậxidly mắcttdc gìbson giờdgeffveii phảdncoi chịbhsyu? Anh thậxidlt làwdtj mộqqput thằemptng hèqqpun nhárvqgt, bảdncon lĩviyjnh chỉfqxx đhngeưwhamrjlrc nhưwham thếvwbv!" Ảjzgv cấmvrut tiếvwbvng cưwhamdgefi man rợrjlr đhngemkygwdtjm ngưwhamdgefi khárvqgc cảdncom thấmvruy dựqnqjng tóifjlc gárvqgy, árvqgnh mắcttdt đhngejbnay sựqnqj khinh bỉfqxxwdtjnh cho anh, miệgqmvng khôfveing ngừvakeng nóifjli nhữuinbng lờdgefi khiêuxvsu khíqzfnch anh:

"Anh Tấmvrut cảdncowdtj anh Anh giếvwbvt gia đhngeìbsonnh côfvei ta! Cưwhamysyqp đhngei lầjbnan đhngejbnau tiêuxvsn quývuky giárvqg củmkyga côfvei ta! Hàwdtjnh hạnzie tra tấmvrun côfvei ta suốuugst mấmvruy thárvqgng trờdgefi khôfveing thưwhamơhmawng tiếvwbvc! Đvwbvubbuc biệgqmvt Anh đhngeãgpwq tựqnqj tay giếvwbvt chếvwbvt con củmkyga côfvei ta! Anh nghĩviyjfvei ta tha thứffln cho anh sao!? Tha thứffln cho kẻhtjr giếvwbvt con củmkyga mìbsonnh sao!? Tha thứffln cho kẻhtjr khiếvwbvn mìbsonnh đhngeau khổbrsd sao!? Ha Ha Nựqnqjc cưwhamdgefi Bárvqgo ứfflnng Bárvqgo ứfflnng củmkyga anh Tôfveii cầjbnau mong anh vàwdtjfvei ta mãgpwqi mãgpwqi khôfveing đhngeếvwbvn đhngeưwhamrjlrc vớysyqi nhau! Cárvqgc ngưwhamdgefi mau xuốuugsng đhngebhsya ngụymdpc đhngei!" Ảjzgv đhngeãgpwq thậxidlt sựqnqj nổbrsdi đhngeuxvsn, khôfveing ngừvakeng gàwdtjo théakygt

Bịbhsydncorvqgt thêuxvsm muốuugsi vàwdtjo vếvwbvt thưwhamơhmawng trong lòeylcng, árvqgnh mắcttdt đhngeqzfn ngầjbnau hằemptn lêuxvsn từvakeng tia márvqgu, lửrvqga giậxidln trong lòeylcng đhngeãgpwqgpwqng phárvqgt đhngeếvwbvn mứfflnc đhngefqxxnh đhngeiểgkdlm vưwhamrjlrt xa giớysyqi hạnzien củmkyga anh Tay anh nổbrsdi nhữuinbng đhngeưwhamdgefng gâakygn xanh rõdncowdtjng nắcttdm chặubbut roi da trong tay

"IM MIỆcdlxNG!!! CÔahgl IM MIỆcdlxNG CHO TÔahglI!" Anh tứfflnc giậxidln cầjbnam roi da quấmvrut liêuxvsn tụymdpc vàwdtjo ngưwhamdgefi ảdnco, ảdncowdtjng đhngeau đhngeysyqn anh càwdtjng quấmvrut Chưwhama thoảdncogpwqn đhngeưwhamrjlrc cơhmawn giậxidln anh quăgjiyng roi da xuốuugsng sàwdtjn nhàwdtj, tay cầjbnam thanh sắcttdt đhngeárvqgnh vàwdtjo ngưwhamdgefi ảdnco tiếvwbvp Ảjzgv chịbhsyu đhngeqnqjng khôfveing nổbrsdi nữuinba nêuxvsn ngấmvrut lịbhsym đhngei, anh lạnziei dộqqpui nưwhamysyqc đhngeárvqg lạnzienh vàwdtjo ngưwhamdgefi ảdnco, ảdnco sặubbuc nưwhamysyqc màwdtj tỉfqxxnh dậxidly Anh liềifjln ra lệgqmvnh cho ngưwhamdgefi tróifjli ảdncowdtjo bốuugsn góifjlc giưwhamdgefng, ảdnco liềifjln hoảdncong hốuugst nhìbsonn anh:

"Anh đhngebhsynh làwdtjm gìbson?"

"Tôfveii làwdtj đhngeang giúhtjrp côfvei gắcttdn bóifjl vớysyqi nghềifjl!" Lờdgefi nóifjli củmkyga anh đhngejbnay árvqgm muộqqpui khiếvwbvn ảdnco sởuxtsn gai óifjlc Anh làwdtj muốuugsn gìbson đhngeâakygy?

Anh nhìbsonn biểgkdlu hiệgqmvn củmkyga ảdnco nhếvwbvch môfveii cưwhamdgefi đhngegkdlu rồbtfbi quay qua đhngeàwdtjn em đhngefflnng bêuxvsn cạnzienh ra lệgqmvnh:

"Cậxidlu mau gọblsli năgjiym chụymdpc thằemptng đhngeếvwbvn đhngeâakygy! Tốuugsi nay cóifjl thứfflnc ăgjiyn cho bọblsln chúhtjrng ăgjiyn no!"

Thằemptng đhngeàwdtjn em nghe xong câakygu nóifjli đhngejbnay ẩdncon ývuky củmkyga anh quay qua nhìbsonn ảdnco, thèqqpuwhammkygi liếvwbvm xung quanh môfveii rồbtfbi lậxidlp tứfflnc chấmvrup hàwdtjnh lệgqmvnh Anh nhìbsonn lưwhamysyqt qua ảdnco rồbtfbi xoay ngưwhamdgefi rờdgefi khỏqzfni

"KHÔahglNG!!! THẢjzgvahglI RA! ANH LÀymdp Đvwbvazzw KHỐxwkmN!"

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.