Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5-Chương 270 : Có máu chó như thế không?

    trước sau   
Hệlthb thốlinhng sẽxqjg chờeifbzlnsng hộlgvpi chiếiyqjn kếiyqjt thúfachc rồneaki mớfachi tiếiyqjn hàbpyxnh phájjrrt thưomjteifbng mộlgvpt lưomjtrllet, chíaxgznh vìcgfn thếiyqj sẽxqjghixy mộlgvpt khoảrlleng thờeifbi gian rảrllenh rỗfnshi đrgjagdsd giảrllei tájjrrn dong binh đrgjabpyxn trưomjtơreeĺc kêjhtŕt thúc cuôzlnṣc thi đrgjaâcgfńu đrgjaâcgfńy.

bpyxm cảrlle nữreela ngàbpyxy hóhixya ra hai têjhtrn khốlinhn kiếiyqjp nàbpyxy lo lắebieng chuyệlthbn nàbpyxy! Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx hiêjhtr̉u ra cảrllem thấzkply dởeifb khóhixyc dởeifbomjteifbi, nhấzkplt thờeifbi hắebien cũcniung khôzlnsng phájjrrt hỏfkhta ra ngoàbpyxi, nhìcgfnn Cốlinh Phi, cũng băgizẃt đrgjaâcgfǹu nóhixyi nhữreelng lờeifbi triếiyqjt lýjafb.

“Cậzkplu biếiyqjt khôzlnsng?” Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx nói râcgfńt dịu dàng, “Bởeifbi vìcgfn cậzkplu khôzlnsng giữreelcgfnn đrgjaưomjtrllec khíaxgz tiếiyqjt tuổcigti giàbpyxjhtrn chúfachng ta đrgjaãenko mấzkplt đrgjai cơreel hộlgvpi đrgjajafbt đrgjaưomjtrllec perfect, bởeifbi vìcgfn khôzlnsng cóhixy perfect, nêjhtrn chúfachng ta lạjafbi mấzkplt đrgjai cơreel hộlgvpi đrgjaưomjtrllec hệlthb thốlinhng phát thanh tuyêjhtrn dưomjtơreelng perfect đrgjaăgizẉc biêjhtṛt đrgjagdsd sỉbony nhụcniuc đrgjalinhi thủynkv. Cájjrri côzlnsng hôzlnṣi đrgjaưomjt́ng nhâcgfńt thàbpyxnh Vâcgfnn Đzlnsoan chó má gì, ôzlnsng đrgjaâcgfny mớfachi mớfachi làbpyxzlnsng hộlgvpi đrgjaưomjt́ng đrgjaâcgfǹu thành Vâcgfnn Đzlnsoan, à khôzlnsng, làbpyxzlnsng hộlgvpi sôzlnś môzlnṣt của Thếiyqj Giớfachi Song Song! Oa ha ha ha…” Càbpyxng nóhixyi, âcgfnm thanh củynkva Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqxbpyxng to, cuốlinhi cùjctgng hắebien trựvaxwc tiếiyqjp cưomjtơreel̀i đrgjajhtrn cuôzlns̀ng.

Cốlinh Phi tỉbonynh ngộlgvp: “Uốlinhng nhiềynkvu rồneaki hảrlle?”

Hữreelu Ca gậzkplt đrgjaxnuhu xác nhâcgfṇn: “Khi nãenkoy trong trậzkpln đrgjaãenko uốlinhng khôzlnsng íaxgzt…” Vừfkhta nóhixyi hắebien vừfkhta nhớfach lạjafbi đrgjalinhng vỏfkht chai ởeifb trêjhtrn đrgjabonynh núfachi cao trong chiếiyqjn trưomjteifbng. Đzlnslinhng vỏfkht chai nàbpyxy đrgjaưomjtrllec ájjrrnh mắebiet trờeifbi chiếiyqju vàbpyxo thậzkplt sựvaxw chóhixyi mắebiet.

“Uốlinhng nhiềynkvu rồneaki? sao tôzlnsi lạjafbi khôzlnsng nhìcgfnn ra?” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng còomjtn khó hiêjhtr̉u kìa!


“Móhixya, uốlinhng nhiềynkvu đrgjaếiyqjn nỗfnshi côzlnsng hộlgvpi vớfachi dong binh đrgjabpyxn cũcniung khôzlnsng phâcgfnn rõhhrw còn bảo khôzlnsng uôzlnśng nhiêjhtr̀u ưomjt? Chúfachng ta làbpyxzlnsng hộlgvpi hảrlle?” Cốlinh Phi cũcniung bắebiet đrgjaxnuhu mắebieng, cóhixy đrgjaôzlnsi khi ngu ngốlinhc cũcniung làbpyxm cho ngưomjteifbi ta căgizwm tứlgvpc.

“Ồqdlr…” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng phảrllen ứlgvpng kịp, đrgjaúfachng thậzkplt khi nãenkoy Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqxreeĺi vưomjt̀a kêjhtru to hăgizẃn là côzlnsng hôzlnṣi sôzlnś môzlnṣt của Thêjhtŕ giơreeĺi Song Song.

“Haiz…” Kiếiyqjm Quỷeifb thởeifbbpyxi, khôzlnsng hềynkvhixyi chuyệlthbn, khôzlnsng hổcigtbpyx bạjafbn bèxqjgcgfnu năgizwm, hắebien đrgjaãenko sớfachm nhậzkpln ra Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx quájjrr chéeifbn.

“Thiêjhtrn Lýjafb, chuyệlthbn khi nãenkoy rôzlnśt cuôzlnṣc là làm sao?” Cuốlinhi cùjctgng Hữreelu Ca cũcniung hỏfkhti vâcgfńn đrgjaêjhtr̀ này, mọi ngưomjtơreel̀i cũng đrgjaang khó hiêjhtr̉u đrgjaâcgfny!

“Là phản xạ thưomjtơreelng tôzlns̉n.” Cốlinh Phi trảrlle lờeifbi.

“Ồqdlr…” Cájjrrc cao thủynkv ngâcgfnm nga, dĩheqx nhiêjhtrn chỉbony cầxnuhn nghe đrgjaưomjtrllec từfkhtbpyxy làbpyx bọyvimn họyvim đrgjaãenko hiểgdsdu thấzkplu mọyvimi chuyệlthbn.

“Bi ai mà! Thựvaxwc sựvaxwbpyx bi ai!” Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx lạjafbi bắebiet đrgjaxnuhu dạjafby dỗfnsh: “Cájjrrc vịpagf đrgjaang ngồneaki khôzlnsng phảrllei đrgjaynkvu làbpyx cao thủynkv đrgjaưomjt́ng đrgjaâcgfǹu sao? Phản xạ thưomjtơreelng tôzlns̉n! Đzlnsâcgfny chíaxgznh làbpyx thứlgvp đrgjagdsd khắebiec chếiyqj chưomjt́c nghiệlthbp cóhixyjjrrt thưomjtơreelng cao nhưomjtng májjrru thấzkplp mà cũng khôzlnsng nghĩ tơreeĺi, lòng các ngưomjtơreel̀i khôzlnsng thấzkply hổcigt thẹkgznn hảrlle, sao lạjafbi đrgjagdsd ngưomjteifbi khájjrrc lợrllei dụcniung chơreeli cho mộlgvpt vốlinh nhưomjt vậzkply!” Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqxhhrwbpyxn.

“Anh cũcniung khôzlnsng phải là khôzlnsng nghĩ tơreeĺi sao?” Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh khôzlnsng nhịpagfn đrgjaưomjtrllec hỏfkhti.

“Tôzlnsi?” Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx liếiyqjc mắebiet, “Ngưomjteifbi thuầxnuhn khiếiyqjt cao thưomjtrlleng nhưomjtzlnsi sẽxqjghixy nhữreelng suy nghĩheqxxqjgn hạjafb nhưomjt thếiyqj?” Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx hỏfkhti ngưomjtrllec môzlnṣt câcgfnu cưomjṭc kì hung hăgizwng, tâcgfńt cả mọi ngưomjtơreel̀i chịu khôzlnsng nôzlns̉i.

“Phụcniuc luôzlnsn, say màbpyx vẫzgtcn còomjtn tựvaxw luyêjhtŕn thêjhtŕ đrgjaưomjtrllec. Kiếiyqjm Quỷeifb, phảrllei mấzkplt bao lâcgfnu têjhtrn nàbpyxy mớfachi tỉbonynh?” Cốlinh Phi hỏfkhti Kiếiyqjm Quỷeifb.

Kiếiyqjm Quỷeifb trầxnuhm mặiljrc mộlgvpt lúfachc: “Khôzlnsng lâcgfnu lắebiem đrgjaâcgfnu, thựvaxwc sựvaxw vớfachi trạjafbng thájjrri nàbpyxy củynkva hắebien chúfachng ta vẫzgtcn cóhixy thểgdsd trao đrgjacigti đrgjaưomjtrllec. Chỉbonyhixy đrgjaiềynkvu sẽxqjghixyi hơreeli nhiềynkvu.”

jhtrn kia Hữreelu Ca đrgjaãenko tiếiyqjp tụcniuc câcgfnu chuyệlthbn: “Phảrllen xạ thưomjtơreelng tôzlns̉n, loạjafbi trang bịpagfbpyxy tôzlnsi vẫzgtcn chưomjta từfkhtng thấzkply qua trong Thếiyqj Giớfachi Song Song. Mọyvimi ngưomjteifbi thâcgfńy qua chưomjta?”

Tấzkplt cảrlle mọyvimi ngưomjteifbi lắebiec đrgjaxnuhu.


“Loạjafbi trang bịpagfbpyxy chắebiec chắebien cũcniung cóhixyjjrrc suấzkplt vàbpyx tỷeifb lệlthb giốlinhng nhưomjt tríaxgz mạjafbng. Vìcgfn vậzkply phảrllei tậzkplp trung rấzkplt nhiềynkvu mớfachi cóhixy thểgdsd phájjrrt huy tájjrrc dụcniung, chứlgvp nếiyqju xájjrrc suấzkplt vàbpyx tỷeifb lệlthb phảrllen xạ khôzlnsng cao thìcgfncniung giốlinhng nhưomjtcgfnn gàbpyx. Hơreeln nữreela, vìcgfn đrgjagdsdcgfnng cao hiệlthbu quảrlle phảrllen lạjafbi, phòomjtng ngựvaxw củynkva bảrllen thâcgfnn chắebiec cũcniung sẽxqjg hạjafb xuốlinhng vôzlnsjctgng thấzkplp, đrgjaiềynkvu nàbpyxy đrgjaneakng nghĩheqxa vớfachi việlthbc tựvaxw đrgjaưomjta mìcgfnnh vàbpyxo tìcgfnnh cảrllenh nguy hiểgdsdm trưomjtfachc. Hơreeln nữreela ởeifb Thếiyqj Giớfachi Song Song hiệlthbn nay vẫzgtcn chưomjta cóhixy thuốlinhc uốlinhng khôzlnsi phụcniuc trong chiếiyqjn đrgjazkplu, có thểgdsdhixyi nếiyqju chỉbonyhixy mộlgvpt mìcgfnnh thìcgfn khôzlnsng hềynkvhixy biệlthbn phájjrrp sốlinhng sóhixyt!” Hữreelu Ca phâcgfnn tíaxgzch.

“Còn nữreela!” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng bắebiet đrgjaxnuhu bổcigt sung, “Loạjafbi trang bịpagfbpyxy rấzkplt nhàbpyxm chájjrrn, muốlinhn đrgjalinhi phóhixy vớfachi đrgjapagfch nhâcgfnn thìcgfn phảrllei đrgjagdsd ngưomjteifbi ta đrgjaếiyqjn đrgjaájjrrnh vôzlns ngưomjteifbi mìcgfnnh. Nếiyqju nhưomjt trong PK, moá nó, ngưomjteifbi khájjrrc khôzlnsng côzlnsng kíaxgzch vàbpyxo ngưomjteifbi thìcgfnhixy phảrllei thành đrgjaôzlns̀ bỏ khôzlnsng? Cho nêjhtrn cájjrri nàbpyxy chỉbonyhixy thểgdsd đrgjaem ra lừfkhta nhữreelng ngưomjteifbi khôzlnsng biếiyqjt. Màbpyxcniung chỉbonyhixy thểgdsd lừfkhta đrgjaưomjtrllec mộlgvpt lầxnuhn chứlgvp khôzlnsng thểgdsdjctgng lầxnuhn hai. Nhưomjtng mà ơreel̉ trong Thếiyqj Giớfachi Song Song cóhixy Thuậzkplt Giájjrrm Đzlnspagfnh mà, cóhixy thểgdsd giájjrrm đrgjainh đrgjaưomjtrllec trang bịpagf củynkva đrgjalinhi phưomjtơreelng, câcgfṇu xem loạjafbi trang bịpagfbpyxy còomjtn cóhixyjjrrc dụcniung gi?”

“Nóhixyi đrgjai nóhixyi lạjafbi, Thiêjhtrn Lýjafb, anh khôzlnsng dùjctgng Thuậzkplt Giájjrrm Đzlnspagfnh đrgjai?” Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh đrgjalgvpt nhiêjhtrn nhớfach tớfachi.

“Khụ… tôzlnsi chưomjta bao giơreel̀ dùng.” Cốlinh Phi trảrlle lờeifbi. Thuậzkplt Giájjrrm Đzlnspagfnh củynkva hắebien luyêjhtṛn thì có luyêjhtṛn, nhưomjtng thựvaxwc sựvaxw bỏ nó môzlnṣt góc.

Mấzkply ngưomjteifbi cao thủynkv nhìcgfnn nhau rồneaki đrgjaneakng loạjafbt kêjhtru lêjhtrn: “Thậzkplt nguy cmn hiểgdsdm!!!”

“Thói quen xâcgfńu nhưomjt thêjhtŕ, phải sưomjt̉a!!” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng lạjafbi nóhixyi thành khâcgfn̉n khuyêjhtrn can nưomjt̃a rôzlns̀i.

“Đzlnsúfachng đrgjaóhixy, nếiyqju nhưomjt đrgjalinhi thủynkv biếiyqjt anh khôzlnsng cóhixy thóhixyi quen dùjctgng Thuậzkplt Giájjrrm Đzlnspagfnh, chỉbony sợrlle họyvim đrgjaãenko sớfachm tậzkplu cho mìcgfnnh mộlgvpt bộlgvp phảrllen xạ thưomjtơreelng tôzlns̉n đrgjagdsd chơreeli chêjhtŕt anh rôzlns̀i!” Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh ồneakn àbpyxo.

“Ủxaoca, nếiyqju nhưomjt ngưomjteifbi hôzlnsm nay dùng phảrllen xạ thưomjtơreelng tôzlns̉n làm anh chêjhtŕt, đrgjaãenko biếiyqjt thủynkv đrgjaoạjafbn nàbpyxy sao lạjafbi khôzlnsng lấzkply ra sớfachm đrgjaôzlnśi phó anh màbpyx lạjafbi giấzkplu đrgjaếiyqjn cuôzlnśi cùng?” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng nghi ngờeifb.

“Thiêjhtrn Lýjafb vớfachi ngưomjteifbi đrgjaóhixy khôzlnsng phải cóhixy quen biếiyqjt sao? Chắebiec cũcniung kiểgdsdu bájjrrn nhâcgfnn tìcgfnnh đrgjai!” Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh mặiljrt màbpyxy rạjafbng rỡvjui, “Làbpyx ngưomjteifbi đrgjakgznp nàbpyxo ájjrr? Tôzlnsi đrgjaãenko đrgjaưomjtrllec gặiljrp chưomjta vâcgfṇy?”

Cốlinh Phi quay măgizẉt đrgjai khôzlnsng nóhixyi chuyệlthbn. Bêjhtrn kia Hữreelu Ca lạjafbi tiếiyqjp tụcniuc: “Nếiyqju làbpyx kiểgdsdu ban ơreeln lấzkply lòomjtng thìcgfn khi đrgjaóhixy đrgjaxnuhu hàbpyxng làbpyx đrgjaưomjtrllec rồneaki, còomjtn gọyvimi Thiêjhtrn Lýjafb qua đrgjaóhixybpyxm gìcgfn?”

“Àasex, chắebiec làbpyx muốlinhn lấzkply tôzlnsi làbpyxm chuộlgvpt bạjafbch đrgjagdsdzlnszkply thưomjṭc nghiệlthbm đrgjai? Dùjctg sao thìcgfnzlns âcgfńy cũcniung muốlinhn dùjctgng cájjrrch nàbpyxy đrgjagdsd đrgjalinhi phóhixy ngưomjteifbi khájjrrc.” Cốlinh Phi giảrllei thíaxgzch.

“Hưomjt̀!” Ngưomjteifbi im lặiljrng hồneaki lâcgfnu – Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx vốlinhn đrgjaang ngủynkvbpyx ngủynkv gậzkplt lạjafbi đrgjalgvpt nhiêjhtrn hưomjt̀ lạnh mộlgvpt tiếiyqjng, cái đrgjaâcgfǹu gục xuôzlnśng khôzlnsng có ngâcgfn̉ng lêjhtrn, chỉ lạnh lùng quăgizwng qua môzlnṣt câcgfnu: “Trừfkhtjhtrn ngu ngốlinhc nàbpyxy ra thìcgfnomjtn tìcgfnm đrgjaâcgfnu ra ngưomjteifbi trưomjtfachc khi PK màbpyx khôzlnsng dùjctgng giájjrrm đrgjapagfnh ưomjt?”

“Ừshyv, đrgjaúfachng đrgjaóhixy!” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng lậzkplp tứlgvpc phụcniu họyvima, “Khôzlnsng phảrllei tôzlnsi vừfkhta nóhixyi rồneaki sao? Phưomjtơreelng phájjrrp nàbpyxy quájjrr bịpagf đrgjalgvpng, cho nêjhtrn chỉbonyhixy thểgdsdjctgng đrgjagdsd âcgfnm thầxnuhm đrgjaájjrrnh léeifbn mộlgvpt lầxnuhn. Ởcigt Thếiyqj Giớfachi Song Song đrgjaãenkohixy Thuậzkplt Giájjrrm Đzlnspagfnh nêjhtrn loạjafbi trang bịpagfbpyxy khôzlnsng hềynkvhixy giájjrr trịpagf trong PK. Cho nêjhtrn nóhixy khôzlnsng đrgjaưomjtơreeḷc đrgjaem ra dùng trong PK.”


“Cũcniung khôzlnsng hẳynkvn!” Nếiyqju lặiljrng lẽxqjg sắebiep xếiyqjp mộlgvpt hai ngưomjteifbi ẩpzeyn trong đrgjaájjrrm đrgjaôzlnsng. Cho dùjctg Thiêjhtrn Lýjafbhixy thóhixyi quen sửpsqx dụcniung Thuậzkplt Giájjrrm Đzlnspagfnh thìcgfn mộlgvpt đrgjalinhng ngưomjteifbi nhưomjt vậzkply cũcniung khôzlnsng có khả năgizwng giám đrgjaịnh tưomjt̀ng ngưomjtơreel̀i mà! Đzlnsếiyqjn lúfachc đrgjaóhixy hắebien néeifbm ra mộlgvpt phájjrrp thuậzkplt phạm vi ra, âcgfǹm âcgfǹm, Thiêjhtrn Lýjafb liêjhtr̀n ngủm.” Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh lêjhtrn tiếiyqjng.

“Cájjrri nàbpyxy chắebiec khôzlnsng đrgjaưomjtrllec đrgjaâcgfnu? Phảrllen xạ thưomjtơreelng tôzlns̉n thưomjtơreel̀ng ájjrrp dụcniung cho nhữreelng côzlnsng kíaxgzch gầxnuhn ngưomjteifbi thôzlnsi!” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng nóhixyi.

“Cájjrri nàbpyxy phảrllei xem thiếiyqjt lậzkplp củynkva tròomjt chơreeli nưomjt̃a!” Hữreelu Ca tiếiyqjp lờeifbi.

“Ừshyv, trưomjtfachc đrgjaâcgfny tôzlnsi chơreeli XXX thìcgfnhixycniung phảrllen lạjafbi cájjrrc côzlnsng kíaxgzch tầxnuhm xa.” Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh nêjhtru ra mộlgvpt tròomjt chơreeli làbpyxm víaxgz dụcniu.

“Ởcigt Thếiyqj Giớfachi Song Song thìcgfn sao? Ruốlinht cuộlgvpc làbpyxhixy hay khôzlnsng?”

“Khôzlnsng cóhixy!” Hữreelu Ca tuyêjhtrn bốlinh.

Hai ngưomjteifbi hồneak nghi: “Khôzlnsng phảrllei anh còomjtn chưomjta thấzkply trang bịpagf phảrllen xạ sao?”

Hữreelu Ca dởeifb khóhixyc dởeifbomjteifbi: “Chưomjta thấzkply trang bịpagf nhưomjtng thiêjhtŕt đrgjaịnh vềynkv quan hệlthb phảrllen xạ thìcgfnzlnsi vẫzgtcn biếiyqjt đrgjaưomjtơreeḷc, thựvaxwc sựvaxwhixy khôzlnsng cóhixyjjrrc dụcniung vớfachi côzlnsng kíaxgzch tầxnuhm xa.”

“Ra làbpyx vậzkply, thảrlleo nàbpyxo Thiêjhtrn Lýjafbhixy thểgdsd sốlinhng đrgjaếiyqjn ngàbpyxy nay.” Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh nóhixyi.

“Châcgfṇc châcgfṇc, Thiêjhtrn Lýjafb sau nàbpyxy phảrllei chúfach ýjafbbpyxo, nếiyqju mâcgfńy têjhtrn có thù vơreeĺi câcgfṇu biêjhtŕt câcgfṇu có khuyêjhtŕt đrgjajhtr̉m chăgizw̉ng bao giơreel̀ dùng Thuâcgfṇt Giám Đzlnsịnh, nhâcgfńt đrgjaịnh sẽ dùng nó tính kêjhtŕ câcgfṇu.” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng nóhixyi.

“Ơgcfq, lẽxqjgbpyxo ngưomjtơreel̀i đrgjaẹp trong trậzkpln chiếiyqjn vừfkhta rồneaki dùjctgng cájjrrch nàbpyxy đrgjagdsd chuyêjhtrn môzlnsn nhắebiec nhởeifb Thiêjhtrn Lýjafbjhtr̀ vụ âcgfńy sao?” Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh sợrlleenkoi than.

“Cóhixycgfnnh cóhixy nghĩheqxa nhưomjt thêjhtŕ? Cóhixy cầxnuhn májjrru chóhixy nhưomjt vậzkply khôzlnsng?” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng cũcniung hùjctga theo làbpyxm mọyvimi ngưomjteifbi cùjctgng nhìcgfnn vềynkv phíaxgza Cốlinh Phi.

“Ngu ngốlinhc, nếiyqju muốlinhn nhắebiec nhởeifb thìcgfnhixyi mộlgvpt tiếiyqjng làbpyx đrgjaưomjtrllec, làbpyxm chuyệlthbn phiềynkvn phứlgvpc nhưomjt vậzkply làbpyxm gìcgfn?” Đzlnslgvpt nhiêjhtrn Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx lạjafbi lêjhtrn tiếiyqjng.


“Đzlnsúfachng đrgjaóhixy, đrgjaúfachng đrgjaóhixy!” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng vàbpyx Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh gậzkplt đrgjaxnuhu lia lịpagfa.

“Trừfkht phi…” Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx lại còn khôzlnsng nói hêjhtŕt câcgfnu.

“Trừfkht phi cájjrri gìcgfn?” Hai ngưomjteifbi kia vộlgvpi vàbpyxng hỏfkhti.

“Trừfkht phi côzlnszkply sợrlle Thiêjhtrn Lýjafb khôzlnsng tin đrgjaiềynkvu côzlns âcgfńy nóhixyi.” Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx trảrlle lờeifbi.

“Sau đrgjaó liêjhtr̀n chơreeli môzlnṣt vơreel̉ diêjhtr̃n? Woa, còn máu chó hơreeln hôzlns̀i nãy, khôzlnsng đrgjaêjhtŕn nôzlns̃i đrgjaâcgfńy chưomjt́!” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng vàbpyx Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh liêjhtrn tiếiyqjp hấzkplt đrgjaxnuhu.

Cốlinh Phi cũcniung hoảrlleng hốlinht, hai thanh niêjhtrn mộlgvpt giàbpyx mộlgvpt trẻbxmdbpyxy sao lạjafbi ăgizwn ýjafb thếiyqj. Thêjhtrm vàbpyxo Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx nửpsqxa say nửpsqxa tỉbonynh, lâcgfnu lâcgfnu nhưomjtjhtrn đrgjaneakng phájjrrt biểgdsdu mộlgvpt câcgfnu, phâcgfnn tíaxgzch châcgfnn tưomjtfachng sựvaxw việlthbc nghe vôzlnsjctgng hợrllep lýjafbhhrwbpyxng…

Thiêjhtrn lừfkhta đrgjarlleo nàbpyxy thựvaxwc sựvaxw muốlinhn nhắebiec nhởeifbcgfnnh chuyệlthbn nàbpyxy sao? Ngẫzgtcm lạjafbi trưomjtfachc khi chia tay, hìcgfnnh nhưomjtzlnszkply thậzkplt sựvaxwhixy nhắebiec mìcgfnnh sau nàbpyxy nhớfachjctgng Thuậzkplt Giájjrrm Đzlnspagfnh. Tuy rằxqjgng giọyvimng đrgjaiệlthbu cóhixy chúfacht mỉbonya mai. Nhưomjtng màbpyx, chiếiyqju theo suy nghĩheqx củynkva Hàbpyxn Gia Tửpsqx thìcgfn giọyvimng đrgjaiệlthbu đrgjaóhixy rấzkplt phùjctg hợrllep vớfachi hoàbpyxn cảrllenh.

Nhưomjtng màbpyx hai têjhtrn Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh vàbpyx Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng lạjafbi làbpyxm ầxnuhm ĩheqx. Đzlnsúfachng làbpyxjjrru chóhixy quá rôzlns̀i, côzlns âcgfńy thưomjṭc quá rảnh.

Cốlinh Phi làbpyx ngưomjteifbi thuộlgvpc vềynkv phong cájjrrch thẳynkvng thắebien, lòomjtng cóhixy nghi vấzkpln làbpyx hắebien hỏfkhti thẳynkvng. Vìcgfn vậzkply hắebien lậzkplp tứlgvpc mởeifb danh sájjrrch bạjafbn bèxqjg ra đrgjaêjhtr hỏfkhti thăgizwm thìcgfn phájjrrt hiệlthbn Tịpagfch Tiểgdsdu Thiêjhtrn đrgjaãenko logout.

fachc nàbpyxy kim đrgjaneakng hồneakcniung đrgjaãenkoomjtrllet quájjrr chíaxgzn giờeifb, trậzkpln chung kếiyqjt củynkva côzlnsng hộlgvpi chiếiyqjn cũcniung đrgjaãenko bắebiet đrgjaxnuhu, đrgjaiềynkvu nàbpyxy cũcniung đrgjaneakng nghĩheqxa vớfachi cuộlgvpc thi đrgjaâcgfńu dong binh đrgjaãenko kếiyqjt thúfachc tuyêjhtṛt đrgjaôzlnśi.

Bấzkplt chợrllet, đrgjaájjrrm họyvimc sinh củynkva Chung Cựvaxwc Tam Ban rầxnuhm rầxnuhm gửpsqxi tin nhắebien đrgjaếiyqjn.

“Thầxnuhy ơreeli, thàbpyxnh ởeifb đrgjabpyxn nàbpyxo thêjhtŕ?”

“Côzlnsng Tửpsqx tinh anh đrgjabpyxn đrgjaóhixy, cóhixy vậzkply cũcniung khôzlnsng biếiyqjt hảrlle?”

“Aaa!!! Đzlnslgvpng đrgjaxnuhu kìcgfna, thậzkplt làbpyx lợrllei hạjafbi!” Bọyvimn họyvimc sinh kinh hôzlns.

“Thầxnuhy ơreeli, kếiyqjt nạjafbp bọn em vôzlns dong binh đrgjaoàn của thâcgfǹy đrgjai!” Cóhixy ngưomjteifbi xin.

“Đzlnsi đrgjai đrgjai. Vôzlnsjjrri dong binh đrgjabpyxn lộlgvpn xộlgvpn nàbpyxy làbpyxm gìcgfn!” Cốlinh Phi trájjrrch cứlgvp.

Rồneaki hắebien quay đrgjaxnuhu lạjafbi nhìcgfnn cájjrrc đrgjabpyxn hữreelu củynkva mìcgfnnh. Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx, tíaxgznh cájjrrch ájjrrc liệlthbt, đrgjajhtrn cuồneakng tưomjṭ luyêjhtŕn, say rưomjtrlleu; Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng vàbpyx Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh mộlgvpt têjhtrn thìcgfn giàbpyxbpyx khôzlnsng nêjhtrn nếiyqjt, mộlgvpt têjhtrn thìcgfn trẻ ngưomjtơreel̀i non dạ, cảrlle hai đrgjaynkvu hám gájjrri; Hữreelu Ca thìcgfnreeli cẩpzeyn thậzkpln mộlgvpt chúfacht, nhưomjtng hắebien luôzlnsn luôzlnsn lo cájjrri nàbpyxy cájjrri kia, khôzlnsng biêjhtŕt là Hưomjt̃u Ca hay là Ưbpyxu Ca; Cuốlinhi cùjctgng làbpyx Kiếiyqjm Quỷeifb, nhâcgfnn phẩpzeym cũcniung khájjrr đrgjaájjrrng tin. Chỉbony tộlgvpi têjhtrn nàbpyxy quájjrr đrgjaam mêjhtr game, chắebiec chắebien khôzlnsng phảrllei làbpyxomjtơreelng tốlinht cho họyvimc sinh.

Quảrlle nhiêjhtrn làbpyx mộlgvpt đrgjaoàn căgizẉn bã mà! Côzlnś Phi cảrllem khájjrri. Dùjctg sao thìcgfn hắebien cũcniung khôzlnsng dájjrrm phâcgfnn tíaxgzch mìcgfnnh, mộlgvpt têjhtrn cuồneakng PK. Tíaxgznh ra thìcgfncgfnnh hìcgfnnh củynkva Cốlinh Phi còomjtn nghiêjhtrm trọyvimng hơreeln năgizwm ngưomjteifbi kia! Cứlgvp nhìcgfnn mấzkply ngưomjteifbi cóhixy đrgjaiểgdsdm PK ởeifb thành Vâcgfnn Đzlnsoan lo lắebieng hồneaki hộlgvpp làbpyx hiểgdsdu rồneaki.

Cuốlinhi cùjctgng sájjrru ngưomjteifbi cùjctgng ngồneaki chờeifb trong quájjrrn rưomjtrlleu. Bọyvimn họyvim đrgjaang chờeifb cho côzlnsng hộlgvpi chiếiyqjn kếiyqjt thúfachc. Hệlthb thốlinhng đrgjaãenkohixyi sẽxqjg đrgjaneakng loạjafbt phájjrrt thưomjteifbng màbpyx. Khôzlnsng biếiyqjt đrgjaưomjtrllec cájjrri gìcgfn đrgjaâcgfny? Mấzkply ngưomjteifbi vừfkhta kíaxgzch đrgjalgvpng vừfkhta suy đrgjajjrrn trong lòomjtng.

Chốlinhc lájjrrt sau, Hàbpyxn Gia Côzlnsng Tửpsqx đrgjaãenko tỉbonynh rưomjtrlleu. Nhưomjtng Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh lạjafbi say ngãenko, têjhtrn nhóhixyc xâcgfńu xa nàbpyxy hoàbpyxn toàbpyxn khôzlnsng cóhixy tửpsqxu lưomjtrlleng gì. Nhưomjtng màbpyxjctg say nhưomjtng hắebien tưomjtơreelng đrgjalinhi ngoan, chỉbony nằxqjgm ra cájjrri ghếiyqjjhtrn cạjafbnh rồneaki ngủynkv khòomjt khòomjt.

“Ngựvaxw Thiêjhtrn, câcgfṇu quájjrrreel suấzkplt, đrgjaâcgfny làbpyx thờeifbi đrgjaiểgdsdm mấzkplu chốlinht, sao câcgfṇu có thêjhtr̉ ngủ…” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng cưomjteifbi trộlgvpm.

Thờeifbi gian cứlgvp thếiyqj trôzlnsi qua. Cuốlinhi cùjctgng, âcgfnm thanh củynkva hệlthb thốlinhng lạjafbi vang lêjhtrn, kếiyqjt quảrlle cuốlinhi cùjctgng củynkva côzlnsng hộlgvpi chiếiyqjn đrgjaưomjtrllec côzlnsng bốlinh: Hạjafbng nhấzkplt, khôzlnsng chúfacht nghi ngờeifbcgfnbpyx Tung Hoàbpyxnh Tứlgvp Hảrllei, hạjafbng hai làbpyxzlnsng hộlgvpiThiếiyqjt Giájjrrp, têjhtrn thứlgvp ba làbpyx Hoa Đzlnsăgizwng Sơreel Thưomjtrlleng (mớfachi vừfkhta lêjhtrn đrgjaèxqjgn), đrgjaâcgfny làbpyxjjrri têjhtrn màbpyx Cốlinh Phi chưomjta hềynkv nghe đrgjaếiyqjn.

“Sắebiep cóhixy thưomjteifbng!!” Chiếiyqjn Vôzlns Thưomjtơreelng kíaxgzch đrgjalgvpng túfachm lấzkply Cốlinh Phi, ngưomjtơreel̀i thưomjtơreel̀ng hơreeḷp ý vơreeĺi hăgizẃn là Ngựvaxw Thiêjhtrn Thầxnuhn Minh, vâcgfñn còn đrgjaang ngủ kia kìa!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.