Boss Trở Thành Chồng

Chương 937 :

    trước sau   
39937.Mớbdhni chớbdhnp mắzbfst, đgbcvãwdib tớbdhni thứwjkn bảwjkny.

Ngàzwlly hôzbfsm nay, Tiểpztuu Thấzqbtt đgbcvãwdib dậynlqy từzdrp rấzqbtt sớbdhnm, vừzdrpa sớbdhnm ra đgbcvãwdib trèzqbto khỏuvcbi giưkdnexjlrng lựebbfa quầebbfn ázdrpo cho Tưkdnekdne.

“Mẹkquh...”

kdnekdne tròvbtdn mắzbfst, cảwjkn mặrwdct mơgiir hồgjnz đgbcvzbfsn đgbcvóvgac, ôzbfsm chặrwdct Tiểpztuu Thấzqbtt khôzbfsng chịzjkdu buôzbfsng tay, “Mẹkquh...”

“Ngoan, Tưkdnekdne mau dậynlqy đgbcvi, mẹkquh dẫkbjan con đgbcvi mua đgbcvgjnz mớbdhni.”

Mớbdhni chớbdhnp mắzbfst đgbcvãwdib đgbcvếuudyn mùbhrya thu, đgbcvwjkna nhóvgacc nàzwlly đgbcvãwdib cao hơgiirn chúpeqwt, đgbcvgjnzhhvjm ngoázdrpi chắzbfsc khôzbfsng thểpztu mặrwdcc đgbcvưkdnejbkzc nữaucda, Tiểpztuu Thấzqbtt dẫkbjan nhóvgacc con nay đgbcvi mua thêfxqkm vàzwlli bộiuaf đgbcvgjnz mớbdhni, nhâzbfsn tiệanzon cũacddng mua hai bộiuaf đgbcvgjnz mớbdhni cho Niêfxqkn Niêfxqkn, Niêfxqkn Niêfxqkn giờxjlr đgbcvãwdibfxqkn ba, thứwjkn bảwjkny hôzbfsm nay cũacddng khôzbfsng nghỉnrer ngơgiiri, đgbcvi họtkclc thêfxqkm tiếuudyng Anh, nêfxqkn Tiểpztuu Thấzqbtt khôzbfsng thểpztu dẫkbjan hai đgbcvwjkna cùbhryng ra ngoàzwlli.




kdnekdne nghe đgbcvếuudyn đgbcvưkdnejbkzc đgbcvi chơgiiri, lậynlqp tứwjknc tỉnrernh tázdrpo lêfxqkn, nhanh chóvgacng phốfoaii hợjbkzp vớbdhni Tiểpztuu Thấzqbtt mặrwdcc đgbcvgjnzzwllo.

Hai mẹkquh con xuốfoaing lầebbfu, nhìhvfen thấzqbty dưkdnebdhni lầebbfu cóvgac mộiuaft kházdrpch khôzbfsng đgbcvưkdnejbkzc hoan nghêfxqknh.

Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim vốfoain dĩbhry đgbcvang ngồgjnzi nóvgaci chuyệanzon vớbdhni Tiêfxqku Lăhhvjng, thấzqbty hai mẹkquh con họtkcl xuốfoaing lầebbfu, cưkdnexjlri hihi nóvgaci, “Tiểpztuu Thấzqbtt, anh lạtximi đgbcvếuudyn!”

Tiểpztuu Thấzqbtt nhếuudych môzbfsi khóvgac chịzjkdu!

Ngưkdnexjlri nàzwlly đgbcvúpeqwng làzwll âzbfsm hồgjnzn khôzbfsng tan!

Tiểpztuu Thấzqbtt chàzwllo Tiêfxqku Lăhhvjng xong, thìhvfe đgbcvem Tưkdnekdne đgbcvi ăhhvjn sázdrpng.

Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim chảwjkn đgbcvpztu ýanzo sỉnrer diệanzon nóvgaci tiếuudyp.

“Em làzwllm gìhvfe thếuudy?”

“Đvfoqâzbfsy làzwll chuẩnermn bịzjkd ra ngoàzwlli sao?”

“Ừanzom!” Tiểpztuu Thấzqbtt cắzbfst xong trứwjknng chiêfxqkn cho con tiểpztuu a đgbcvebbfu, trảwjkn lờxjlri mộiuaft tiếuudyng bằexwwng giọtkclng khóvgac ưkdnea.

“Anh làzwllm tàzwlli xếuudy miễrwdcn phínyzv cho em nhégjnz.”

Tiểpztuu Thấzqbtt bấzqbtt ngờxjlr trợjbkzn mắzbfst nhìhvfen, “Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim, côzbfsng ty anh chắzbfsc làzwll phảwjkni sắzbfsp pházdrp sảwjknn đgbcvóvgacng cửyqoga hảwjkn, sao ngàzwlly nàzwllo cũacddng rãwdibnh vậynlqy?”

“Yêfxqkn tâzbfsm đgbcvi, cho dùbhryvgac đgbcvóvgacng cửyqoga thậynlqt, nuôzbfsi em vàzwllkdnekdne khôzbfsng cóvgac vấzqbtn đgbcvhzph.”


Tiểpztuu Thấzqbtt nhấzqbtt thờxjlri cứwjknng họtkclng, côzbfs khôzbfsng đgbcvpztu ýanzo Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim nữaucda, ăhhvjn hếuudyt phầebbfn ăhhvjn sázdrpng củpeqwa mìhvfenh.

“Đvfoqjbkzi xínyzvu nữaucda anh tiễrwdcn hai ngưkdnexjlri ra ngoàzwlli, em dẫkbjan theo con lázdrpi xe khôzbfsng tiệanzon, anh bao đgbcvóvgacn bao đgbcvưkdnea em, cázdrpi đgbcvãwdibi ngộiuafzwlly khôzbfsng phảwjkni ai cũacddng cóvgac thểpztukdnevhwbng đgbcvâzbfsu.”

Tiểpztuu Thấzqbtt vừzdrpa muốfoain cựebbf tuyệanzot, lạtximi nhìhvfen thấzqbty ázdrpnh mắzbfst ba côzbfs nhìhvfen côzbfs.

Lờxjlri cựebbf tuyệanzot chưkdnea kịzjkdp thốfoait ra bịzjkd chặrwdcn lạtximi nuốfoait vàzwllo trong.

zbfs nhìhvfen sâzbfsu vàzwllo Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim, nhìhvfen thấzqbty ázdrpnh mắzbfst nghiêfxqkm túpeqwc ẩnermn sau dázdrpng vẻnerm hay chọtkclc ghẹkquho kia, trong lòvbtdng nhấzqbtt thờxjlri khôzbfsng nóvgaci ra đgbcvưkdnejbkzc cảwjknm giázdrpc củpeqwa mìhvfenh. Lờxjlri củpeqwa mẹkquh vẫkbjan còvbtdn vang bêfxqkn tai, nếuudyu nhưkdne con thậynlqt sựebbf chấzqbtp nhậynlqn mộiuaft ngưkdnexjlri, Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim...chắzbfsc làzwll ngưkdnexjlri thínyzvch hợjbkzp nhấzqbtt đgbcvpztu lựebbfa chọtkcln.

Rốfoait cuộiuafc, anh tốfoait vớbdhni Tưkdnekdne ra sao, côzbfsacddng thấzqbty hếuudyt cảwjkn.

“Tiểpztuu Thấzqbtt?”

“Ừanzom!”

Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim chớbdhnp chớbdhnp mắzbfst, qua nữaucda ngàzwlly Tiểpztuu Thấzqbtt mớbdhni phảwjknn ứwjknng đgbcvưkdnejbkzc mộiuaft chứwjkn “Ừanzom” làzwll ýanzohvfe, anh bỗgbcvng từzdrp ghếuudy nhảwjkny lêfxqkn, mởvhwb mắzbfst to nhìhvfen Tiểpztuu Thấzqbtt, miệanzong tínyzva lia, “Em, em em em vừzdrpa nóvgaci gìhvfe? Em em em đgbcvgjnzng ýanzo anh đgbcvóvgacn đgbcvưkdnea em?”

vgac cầebbfn phảwjkni kínyzvch đgbcviuafng vậynlqy khôzbfsng!

Tiểpztuu Thấzqbtt gậynlqt đgbcvebbfu, lạtximi “ừzdrpm “ mộiuaft tiếuudyng.

Đvfoqưkdnexjlrng Dạtximgjnzm tínyzv nữaucda khóvgace mắzbfst đgbcvebbfy lệanzo vui mừzdrpng!

OMG!


Anh kiêfxqkn trìhvfe theo đgbcvuổgwihi Tiểpztuu Thấzqbtt hai năhhvjm trờxjlri, hơgiirn hai năhhvjm qua Tiểpztuu Thấzqbtt đgbcvhzphu mặrwdct lạtximnh vớbdhni anh, hôzbfsm nay mặrwdct dàzwlly hơgiiri xínyzvu rồgjnzi, nhưkdneng anh cũacddng chuẩnermn bịzjkd sẵhfhhn tâzbfsm línyzv bịzjkd Tiểpztuu Thấzqbtt cựebbf tuyệanzot, nhưkdneng, khôzbfsng ngờxjlr....tházdrpi đgbcviuaf củpeqwa Tiểpztuu Thấzqbtt lạtximi đgbcviuaft nhiêfxqkn mềhzphm dẻnermo hẳthrvn.

Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim vui đgbcvếuudyn hóvgaca ngốfoaic nghếuudych, nhégjnzo mìhvfenh mộiuaft cázdrpi thậynlqt đgbcvau.

Ai dôzbfs!

Đvfoqau chếuudyt đgbcvi đgbcvưkdnejbkzc!

Khôzbfsng phảwjkni đgbcvang mơgiir.

“Mẹkquh, chúpeqw Đvfoqưkdnexjlrng sao thếuudy?”

“Khôzbfsng sao....” Tiểpztuu Thấzqbtt xoa đgbcvebbfu củpeqwa Tưkdnekdne, “Chắzbfsc làzwll bịzjkd trúpeqwng gióvgac.”

Ălhern xong cơgiirm tốfoaii, ba ngưkdnexjlri cùbhryng ra noàzwlli.

hvfe đgbcvem theo con nínyzvt bấzqbtt tiệanzon, ba ngưkdnexjlri cũacddng đgbcvi trung tâzbfsm thưkdneơgiirng mạtximi.

Tiểpztuu Thấzqbtt cứwjkn ôzbfsm lấzqbty Tưkdnekdne, Tưkdnekdne đgbcvãwdib tròvbtdn hai tuổgwihi, thêfxqkm vàzwllo đgbcvóvgaczwll mộiuaft cơgiir thểpztu mậynlqp mạtximp tròvbtdn trịzjkda, quảwjkn sựebbfzwllvgacgiiri nặrwdcng, châzbfsn tay Tiểpztuu Thấzqbtt lạtximi ốfoaim yếuudyu, ôzbfsm mộiuaft lúpeqwc làzwll cảwjknm thấzqbty êfxqk mỏuvcbi.

“Đvfoqpztu anh bếuudy cho.”

“Khôzbfsng sao, em tựebbf lo đgbcvưkdnejbkzc.”

“Miễrwdcn cưkdnehzphng!”


Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim trựebbfc tiếuudyp bếuudy con bégjnzzwllo lòvbtdng mìhvfenh.

Thểpztu lựebbfc nam vàzwll nữaucd khôzbfsng giốfoaing nhau, Tiểpztuu Thấzqbtt bếuudy con a đgbcvebbfu nàzwlly sứwjknc chịzjkdu khôzbfsng nổgwihi, Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim bếuudyvgac nhưkdne bếuudy bao khôzbfsng vậynlqy, nhẹkquh nhưkdne khôzbfsng, Tiểpztuu Thấzqbtt nhìhvfen vàzwllo cảwjkn mặrwdct khôzbfsng nóvgaci đgbcvưkdnejbkzc gìhvfe.

Chảwjknvgaczdrpch nàzwllo, côzbfs chỉnrervbtdn nưkdnebdhnc bưkdnebdhnc theo Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim.

Sởvhwb thínyzvch lớbdhnn nhấzqbtt củpeqwa Tiểpztuu Thấzqbtt làzwll mua đgbcvgjnz cho Tưkdnekdne, vàzwllo tiệanzom đgbcvgjnz con nínyzvt, gầebbfn nhưkdne khôzbfsng chịzjkdu đgbcvưkdnejbkzc, trong tay côzbfs nhanh chóvgacng đgbcvgjnz đgbcvebbfy túpeqwi.

“Mấzqbty ngưkdnexjlri phụizxy nữaucd tụizxyi em đgbcvi dạtximo cũacddng quázdrp lợjbkzi hạtximi rồgjnzi.” Đvfoqưkdnexjlrng Dạtximzdrpi phụizxyc nhìhvfen Tiểpztuu Thấzqbtt mang giàzwlly cao góvgact ba phâzbfsn, “Mang giàzwlly cao nhưkdne thếuudy đgbcvi dạtximo khôzbfsng mệanzot sao?”

“Khôzbfsng cảwjknm giázdrpc!”

“Anh thìhvfe mệanzot chếuudyt rồgjnzi.” Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim nhìhvfen thờxjlri gian, “Thờxjlri gian khôzbfsngcòvbtdn sớbdhnm nữaucda, cóvgac thểpztu ăhhvjn trưkdnea rồgjnzi, ăhhvjn xong rồgjnzi đgbcvi mua tiếuudyp nhégjnz.”

“Mẹkquh, con cũacddng đgbcvóvgaci.”

“Đvfoqưkdnejbkzc, đgbcvi thôzbfsi!”

Ba ngưkdnexjlri đgbcvi đgbcvếuudyn nhàzwll ăhhvjn trưkdnebdhnc cửyqoga hàzwllng, Tiểpztuu Thấzqbtt ngồgjnzi gầebbfn cửyqoga sổgwih, côzbfsvgac chúpeqwt thấzqbtt thầebbfn.

Ba năhhvjm trưkdnebdhnc!

zbfs chínyzvnh làzwllvhwb cửyqoga hàzwllng nàzwlly nhìhvfen thấzqbty Lụizxyc Sâzbfsm vàzwll Triệanzou Đvfoqìhvfenh Đvfoqìhvfenh khoázdrpc tay nhau đgbcvi dạtximo phốfoai.

Khôzbfsng kiềhzphm đgbcvưkdnejbkzc....


Áanzonh mắzbfst côzbfs lạtximi chuyểpztun hưkdnebdhnng nhìhvfen nơgiiri quen thuộiuafc.

Cửyqoga lớbdhnn củpeqwa cửyqoga hàzwllng quen thộiuafc kia, cũacddng cứwjkn kẻnerm qua ngưkdnexjlri lạtximi názdrpo nhiệanzot nhưkdnekdnea, nhưkdneng đgbcviềhzphu nàzwlly đgbcvhzphu khôzbfsng quan trọtkclng, quan trọtkclng chínyzvnh làzwll....cóvgac mộiuaft hìhvfenh bóvgacng quen thuộiuafc!

zdrpi!

Tiểpztuu Thấzqbtt bỗgbcvng đgbcvwjknng dậynlqy khỏuvcbi ghếuudy sofa bằexwwng da, ngưkdnexjlri nhưkdne đgbcvfxqkn lêfxqkn xôzbfsng ta khỏuvcbi nhàzwll ăhhvjn.

Lụizxyc Sâzbfsm!

zbfs khôzbfsng thểpztu nhìhvfen nhầebbfm!

zbfs đgbcvãwdib thấzqbty Lụizxyc Sâzbfsm!

Nhưkdneng, ra khỏuvcbi nhàzwll ăhhvjn, lạtximi khôzbfsng pházdrpt hiệanzon bóvgacng dázdrpng ngưkdnexjlri đgbcvóvgac đgbcvâzbfsu.

“Khôzbfsng! Lụizxyc Sâzbfsm.... Lụizxyc Sâzbfsm anh ởvhwb đgbcvâzbfsu?”

Tiểpztuu Thấzqbtt nhưkdne đgbcvfxqkn đgbcvnermy nhữaucdng ngưkdnexjlri đgbcvi đgbcvưkdnexjlrng ra, tìhvfem kiếuudym bóvgacng dázdrpng quen thuộiuafc kia, nhưkdneng vẫkbjan khôzbfsng cóvgac!

“Lụizxyc Sâzbfsm... Lụizxyc Sâzbfsm?”

Đvfoqiuaft nhiêfxqkn_

kdneng côzbfs bịzjkd ai đgbcvóvgac vỗgbcv nhẹkquh.

Tiểpztuu Thấzqbtt nhanh chóvgacng quay ngưkdnexjlri lạtximi, khóvgace mắzbfst bỗgbcvng ưkdneơgiirn ưkdnebdhnt.

zdrpch chỗgbcvzbfs khôzbfsng tớbdhni mộiuaft mégjnzt, làzwllvgacng dázdrpng mộiuaft ngưkdnexjlri đgbcvang cầebbfm gậynlqy, yêfxqkn tĩbhrynh đgbcvwjknng đgbcvóvgac, anh vẫkbjan còvbtdn mặrwdcc bộiuaf ázdrpo sơgiir mi trắzbfsng đgbcvóvgac, ázdrpo khoázdrpc tâzbfsy, châzbfsn trázdrpi teo lạtximi, miệanzong anh cứwjknkdnexjlri thếuudy, ázdrpnh mắzbfst dịzjkdu dàzwllng đgbcvwjknng đgbcvóvgac.

kdnebdhnc mắzbfst Tiểpztuu Thấzqbtt bỗgbcvng chốfoaic chảwjkny ra.

zbfs....

Quảwjkn nhiêfxqkn khôzbfsng nhìhvfen nhầebbfm!

zbfs nhưkdne đgbcvfxqkn vậynlqy xôzbfsng qua đgbcvóvgac, nụizxykdnexjlri củpeqwa ngưkdnexjlri đgbcvàzwlln ôzbfsng đgbcvebbfy sựebbfkdneng chiềhzphu, cưkdnexjlri rồgjnzi mởvhwb rộiuafng hai tay!

“Ôkvemng trờxjlri ơgiiri...”

Tiểpztuu Thấzqbtt lạtximi lầebbfn nữaucda ngãwdibzwllo vòvbtdng tay Lụizxyc Sâzbfsm, thấzqbty đgbcvưkdnejbkzc hơgiiri thởvhwb thâzbfsn quen củpeqwa anh, cảwjknm nhậynlqn đgbcvưkdnejbkzc nhịzjkdp tim thâzbfsn thuộiuafc củpeqwa anh, cuốfoaii cùbhryng côzbfs vui đgbcvếuudyn rơgiiri lệanzo, “Làzwll anh! Đvfoqúpeqwng làzwll anh thậynlqt....”

“Làzwll anh!” ázdrpnh mắzbfst Lụizxyc Sâzbfsm cũacddng ưkdneơgiirn ưkdnebdhnt, nhưkdneng nụizxykdnexjlri trêfxqkn môzbfsi càzwllng ngàzwlly càzwllng sâzbfsu, nhìhvfen vàzwllo Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim đgbcvang ôzbfsm Tưkdnekdne, anh cũacddng gậynlqt đgbcvebbfu chàzwllo Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim. Miệanzong Đvfoqưkdnexjlrng Dạtximfxqk cứwjknng cưkdnexjlri gưkdnejbkzng vớbdhni anh.

Khôzbfsng còvbtdn nghi ngờxjlrhvfe nữaucda, ngưkdnexjlri đgbcvàzwlln ôzbfsng nàzwlly chínyzvnh làzwll Lụizxyc Sâzbfsm.

Trong khoảwjknng khắzbfsc ấzqbty, Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim biếuudyt mìhvfenh đgbcvãwdib thua rồgjnzi.

hvfe, anh chứwjkn từzdrpng thấzqbty Tiểpztuu Thấzqbtt yếuudyu đgbcvuốfoaii nhưkdne thếuudy, chỉnrer khi đgbcvfoaii diệanzon vớbdhni ngưkdnexjlri mìhvfenh yêfxqku, mớbdhni cóvgac thểpztu khôzbfsng màzwlln mọtkcli thứwjkn nhưkdne thếuudy.

Trázdrpi tim Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim đgbcvau ghêfxqk gớbdhnm.

zwll ázdrpnh mắzbfst Lụizxyc Sâzbfsm từzdrp ngưkdnexjlri củpeqwa Đvfoqưkdnexjlrng Dạtxim, rấzqbtt nhanh hưkdnebdhnng mắzbfst nhìhvfen vàzwllo đgbcvwjkna bégjnz đgbcvang nằexwwm trong lòvbtdng anh, ázdrpnh mắzbfst anh bỗgbcvng sâzbfsu lắzbfsng, ôzbfsm Tiểpztuu Thấzqbtt nhẹkquh nhàzwllng nóvgaci, “Làzwll anh vềhzph rồgjnzi!, Tiểpztuu Thấzqbtt, anh vềhzph lấzqbty tiềhzphn thuêfxqk cửyqoga hàzwllng rồgjnzi!”

Tiểpztuu Thấzqbtt khôzbfsng nhịzjkdn đgbcvưkdnejbkzc òvbtda khóvgacc lớbdhnn lêfxqkn.

Ngưkdnexjlri qua đgbcvưkdnexjlrng ai nấzqbty cũacddng đgbcvhzphu nhìhvfen.

Lụizxyc Sâzbfsm khôzbfsng đgbcvpztu ýanzo ázdrpnh mắzbfst củpeqwa mọtkcli ngưkdnexjlri, dùbhryng toàzwlln sứwjknc lựebbfc củpeqwa cơgiir thểpztu, ôzbfsm chặrwdct ngưkdnexjlri màzwll trong lòvbtdng anh luôzbfsn thưkdneơgiirng nhớbdhn, khóvgace mắzbfst cay cay.

“Xin lỗgbcvi, anh thấzqbtt hứwjkna mộiuaft năhhvjm rồgjnzi!”

“...Cázdrpm ơgiirn em, vẫkbjan cứwjkn đgbcvjbkzi anh!”

Tiểpztuu Thấzqbtt khóvgacc khôzbfsng cầebbfm đgbcvưkdnejbkzc, khôzbfsng ngừzdrpng khóvgacc nấzqbtc trong vòvbtdng tay củpeqwa Lụizxyc Sâzbfsm.

Lụizxyc Sâzbfsm đgbcvúpeqwng thậynlqt rấzqbtt cázdrpm ơgiirn Tiểpztuu Thấzqbtt.

Ba năhhvjm trưkdnebdhnc, ngàzwlly làzwllm phẫkbjau thuậynlqt, anh tưkdnevhwbng chốfoaing đgbcvhzph khôzbfsng nỗgbcvi, nhưkdneng Tiểpztuu Thấzqbtt đgbcvãwdib gửyqogi cho anh mộiuaft tin nhắzbfsn, đgbcvóvgaczwll tin nhắzbfsn duy nhấzqbtt trong ba năhhvjm Tiểpztuu Thấzqbtt gửyqogi cho anh, tin nhắzbfsn rấzqbtt đgbcvơgiirn giảwjknn, chỉnrerzwllzwlli từzdrp đgbcvơgiirn giảwjknn_Anh làzwllm bốfoai rồgjnzi, em sẽgwih sinh đgbcvwjkna trẻnerm ra.

Chínyzvnh vìhvfe tin tứwjknc nàzwlly, khiếuudyn anh cóvgac thểpztu chốfoaing đgbcvhzph trêfxqkn bàzwlln mổgwih.

Vảwjkn lạtximi chốfoaing đgbcvhzph đgbcvưkdnejbkzc ba năhhvjm.

“Khỏuvcbe chưkdnea, hoàzwlln toàzwlln làzwllnh hẳthrvn chưkdnea? “ Tiểpztuu Thấzqbtt ngưkdnebdhnc mặrwdct, khôzbfsng dázdrpm nhìhvfen vàzwllo anh.

“Hoàzwlln toàzwlln bìhvfenh phụizxyc rồgjnzi!”

kdnebdhnc mắzbfst Tiểpztuu Thấzqbtt lạtximi rơgiiri khôzbfsng kiềhzphm nổgwihi.

Quázdrp tốfoait rồgjnzi!

Thậynlqt làzwll quázdrp tốfoait rồgjnzi.

Lụizxyc Sâzbfsm từzdrp trong lòvbtdng ngựebbfc móvgacc ra ba bao lìhvfehvfe, cưkdnexjlri đgbcvưkdnea cho Tiểpztuu Thấzqbtt, “Đvfoqâzbfsy làzwll tiềhzphn mừzdrpng tuổgwihi màzwll ba năhhvjm nay anh đgbcvãwdib chuẩnermn bịzjkd, Tiểpztuu Thấzqbtt, sau nàzwlly cứwjkn mỗgbcvi năhhvjm...anh sẽgwih đgbcvóvgacn tếuudyt cùbhryng em, sẽgwih khôzbfsng bỏuvcb lỡhzph bấzqbtt kìhvfe ngàzwlly nàzwllo.”

Tiểpztuu Thấzqbtt gậynlqt đgbcvebbfu đgbcvfxqkn cuồgjnzng, cứwjknng giọtkclng nóvgaci, “....đgbcvưkdnejbkzc.!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.