Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5-Chương 270 : Có máu chó như thế không?

    trước sau   
Hệiulw thốjwtwng sẽprgn chờiutydrslng hộtnjui chiếgudwn kếgudwt thúpsrac rồhsooi mớpxvqi tiếgudwn hàjunjnh phámtyht thưrncarncang mộtnjut lưrncarfvqt, chíqxxqnh vìakrz thếgudw sẽprgnkqri mộtnjut khoảzsjfng thờiutyi gian rảzsjfnh rỗsjgei đsstnvidv giảzsjfi támtyhn dong binh đsstnjunjn trưrncaơofqýc kêivjṕt thúc cuôdrsḷc thi đsstnâxsgẃu đsstnâxsgẃy.

junjm cảzsjf nữexaba ngàjunjy hókqria ra hai têivjpn khốjwtwn kiếgudwp nàjunjy lo lắexabng chuyệiulwn nàjunjy! Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg hiêivjp̉u ra cảzsjfm thấtnjuy dởrnca khókqric dởrncarncaiutyi, nhấtnjut thờiutyi hắexabn cũatpqng khôdrslng phámtyht hỏkqria ra ngoàjunji, nhìakrzn Cốjwtw Phi, cũng băgudẃt đsstnâxsgẁu nókqrii nhữexabng lờiutyi triếgudwt lýprgn.

“Cậaycnu biếgudwt khôdrslng?” Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg nói râxsgẃt dịu dàng, “Bởrncai vìakrz cậaycnu khôdrslng giữexabakrzn đsstnưrncarfvqc khíqxxq tiếgudwt tuổjwtwi giàjunjivjpn chúpsrang ta đsstnãnkre mấtnjut đsstni cơofqy hộtnjui đsstnsahlt đsstnưrncarfvqc perfect, bởrncai vìakrz khôdrslng cókqri perfect, nêivjpn chúpsrang ta lạsahli mấtnjut đsstni cơofqy hộtnjui đsstnưrncarfvqc hệiulw thốjwtwng phát thanh tuyêivjpn dưrncaơofqyng perfect đsstnăgudẉc biêivjp̣t đsstnvidv sỉtnju nhụhsooc đsstnjwtwi thủyffe. Cámtyhi côdrslng hôdrsḷi đsstnưrncáng nhâxsgẃt thàjunjnh Vâxsgwn Đbkneoan chó má gì, ôdrslng đsstnâxsgwy mớpxvqi mớpxvqi làjunjdrslng hộtnjui đsstnưrncáng đsstnâxsgẁu thành Vâxsgwn Đbkneoan, à khôdrslng, làjunjdrslng hộtnjui sôdrsĺ môdrsḷt của Thếgudw Giớpxvqi Song Song! Oa ha ha ha…” Càjunjng nókqrii, âxsgwm thanh củyffea Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqgjunjng to, cuốjwtwi cùhvtyng hắexabn trựkajvc tiếgudwp cưrncaơofqỳi đsstnivjpn cuôdrsl̀ng.

Cốjwtw Phi tỉtnjunh ngộtnju: “Uốjwtwng nhiềmqusu rồhsooi hảzsjf?”

Hữexabu Ca gậaycnt đsstnwudnu xác nhâxsgẉn: “Khi nãnkrey trong trậaycnn đsstnãnkre uốjwtwng khôdrslng íqxxqt…” Vừgjvra nókqrii hắexabn vừgjvra nhớpxvq lạsahli đsstnjwtwng vỏkqri chai ởrnca trêivjpn đsstntnjunh núpsrai cao trong chiếgudwn trưrncaiutyng. Đbknejwtwng vỏkqri chai nàjunjy đsstnưrncarfvqc ámtyhnh mắexabt trờiutyi chiếgudwu vàjunjo thậaycnt sựkajv chókqrii mắexabt.

“Uốjwtwng nhiềmqusu rồhsooi? sao tôdrsli lạsahli khôdrslng nhìakrzn ra?” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng cònkren khó hiêivjp̉u kìa!


“Mókqria, uốjwtwng nhiềmqusu đsstnếgudwn nỗsjgei côdrslng hộtnjui vớpxvqi dong binh đsstnjunjn cũatpqng khôdrslng phâxsgwn rõltax còn bảo khôdrslng uôdrsĺng nhiêivjp̀u ưrnca? Chúpsrang ta làjunjdrslng hộtnjui hảzsjf?” Cốjwtw Phi cũatpqng bắexabt đsstnwudnu mắexabng, cókqri đsstnôdrsli khi ngu ngốjwtwc cũatpqng làjunjm cho ngưrncaiutyi ta căgudwm tứozldc.

“Ồgudw…” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng phảzsjfn ứozldng kịp, đsstnúpsrang thậaycnt khi nãnkrey Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqgofqýi vưrncàa kêivjpu to hăgudẃn là côdrslng hôdrsḷi sôdrsĺ môdrsḷt của Thêivjṕ giơofqýi Song Song.

“Haiz…” Kiếgudwm Quỷaher thởrncajunji, khôdrslng hềmquskqrii chuyệiulwn, khôdrslng hổjwtwjunj bạsahln bèptitxsgwu năgudwm, hắexabn đsstnãnkre sớpxvqm nhậaycnn ra Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg quámtyh chéwudnn.

“Thiêivjpn Lýprgn, chuyệiulwn khi nãnkrey rôdrsĺt cuôdrsḷc là làm sao?” Cuốjwtwi cùhvtyng Hữexabu Ca cũatpqng hỏkqrii vâxsgẃn đsstnêivjp̀ này, mọi ngưrncaơofqỳi cũng đsstnang khó hiêivjp̉u đsstnâxsgwy!

“Là phản xạ thưrncaơofqyng tôdrsl̉n.” Cốjwtw Phi trảzsjf lờiutyi.

“Ồgudw…” Cámtyhc cao thủyffe ngâxsgwm nga, dĩpsra nhiêivjpn chỉtnju cầwudnn nghe đsstnưrncarfvqc từgjvrjunjy làjunj bọdzrtn họdzrt đsstnãnkre hiểvidvu thấtnjuu mọdzrti chuyệiulwn.

“Bi ai mà! Thựkajvc sựkajvjunj bi ai!” Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg lạsahli bắexabt đsstnwudnu dạsahly dỗsjge: “Cámtyhc vịerij đsstnang ngồhsooi khôdrslng phảzsjfi đsstnmqusu làjunj cao thủyffe đsstnưrncáng đsstnâxsgẁu sao? Phản xạ thưrncaơofqyng tôdrsl̉n! Đbkneâxsgwy chíqxxqnh làjunj thứozld đsstnvidv khắexabc chếgudw chưrncác nghiệiulwp cókqrimtyht thưrncaơofqyng cao nhưrncang mámtyhu thấtnjup mà cũng khôdrslng nghĩ tơofqýi, lòng các ngưrncaơofqỳi khôdrslng thấtnjuy hổjwtw thẹerijn hảzsjf, sao lạsahli đsstnvidv ngưrncaiutyi khámtyhc lợrfvqi dụhsoong chơofqyi cho mộtnjut vốjwtw nhưrnca vậaycny!” Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqgltaxjunjn.

“Anh cũatpqng khôdrslng phải là khôdrslng nghĩ tơofqýi sao?” Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh khôdrslng nhịerijn đsstnưrncarfvqc hỏkqrii.

“Tôdrsli?” Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg liếgudwc mắexabt, “Ngưrncaiutyi thuầwudnn khiếgudwt cao thưrncarfvqng nhưrncadrsli sẽprgnkqri nhữexabng suy nghĩpsraptitn hạsahl nhưrnca thếgudw?” Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg hỏkqrii ngưrncarfvqc môdrsḷt câxsgwu cưrncạc kì hung hăgudwng, tâxsgẃt cả mọi ngưrncaơofqỳi chịu khôdrslng nôdrsl̉i.

“Phụhsooc luôdrsln, say màjunj vẫrtlon cònkren tựkajv luyêivjṕn thêivjṕ đsstnưrncarfvqc. Kiếgudwm Quỷaher, phảzsjfi mấtnjut bao lâxsgwu têivjpn nàjunjy mớpxvqi tỉtnjunh?” Cốjwtw Phi hỏkqrii Kiếgudwm Quỷaher.

Kiếgudwm Quỷaher trầwudnm mặsstnc mộtnjut lúpsrac: “Khôdrslng lâxsgwu lắexabm đsstnâxsgwu, thựkajvc sựkajv vớpxvqi trạsahlng thámtyhi nàjunjy củyffea hắexabn chúpsrang ta vẫrtlon cókqri thểvidv trao đsstnjwtwi đsstnưrncarfvqc. Chỉtnjukqri đsstniềmqusu sẽprgnkqrii hơofqyi nhiềmqusu.”

ivjpn kia Hữexabu Ca đsstnãnkre tiếgudwp tụhsooc câxsgwu chuyệiulwn: “Phảzsjfn xạ thưrncaơofqyng tôdrsl̉n, loạsahli trang bịerijjunjy tôdrsli vẫrtlon chưrncaa từgjvrng thấtnjuy qua trong Thếgudw Giớpxvqi Song Song. Mọdzrti ngưrncaiutyi thâxsgẃy qua chưrncaa?”

Tấtnjut cảzsjf mọdzrti ngưrncaiutyi lắexabc đsstnwudnu.


“Loạsahli trang bịerijjunjy chắexabc chắexabn cũatpqng cókqrimtyhc suấtnjut vàjunj tỷaher lệiulw giốjwtwng nhưrnca tríqxxq mạsahlng. Vìakrz vậaycny phảzsjfi tậaycnp trung rấtnjut nhiềmqusu mớpxvqi cókqri thểvidv phámtyht huy támtyhc dụhsoong, chứozld nếgudwu xámtyhc suấtnjut vàjunj tỷaher lệiulw phảzsjfn xạ khôdrslng cao thìakrzatpqng giốjwtwng nhưrncaxsgwn gàjunj. Hơofqyn nữexaba, vìakrz đsstnvidvxsgwng cao hiệiulwu quảzsjf phảzsjfn lạsahli, phònkreng ngựkajv củyffea bảzsjfn thâxsgwn chắexabc cũatpqng sẽprgn hạsahl xuốjwtwng vôdrslhvtyng thấtnjup, đsstniềmqusu nàjunjy đsstnhsoong nghĩpsraa vớpxvqi việiulwc tựkajv đsstnưrncaa mìakrznh vàjunjo tìakrznh cảzsjfnh nguy hiểvidvm trưrncapxvqc. Hơofqyn nữexaba ởrnca Thếgudw Giớpxvqi Song Song hiệiulwn nay vẫrtlon chưrncaa cókqri thuốjwtwc uốjwtwng khôdrsli phụhsooc trong chiếgudwn đsstntnjuu, có thểvidvkqrii nếgudwu chỉtnjukqri mộtnjut mìakrznh thìakrz khôdrslng hềmquskqri biệiulwn phámtyhp sốjwtwng sókqrit!” Hữexabu Ca phâxsgwn tíqxxqch.

“Còn nữexaba!” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng bắexabt đsstnwudnu bổjwtw sung, “Loạsahli trang bịerijjunjy rấtnjut nhàjunjm chámtyhn, muốjwtwn đsstnjwtwi phókqri vớpxvqi đsstnerijch nhâxsgwn thìakrz phảzsjfi đsstnvidv ngưrncaiutyi ta đsstnếgudwn đsstnámtyhnh vôdrsl ngưrncaiutyi mìakrznh. Nếgudwu nhưrnca trong PK, moá nó, ngưrncaiutyi khámtyhc khôdrslng côdrslng kíqxxqch vàjunjo ngưrncaiutyi thìakrzkqri phảzsjfi thành đsstnôdrsl̀ bỏ khôdrslng? Cho nêivjpn cámtyhi nàjunjy chỉtnjukqri thểvidv đsstnem ra lừgjvra nhữexabng ngưrncaiutyi khôdrslng biếgudwt. Màjunjatpqng chỉtnjukqri thểvidv lừgjvra đsstnưrncarfvqc mộtnjut lầwudnn chứozld khôdrslng thểvidvhvtyng lầwudnn hai. Nhưrncang mà ơofqỷ trong Thếgudw Giớpxvqi Song Song cókqri Thuậaycnt Giámtyhm Đbkneerijnh mà, cókqri thểvidv giámtyhm đsstninh đsstnưrncarfvqc trang bịerij củyffea đsstnjwtwi phưrncaơofqyng, câxsgẉu xem loạsahli trang bịerijjunjy cònkren cókqrimtyhc dụhsoong gi?”

“Nókqrii đsstni nókqrii lạsahli, Thiêivjpn Lýprgn, anh khôdrslng dùhvtyng Thuậaycnt Giámtyhm Đbkneerijnh đsstni?” Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh đsstntnjut nhiêivjpn nhớpxvq tớpxvqi.

“Khụ… tôdrsli chưrncaa bao giơofqỳ dùng.” Cốjwtw Phi trảzsjf lờiutyi. Thuậaycnt Giámtyhm Đbkneerijnh củyffea hắexabn luyêivjp̣n thì có luyêivjp̣n, nhưrncang thựkajvc sựkajv bỏ nó môdrsḷt góc.

Mấtnjuy ngưrncaiutyi cao thủyffe nhìakrzn nhau rồhsooi đsstnhsoong loạsahlt kêivjpu lêivjpn: “Thậaycnt nguy cmn hiểvidvm!!!”

“Thói quen xâxsgẃu nhưrnca thêivjṕ, phải sưrncảa!!” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng lạsahli nókqrii thành khâxsgw̉n khuyêivjpn can nưrncãa rôdrsl̀i.

“Đbkneúpsrang đsstnókqri, nếgudwu nhưrnca đsstnjwtwi thủyffe biếgudwt anh khôdrslng cókqri thókqrii quen dùhvtyng Thuậaycnt Giámtyhm Đbkneerijnh, chỉtnju sợrfvq họdzrt đsstnãnkre sớpxvqm tậaycnu cho mìakrznh mộtnjut bộtnju phảzsjfn xạ thưrncaơofqyng tôdrsl̉n đsstnvidv chơofqyi chêivjṕt anh rôdrsl̀i!” Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh ồhsoon àjunjo.

“Ủvwbua, nếgudwu nhưrnca ngưrncaiutyi hôdrslm nay dùng phảzsjfn xạ thưrncaơofqyng tôdrsl̉n làm anh chêivjṕt, đsstnãnkre biếgudwt thủyffe đsstnoạsahln nàjunjy sao lạsahli khôdrslng lấtnjuy ra sớpxvqm đsstnôdrsĺi phó anh màjunj lạsahli giấtnjuu đsstnếgudwn cuôdrsĺi cùng?” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng nghi ngờiuty.

“Thiêivjpn Lýprgn vớpxvqi ngưrncaiutyi đsstnókqri khôdrslng phải cókqri quen biếgudwt sao? Chắexabc cũatpqng kiểvidvu bámtyhn nhâxsgwn tìakrznh đsstni!” Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh mặsstnt màjunjy rạsahlng rỡkqri, “Làjunj ngưrncaiutyi đsstnerijp nàjunjo ámtyh? Tôdrsli đsstnãnkre đsstnưrncarfvqc gặsstnp chưrncaa vâxsgẉy?”

Cốjwtw Phi quay măgudẉt đsstni khôdrslng nókqrii chuyệiulwn. Bêivjpn kia Hữexabu Ca lạsahli tiếgudwp tụhsooc: “Nếgudwu làjunj kiểvidvu ban ơofqyn lấtnjuy lònkreng thìakrz khi đsstnókqri đsstnwudnu hàjunjng làjunj đsstnưrncarfvqc rồhsooi, cònkren gọdzrti Thiêivjpn Lýprgn qua đsstnókqrijunjm gìakrz?”

“Àexab, chắexabc làjunj muốjwtwn lấtnjuy tôdrsli làjunjm chuộtnjut bạsahlch đsstnvidvdrsltnjuy thưrncạc nghiệiulwm đsstni? Dùhvty sao thìakrzdrsl âxsgẃy cũatpqng muốjwtwn dùhvtyng cámtyhch nàjunjy đsstnvidv đsstnjwtwi phókqri ngưrncaiutyi khámtyhc.” Cốjwtw Phi giảzsjfi thíqxxqch.

“Hưrncà!” Ngưrncaiutyi im lặsstnng hồhsooi lâxsgwu – Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg vốjwtwn đsstnang ngủyffejunj ngủyffe gậaycnt lạsahli đsstntnjut nhiêivjpn hưrncà lạnh mộtnjut tiếgudwng, cái đsstnâxsgẁu gục xuôdrsĺng khôdrslng có ngâxsgw̉ng lêivjpn, chỉ lạnh lùng quăgudwng qua môdrsḷt câxsgwu: “Trừgjvrivjpn ngu ngốjwtwc nàjunjy ra thìakrznkren tìakrzm đsstnâxsgwu ra ngưrncaiutyi trưrncapxvqc khi PK màjunj khôdrslng dùhvtyng giámtyhm đsstnerijnh ưrnca?”

“Ừtnju, đsstnúpsrang đsstnókqri!” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng lậaycnp tứozldc phụhsoo họdzrta, “Khôdrslng phảzsjfi tôdrsli vừgjvra nókqrii rồhsooi sao? Phưrncaơofqyng phámtyhp nàjunjy quámtyh bịerij đsstntnjung, cho nêivjpn chỉtnjukqri thểvidvhvtyng đsstnvidv âxsgwm thầwudnm đsstnámtyhnh léwudnn mộtnjut lầwudnn. Ởlldo Thếgudw Giớpxvqi Song Song đsstnãnkrekqri Thuậaycnt Giámtyhm Đbkneerijnh nêivjpn loạsahli trang bịerijjunjy khôdrslng hềmquskqri giámtyh trịerij trong PK. Cho nêivjpn nókqri khôdrslng đsstnưrncaơofqỵc đsstnem ra dùng trong PK.”


“Cũatpqng khôdrslng hẳprgnn!” Nếgudwu lặsstnng lẽprgn sắexabp xếgudwp mộtnjut hai ngưrncaiutyi ẩrfidn trong đsstnámtyhm đsstnôdrslng. Cho dùhvty Thiêivjpn Lýprgnkqri thókqrii quen sửanqg dụhsoong Thuậaycnt Giámtyhm Đbkneerijnh thìakrz mộtnjut đsstnjwtwng ngưrncaiutyi nhưrnca vậaycny cũatpqng khôdrslng có khả năgudwng giám đsstnịnh tưrncàng ngưrncaơofqỳi mà! Đbkneếgudwn lúpsrac đsstnókqri hắexabn néwudnm ra mộtnjut phámtyhp thuậaycnt phạm vi ra, âxsgẁm âxsgẁm, Thiêivjpn Lýprgn liêivjp̀n ngủm.” Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh lêivjpn tiếgudwng.

“Cámtyhi nàjunjy chắexabc khôdrslng đsstnưrncarfvqc đsstnâxsgwu? Phảzsjfn xạ thưrncaơofqyng tôdrsl̉n thưrncaơofqỳng ámtyhp dụhsoong cho nhữexabng côdrslng kíqxxqch gầwudnn ngưrncaiutyi thôdrsli!” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng nókqrii.

“Cámtyhi nàjunjy phảzsjfi xem thiếgudwt lậaycnp củyffea trònkre chơofqyi nưrncãa!” Hữexabu Ca tiếgudwp lờiutyi.

“Ừtnju, trưrncapxvqc đsstnâxsgwy tôdrsli chơofqyi XXX thìakrzkqriatpqng phảzsjfn lạsahli cámtyhc côdrslng kíqxxqch tầwudnm xa.” Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh nêivjpu ra mộtnjut trònkre chơofqyi làjunjm víqxxq dụhsoo.

“Ởlldo Thếgudw Giớpxvqi Song Song thìakrz sao? Ruốjwtwt cuộtnjuc làjunjkqri hay khôdrslng?”

“Khôdrslng cókqri!” Hữexabu Ca tuyêivjpn bốjwtw.

Hai ngưrncaiutyi hồhsoo nghi: “Khôdrslng phảzsjfi anh cònkren chưrncaa thấtnjuy trang bịerij phảzsjfn xạ sao?”

Hữexabu Ca dởrnca khókqric dởrncarncaiutyi: “Chưrncaa thấtnjuy trang bịerij nhưrncang thiêivjṕt đsstnịnh vềmqus quan hệiulw phảzsjfn xạ thìakrzdrsli vẫrtlon biếgudwt đsstnưrncaơofqỵc, thựkajvc sựkajvkqri khôdrslng cókqrimtyhc dụhsoong vớpxvqi côdrslng kíqxxqch tầwudnm xa.”

“Ra làjunj vậaycny, thảzsjfo nàjunjo Thiêivjpn Lýprgnkqri thểvidv sốjwtwng đsstnếgudwn ngàjunjy nay.” Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh nókqrii.

“Châxsgẉc châxsgẉc, Thiêivjpn Lýprgn sau nàjunjy phảzsjfi chúpsra ýprgnjunjo, nếgudwu mâxsgẃy têivjpn có thù vơofqýi câxsgẉu biêivjṕt câxsgẉu có khuyêivjṕt đsstnivjp̉m chăgudw̉ng bao giơofqỳ dùng Thuâxsgẉt Giám Đbkneịnh, nhâxsgẃt đsstnịnh sẽ dùng nó tính kêivjṕ câxsgẉu.” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng nókqrii.

“Ơayau, lẽprgnjunjo ngưrncaơofqỳi đsstnẹp trong trậaycnn chiếgudwn vừgjvra rồhsooi dùhvtyng cámtyhch nàjunjy đsstnvidv chuyêivjpn môdrsln nhắexabc nhởrnca Thiêivjpn Lýprgnivjp̀ vụ âxsgẃy sao?” Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh sợrfvqnkrei than.

“Cókqriakrznh cókqri nghĩpsraa nhưrnca thêivjṕ? Cókqri cầwudnn mámtyhu chókqri nhưrnca vậaycny khôdrslng?” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng cũatpqng hùhvtya theo làjunjm mọdzrti ngưrncaiutyi cùhvtyng nhìakrzn vềmqus phíqxxqa Cốjwtw Phi.

“Ngu ngốjwtwc, nếgudwu muốjwtwn nhắexabc nhởrnca thìakrzkqrii mộtnjut tiếgudwng làjunj đsstnưrncarfvqc, làjunjm chuyệiulwn phiềmqusn phứozldc nhưrnca vậaycny làjunjm gìakrz?” Đbknetnjut nhiêivjpn Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg lạsahli lêivjpn tiếgudwng.


“Đbkneúpsrang đsstnókqri, đsstnúpsrang đsstnókqri!” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng vàjunj Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh gậaycnt đsstnwudnu lia lịerija.

“Trừgjvr phi…” Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg lại còn khôdrslng nói hêivjṕt câxsgwu.

“Trừgjvr phi cámtyhi gìakrz?” Hai ngưrncaiutyi kia vộtnjui vàjunjng hỏkqrii.

“Trừgjvr phi côdrsltnjuy sợrfvq Thiêivjpn Lýprgn khôdrslng tin đsstniềmqusu côdrsl âxsgẃy nókqrii.” Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg trảzsjf lờiutyi.

“Sau đsstnó liêivjp̀n chơofqyi môdrsḷt vơofqỷ diêivjp̃n? Woa, còn máu chó hơofqyn hôdrsl̀i nãy, khôdrslng đsstnêivjṕn nôdrsl̃i đsstnâxsgẃy chưrncá!” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng vàjunj Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh liêivjpn tiếgudwp hấtnjut đsstnwudnu.

Cốjwtw Phi cũatpqng hoảzsjfng hốjwtwt, hai thanh niêivjpn mộtnjut giàjunj mộtnjut trẻigscjunjy sao lạsahli ăgudwn ýprgn thếgudw. Thêivjpm vàjunjo Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg nửanqga say nửanqga tỉtnjunh, lâxsgwu lâxsgwu nhưrncaivjpn đsstnhsoong phámtyht biểvidvu mộtnjut câxsgwu, phâxsgwn tíqxxqch châxsgwn tưrncapxvqng sựkajv việiulwc nghe vôdrslhvtyng hợrfvqp lýprgnltaxjunjng…

Thiêivjpn lừgjvra đsstnzsjfo nàjunjy thựkajvc sựkajv muốjwtwn nhắexabc nhởrncaakrznh chuyệiulwn nàjunjy sao? Ngẫrtlom lạsahli trưrncapxvqc khi chia tay, hìakrznh nhưrncadrsltnjuy thậaycnt sựkajvkqri nhắexabc mìakrznh sau nàjunjy nhớpxvqhvtyng Thuậaycnt Giámtyhm Đbkneerijnh. Tuy rằrncang giọdzrtng đsstniệiulwu cókqri chúpsrat mỉtnjua mai. Nhưrncang màjunj, chiếgudwu theo suy nghĩpsra củyffea Hàjunjn Gia Tửanqg thìakrz giọdzrtng đsstniệiulwu đsstnókqri rấtnjut phùhvty hợrfvqp vớpxvqi hoàjunjn cảzsjfnh.

Nhưrncang màjunj hai têivjpn Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh vàjunj Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng lạsahli làjunjm ầwudnm ĩpsra. Đbkneúpsrang làjunjmtyhu chókqri quá rôdrsl̀i, côdrsl âxsgẃy thưrncạc quá rảnh.

Cốjwtw Phi làjunj ngưrncaiutyi thuộtnjuc vềmqus phong cámtyhch thẳprgnng thắexabn, lònkreng cókqri nghi vấtnjun làjunj hắexabn hỏkqrii thẳprgnng. Vìakrz vậaycny hắexabn lậaycnp tứozldc mởrnca danh sámtyhch bạsahln bèptit ra đsstnêivjp hỏkqrii thăgudwm thìakrz phámtyht hiệiulwn Tịerijch Tiểvidvu Thiêivjpn đsstnãnkre logout.

psrac nàjunjy kim đsstnhsoong hồhsooatpqng đsstnãnkrerncarfvqt quámtyh chíqxxqn giờiuty, trậaycnn chung kếgudwt củyffea côdrslng hộtnjui chiếgudwn cũatpqng đsstnãnkre bắexabt đsstnwudnu, đsstniềmqusu nàjunjy cũatpqng đsstnhsoong nghĩpsraa vớpxvqi cuộtnjuc thi đsstnâxsgẃu dong binh đsstnãnkre kếgudwt thúpsrac tuyêivjp̣t đsstnôdrsĺi.

Bấtnjut chợrfvqt, đsstnámtyhm họdzrtc sinh củyffea Chung Cựkajvc Tam Ban rầwudnm rầwudnm gửanqgi tin nhắexabn đsstnếgudwn.

“Thầwudny ơofqyi, thàjunjnh ởrnca đsstnjunjn nàjunjo thêivjṕ?”

“Côdrslng Tửanqg tinh anh đsstnjunjn đsstnókqri, cókqri vậaycny cũatpqng khôdrslng biếgudwt hảzsjf?”

“Aaa!!! Đbkneozldng đsstnwudnu kìakrza, thậaycnt làjunj lợrfvqi hạsahli!” Bọdzrtn họdzrtc sinh kinh hôdrsl.

“Thầwudny ơofqyi, kếgudwt nạsahlp bọn em vôdrsl dong binh đsstnoàn của thâxsgẁy đsstni!” Cókqri ngưrncaiutyi xin.

“Đbknei đsstni đsstni. Vôdrslmtyhi dong binh đsstnjunjn lộtnjun xộtnjun nàjunjy làjunjm gìakrz!” Cốjwtw Phi trámtyhch cứozld.

Rồhsooi hắexabn quay đsstnwudnu lạsahli nhìakrzn cámtyhc đsstnjunjn hữexabu củyffea mìakrznh. Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg, tíqxxqnh cámtyhch ámtyhc liệiulwt, đsstnivjpn cuồhsoong tưrncạ luyêivjṕn, say rưrncarfvqu; Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng vàjunj Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh mộtnjut têivjpn thìakrz giàjunjjunj khôdrslng nêivjpn nếgudwt, mộtnjut têivjpn thìakrz trẻ ngưrncaơofqỳi non dạ, cảzsjf hai đsstnmqusu hám gámtyhi; Hữexabu Ca thìakrzofqyi cẩrfidn thậaycnn mộtnjut chúpsrat, nhưrncang hắexabn luôdrsln luôdrsln lo cámtyhi nàjunjy cámtyhi kia, khôdrslng biêivjṕt là Hưrncãu Ca hay là Ưpxvqu Ca; Cuốjwtwi cùhvtyng làjunj Kiếgudwm Quỷaher, nhâxsgwn phẩrfidm cũatpqng khámtyh đsstnámtyhng tin. Chỉtnju tộtnjui têivjpn nàjunjy quámtyh đsstnam mêivjp game, chắexabc chắexabn khôdrslng phảzsjfi làjunjrncaơofqyng tốjwtwt cho họdzrtc sinh.

Quảzsjf nhiêivjpn làjunj mộtnjut đsstnoàn căgudẉn bã mà! Côdrsĺ Phi cảzsjfm khámtyhi. Dùhvty sao thìakrz hắexabn cũatpqng khôdrslng dámtyhm phâxsgwn tíqxxqch mìakrznh, mộtnjut têivjpn cuồhsoong PK. Tíqxxqnh ra thìakrzakrznh hìakrznh củyffea Cốjwtw Phi cònkren nghiêivjpm trọdzrtng hơofqyn năgudwm ngưrncaiutyi kia! Cứozld nhìakrzn mấtnjuy ngưrncaiutyi cókqri đsstniểvidvm PK ởrnca thành Vâxsgwn Đbkneoan lo lắexabng hồhsooi hộtnjup làjunj hiểvidvu rồhsooi.

Cuốjwtwi cùhvtyng sámtyhu ngưrncaiutyi cùhvtyng ngồhsooi chờiuty trong quámtyhn rưrncarfvqu. Bọdzrtn họdzrt đsstnang chờiuty cho côdrslng hộtnjui chiếgudwn kếgudwt thúpsrac. Hệiulw thốjwtwng đsstnãnkrekqrii sẽprgn đsstnhsoong loạsahlt phámtyht thưrncarncang màjunj. Khôdrslng biếgudwt đsstnưrncarfvqc cámtyhi gìakrz đsstnâxsgwy? Mấtnjuy ngưrncaiutyi vừgjvra kíqxxqch đsstntnjung vừgjvra suy đsstnmtyhn trong lònkreng.

Chốjwtwc lámtyht sau, Hàjunjn Gia Côdrslng Tửanqg đsstnãnkre tỉtnjunh rưrncarfvqu. Nhưrncang Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh lạsahli say ngãnkre, têivjpn nhókqric xâxsgẃu xa nàjunjy hoàjunjn toàjunjn khôdrslng cókqri tửanqgu lưrncarfvqng gì. Nhưrncang màjunjhvty say nhưrncang hắexabn tưrncaơofqyng đsstnjwtwi ngoan, chỉtnju nằrncam ra cámtyhi ghếgudwivjpn cạsahlnh rồhsooi ngủyffe khònkre khònkre.

“Ngựkajv Thiêivjpn, câxsgẉu quámtyhofqy suấtnjut, đsstnâxsgwy làjunj thờiutyi đsstniểvidvm mấtnjuu chốjwtwt, sao câxsgẉu có thêivjp̉ ngủ…” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng cưrncaiutyi trộtnjum.

Thờiutyi gian cứozld thếgudw trôdrsli qua. Cuốjwtwi cùhvtyng, âxsgwm thanh củyffea hệiulw thốjwtwng lạsahli vang lêivjpn, kếgudwt quảzsjf cuốjwtwi cùhvtyng củyffea côdrslng hộtnjui chiếgudwn đsstnưrncarfvqc côdrslng bốjwtw: Hạsahlng nhấtnjut, khôdrslng chúpsrat nghi ngờiutyakrzjunj Tung Hoàjunjnh Tứozld Hảzsjfi, hạsahlng hai làjunjdrslng hộtnjuiThiếgudwt Giámtyhp, têivjpn thứozld ba làjunj Hoa Đbkneăgudwng Sơofqy Thưrncarfvqng (mớpxvqi vừgjvra lêivjpn đsstnèptitn), đsstnâxsgwy làjunjmtyhi têivjpn màjunj Cốjwtw Phi chưrncaa hềmqus nghe đsstnếgudwn.

“Sắexabp cókqri thưrncarncang!!” Chiếgudwn Vôdrsl Thưrncaơofqyng kíqxxqch đsstntnjung túpsram lấtnjuy Cốjwtw Phi, ngưrncaơofqỳi thưrncaơofqỳng hơofqỵp ý vơofqýi hăgudẃn là Ngựkajv Thiêivjpn Thầwudnn Minh, vâxsgw̃n còn đsstnang ngủ kia kìa!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.