Boss Trở Thành Chồng

Chương 937 :

    trước sau   
39937.Mớznyci chớznycp mắkkrht, đtpnbãafji tớznyci thứmenr bảzjtjy.

Ngàjitgy hômuojm nay, Tiểeoenu Thấusllt đtpnbãafji dậxrbsy từtsge rấusllt sớznycm, vừtsgea sớznycm ra đtpnbãafji trèthero khỏrjaqi giưyxbrksstng lựeuuea quầgeron áxnxio cho Tưyxbryxbr.

“Mẹkkrh...”

yxbryxbr tròwdhmn mắkkrht, cảzjtj mặzjtjt mơeqfo hồrjhl đtpnbkkrhn đtpnbósdmk, ômuojm chặzjtjt Tiểeoenu Thấusllt khômuojng chịacbgu buômuojng tay, “Mẹkkrh...”

“Ngoan, Tưyxbryxbr mau dậxrbsy đtpnbi, mẹkkrh dẫydcrn con đtpnbi mua đtpnbrjhl mớznyci.”

Mớznyci chớznycp mắkkrht đtpnbãafji đtpnbếznkqn mùrdswa thu, đtpnbmenra nhósdmkc nàjitgy đtpnbãafji cao hơeqfon chúszzyt, đtpnbrjhlemmjm ngoáxnxii chắkkrhc khômuojng thểeoen mặzjtjc đtpnbưyxbrjqroc nữiwxha, Tiểeoenu Thấusllt dẫydcrn nhósdmkc con nay đtpnbi mua thêkkrhm vàjitgi bộgzeo đtpnbrjhl mớznyci, nhâpijfn tiệpijfn cũghgrng mua hai bộgzeo đtpnbrjhl mớznyci cho Niêkkrhn Niêkkrhn, Niêkkrhn Niêkkrhn giờksst đtpnbãafjikkrhn ba, thứmenr bảzjtjy hômuojm nay cũghgrng khômuojng nghỉksst ngơeqfoi, đtpnbi họsnunc thêkkrhm tiếznkqng Anh, nêkkrhn Tiểeoenu Thấusllt khômuojng thểeoen dẫydcrn hai đtpnbmenra cùrdswng ra ngoàjitgi.




yxbryxbr nghe đtpnbếznkqn đtpnbưyxbrjqroc đtpnbi chơeqfoi, lậxrbsp tứmenrc tỉksstnh táxnxio lêkkrhn, nhanh chósdmkng phốjfnfi hợjqrop vớznyci Tiểeoenu Thấusllt mặzjtjc đtpnbrjhljitgo.

Hai mẹkkrh con xuốjfnfng lầgerou, nhìtqpwn thấuslly dưyxbrznyci lầgerou cósdmk mộgzeot kháxnxich khômuojng đtpnbưyxbrjqroc hoan nghêkkrhnh.

Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo vốjfnfn dĩhoae đtpnbang ngồrjhli nósdmki chuyệpijfn vớznyci Tiêkkrhu Lăemmjng, thấuslly hai mẹkkrh con họsnun xuốjfnfng lầgerou, cưyxbrkssti hihi nósdmki, “Tiểeoenu Thấusllt, anh lạyqvoi đtpnbếznkqn!”

Tiểeoenu Thấusllt nhếznkqch mômuoji khósdmk chịacbgu!

Ngưyxbrkssti nàjitgy đtpnbúszzyng làjitg âpijfm hồrjhln khômuojng tan!

Tiểeoenu Thấusllt chàjitgo Tiêkkrhu Lăemmjng xong, thìtqpw đtpnbem Tưyxbryxbr đtpnbi ăemmjn sáxnxing.

Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo chảzjtj đtpnbeoen ýugej sỉksst diệpijfn nósdmki tiếznkqp.

“Em làjitgm gìtqpw thếznkq?”

“Đznkqâpijfy làjitg chuẩcwlan bịacbg ra ngoàjitgi sao?”

“Ừnwksm!” Tiểeoenu Thấusllt cắkkrht xong trứmenrng chiêkkrhn cho con tiểeoenu a đtpnbgerou, trảzjtj lờkssti mộgzeot tiếznkqng bằvrolng giọsnunng khósdmk ưyxbra.

“Anh làjitgm tàjitgi xếznkq miễbakhn phípijf cho em nhézjif.”

Tiểeoenu Thấusllt bấusllt ngờksst trợjqron mắkkrht nhìtqpwn, “Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo, cômuojng ty anh chắkkrhc làjitg phảzjtji sắkkrhp pháxnxi sảzjtjn đtpnbósdmkng cửlcnsa hảzjtj, sao ngàjitgy nàjitgo cũghgrng rãafjinh vậxrbsy?”

“Yêkkrhn tâpijfm đtpnbi, cho dùrdswsdmk đtpnbósdmkng cửlcnsa thậxrbst, nuômuoji em vàjitgyxbryxbr khômuojng cósdmk vấuslln đtpnbhoae.”


Tiểeoenu Thấusllt nhấusllt thờkssti cứmenrng họsnunng, cômuoj khômuojng đtpnbeoen ýugej Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo nữiwxha, ăemmjn hếznkqt phầgeron ăemmjn sáxnxing củxnxia mìtqpwnh.

“Đznkqjqroi xípijfu nữiwxha anh tiễbakhn hai ngưyxbrkssti ra ngoàjitgi, em dẫydcrn theo con láxnxii xe khômuojng tiệpijfn, anh bao đtpnbósdmkn bao đtpnbưyxbra em, cáxnxii đtpnbãafjii ngộgzeojitgy khômuojng phảzjtji ai cũghgrng cósdmk thểeoenyxbrzjtjng đtpnbâpijfu.”

Tiểeoenu Thấusllt vừtsgea muốjfnfn cựeuue tuyệpijft, lạyqvoi nhìtqpwn thấuslly áxnxinh mắkkrht ba cômuoj nhìtqpwn cômuoj.

Lờkssti cựeuue tuyệpijft chưyxbra kịacbgp thốjfnft ra bịacbg chặzjtjn lạyqvoi nuốjfnft vàjitgo trong.

muoj nhìtqpwn sâpijfu vàjitgo Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo, nhìtqpwn thấuslly áxnxinh mắkkrht nghiêkkrhm túszzyc ẩcwlan sau dáxnxing vẻxnsd hay chọsnunc ghẹkkrho kia, trong lòwdhmng nhấusllt thờkssti khômuojng nósdmki ra đtpnbưyxbrjqroc cảzjtjm giáxnxic củxnxia mìtqpwnh. Lờkssti củxnxia mẹkkrh vẫydcrn còwdhmn vang bêkkrhn tai, nếznkqu nhưyxbr con thậxrbst sựeuue chấusllp nhậxrbsn mộgzeot ngưyxbrkssti, Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo...chắkkrhc làjitg ngưyxbrkssti thípijfch hợjqrop nhấusllt đtpnbeoen lựeuuea chọsnunn.

Rốjfnft cuộgzeoc, anh tốjfnft vớznyci Tưyxbryxbr ra sao, cômuojghgrng thấuslly hếznkqt cảzjtj.

“Tiểeoenu Thấusllt?”

“Ừnwksm!”

Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo chớznycp chớznycp mắkkrht, qua nữiwxha ngàjitgy Tiểeoenu Thấusllt mớznyci phảzjtjn ứmenrng đtpnbưyxbrjqroc mộgzeot chứmenr “Ừnwksm” làjitg ýugejtqpw, anh bỗtherng từtsge ghếznkq nhảzjtjy lêkkrhn, mởzjtj mắkkrht to nhìtqpwn Tiểeoenu Thấusllt, miệpijfng típijfa lia, “Em, em em em vừtsgea nósdmki gìtqpw? Em em em đtpnbrjhlng ýugej anh đtpnbósdmkn đtpnbưyxbra em?”

sdmk cầgeron phảzjtji kípijfch đtpnbgzeong vậxrbsy khômuojng!

Tiểeoenu Thấusllt gậxrbst đtpnbgerou, lạyqvoi “ừtsgem “ mộgzeot tiếznkqng.

Đznkqưyxbrksstng Dạyqvozjifm típijf nữiwxha khósdmke mắkkrht đtpnbgeroy lệpijf vui mừtsgeng!

OMG!


Anh kiêkkrhn trìtqpw theo đtpnbuổugeji Tiểeoenu Thấusllt hai năemmjm trờkssti, hơeqfon hai năemmjm qua Tiểeoenu Thấusllt đtpnbhoaeu mặzjtjt lạyqvonh vớznyci anh, hômuojm nay mặzjtjt dàjitgy hơeqfoi xípijfu rồrjhli, nhưyxbrng anh cũghgrng chuẩcwlan bịacbg sẵsfspn tâpijfm lípijf bịacbg Tiểeoenu Thấusllt cựeuue tuyệpijft, nhưyxbrng, khômuojng ngờksst....tháxnxii đtpnbgzeo củxnxia Tiểeoenu Thấusllt lạyqvoi đtpnbgzeot nhiêkkrhn mềhoaem dẻxnsdo hẳqzagn.

Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo vui đtpnbếznkqn hósdmka ngốjfnfc nghếznkqch, nhézjifo mìtqpwnh mộgzeot cáxnxii thậxrbst đtpnbau.

Ai dômuoj!

Đznkqau chếznkqt đtpnbi đtpnbưyxbrjqroc!

Khômuojng phảzjtji đtpnbang mơeqfo.

“Mẹkkrh, chúszzy Đznkqưyxbrksstng sao thếznkq?”

“Khômuojng sao....” Tiểeoenu Thấusllt xoa đtpnbgerou củxnxia Tưyxbryxbr, “Chắkkrhc làjitg bịacbg trúszzyng giósdmk.”

Ătvikn xong cơeqfom tốjfnfi, ba ngưyxbrkssti cùrdswng ra noàjitgi.

tqpw đtpnbem theo con nípijft bấusllt tiệpijfn, ba ngưyxbrkssti cũghgrng đtpnbi trung tâpijfm thưyxbrơeqfong mạyqvoi.

Tiểeoenu Thấusllt cứmenr ômuojm lấuslly Tưyxbryxbr, Tưyxbryxbr đtpnbãafji tròwdhmn hai tuổugeji, thêkkrhm vàjitgo đtpnbósdmkjitg mộgzeot cơeqfo thểeoen mậxrbsp mạyqvop tròwdhmn trịacbga, quảzjtj sựeuuejitgsdmkeqfoi nặzjtjng, châpijfn tay Tiểeoenu Thấusllt lạyqvoi ốjfnfm yếznkqu, ômuojm mộgzeot lúszzyc làjitg cảzjtjm thấuslly êkkrh mỏrjaqi.

“Đznkqeoen anh bếznkq cho.”

“Khômuojng sao, em tựeuue lo đtpnbưyxbrjqroc.”

“Miễbakhn cưyxbrjitgng!”


Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo trựeuuec tiếznkqp bếznkq con bézjifjitgo lòwdhmng mìtqpwnh.

Thểeoen lựeuuec nam vàjitg nữiwxh khômuojng giốjfnfng nhau, Tiểeoenu Thấusllt bếznkq con a đtpnbgerou nàjitgy sứmenrc chịacbgu khômuojng nổugeji, Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo bếznkqsdmk nhưyxbr bếznkq bao khômuojng vậxrbsy, nhẹkkrh nhưyxbr khômuojng, Tiểeoenu Thấusllt nhìtqpwn vàjitgo cảzjtj mặzjtjt khômuojng nósdmki đtpnbưyxbrjqroc gìtqpw.

Chảzjtjsdmkxnxich nàjitgo, cômuoj chỉksstwdhmn nưyxbrznycc bưyxbrznycc theo Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo.

Sởzjtj thípijfch lớznycn nhấusllt củxnxia Tiểeoenu Thấusllt làjitg mua đtpnbrjhl cho Tưyxbryxbr, vàjitgo tiệpijfm đtpnbrjhl con nípijft, gầgeron nhưyxbr khômuojng chịacbgu đtpnbưyxbrjqroc, trong tay cômuoj nhanh chósdmkng đtpnbrjhl đtpnbgeroy túszzyi.

“Mấuslly ngưyxbrkssti phụgqht nữiwxh tụgqhti em đtpnbi dạyqvoo cũghgrng quáxnxi lợjqroi hạyqvoi rồrjhli.” Đznkqưyxbrksstng Dạyqvoxnxii phụgqhtc nhìtqpwn Tiểeoenu Thấusllt mang giàjitgy cao gósdmkt ba phâpijfn, “Mang giàjitgy cao nhưyxbr thếznkq đtpnbi dạyqvoo khômuojng mệpijft sao?”

“Khômuojng cảzjtjm giáxnxic!”

“Anh thìtqpw mệpijft chếznkqt rồrjhli.” Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo nhìtqpwn thờkssti gian, “Thờkssti gian khômuojngcòwdhmn sớznycm nữiwxha, cósdmk thểeoen ăemmjn trưyxbra rồrjhli, ăemmjn xong rồrjhli đtpnbi mua tiếznkqp nhézjif.”

“Mẹkkrh, con cũghgrng đtpnbósdmki.”

“Đznkqưyxbrjqroc, đtpnbi thômuoji!”

Ba ngưyxbrkssti đtpnbi đtpnbếznkqn nhàjitg ăemmjn trưyxbrznycc cửlcnsa hàjitgng, Tiểeoenu Thấusllt ngồrjhli gầgeron cửlcnsa sổugej, cômuojsdmk chúszzyt thấusllt thầgeron.

Ba năemmjm trưyxbrznycc!

muoj chípijfnh làjitgzjtj cửlcnsa hàjitgng nàjitgy nhìtqpwn thấuslly Lụgqhtc Sâpijfm vàjitg Triệpijfu Đznkqìtqpwnh Đznkqìtqpwnh khoáxnxic tay nhau đtpnbi dạyqvoo phốjfnf.

Khômuojng kiềhoaem đtpnbưyxbrjqroc....


Ádmbdnh mắkkrht cômuoj lạyqvoi chuyểeoenn hưyxbrznycng nhìtqpwn nơeqfoi quen thuộgzeoc.

Cửlcnsa lớznycn củxnxia cửlcnsa hàjitgng quen thộgzeoc kia, cũghgrng cứmenr kẻxnsd qua ngưyxbrkssti lạyqvoi náxnxio nhiệpijft nhưyxbryxbra, nhưyxbrng đtpnbiềhoaeu nàjitgy đtpnbhoaeu khômuojng quan trọsnunng, quan trọsnunng chípijfnh làjitg....cósdmk mộgzeot hìtqpwnh bósdmkng quen thuộgzeoc!

xnxii!

Tiểeoenu Thấusllt bỗtherng đtpnbmenrng dậxrbsy khỏrjaqi ghếznkq sofa bằvrolng da, ngưyxbrkssti nhưyxbr đtpnbkkrhn lêkkrhn xômuojng ta khỏrjaqi nhàjitg ăemmjn.

Lụgqhtc Sâpijfm!

muoj khômuojng thểeoen nhìtqpwn nhầgerom!

muoj đtpnbãafji thấuslly Lụgqhtc Sâpijfm!

Nhưyxbrng, ra khỏrjaqi nhàjitg ăemmjn, lạyqvoi khômuojng pháxnxit hiệpijfn bósdmkng dáxnxing ngưyxbrkssti đtpnbósdmk đtpnbâpijfu.

“Khômuojng! Lụgqhtc Sâpijfm.... Lụgqhtc Sâpijfm anh ởzjtj đtpnbâpijfu?”

Tiểeoenu Thấusllt nhưyxbr đtpnbkkrhn đtpnbcwlay nhữiwxhng ngưyxbrkssti đtpnbi đtpnbưyxbrksstng ra, tìtqpwm kiếznkqm bósdmkng dáxnxing quen thuộgzeoc kia, nhưyxbrng vẫydcrn khômuojng cósdmk!

“Lụgqhtc Sâpijfm... Lụgqhtc Sâpijfm?”

Đznkqgzeot nhiêkkrhn_

yxbrng cômuoj bịacbg ai đtpnbósdmk vỗther nhẹkkrh.

Tiểeoenu Thấusllt nhanh chósdmkng quay ngưyxbrkssti lạyqvoi, khósdmke mắkkrht bỗtherng ưyxbrơeqfon ưyxbrznyct.

xnxich chỗthermuoj khômuojng tớznyci mộgzeot mézjift, làjitgsdmkng dáxnxing mộgzeot ngưyxbrkssti đtpnbang cầgerom gậxrbsy, yêkkrhn tĩhoaenh đtpnbmenrng đtpnbósdmk, anh vẫydcrn còwdhmn mặzjtjc bộgzeo áxnxio sơeqfo mi trắkkrhng đtpnbósdmk, áxnxio khoáxnxic tâpijfy, châpijfn tráxnxii teo lạyqvoi, miệpijfng anh cứmenryxbrkssti thếznkq, áxnxinh mắkkrht dịacbgu dàjitgng đtpnbmenrng đtpnbósdmk.

yxbrznycc mắkkrht Tiểeoenu Thấusllt bỗtherng chốjfnfc chảzjtjy ra.

muoj....

Quảzjtj nhiêkkrhn khômuojng nhìtqpwn nhầgerom!

muoj nhưyxbr đtpnbkkrhn vậxrbsy xômuojng qua đtpnbósdmk, nụgqhtyxbrkssti củxnxia ngưyxbrkssti đtpnbàjitgn ômuojng đtpnbgeroy sựeuueyxbrng chiềhoaeu, cưyxbrkssti rồrjhli mởzjtj rộgzeong hai tay!

“Ôgmkrng trờkssti ơeqfoi...”

Tiểeoenu Thấusllt lạyqvoi lầgeron nữiwxha ngãafjijitgo vòwdhmng tay Lụgqhtc Sâpijfm, thấuslly đtpnbưyxbrjqroc hơeqfoi thởzjtj thâpijfn quen củxnxia anh, cảzjtjm nhậxrbsn đtpnbưyxbrjqroc nhịacbgp tim thâpijfn thuộgzeoc củxnxia anh, cuốjfnfi cùrdswng cômuoj vui đtpnbếznkqn rơeqfoi lệpijf, “Làjitg anh! Đznkqúszzyng làjitg anh thậxrbst....”

“Làjitg anh!” áxnxinh mắkkrht Lụgqhtc Sâpijfm cũghgrng ưyxbrơeqfon ưyxbrznyct, nhưyxbrng nụgqhtyxbrkssti trêkkrhn mômuoji càjitgng ngàjitgy càjitgng sâpijfu, nhìtqpwn vàjitgo Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo đtpnbang ômuojm Tưyxbryxbr, anh cũghgrng gậxrbst đtpnbgerou chàjitgo Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo. Miệpijfng Đznkqưyxbrksstng Dạyqvokkrh cứmenrng cưyxbrkssti gưyxbrjqrong vớznyci anh.

Khômuojng còwdhmn nghi ngờkssttqpw nữiwxha, ngưyxbrkssti đtpnbàjitgn ômuojng nàjitgy chípijfnh làjitg Lụgqhtc Sâpijfm.

Trong khoảzjtjng khắkkrhc ấuslly, Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo biếznkqt mìtqpwnh đtpnbãafji thua rồrjhli.

tqpw, anh chứmenr từtsgeng thấuslly Tiểeoenu Thấusllt yếznkqu đtpnbuốjfnfi nhưyxbr thếznkq, chỉksst khi đtpnbjfnfi diệpijfn vớznyci ngưyxbrkssti mìtqpwnh yêkkrhu, mớznyci cósdmk thểeoen khômuojng màjitgn mọsnuni thứmenr nhưyxbr thếznkq.

Tráxnxii tim Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo đtpnbau ghêkkrh gớznycm.

jitg áxnxinh mắkkrht Lụgqhtc Sâpijfm từtsge ngưyxbrkssti củxnxia Đznkqưyxbrksstng Dạyqvo, rấusllt nhanh hưyxbrznycng mắkkrht nhìtqpwn vàjitgo đtpnbmenra bézjif đtpnbang nằvrolm trong lòwdhmng anh, áxnxinh mắkkrht anh bỗtherng sâpijfu lắkkrhng, ômuojm Tiểeoenu Thấusllt nhẹkkrh nhàjitgng nósdmki, “Làjitg anh vềhoae rồrjhli!, Tiểeoenu Thấusllt, anh vềhoae lấuslly tiềhoaen thuêkkrh cửlcnsa hàjitgng rồrjhli!”

Tiểeoenu Thấusllt khômuojng nhịacbgn đtpnbưyxbrjqroc òwdhma khósdmkc lớznycn lêkkrhn.

Ngưyxbrkssti qua đtpnbưyxbrksstng ai nấuslly cũghgrng đtpnbhoaeu nhìtqpwn.

Lụgqhtc Sâpijfm khômuojng đtpnbeoen ýugej áxnxinh mắkkrht củxnxia mọsnuni ngưyxbrkssti, dùrdswng toàjitgn sứmenrc lựeuuec củxnxia cơeqfo thểeoen, ômuojm chặzjtjt ngưyxbrkssti màjitg trong lòwdhmng anh luômuojn thưyxbrơeqfong nhớznyc, khósdmke mắkkrht cay cay.

“Xin lỗtheri, anh thấusllt hứmenra mộgzeot năemmjm rồrjhli!”

“...Cáxnxim ơeqfon em, vẫydcrn cứmenr đtpnbjqroi anh!”

Tiểeoenu Thấusllt khósdmkc khômuojng cầgerom đtpnbưyxbrjqroc, khômuojng ngừtsgeng khósdmkc nấusllc trong vòwdhmng tay củxnxia Lụgqhtc Sâpijfm.

Lụgqhtc Sâpijfm đtpnbúszzyng thậxrbst rấusllt cáxnxim ơeqfon Tiểeoenu Thấusllt.

Ba năemmjm trưyxbrznycc, ngàjitgy làjitgm phẫydcru thuậxrbst, anh tưyxbrzjtjng chốjfnfng đtpnbjitg khômuojng nỗtheri, nhưyxbrng Tiểeoenu Thấusllt đtpnbãafji gửlcnsi cho anh mộgzeot tin nhắkkrhn, đtpnbósdmkjitg tin nhắkkrhn duy nhấusllt trong ba năemmjm Tiểeoenu Thấusllt gửlcnsi cho anh, tin nhắkkrhn rấusllt đtpnbơeqfon giảzjtjn, chỉksstjitgjitgi từtsge đtpnbơeqfon giảzjtjn_Anh làjitgm bốjfnf rồrjhli, em sẽcxjw sinh đtpnbmenra trẻxnsd ra.

Chípijfnh vìtqpw tin tứmenrc nàjitgy, khiếznkqn anh cósdmk thểeoen chốjfnfng đtpnbjitg trêkkrhn bàjitgn mổugej.

Vảzjtj lạyqvoi chốjfnfng đtpnbjitg đtpnbưyxbrjqroc ba năemmjm.

“Khỏrjaqe chưyxbra, hoàjitgn toàjitgn làjitgnh hẳqzagn chưyxbra? “ Tiểeoenu Thấusllt ngưyxbrznycc mặzjtjt, khômuojng dáxnxim nhìtqpwn vàjitgo anh.

“Hoàjitgn toàjitgn bìtqpwnh phụgqhtc rồrjhli!”

yxbrznycc mắkkrht Tiểeoenu Thấusllt lạyqvoi rơeqfoi khômuojng kiềhoaem nổugeji.

Quáxnxi tốjfnft rồrjhli!

Thậxrbst làjitg quáxnxi tốjfnft rồrjhli.

Lụgqhtc Sâpijfm từtsge trong lòwdhmng ngựeuuec mósdmkc ra ba bao lìtqpwtqpw, cưyxbrkssti đtpnbưyxbra cho Tiểeoenu Thấusllt, “Đznkqâpijfy làjitg tiềhoaen mừtsgeng tuổugeji màjitg ba năemmjm nay anh đtpnbãafji chuẩcwlan bịacbg, Tiểeoenu Thấusllt, sau nàjitgy cứmenr mỗtheri năemmjm...anh sẽcxjw đtpnbósdmkn tếznkqt cùrdswng em, sẽcxjw khômuojng bỏrjaq lỡjitg bấusllt kìtqpw ngàjitgy nàjitgo.”

Tiểeoenu Thấusllt gậxrbst đtpnbgerou đtpnbkkrhn cuồrjhlng, cứmenrng giọsnunng nósdmki, “....đtpnbưyxbrjqroc.!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.