Boss Trở Thành Chồng

Chương 937 :

    trước sau   
39937.Mớgctai chớgctap mắsrmlt, đbqboãerwi tớgctai thứavde bảeyqey.

Ngàzrjxy hôhoulm nay, Tiểcsdgu Thấihqit đbqboãerwi dậvxmfy từymnn rấihqit sớgctam, vừymnna sớgctam ra đbqboãerwi trèrigao khỏdcqvi giưoucrgctang lựazzka quầpxtan ábskoo cho Tưoucroucr.

“Mẹfmzi...”

oucroucr tròxrxkn mắsrmlt, cảeyqe mặieymt mơerwi hồymnn đbqbosrmln đbqboóqsee, ôhoulm chặieymt Tiểcsdgu Thấihqit khôhoulng chịtsrbu buôhoulng tay, “Mẹfmzi...”

“Ngoan, Tưoucroucr mau dậvxmfy đbqboi, mẹfmzi dẫwoadn con đbqboi mua đbqboymnn mớgctai.”

Mớgctai chớgctap mắsrmlt đbqboãerwi đbqboếtpkun mùsfena thu, đbqboavdea nhóqseec nàzrjxy đbqboãerwi cao hơerwin chúzalvt, đbqboymnnvykxm ngoábskoi chắsrmlc khôhoulng thểcsdg mặieymc đbqboưoucrohevc nữtsrba, Tiểcsdgu Thấihqit dẫwoadn nhóqseec con nay đbqboi mua thêsjvmm vàzrjxi bộbgsy đbqboymnn mớgctai, nhâgxhon tiệirokn cũofekng mua hai bộbgsy đbqboymnn mớgctai cho Niêsjvmn Niêsjvmn, Niêsjvmn Niêsjvmn giờgcta đbqboãerwisjvmn ba, thứavde bảeyqey hôhoulm nay cũofekng khôhoulng nghỉmmxw ngơerwii, đbqboi họkkkwc thêsjvmm tiếtpkung Anh, nêsjvmn Tiểcsdgu Thấihqit khôhoulng thểcsdg dẫwoadn hai đbqboavdea cùsfenng ra ngoàzrjxi.




oucroucr nghe đbqboếtpkun đbqboưoucrohevc đbqboi chơerwii, lậvxmfp tứavdec tỉmmxwnh tábskoo lêsjvmn, nhanh chóqseeng phốfmzii hợohevp vớgctai Tiểcsdgu Thấihqit mặieymc đbqboymnnzrjxo.

Hai mẹfmzi con xuốfmzing lầpxtau, nhìwjcxn thấihqiy dưoucrgctai lầpxtau cóqsee mộbgsyt khábskoch khôhoulng đbqboưoucrohevc hoan nghêsjvmnh.

Đmnlnưoucrgctang Dạuskg vốfmzin dĩcilz đbqboang ngồymnni nóqseei chuyệirokn vớgctai Tiêsjvmu Lăvykxng, thấihqiy hai mẹfmzi con họkkkw xuốfmzing lầpxtau, cưoucrgctai hihi nóqseei, “Tiểcsdgu Thấihqit, anh lạuskgi đbqboếtpkun!”

Tiểcsdgu Thấihqit nhếtpkuch môhouli khóqsee chịtsrbu!

Ngưoucrgctai nàzrjxy đbqboúzalvng làzrjx âgxhom hồymnnn khôhoulng tan!

Tiểcsdgu Thấihqit chàzrjxo Tiêsjvmu Lăvykxng xong, thìwjcx đbqboem Tưoucroucr đbqboi ăvykxn sábskong.

Đmnlnưoucrgctang Dạuskg chảeyqe đbqbocsdg ýsrml sỉmmxw diệirokn nóqseei tiếtpkup.

“Em làzrjxm gìwjcx thếtpku?”

“Đmnlnâgxhoy làzrjx chuẩsjvmn bịtsrb ra ngoàzrjxi sao?”

“Ừojcdm!” Tiểcsdgu Thấihqit cắsrmlt xong trứavdeng chiêsjvmn cho con tiểcsdgu a đbqbopxtau, trảeyqe lờgctai mộbgsyt tiếtpkung bằazzkng giọkkkwng khóqsee ưoucra.

“Anh làzrjxm tàzrjxi xếtpku miễbbrmn phívkow cho em nhédehk.”

Tiểcsdgu Thấihqit bấihqit ngờgcta trợohevn mắsrmlt nhìwjcxn, “Đmnlnưoucrgctang Dạuskg, côhoulng ty anh chắsrmlc làzrjx phảeyqei sắsrmlp phábsko sảeyqen đbqboóqseeng cửdauua hảeyqe, sao ngàzrjxy nàzrjxo cũofekng rãerwinh vậvxmfy?”

“Yêsjvmn tâgxhom đbqboi, cho dùsfenqsee đbqboóqseeng cửdauua thậvxmft, nuôhouli em vàzrjxoucroucr khôhoulng cóqsee vấihqin đbqbodcqv.”


Tiểcsdgu Thấihqit nhấihqit thờgctai cứavdeng họkkkwng, côhoul khôhoulng đbqbocsdg ýsrml Đmnlnưoucrgctang Dạuskg nữtsrba, ăvykxn hếtpkut phầpxtan ăvykxn sábskong củjpqha mìwjcxnh.

“Đmnlnohevi xívkowu nữtsrba anh tiễbbrmn hai ngưoucrgctai ra ngoàzrjxi, em dẫwoadn theo con lábskoi xe khôhoulng tiệirokn, anh bao đbqboóqseen bao đbqboưoucra em, cábskoi đbqboãerwii ngộbgsyzrjxy khôhoulng phảeyqei ai cũofekng cóqsee thểcsdgoucrgoenng đbqboâgxhou.”

Tiểcsdgu Thấihqit vừymnna muốfmzin cựazzk tuyệirokt, lạuskgi nhìwjcxn thấihqiy ábskonh mắsrmlt ba côhoul nhìwjcxn côhoul.

Lờgctai cựazzk tuyệirokt chưoucra kịtsrbp thốfmzit ra bịtsrb chặieymn lạuskgi nuốfmzit vàzrjxo trong.

houl nhìwjcxn sâgxhou vàzrjxo Đmnlnưoucrgctang Dạuskg, nhìwjcxn thấihqiy ábskonh mắsrmlt nghiêsjvmm túzalvc ẩsjvmn sau dábskong vẻviqm hay chọkkkwc ghẹfmzio kia, trong lòxrxkng nhấihqit thờgctai khôhoulng nóqseei ra đbqboưoucrohevc cảeyqem giábskoc củjpqha mìwjcxnh. Lờgctai củjpqha mẹfmzi vẫwoadn còxrxkn vang bêsjvmn tai, nếtpkuu nhưoucr con thậvxmft sựazzk chấihqip nhậvxmfn mộbgsyt ngưoucrgctai, Đmnlnưoucrgctang Dạuskg...chắsrmlc làzrjx ngưoucrgctai thívkowch hợohevp nhấihqit đbqbocsdg lựazzka chọkkkwn.

Rốfmzit cuộbgsyc, anh tốfmzit vớgctai Tưoucroucr ra sao, côhoulofekng thấihqiy hếtpkut cảeyqe.

“Tiểcsdgu Thấihqit?”

“Ừojcdm!”

Đmnlnưoucrgctang Dạuskg chớgctap chớgctap mắsrmlt, qua nữtsrba ngàzrjxy Tiểcsdgu Thấihqit mớgctai phảeyqen ứavdeng đbqboưoucrohevc mộbgsyt chứavde “Ừojcdm” làzrjx ýsrmlwjcx, anh bỗeyqeng từymnn ghếtpku nhảeyqey lêsjvmn, mởgoen mắsrmlt to nhìwjcxn Tiểcsdgu Thấihqit, miệirokng tívkowa lia, “Em, em em em vừymnna nóqseei gìwjcx? Em em em đbqboymnnng ýsrml anh đbqboóqseen đbqboưoucra em?”

qsee cầpxtan phảeyqei kívkowch đbqbobgsyng vậvxmfy khôhoulng!

Tiểcsdgu Thấihqit gậvxmft đbqbopxtau, lạuskgi “ừymnnm “ mộbgsyt tiếtpkung.

Đmnlnưoucrgctang Dạuskgdehkm tívkow nữtsrba khóqseee mắsrmlt đbqbopxtay lệirok vui mừymnnng!

OMG!


Anh kiêsjvmn trìwjcx theo đbqbouổeyqei Tiểcsdgu Thấihqit hai năvykxm trờgctai, hơerwin hai năvykxm qua Tiểcsdgu Thấihqit đbqbodcqvu mặieymt lạuskgnh vớgctai anh, hôhoulm nay mặieymt dàzrjxy hơerwii xívkowu rồymnni, nhưoucrng anh cũofekng chuẩsjvmn bịtsrb sẵojcdn tâgxhom lívkow bịtsrb Tiểcsdgu Thấihqit cựazzk tuyệirokt, nhưoucrng, khôhoulng ngờgcta....thábskoi đbqbobgsy củjpqha Tiểcsdgu Thấihqit lạuskgi đbqbobgsyt nhiêsjvmn mềdcqvm dẻviqmo hẳuxbgn.

Đmnlnưoucrgctang Dạuskg vui đbqboếtpkun hóqseea ngốfmzic nghếtpkuch, nhédehko mìwjcxnh mộbgsyt cábskoi thậvxmft đbqboau.

Ai dôhoul!

Đmnlnau chếtpkut đbqboi đbqboưoucrohevc!

Khôhoulng phảeyqei đbqboang mơerwi.

“Mẹfmzi, chúzalv Đmnlnưoucrgctang sao thếtpku?”

“Khôhoulng sao....” Tiểcsdgu Thấihqit xoa đbqbopxtau củjpqha Tưoucroucr, “Chắsrmlc làzrjx bịtsrb trúzalvng gióqsee.”

Ăcfyun xong cơerwim tốfmzii, ba ngưoucrgctai cùsfenng ra noàzrjxi.

wjcx đbqboem theo con nívkowt bấihqit tiệirokn, ba ngưoucrgctai cũofekng đbqboi trung tâgxhom thưoucrơerwing mạuskgi.

Tiểcsdgu Thấihqit cứavde ôhoulm lấihqiy Tưoucroucr, Tưoucroucr đbqboãerwi tròxrxkn hai tuổeyqei, thêsjvmm vàzrjxo đbqboóqseezrjx mộbgsyt cơerwi thểcsdg mậvxmfp mạuskgp tròxrxkn trịtsrba, quảeyqe sựazzkzrjxqseeerwii nặieymng, châgxhon tay Tiểcsdgu Thấihqit lạuskgi ốfmzim yếtpkuu, ôhoulm mộbgsyt lúzalvc làzrjx cảeyqem thấihqiy êsjvm mỏdcqvi.

“Đmnlncsdg anh bếtpku cho.”

“Khôhoulng sao, em tựazzk lo đbqboưoucrohevc.”

“Miễbbrmn cưoucrksebng!”


Đmnlnưoucrgctang Dạuskg trựazzkc tiếtpkup bếtpku con bédehkzrjxo lòxrxkng mìwjcxnh.

Thểcsdg lựazzkc nam vàzrjx nữtsrb khôhoulng giốfmzing nhau, Tiểcsdgu Thấihqit bếtpku con a đbqbopxtau nàzrjxy sứavdec chịtsrbu khôhoulng nổeyqei, Đmnlnưoucrgctang Dạuskg bếtpkuqsee nhưoucr bếtpku bao khôhoulng vậvxmfy, nhẹfmzi nhưoucr khôhoulng, Tiểcsdgu Thấihqit nhìwjcxn vàzrjxo cảeyqe mặieymt khôhoulng nóqseei đbqboưoucrohevc gìwjcx.

Chảeyqeqseebskoch nàzrjxo, côhoul chỉmmxwxrxkn nưoucrgctac bưoucrgctac theo Đmnlnưoucrgctang Dạuskg.

Sởgoen thívkowch lớgctan nhấihqit củjpqha Tiểcsdgu Thấihqit làzrjx mua đbqboymnn cho Tưoucroucr, vàzrjxo tiệirokm đbqboymnn con nívkowt, gầpxtan nhưoucr khôhoulng chịtsrbu đbqboưoucrohevc, trong tay côhoul nhanh chóqseeng đbqboymnn đbqbopxtay túzalvi.

“Mấihqiy ngưoucrgctai phụwoad nữtsrb tụwoadi em đbqboi dạuskgo cũofekng quábsko lợohevi hạuskgi rồymnni.” Đmnlnưoucrgctang Dạuskgbskoi phụwoadc nhìwjcxn Tiểcsdgu Thấihqit mang giàzrjxy cao góqseet ba phâgxhon, “Mang giàzrjxy cao nhưoucr thếtpku đbqboi dạuskgo khôhoulng mệirokt sao?”

“Khôhoulng cảeyqem giábskoc!”

“Anh thìwjcx mệirokt chếtpkut rồymnni.” Đmnlnưoucrgctang Dạuskg nhìwjcxn thờgctai gian, “Thờgctai gian khôhoulngcòxrxkn sớgctam nữtsrba, cóqsee thểcsdg ăvykxn trưoucra rồymnni, ăvykxn xong rồymnni đbqboi mua tiếtpkup nhédehk.”

“Mẹfmzi, con cũofekng đbqboóqseei.”

“Đmnlnưoucrohevc, đbqboi thôhouli!”

Ba ngưoucrgctai đbqboi đbqboếtpkun nhàzrjx ăvykxn trưoucrgctac cửdauua hàzrjxng, Tiểcsdgu Thấihqit ngồymnni gầpxtan cửdauua sổeyqe, côhoulqsee chúzalvt thấihqit thầpxtan.

Ba năvykxm trưoucrgctac!

houl chívkownh làzrjxgoen cửdauua hàzrjxng nàzrjxy nhìwjcxn thấihqiy Lụwoadc Sâgxhom vàzrjx Triệiroku Đmnlnìwjcxnh Đmnlnìwjcxnh khoábskoc tay nhau đbqboi dạuskgo phốfmzi.

Khôhoulng kiềdcqvm đbqboưoucrohevc....


Áazzknh mắsrmlt côhoul lạuskgi chuyểcsdgn hưoucrgctang nhìwjcxn nơerwii quen thuộbgsyc.

Cửdauua lớgctan củjpqha cửdauua hàzrjxng quen thộbgsyc kia, cũofekng cứavde kẻviqm qua ngưoucrgctai lạuskgi nábskoo nhiệirokt nhưoucroucra, nhưoucrng đbqboiềdcqvu nàzrjxy đbqbodcqvu khôhoulng quan trọkkkwng, quan trọkkkwng chívkownh làzrjx....cóqsee mộbgsyt hìwjcxnh bóqseeng quen thuộbgsyc!

bskoi!

Tiểcsdgu Thấihqit bỗeyqeng đbqboavdeng dậvxmfy khỏdcqvi ghếtpku sofa bằazzkng da, ngưoucrgctai nhưoucr đbqbosjvmn lêsjvmn xôhoulng ta khỏdcqvi nhàzrjx ăvykxn.

Lụwoadc Sâgxhom!

houl khôhoulng thểcsdg nhìwjcxn nhầpxtam!

houl đbqboãerwi thấihqiy Lụwoadc Sâgxhom!

Nhưoucrng, ra khỏdcqvi nhàzrjx ăvykxn, lạuskgi khôhoulng phábskot hiệirokn bóqseeng dábskong ngưoucrgctai đbqboóqsee đbqboâgxhou.

“Khôhoulng! Lụwoadc Sâgxhom.... Lụwoadc Sâgxhom anh ởgoen đbqboâgxhou?”

Tiểcsdgu Thấihqit nhưoucr đbqbosjvmn đbqbosjvmy nhữtsrbng ngưoucrgctai đbqboi đbqboưoucrgctang ra, tìwjcxm kiếtpkum bóqseeng dábskong quen thuộbgsyc kia, nhưoucrng vẫwoadn khôhoulng cóqsee!

“Lụwoadc Sâgxhom... Lụwoadc Sâgxhom?”

Đmnlnbgsyt nhiêsjvmn_

oucrng côhoul bịtsrb ai đbqboóqsee vỗeyqe nhẹfmzi.

Tiểcsdgu Thấihqit nhanh chóqseeng quay ngưoucrgctai lạuskgi, khóqseee mắsrmlt bỗeyqeng ưoucrơerwin ưoucrgctat.

bskoch chỗeyqehoul khôhoulng tớgctai mộbgsyt médehkt, làzrjxqseeng dábskong mộbgsyt ngưoucrgctai đbqboang cầpxtam gậvxmfy, yêsjvmn tĩcilznh đbqboavdeng đbqboóqsee, anh vẫwoadn còxrxkn mặieymc bộbgsy ábskoo sơerwi mi trắsrmlng đbqboóqsee, ábskoo khoábskoc tâgxhoy, châgxhon trábskoi teo lạuskgi, miệirokng anh cứavdeoucrgctai thếtpku, ábskonh mắsrmlt dịtsrbu dàzrjxng đbqboavdeng đbqboóqsee.

oucrgctac mắsrmlt Tiểcsdgu Thấihqit bỗeyqeng chốfmzic chảeyqey ra.

houl....

Quảeyqe nhiêsjvmn khôhoulng nhìwjcxn nhầpxtam!

houl nhưoucr đbqbosjvmn vậvxmfy xôhoulng qua đbqboóqsee, nụwoadoucrgctai củjpqha ngưoucrgctai đbqboàzrjxn ôhoulng đbqbopxtay sựazzkoucrng chiềdcqvu, cưoucrgctai rồymnni mởgoen rộbgsyng hai tay!

“Ôirbhng trờgctai ơerwii...”

Tiểcsdgu Thấihqit lạuskgi lầpxtan nữtsrba ngãerwizrjxo vòxrxkng tay Lụwoadc Sâgxhom, thấihqiy đbqboưoucrohevc hơerwii thởgoen thâgxhon quen củjpqha anh, cảeyqem nhậvxmfn đbqboưoucrohevc nhịtsrbp tim thâgxhon thuộbgsyc củjpqha anh, cuốfmzii cùsfenng côhoul vui đbqboếtpkun rơerwii lệirok, “Làzrjx anh! Đmnlnúzalvng làzrjx anh thậvxmft....”

“Làzrjx anh!” ábskonh mắsrmlt Lụwoadc Sâgxhom cũofekng ưoucrơerwin ưoucrgctat, nhưoucrng nụwoadoucrgctai trêsjvmn môhouli càzrjxng ngàzrjxy càzrjxng sâgxhou, nhìwjcxn vàzrjxo Đmnlnưoucrgctang Dạuskg đbqboang ôhoulm Tưoucroucr, anh cũofekng gậvxmft đbqbopxtau chàzrjxo Đmnlnưoucrgctang Dạuskg. Miệirokng Đmnlnưoucrgctang Dạuskgsjvm cứavdeng cưoucrgctai gưoucrohevng vớgctai anh.

Khôhoulng còxrxkn nghi ngờgctawjcx nữtsrba, ngưoucrgctai đbqboàzrjxn ôhoulng nàzrjxy chívkownh làzrjx Lụwoadc Sâgxhom.

Trong khoảeyqeng khắsrmlc ấihqiy, Đmnlnưoucrgctang Dạuskg biếtpkut mìwjcxnh đbqboãerwi thua rồymnni.

wjcx, anh chứavde từymnnng thấihqiy Tiểcsdgu Thấihqit yếtpkuu đbqbouốfmzii nhưoucr thếtpku, chỉmmxw khi đbqbofmzii diệirokn vớgctai ngưoucrgctai mìwjcxnh yêsjvmu, mớgctai cóqsee thểcsdg khôhoulng màzrjxn mọkkkwi thứavde nhưoucr thếtpku.

Trábskoi tim Đmnlnưoucrgctang Dạuskg đbqboau ghêsjvm gớgctam.

zrjx ábskonh mắsrmlt Lụwoadc Sâgxhom từymnn ngưoucrgctai củjpqha Đmnlnưoucrgctang Dạuskg, rấihqit nhanh hưoucrgctang mắsrmlt nhìwjcxn vàzrjxo đbqboavdea bédehk đbqboang nằazzkm trong lòxrxkng anh, ábskonh mắsrmlt anh bỗeyqeng sâgxhou lắsrmlng, ôhoulm Tiểcsdgu Thấihqit nhẹfmzi nhàzrjxng nóqseei, “Làzrjx anh vềdcqv rồymnni!, Tiểcsdgu Thấihqit, anh vềdcqv lấihqiy tiềdcqvn thuêsjvm cửdauua hàzrjxng rồymnni!”

Tiểcsdgu Thấihqit khôhoulng nhịtsrbn đbqboưoucrohevc òxrxka khóqseec lớgctan lêsjvmn.

Ngưoucrgctai qua đbqboưoucrgctang ai nấihqiy cũofekng đbqbodcqvu nhìwjcxn.

Lụwoadc Sâgxhom khôhoulng đbqbocsdg ýsrml ábskonh mắsrmlt củjpqha mọkkkwi ngưoucrgctai, dùsfenng toàzrjxn sứavdec lựazzkc củjpqha cơerwi thểcsdg, ôhoulm chặieymt ngưoucrgctai màzrjx trong lòxrxkng anh luôhouln thưoucrơerwing nhớgcta, khóqseee mắsrmlt cay cay.

“Xin lỗeyqei, anh thấihqit hứavdea mộbgsyt năvykxm rồymnni!”

“...Cábskom ơerwin em, vẫwoadn cứavde đbqboohevi anh!”

Tiểcsdgu Thấihqit khóqseec khôhoulng cầpxtam đbqboưoucrohevc, khôhoulng ngừymnnng khóqseec nấihqic trong vòxrxkng tay củjpqha Lụwoadc Sâgxhom.

Lụwoadc Sâgxhom đbqboúzalvng thậvxmft rấihqit cábskom ơerwin Tiểcsdgu Thấihqit.

Ba năvykxm trưoucrgctac, ngàzrjxy làzrjxm phẫwoadu thuậvxmft, anh tưoucrgoenng chốfmzing đbqbokseb khôhoulng nỗeyqei, nhưoucrng Tiểcsdgu Thấihqit đbqboãerwi gửdauui cho anh mộbgsyt tin nhắsrmln, đbqboóqseezrjx tin nhắsrmln duy nhấihqit trong ba năvykxm Tiểcsdgu Thấihqit gửdauui cho anh, tin nhắsrmln rấihqit đbqboơerwin giảeyqen, chỉmmxwzrjxzrjxi từymnn đbqboơerwin giảeyqen_Anh làzrjxm bốfmzi rồymnni, em sẽerwi sinh đbqboavdea trẻviqm ra.

Chívkownh vìwjcx tin tứavdec nàzrjxy, khiếtpkun anh cóqsee thểcsdg chốfmzing đbqbokseb trêsjvmn bàzrjxn mổeyqe.

Vảeyqe lạuskgi chốfmzing đbqbokseb đbqboưoucrohevc ba năvykxm.

“Khỏdcqve chưoucra, hoàzrjxn toàzrjxn làzrjxnh hẳuxbgn chưoucra? “ Tiểcsdgu Thấihqit ngưoucrgctac mặieymt, khôhoulng dábskom nhìwjcxn vàzrjxo anh.

“Hoàzrjxn toàzrjxn bìwjcxnh phụwoadc rồymnni!”

oucrgctac mắsrmlt Tiểcsdgu Thấihqit lạuskgi rơerwii khôhoulng kiềdcqvm nổeyqei.

Quábsko tốfmzit rồymnni!

Thậvxmft làzrjx quábsko tốfmzit rồymnni.

Lụwoadc Sâgxhom từymnn trong lòxrxkng ngựazzkc móqseec ra ba bao lìwjcxwjcx, cưoucrgctai đbqboưoucra cho Tiểcsdgu Thấihqit, “Đmnlnâgxhoy làzrjx tiềdcqvn mừymnnng tuổeyqei màzrjx ba năvykxm nay anh đbqboãerwi chuẩsjvmn bịtsrb, Tiểcsdgu Thấihqit, sau nàzrjxy cứavde mỗeyqei năvykxm...anh sẽerwi đbqboóqseen tếtpkut cùsfenng em, sẽerwi khôhoulng bỏdcqv lỡkseb bấihqit kìwjcx ngàzrjxy nàzrjxo.”

Tiểcsdgu Thấihqit gậvxmft đbqbopxtau đbqbosjvmn cuồymnnng, cứavdeng giọkkkwng nóqseei, “....đbqboưoucrohevc.!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.