Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5-Chương 270 : Có máu chó như thế không?

    trước sau   
Hệjuof thốacdzng sẽzwnr chờpbkyiysbng hộbptbi chiếotyln kếotylt thúshwfc rồgnimi mớzvkvi tiếotyln hàltgbnh pháywdvt thưarefbxlbng mộbptbt lưarefaefst, chícdzenh vìbpjx thếotyl sẽzwnryvwe mộbptbt khoảocnpng thờpbkyi gian rảocnpnh rỗywkci đltgbbjgt giảocnpi táywdvn dong binh đltgbltgbn trưarefơvesźc kêbxlb́t thúc cuôiysḅc thi đltgbâeixǵu đltgbâeixǵy.

ltgbm cảocnp nữbjgta ngàltgby hóyvwea ra hai têbxlbn khốacdzn kiếotylp nàltgby lo lắtueong chuyệjuofn nàltgby! Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx hiêbxlb̉u ra cảocnpm thấhopny dởbxlb khóyvwec dởbxlbarefpbkyi, nhấhopnt thờpbkyi hắtueon cũzwnrng khôiysbng pháywdvt hỏpfyta ra ngoàltgbi, nhìbpjxn Cốacdz Phi, cũng băcyzx́t đltgbâeixg̀u nóyvwei nhữbjgtng lờpbkyi triếotylt lýtqib.

“Cậlzjtu biếotylt khôiysbng?” Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx nói râeixǵt dịu dàng, “Bởbxlbi vìbpjx cậlzjtu khôiysbng giữbjgtbpjxn đltgbưarefaefsc khícdze tiếotylt tuổtueoi giàltgbbxlbn chúshwfng ta đltgbãcdze mấhopnt đltgbi cơvesz hộbptbi đltgbareft đltgbưarefaefsc perfect, bởbxlbi vìbpjx khôiysbng cóyvwe perfect, nêbxlbn chúshwfng ta lạarefi mấhopnt đltgbi cơvesz hộbptbi đltgbưarefaefsc hệjuof thốacdzng phát thanh tuyêbxlbn dưarefơveszng perfect đltgbăcyzx̣c biêbxlḅt đltgbbjgt sỉmfch nhụrgpec đltgbacdzi thủhgzd. Cáywdvi côiysbng hôiysḅi đltgbưaref́ng nhâeixǵt thàltgbnh Vâeixgn Đwyvqoan chó má gì, ôiysbng đltgbâeixgy mớzvkvi mớzvkvi làltgbiysbng hộbptbi đltgbưaref́ng đltgbâeixg̀u thành Vâeixgn Đwyvqoan, à khôiysbng, làltgbiysbng hộbptbi sôiysb́ môiysḅt của Thếotyl Giớzvkvi Song Song! Oa ha ha ha…” Càltgbng nóyvwei, âeixgm thanh củhgzda Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfxltgbng to, cuốacdzi cùrgpeng hắtueon trựveszc tiếotylp cưarefơvesz̀i đltgbbxlbn cuôiysb̀ng.

Cốacdz Phi tỉmfchnh ngộbptb: “Uốacdzng nhiềjxwsu rồgnimi hảocnp?”

Hữbjgtu Ca gậlzjtt đltgbtoaxu xác nhâeixg̣n: “Khi nãcdzey trong trậlzjtn đltgbãcdze uốacdzng khôiysbng ícdzet…” Vừydvqa nóyvwei hắtueon vừydvqa nhớzvkv lạarefi đltgbacdzng vỏpfyt chai ởbxlb trêbxlbn đltgbmfchnh núshwfi cao trong chiếotyln trưarefpbkyng. Đwyvqacdzng vỏpfyt chai nàltgby đltgbưarefaefsc áywdvnh mắtueot trờpbkyi chiếotylu vàltgbo thậlzjtt sựvesz chóyvwei mắtueot.

“Uốacdzng nhiềjxwsu rồgnimi? sao tôiysbi lạarefi khôiysbng nhìbpjxn ra?” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng còywdvn khó hiêbxlb̉u kìa!


“Móyvwea, uốacdzng nhiềjxwsu đltgbếotyln nỗywkci côiysbng hộbptbi vớzvkvi dong binh đltgbltgbn cũzwnrng khôiysbng phâeixgn rõhkqy còn bảo khôiysbng uôiysb́ng nhiêbxlb̀u ưaref? Chúshwfng ta làltgbiysbng hộbptbi hảocnp?” Cốacdz Phi cũzwnrng bắtueot đltgbtoaxu mắtueong, cóyvwe đltgbôiysbi khi ngu ngốacdzc cũzwnrng làltgbm cho ngưarefpbkyi ta căcyzxm tứbpjxc.

“Ồshwf…” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng phảocnpn ứbpjxng kịp, đltgbúshwfng thậlzjtt khi nãcdzey Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfxvesźi vưaref̀a kêbxlbu to hăcyzx́n là côiysbng hôiysḅi sôiysb́ môiysḅt của Thêbxlb́ giơvesźi Song Song.

“Haiz…” Kiếotylm Quỷolim thởbxlbltgbi, khôiysbng hềjxwsyvwei chuyệjuofn, khôiysbng hổtueoltgb bạarefn bèywcaeixgu năcyzxm, hắtueon đltgbãcdze sớzvkvm nhậlzjtn ra Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx quáywdv chéhopnn.

“Thiêbxlbn Lýtqib, chuyệjuofn khi nãcdzey rôiysb́t cuôiysḅc là làm sao?” Cuốacdzi cùrgpeng Hữbjgtu Ca cũzwnrng hỏpfyti vâeixǵn đltgbêbxlb̀ này, mọi ngưarefơvesz̀i cũng đltgbang khó hiêbxlb̉u đltgbâeixgy!

“Là phản xạ thưarefơveszng tôiysb̉n.” Cốacdz Phi trảocnp lờpbkyi.

“Ồshwf…” Cáywdvc cao thủhgzd ngâeixgm nga, dĩpngf nhiêbxlbn chỉmfch cầtoaxn nghe đltgbưarefaefsc từydvqltgby làltgb bọkgucn họkguc đltgbãcdze hiểbjgtu thấhopnu mọkguci chuyệjuofn.

“Bi ai mà! Thựveszc sựveszltgb bi ai!” Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx lạarefi bắtueot đltgbtoaxu dạarefy dỗywkc: “Cáywdvc vịkguc đltgbang ngồgnimi khôiysbng phảocnpi đltgbjxwsu làltgb cao thủhgzd đltgbưaref́ng đltgbâeixg̀u sao? Phản xạ thưarefơveszng tôiysb̉n! Đwyvqâeixgy chícdzenh làltgb thứbpjx đltgbbjgt khắtueoc chếotyl chưaref́c nghiệjuofp cóyvweywdvt thưarefơveszng cao nhưarefng máywdvu thấhopnp mà cũng khôiysbng nghĩ tơvesźi, lòng các ngưarefơvesz̀i khôiysbng thấhopny hổtueo thẹzwlhn hảocnp, sao lạarefi đltgbbjgt ngưarefpbkyi kháywdvc lợaefsi dụrgpeng chơveszi cho mộbptbt vốacdz nhưaref vậlzjty!” Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfxhkqyltgbn.

“Anh cũzwnrng khôiysbng phải là khôiysbng nghĩ tơvesźi sao?” Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh khôiysbng nhịkgucn đltgbưarefaefsc hỏpfyti.

“Tôiysbi?” Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx liếotylc mắtueot, “Ngưarefpbkyi thuầtoaxn khiếotylt cao thưarefaefsng nhưarefiysbi sẽzwnryvwe nhữbjgtng suy nghĩpngfywcan hạaref nhưaref thếotyl?” Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx hỏpfyti ngưarefaefsc môiysḅt câeixgu cưaref̣c kì hung hăcyzxng, tâeixǵt cả mọi ngưarefơvesz̀i chịu khôiysbng nôiysb̉i.

“Phụrgpec luôiysbn, say màltgb vẫydvqn còywdvn tựvesz luyêbxlb́n thêbxlb́ đltgbưarefaefsc. Kiếotylm Quỷolim, phảocnpi mấhopnt bao lâeixgu têbxlbn nàltgby mớzvkvi tỉmfchnh?” Cốacdz Phi hỏpfyti Kiếotylm Quỷolim.

Kiếotylm Quỷolim trầtoaxm mặlzjtc mộbptbt lúshwfc: “Khôiysbng lâeixgu lắtueom đltgbâeixgu, thựveszc sựvesz vớzvkvi trạarefng tháywdvi nàltgby củhgzda hắtueon chúshwfng ta vẫydvqn cóyvwe thểbjgt trao đltgbtueoi đltgbưarefaefsc. Chỉmfchyvwe đltgbiềjxwsu sẽzwnryvwei hơveszi nhiềjxwsu.”

bxlbn kia Hữbjgtu Ca đltgbãcdze tiếotylp tụrgpec câeixgu chuyệjuofn: “Phảocnpn xạ thưarefơveszng tôiysb̉n, loạarefi trang bịkgucltgby tôiysbi vẫydvqn chưarefa từydvqng thấhopny qua trong Thếotyl Giớzvkvi Song Song. Mọkguci ngưarefpbkyi thâeixǵy qua chưarefa?”

Tấhopnt cảocnp mọkguci ngưarefpbkyi lắtueoc đltgbtoaxu.


“Loạarefi trang bịkgucltgby chắtueoc chắtueon cũzwnrng cóyvweywdvc suấhopnt vàltgb tỷolim lệjuof giốacdzng nhưaref trícdze mạarefng. Vìbpjx vậlzjty phảocnpi tậlzjtp trung rấhopnt nhiềjxwsu mớzvkvi cóyvwe thểbjgt pháywdvt huy táywdvc dụrgpeng, chứbpjx nếotylu xáywdvc suấhopnt vàltgb tỷolim lệjuof phảocnpn xạ khôiysbng cao thìbpjxzwnrng giốacdzng nhưarefeixgn gàltgb. Hơveszn nữbjgta, vìbpjx đltgbbjgteixgng cao hiệjuofu quảocnp phảocnpn lạarefi, phòywdvng ngựvesz củhgzda bảocnpn thâeixgn chắtueoc cũzwnrng sẽzwnr hạaref xuốacdzng vôiysbrgpeng thấhopnp, đltgbiềjxwsu nàltgby đltgbgnimng nghĩpngfa vớzvkvi việjuofc tựvesz đltgbưarefa mìbpjxnh vàltgbo tìbpjxnh cảocnpnh nguy hiểbjgtm trưarefzvkvc. Hơveszn nữbjgta ởbxlb Thếotyl Giớzvkvi Song Song hiệjuofn nay vẫydvqn chưarefa cóyvwe thuốacdzc uốacdzng khôiysbi phụrgpec trong chiếotyln đltgbhopnu, có thểbjgtyvwei nếotylu chỉmfchyvwe mộbptbt mìbpjxnh thìbpjx khôiysbng hềjxwsyvwe biệjuofn pháywdvp sốacdzng sóyvwet!” Hữbjgtu Ca phâeixgn tícdzech.

“Còn nữbjgta!” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng bắtueot đltgbtoaxu bổtueo sung, “Loạarefi trang bịkgucltgby rấhopnt nhàltgbm cháywdvn, muốacdzn đltgbacdzi phóyvwe vớzvkvi đltgbkgucch nhâeixgn thìbpjx phảocnpi đltgbbjgt ngưarefpbkyi ta đltgbếotyln đltgbáywdvnh vôiysb ngưarefpbkyi mìbpjxnh. Nếotylu nhưaref trong PK, moá nó, ngưarefpbkyi kháywdvc khôiysbng côiysbng kícdzech vàltgbo ngưarefpbkyi thìbpjxyvwe phảocnpi thành đltgbôiysb̀ bỏ khôiysbng? Cho nêbxlbn cáywdvi nàltgby chỉmfchyvwe thểbjgt đltgbem ra lừydvqa nhữbjgtng ngưarefpbkyi khôiysbng biếotylt. Màltgbzwnrng chỉmfchyvwe thểbjgt lừydvqa đltgbưarefaefsc mộbptbt lầtoaxn chứbpjx khôiysbng thểbjgtrgpeng lầtoaxn hai. Nhưarefng mà ơvesz̉ trong Thếotyl Giớzvkvi Song Song cóyvwe Thuậlzjtt Giáywdvm Đwyvqkgucnh mà, cóyvwe thểbjgt giáywdvm đltgbinh đltgbưarefaefsc trang bịkguc củhgzda đltgbacdzi phưarefơveszng, câeixg̣u xem loạarefi trang bịkgucltgby còywdvn cóyvweywdvc dụrgpeng gi?”

“Nóyvwei đltgbi nóyvwei lạarefi, Thiêbxlbn Lýtqib, anh khôiysbng dùrgpeng Thuậlzjtt Giáywdvm Đwyvqkgucnh đltgbi?” Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh đltgbbptbt nhiêbxlbn nhớzvkv tớzvkvi.

“Khụ… tôiysbi chưarefa bao giơvesz̀ dùng.” Cốacdz Phi trảocnp lờpbkyi. Thuậlzjtt Giáywdvm Đwyvqkgucnh củhgzda hắtueon luyêbxlḅn thì có luyêbxlḅn, nhưarefng thựveszc sựvesz bỏ nó môiysḅt góc.

Mấhopny ngưarefpbkyi cao thủhgzd nhìbpjxn nhau rồgnimi đltgbgnimng loạareft kêbxlbu lêbxlbn: “Thậlzjtt nguy cmn hiểbjgtm!!!”

“Thói quen xâeixǵu nhưaref thêbxlb́, phải sưaref̉a!!” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng lạarefi nóyvwei thành khâeixg̉n khuyêbxlbn can nưaref̃a rôiysb̀i.

“Đwyvqúshwfng đltgbóyvwe, nếotylu nhưaref đltgbacdzi thủhgzd biếotylt anh khôiysbng cóyvwe thóyvwei quen dùrgpeng Thuậlzjtt Giáywdvm Đwyvqkgucnh, chỉmfch sợaefs họkguc đltgbãcdze sớzvkvm tậlzjtu cho mìbpjxnh mộbptbt bộbptb phảocnpn xạ thưarefơveszng tôiysb̉n đltgbbjgt chơveszi chêbxlb́t anh rôiysb̀i!” Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh ồgnimn àltgbo.

“Ủywcaa, nếotylu nhưaref ngưarefpbkyi hôiysbm nay dùng phảocnpn xạ thưarefơveszng tôiysb̉n làm anh chêbxlb́t, đltgbãcdze biếotylt thủhgzd đltgboạarefn nàltgby sao lạarefi khôiysbng lấhopny ra sớzvkvm đltgbôiysb́i phó anh màltgb lạarefi giấhopnu đltgbếotyln cuôiysb́i cùng?” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng nghi ngờpbky.

“Thiêbxlbn Lýtqib vớzvkvi ngưarefpbkyi đltgbóyvwe khôiysbng phải cóyvwe quen biếotylt sao? Chắtueoc cũzwnrng kiểbjgtu báywdvn nhâeixgn tìbpjxnh đltgbi!” Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh mặlzjtt màltgby rạarefng rỡuxwc, “Làltgb ngưarefpbkyi đltgbzwlhp nàltgbo áywdv? Tôiysbi đltgbãcdze đltgbưarefaefsc gặlzjtp chưarefa vâeixg̣y?”

Cốacdz Phi quay măcyzx̣t đltgbi khôiysbng nóyvwei chuyệjuofn. Bêbxlbn kia Hữbjgtu Ca lạarefi tiếotylp tụrgpec: “Nếotylu làltgb kiểbjgtu ban ơveszn lấhopny lòywdvng thìbpjx khi đltgbóyvwe đltgbtoaxu hàltgbng làltgb đltgbưarefaefsc rồgnimi, còywdvn gọkguci Thiêbxlbn Lýtqib qua đltgbóyvweltgbm gìbpjx?”

“Àmglv, chắtueoc làltgb muốacdzn lấhopny tôiysbi làltgbm chuộbptbt bạarefch đltgbbjgtiysbhopny thưaref̣c nghiệjuofm đltgbi? Dùrgpe sao thìbpjxiysb âeixǵy cũzwnrng muốacdzn dùrgpeng cáywdvch nàltgby đltgbbjgt đltgbacdzi phóyvwe ngưarefpbkyi kháywdvc.” Cốacdz Phi giảocnpi thícdzech.

“Hưaref̀!” Ngưarefpbkyi im lặlzjtng hồgnimi lâeixgu – Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx vốacdzn đltgbang ngủhgzdltgb ngủhgzd gậlzjtt lạarefi đltgbbptbt nhiêbxlbn hưaref̀ lạnh mộbptbt tiếotylng, cái đltgbâeixg̀u gục xuôiysb́ng khôiysbng có ngâeixg̉ng lêbxlbn, chỉ lạnh lùng quăcyzxng qua môiysḅt câeixgu: “Trừydvqbxlbn ngu ngốacdzc nàltgby ra thìbpjxywdvn tìbpjxm đltgbâeixgu ra ngưarefpbkyi trưarefzvkvc khi PK màltgb khôiysbng dùrgpeng giáywdvm đltgbkgucnh ưaref?”

“Ừhwyi, đltgbúshwfng đltgbóyvwe!” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng lậlzjtp tứbpjxc phụrgpe họkguca, “Khôiysbng phảocnpi tôiysbi vừydvqa nóyvwei rồgnimi sao? Phưarefơveszng pháywdvp nàltgby quáywdv bịkguc đltgbbptbng, cho nêbxlbn chỉmfchyvwe thểbjgtrgpeng đltgbbjgt âeixgm thầtoaxm đltgbáywdvnh léhopnn mộbptbt lầtoaxn. Ởbptb Thếotyl Giớzvkvi Song Song đltgbãcdzeyvwe Thuậlzjtt Giáywdvm Đwyvqkgucnh nêbxlbn loạarefi trang bịkgucltgby khôiysbng hềjxwsyvwe giáywdv trịkguc trong PK. Cho nêbxlbn nóyvwe khôiysbng đltgbưarefơvesẓc đltgbem ra dùng trong PK.”


“Cũzwnrng khôiysbng hẳmiptn!” Nếotylu lặlzjtng lẽzwnr sắtueop xếotylp mộbptbt hai ngưarefpbkyi ẩbxlbn trong đltgbáywdvm đltgbôiysbng. Cho dùrgpe Thiêbxlbn Lýtqibyvwe thóyvwei quen sửogfx dụrgpeng Thuậlzjtt Giáywdvm Đwyvqkgucnh thìbpjx mộbptbt đltgbacdzng ngưarefpbkyi nhưaref vậlzjty cũzwnrng khôiysbng có khả năcyzxng giám đltgbịnh tưaref̀ng ngưarefơvesz̀i mà! Đwyvqếotyln lúshwfc đltgbóyvwe hắtueon néhopnm ra mộbptbt pháywdvp thuậlzjtt phạm vi ra, âeixg̀m âeixg̀m, Thiêbxlbn Lýtqib liêbxlb̀n ngủm.” Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh lêbxlbn tiếotylng.

“Cáywdvi nàltgby chắtueoc khôiysbng đltgbưarefaefsc đltgbâeixgu? Phảocnpn xạ thưarefơveszng tôiysb̉n thưarefơvesz̀ng áywdvp dụrgpeng cho nhữbjgtng côiysbng kícdzech gầtoaxn ngưarefpbkyi thôiysbi!” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng nóyvwei.

“Cáywdvi nàltgby phảocnpi xem thiếotylt lậlzjtp củhgzda tròywdv chơveszi nưaref̃a!” Hữbjgtu Ca tiếotylp lờpbkyi.

“Ừhwyi, trưarefzvkvc đltgbâeixgy tôiysbi chơveszi XXX thìbpjxyvwezwnrng phảocnpn lạarefi cáywdvc côiysbng kícdzech tầtoaxm xa.” Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh nêbxlbu ra mộbptbt tròywdv chơveszi làltgbm vícdze dụrgpe.

“Ởbptb Thếotyl Giớzvkvi Song Song thìbpjx sao? Ruốacdzt cuộbptbc làltgbyvwe hay khôiysbng?”

“Khôiysbng cóyvwe!” Hữbjgtu Ca tuyêbxlbn bốacdz.

Hai ngưarefpbkyi hồgnim nghi: “Khôiysbng phảocnpi anh còywdvn chưarefa thấhopny trang bịkguc phảocnpn xạ sao?”

Hữbjgtu Ca dởbxlb khóyvwec dởbxlbarefpbkyi: “Chưarefa thấhopny trang bịkguc nhưarefng thiêbxlb́t đltgbịnh vềjxws quan hệjuof phảocnpn xạ thìbpjxiysbi vẫydvqn biếotylt đltgbưarefơvesẓc, thựveszc sựveszyvwe khôiysbng cóyvweywdvc dụrgpeng vớzvkvi côiysbng kícdzech tầtoaxm xa.”

“Ra làltgb vậlzjty, thảocnpo nàltgbo Thiêbxlbn Lýtqibyvwe thểbjgt sốacdzng đltgbếotyln ngàltgby nay.” Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh nóyvwei.

“Châeixg̣c châeixg̣c, Thiêbxlbn Lýtqib sau nàltgby phảocnpi chúshwf ýtqibltgbo, nếotylu mâeixǵy têbxlbn có thù vơvesźi câeixg̣u biêbxlb́t câeixg̣u có khuyêbxlb́t đltgbbxlb̉m chăcyzx̉ng bao giơvesz̀ dùng Thuâeixg̣t Giám Đwyvqịnh, nhâeixǵt đltgbịnh sẽ dùng nó tính kêbxlb́ câeixg̣u.” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng nóyvwei.

“Ơjeto, lẽzwnrltgbo ngưarefơvesz̀i đltgbẹp trong trậlzjtn chiếotyln vừydvqa rồgnimi dùrgpeng cáywdvch nàltgby đltgbbjgt chuyêbxlbn môiysbn nhắtueoc nhởbxlb Thiêbxlbn Lýtqibbxlb̀ vụ âeixǵy sao?” Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh sợaefscdzei than.

“Cóyvwebpjxnh cóyvwe nghĩpngfa nhưaref thêbxlb́? Cóyvwe cầtoaxn máywdvu chóyvwe nhưaref vậlzjty khôiysbng?” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng cũzwnrng hùrgpea theo làltgbm mọkguci ngưarefpbkyi cùrgpeng nhìbpjxn vềjxws phícdzea Cốacdz Phi.

“Ngu ngốacdzc, nếotylu muốacdzn nhắtueoc nhởbxlb thìbpjxyvwei mộbptbt tiếotylng làltgb đltgbưarefaefsc, làltgbm chuyệjuofn phiềjxwsn phứbpjxc nhưaref vậlzjty làltgbm gìbpjx?” Đwyvqbptbt nhiêbxlbn Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx lạarefi lêbxlbn tiếotylng.


“Đwyvqúshwfng đltgbóyvwe, đltgbúshwfng đltgbóyvwe!” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng vàltgb Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh gậlzjtt đltgbtoaxu lia lịkguca.

“Trừydvq phi…” Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx lại còn khôiysbng nói hêbxlb́t câeixgu.

“Trừydvq phi cáywdvi gìbpjx?” Hai ngưarefpbkyi kia vộbptbi vàltgbng hỏpfyti.

“Trừydvq phi côiysbhopny sợaefs Thiêbxlbn Lýtqib khôiysbng tin đltgbiềjxwsu côiysb âeixǵy nóyvwei.” Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx trảocnp lờpbkyi.

“Sau đltgbó liêbxlb̀n chơveszi môiysḅt vơvesz̉ diêbxlb̃n? Woa, còn máu chó hơveszn hôiysb̀i nãy, khôiysbng đltgbêbxlb́n nôiysb̃i đltgbâeixǵy chưaref́!” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng vàltgb Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh liêbxlbn tiếotylp hấhopnt đltgbtoaxu.

Cốacdz Phi cũzwnrng hoảocnpng hốacdzt, hai thanh niêbxlbn mộbptbt giàltgb mộbptbt trẻjuofltgby sao lạarefi ăcyzxn ýtqib thếotyl. Thêbxlbm vàltgbo Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx nửogfxa say nửogfxa tỉmfchnh, lâeixgu lâeixgu nhưarefbxlbn đltgbgnimng pháywdvt biểbjgtu mộbptbt câeixgu, phâeixgn tícdzech châeixgn tưarefzvkvng sựvesz việjuofc nghe vôiysbrgpeng hợaefsp lýtqibhkqyltgbng…

Thiêbxlbn lừydvqa đltgbocnpo nàltgby thựveszc sựvesz muốacdzn nhắtueoc nhởbxlbbpjxnh chuyệjuofn nàltgby sao? Ngẫydvqm lạarefi trưarefzvkvc khi chia tay, hìbpjxnh nhưarefiysbhopny thậlzjtt sựveszyvwe nhắtueoc mìbpjxnh sau nàltgby nhớzvkvrgpeng Thuậlzjtt Giáywdvm Đwyvqkgucnh. Tuy rằlldvng giọkgucng đltgbiệjuofu cóyvwe chúshwft mỉmfcha mai. Nhưarefng màltgb, chiếotylu theo suy nghĩpngf củhgzda Hàltgbn Gia Tửogfx thìbpjx giọkgucng đltgbiệjuofu đltgbóyvwe rấhopnt phùrgpe hợaefsp vớzvkvi hoàltgbn cảocnpnh.

Nhưarefng màltgb hai têbxlbn Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh vàltgb Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng lạarefi làltgbm ầtoaxm ĩpngf. Đwyvqúshwfng làltgbywdvu chóyvwe quá rôiysb̀i, côiysb âeixǵy thưaref̣c quá rảnh.

Cốacdz Phi làltgb ngưarefpbkyi thuộbptbc vềjxws phong cáywdvch thẳmiptng thắtueon, lòywdvng cóyvwe nghi vấhopnn làltgb hắtueon hỏpfyti thẳmiptng. Vìbpjx vậlzjty hắtueon lậlzjtp tứbpjxc mởbxlb danh sáywdvch bạarefn bèywca ra đltgbêbxlb hỏpfyti thăcyzxm thìbpjx pháywdvt hiệjuofn Tịkgucch Tiểbjgtu Thiêbxlbn đltgbãcdze logout.

shwfc nàltgby kim đltgbgnimng hồgnimzwnrng đltgbãcdzearefaefst quáywdv chícdzen giờpbky, trậlzjtn chung kếotylt củhgzda côiysbng hộbptbi chiếotyln cũzwnrng đltgbãcdze bắtueot đltgbtoaxu, đltgbiềjxwsu nàltgby cũzwnrng đltgbgnimng nghĩpngfa vớzvkvi cuộbptbc thi đltgbâeixǵu dong binh đltgbãcdze kếotylt thúshwfc tuyêbxlḅt đltgbôiysb́i.

Bấhopnt chợaefst, đltgbáywdvm họkgucc sinh củhgzda Chung Cựveszc Tam Ban rầtoaxm rầtoaxm gửogfxi tin nhắtueon đltgbếotyln.

“Thầtoaxy ơveszi, thàltgbnh ởbxlb đltgbltgbn nàltgbo thêbxlb́?”

“Côiysbng Tửogfx tinh anh đltgbltgbn đltgbóyvwe, cóyvwe vậlzjty cũzwnrng khôiysbng biếotylt hảocnp?”

“Aaa!!! Đwyvqbpjxng đltgbtoaxu kìbpjxa, thậlzjtt làltgb lợaefsi hạarefi!” Bọkgucn họkgucc sinh kinh hôiysb.

“Thầtoaxy ơveszi, kếotylt nạarefp bọn em vôiysb dong binh đltgboàn của thâeixg̀y đltgbi!” Cóyvwe ngưarefpbkyi xin.

“Đwyvqi đltgbi đltgbi. Vôiysbywdvi dong binh đltgbltgbn lộbptbn xộbptbn nàltgby làltgbm gìbpjx!” Cốacdz Phi tráywdvch cứbpjx.

Rồgnimi hắtueon quay đltgbtoaxu lạarefi nhìbpjxn cáywdvc đltgbltgbn hữbjgtu củhgzda mìbpjxnh. Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx, tícdzenh cáywdvch áywdvc liệjuoft, đltgbbxlbn cuồgnimng tưaref̣ luyêbxlb́n, say rưarefaefsu; Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng vàltgb Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh mộbptbt têbxlbn thìbpjx giàltgbltgb khôiysbng nêbxlbn nếotylt, mộbptbt têbxlbn thìbpjx trẻ ngưarefơvesz̀i non dạ, cảocnp hai đltgbjxwsu hám gáywdvi; Hữbjgtu Ca thìbpjxveszi cẩbxlbn thậlzjtn mộbptbt chúshwft, nhưarefng hắtueon luôiysbn luôiysbn lo cáywdvi nàltgby cáywdvi kia, khôiysbng biêbxlb́t là Hưaref̃u Ca hay là Ưtdyfu Ca; Cuốacdzi cùrgpeng làltgb Kiếotylm Quỷolim, nhâeixgn phẩbxlbm cũzwnrng kháywdv đltgbáywdvng tin. Chỉmfch tộbptbi têbxlbn nàltgby quáywdv đltgbam mêbxlb game, chắtueoc chắtueon khôiysbng phảocnpi làltgbarefơveszng tốacdzt cho họkgucc sinh.

Quảocnp nhiêbxlbn làltgb mộbptbt đltgboàn căcyzx̣n bã mà! Côiysb́ Phi cảocnpm kháywdvi. Dùrgpe sao thìbpjx hắtueon cũzwnrng khôiysbng dáywdvm phâeixgn tícdzech mìbpjxnh, mộbptbt têbxlbn cuồgnimng PK. Tícdzenh ra thìbpjxbpjxnh hìbpjxnh củhgzda Cốacdz Phi còywdvn nghiêbxlbm trọkgucng hơveszn năcyzxm ngưarefpbkyi kia! Cứbpjx nhìbpjxn mấhopny ngưarefpbkyi cóyvwe đltgbiểbjgtm PK ởbxlb thành Vâeixgn Đwyvqoan lo lắtueong hồgnimi hộbptbp làltgb hiểbjgtu rồgnimi.

Cuốacdzi cùrgpeng sáywdvu ngưarefpbkyi cùrgpeng ngồgnimi chờpbky trong quáywdvn rưarefaefsu. Bọkgucn họkguc đltgbang chờpbky cho côiysbng hộbptbi chiếotyln kếotylt thúshwfc. Hệjuof thốacdzng đltgbãcdzeyvwei sẽzwnr đltgbgnimng loạareft pháywdvt thưarefbxlbng màltgb. Khôiysbng biếotylt đltgbưarefaefsc cáywdvi gìbpjx đltgbâeixgy? Mấhopny ngưarefpbkyi vừydvqa kícdzech đltgbbptbng vừydvqa suy đltgbywdvn trong lòywdvng.

Chốacdzc láywdvt sau, Hàltgbn Gia Côiysbng Tửogfx đltgbãcdze tỉmfchnh rưarefaefsu. Nhưarefng Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh lạarefi say ngãcdze, têbxlbn nhóyvwec xâeixǵu xa nàltgby hoàltgbn toàltgbn khôiysbng cóyvwe tửogfxu lưarefaefsng gì. Nhưarefng màltgbrgpe say nhưarefng hắtueon tưarefơveszng đltgbacdzi ngoan, chỉmfch nằlldvm ra cáywdvi ghếotylbxlbn cạarefnh rồgnimi ngủhgzd khòywdv khòywdv.

“Ngựvesz Thiêbxlbn, câeixg̣u quáywdvvesz suấhopnt, đltgbâeixgy làltgb thờpbkyi đltgbiểbjgtm mấhopnu chốacdzt, sao câeixg̣u có thêbxlb̉ ngủ…” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng cưarefpbkyi trộbptbm.

Thờpbkyi gian cứbpjx thếotyl trôiysbi qua. Cuốacdzi cùrgpeng, âeixgm thanh củhgzda hệjuof thốacdzng lạarefi vang lêbxlbn, kếotylt quảocnp cuốacdzi cùrgpeng củhgzda côiysbng hộbptbi chiếotyln đltgbưarefaefsc côiysbng bốacdz: Hạarefng nhấhopnt, khôiysbng chúshwft nghi ngờpbkybpjxltgb Tung Hoàltgbnh Tứbpjx Hảocnpi, hạarefng hai làltgbiysbng hộbptbiThiếotylt Giáywdvp, têbxlbn thứbpjx ba làltgb Hoa Đwyvqăcyzxng Sơvesz Thưarefaefsng (mớzvkvi vừydvqa lêbxlbn đltgbèywcan), đltgbâeixgy làltgbywdvi têbxlbn màltgb Cốacdz Phi chưarefa hềjxws nghe đltgbếotyln.

“Sắtueop cóyvwe thưarefbxlbng!!” Chiếotyln Vôiysb Thưarefơveszng kícdzech đltgbbptbng túshwfm lấhopny Cốacdz Phi, ngưarefơvesz̀i thưarefơvesz̀ng hơvesẓp ý vơvesźi hăcyzx́n là Ngựvesz Thiêbxlbn Thầtoaxn Minh, vâeixg̃n còn đltgbang ngủ kia kìa!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.