Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 1431 : Có chết cũng không quên

    trước sau   
xywbc nàeapny Tốxwlsbcjlm cùcfqrng Phókzqe Kiếbcjln Văoitln mưrcmekkfti ngókzqen liêezdkn kếbcjlt, lòccjwng bàeapnn tay dílhsinh lấidvky nhau, chílhsinh làeapn cảwfktm giáuuzuc an toàeapnn màeapn Tốxwlsbcjlm khôoitlng muốxwlsn bỏftir ra.

Nghe đabtyưrcmeuvhjc chuôoitlng đabtyiệbzkun thoạwpdci trong túxywbi quầyoscn củpwmqa Phókzqe Kiếbcjln Văoitln vang lêezdkn, tầyoscm mắfbndt củpwmqa Tốxwlsbcjlm vôoitl ýxgor thứhsfyc nhìovton tớoitli nơpnyqi đabtyókzqe, lơpnyq đabtyãuvhjng quéccjwt đabtyếbcjln vậkfzst nam tílhsinh cứhsfyng rắfbndn kia, khuôoitln mặwalzt côoitl liềyhbfn đabtyftir muốxwlsn nổtoff tung.

Phókzqe Kiếbcjln Văoitln lấidvky đabtyiệbzkun thoạwpdci di đabtynloing ra liếbcjlc nhìovton, mộnloit tay bỏftirxywbi che giấidvku vẻnloi khôoitlng tựnloi nhiêezdkn củpwmqa mìovtonh: “Em lêezdkn lầyoscu trưrcmeoitlc đabtyi... anh tiếbcjlp đabtyiệbzkun thoạwpdci xong sẽnloiezdkn cùcfqrng em”

Ai muốxwlsn cùcfqrng anh!

Trong lòccjwng Tốxwlsbcjlm âbcjlm thầyoscm nhổtoffrcmeoitlc bọebrwt, côoitl mớoitli khôoitlng thèwpdcm nha.

Tốxwlsbcjlm mang déccjwp, nhanh siếbcjlt chặwalzt đabtyiệbzkun thoạwpdci di đabtynloing củpwmqa mìovtonh, chạwpdcy chậkfzsm lêezdkn lầyoscu...

Nhìovton qua bókzqeng lưrcmeng chạwpdcy trốxwlsi chếbcjlt củpwmqa Tốxwlsbcjlm, khoéccjwoitli Phókzqe Kiếbcjln Văoitln khôoitlng nhịyhbfn đabtyưrcmeuvhjc nởwpdc mộnloit nụcfqrrcmekkfti.

Mặwalzc dùcfqr Tốxwlsbcjlm đabtyãuvhj kếbcjlt hôoitln lâbcjlu nhưrcme vậkfzsy rồgptgi, mặwalzc dùcfqrkzqexywbc đabtyílhsich thậkfzst làeapnoitloitlcfqrng chọebrwc ngưrcmekkfti, nhưrcmeng rốxwlst cuộnloic vẫcwokn còccjwn non mộnloit chúxywbt, vẫcwokn cầyoscn Phókzqe Kiếbcjln Văoitln dậkfzsy đabtyôoitl thậkfzst tốxwlst.

Phókzqe Kiếbcjln Văoitln nhìovton theo Tốxwlsbcjlm lêezdkn lầyoscu, lúxywbc nàeapny mớoitli nghe đabtyiệbzkun thoạwpdci: “Thanh Thàeapnnh...”

Khôoitlng biếbcjlt đabtyyoscu bêezdkn kia đabtyiệbzkun thoạwpdci nókzqei cáuuzui gìovto, lôoitlng màeapny Phókzqe Kiếbcjln Văoitln khẽnloi nhílhsiu lạwpdci, nhấidvkc châbcjln đabtyi vềyhbf phílhsia bêezdkn ngoàeapni...

...

Tốxwlsbcjlm mớoitli vừqaoha nằcqzwm lêezdkn trêezdkn giưrcmekkftng, mởwpdc đabtyèwpdcn tưrcmekkftng ra, còccjwn chưrcmea kịyhbfp đabtyókzqeng đabtyèwpdcn lớoitln thìovto chuôoitlng đabtyiệbzkun thoạwpdci di đabtynloing liềyhbfn vang lêezdkn.

Thờkkfti đabtyiểveobm nàeapny khôoitlng thểveob nghĩmcci tớoitli ai kháuuzuc ngoàeapni Bạwpdcch Hiểveobu Niêezdkn sẽnloi gọebrwi đabtyiệbzkun thoạwpdci đabtyếbcjln, Tốxwlsbcjlm chốxwlsng khuỷyhbfu tay xuốxwlsng gốxwlsi, cầyoscm qua đabtyiệbzkun thoạwpdci trêezdkn tủpwmq đabtyyoscu giưrcmekkftng, ấidvkn nghe, nắfbndm kéccjwo gókzqec chăoitln đabtyem mìovtonh đabtyfbndp kílhsin: “Alo... Hiểveobu Niêezdkn.”

“Tốxwls Tốxwls! Tốxwlsng Yểveobu xảwfkty ra chuyệbzkun lớoitln!” Bêezdkn trong giọebrwng nókzqei củpwmqa Bạwpdcch Hiểveobu Niêezdkn khôoitlng che giấidvku đabtyưrcmeuvhjc hoang mang, “Cậkfzsu ấidvky bịyhbf đabtyhsfya khốxwlsn khiếbcjlp Tháuuzui Cảwfktnh Diêezdku kia ghi âbcjlm rồgptgi! Cáuuzui giọebrwng nókzqei kia tuyệbzkut đabtyxwlsi làeapn Tháuuzui Cảwfktnh Diêezdku, giọebrwng nókzqei củpwmqa côoitl ta cókzqe chếbcjlt mìovtonh cũgptgng sẽnloi khôoitlng quêezdkn!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.