Boss Trở Thành Chồng

Chương 934 :

    trước sau   
39934.Rốznuft cuộojjac làbfvu thíjdstch đmjyfiểvdhgm nàbfvuo củiwvka côccjr?

Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw nghĩbsza đmjyfi nghĩbsza lạdtvwi, nghĩbsza gầthphn nửpqeia ngàbfvuy màbfvu chảtzoy nghĩbsza ra đmjyfưpqeijjaic cáwdgni gọitvzi làbfvumjyf sao.

Khi lầthphn đmjyfthphu nhìmjyfn thấnxrky Tiểvdhgu Thấnxrkt ởkogu buổlhfui yếpzaun tiệhlexc, anh đmjyfãitvz bịzwli vẻtbwv xinh đmjyfilblp củiwvka Tiểvdhgu Thấnxrkt cuốznufn húzwlit, sau đmjyfónprl thìmjyf...sau khi biếpzaut tin Tiểvdhgu Thấnxrkt cónprl bầthphu, trong lòhfbfng anh vẫtzoyn cứptdm nghi hoặnxrkc, nghĩbsza rằjjevng cónprlfzstn tiếpzaup tụdzvyc theo đmjyfuổlhfui côccjr nữopnqa khôccjrng, nhưpqeing khôccjrng ngờyqac rằjjevng, quyềlhfun quyếpzaut đmjyfzwlinh vốznufn dĩbsza chảtzoykogu chỗilbl anh, Tiểvdhgu Thấnxrkt ngưpqeiyqaci ta chảtzoynprl chúzwlit tìmjyfnh ývepymjyf vớnxrki anh cảtzoy.

Đdlzuiềlhfuu nàbfvuy làbfvum anh càbfvung ngàbfvuy càbfvung quyếpzaut tâxwrjm theo đmjyfuổlhfui.

Từwabt từwabt tiếpzaup cậrrlyn, anh pháwdgnt hiệhlexn Tiểvdhgu Thấnxrkt làbfvu ngưpqeiyqaci con gáwdgni hiếpzaum thấnxrky, rõlmvebfvung làbfvu con gáwdgni củiwvka nhàbfvu quyềlhfun thếpzau, chỉtlqz cầthphn dựbfvua vàbfvuo cổlhfu phầthphn củiwvka ba mẹilbl cho thôccjri, cho dùjdwe mộojjat nătzoym tiêfzstu xàbfvui ătzoyn uốznufng thoảtzoyi máwdgni cũmmldng khôccjrng hếpzaut, nhưpqeing côccjr cứptdm khôccjrng làbfvum nhưpqei vậrrlyy, khôccjrng nhữopnqng mởkogu mộojjat tiệhlexm càbfvu phêfzst trong thàbfvunh phốznuf A, lạdtvwi còhfbfn mởkogu mộojjat vătzoyn phòhfbfng làbfvum việhlexc theo sởkogu thíjdstch củiwvka mìmjyfnh.

Tựbfvupqeiyqacng!


Tựbfvu lậrrlyp!

Vảtzoy lạdtvwi chảtzoynprljdstnh cáwdgnch kêfzstu cătzoyng hay ưpqeiơzmtqng bưpqeinxrkng củiwvka con nhàbfvu giàbfvuu.

nprlm lạdtvwi màbfvunprli, anh chíjdstnh làbfvu ngàbfvuy càbfvung thíjdstch Tiểvdhgu Thấnxrkt, rõlmvebfvung côccjr đmjyfãitvz trảtzoyi qua bao gian truâxwrjn, côccjr vẫtzoyn giữopnqxwrjm tháwdgni lạdtvwc quan màbfvu sốznufng tiếpzaup, đmjyfnxrkc biệhlext sau sựbfvu cốznuf giữopnqa côccjrbfvu Lụdzvyc Sâxwrjm, Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvwbfvung thấnxrky thưpqeiơzmtqng cảtzoym vôccjrjdweng.

Ngưpqeiyqaci con gáwdgni nhưpqei thếpzau, ai đmjyfãitvz gặnxrkp sao màbfvu chảtzoy biếpzaut quývepy trọitvzng?

fzstn anh đmjyfãitvz kiêfzstn trìmjyf vữopnqng tâxwrjm theo đmjyfuổlhfui suốznuft hai nătzoym, giờyqac việhlexc theo đmjyfuổlhfui Tiểvdhgu Thấnxrkt giốznufng nhưpqeiccjrng việhlexc hằjjevng ngàbfvuy củiwvka anh vậrrlyy, nếpzauu thậrrlyt cónprl ngàbfvuy khôccjrng cho anh theo đmjyfuổlhfui côccjr, anh còhfbfn khôccjrng biếpzaut thờyqaci gian rảtzoynh mìmjyfnh nêfzstn làbfvum gìmjyf nữopnqa.

“Êptdm! Nónprli chuyệhlexn!”

“Hảtzoy?”

Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw hoàbfvun hồiwvkn, mắoxait chớnxrkp chớnxrkp, “Nónprli gìmjyf?”

Tiểvdhgu Thấnxrkt muốznufn đmjyfnxrkm vàbfvuo khôccjrng trung ghêfzst gớnxrkm.

Đdlzuáwdgnng chếpzaut màbfvu.

ivmnfzstn nàbfvuy côccjr cắoxain rứptdmt bựbfvuc bộojjai chếpzaut đmjyfi đmjyfưpqeijjaic, ngưpqeiyqaci ta thìmjyf hay rồiwvki, mộojjat chúzwlit cũmmldng chảtzoy đmjyfvdhgxwrjm vàbfvuo câxwrju chuyệhlexn.

“Tôccjri hỏwdgni anh rốznuft cuộojjac thíjdstch tôccjri ởkogu đmjyfiểvdhgm nàbfvuo? Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw, anh cứptdmnprli thẳdhpvng, anh thíjdstch tôccjri đmjyfiểvdhgm nàbfvuo, tôccjri sửpqeia làbfvu đmjyfưpqeijjaic chứptdmmjyf!” Tiểvdhgu Thấnxrkt thựbfvuc sựbfvu bịzwli émvrpp đmjyfếpzaun chảtzoyhfbfn cáwdgnch nàbfvuo.

“Cảtzoy ngưpqeiyqaci em cáwdgni gìmjyf anh cũmmldng thíjdstch hếpzaut!”


Tiểvdhgu Thấnxrkt muốznufn ónprli máwdgnu ra luôccjrn.

Bỏwdgn đmjyfi bỏwdgn đmjyfi!

ccjr bịzwli đmjyffzstn rồiwvki mớnxrki đmjyfi nónprli chuyệhlexn vớnxrki loạdtvwi ngưpqeiyqaci nàbfvuy, cătzoyn bảtzoyn làbfvunprli khôccjrng đmjyfưpqeijjaic.

Tiểvdhgu Thấnxrkt híjdstt mộojjat hơzmtqi lớnxrkn, đmjyfvdhgmvrpn ngọitvzn lửpqeia lòhfbfng xuốznufng.

Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvwfzstn đmjyfónprl giốznufng nhưpqei chảtzoynprl chuyệhlexn gìmjyf xảtzoyy ra, cứptdmpqeiyqaci haha vẫtzoyy tay chàbfvuo Lụdzvyc Tưpqeipqei đmjyfang ngồiwvki chơzmtqi ởkogu đmjyfónprl, “Đdlzuếpzaun đmjyfâxwrjy, Tưpqeipqei đmjyfếpzaun đmjyfâxwrjy!”

pqeipqei đmjyfang chơzmtqi vớnxrki Tiêfzstu Niêfzstn, thấnxrky Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw gọitvzi nónprl, toàbfvun thâxwrjn mâxwrjp mạdtvwp đmjyfthphy thịzwlit củiwvka nónprl ngâxwrjy ra, nónprl chớnxrkp chớnxrkp mắoxait, hàbfvung lôccjrng mi dàbfvui cứptdm chớnxrkp lêfzstn chớnxrkp xuốznufng, quáwdgnbfvu dễfqkf thưpqeiơzmtqng, nónprl đmjyfưpqeia bàbfvun tay nhỏwdgnmvrp mậrrlyp úzwli ùjdwe củiwvka nónprl ra, chỉtlqzbfvuo mìmjyfnh, “Chúzwli Đdlzuưpqeiyqacng, chúzwli gọitvzi cháwdgnu?”

“Đdlzuúzwling rồiwvki, Tưpqeipqei mau qua đmjyfâxwrjy!”

Tiềlhfuu a đmjyfthphu đmjyfưpqeia bàbfvun châxwrjn nhỏwdgnmvrpfzstn, lắoxaic qua lắoxaic lạdtvwi chạdtvwy qua.

Tiểvdhgu Thấnxrkt nhìmjyfn thấnxrky khôccjrng yêfzstn tâxwrjm, nhẹilbl nhàbfvung hằjjevn giọitvzng thấnxrkp nónprli. “Từwabt từwabt, cẩbfvun thậrrlyn ngãitvz đmjyfnxrky.”

“ Haha...”

pqeipqei trựbfvuc tiếpzaup ngãitvz nhàbfvuo vàbfvuo lòhfbfng Tiểvdhgu Thấnxrkt, nghiêfzstng đmjyfthphu nhìmjyfn Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw, giọitvzng nhõlmveng nhẽwdgno hỏwdgni, “Gọitvzi Tưpqeipqei, cónprlmjyf khôccjrng?”

“ Tưpqeipqei àbfvu, con cónprl thíjdstch chúzwli khôccjrng?”

Tiểvdhgu a đmjyfthphu trảtzoy lờyqaci khôccjrng do dựbfvu, “Thíjdstch!”


Mắoxait Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw bỗilblng sáwdgnng lêfzstn, quay đmjyfthphu nhìmjyfn Tiểvdhgu Thấnxrkt, “Nhìmjyfn thấnxrky chưpqeia nhìmjyfn thấnxrky chưpqeia, nhìmjyfn thấnxrky mêfzst lựbfvuc củiwvka anh lớnxrkn cỡamtabfvuo, anh nónprli Tiểvdhgu Thấnxrkt nghe nàbfvuy, đmjyfếpzaun cảtzoypqeipqeimmldng chấnxrkp nhậrrlyn anh, hay làbfvu em suy nghĩbszabsza lạdtvwi coi, anh nghe báwdgnc trai báwdgnc gáwdgni nónprli, lờyqaci hẹilbln hai nătzoym củiwvka em đmjyfãitvz qua rồiwvki, ngưpqeiyqaci em đmjyfjjaii còhfbfn chưpqeia quay vềlhfu....em thậrrlyt sựbfvu cho rằjjevng ngưpqeiyqaci đmjyfónprl sẽwdgn vềlhfu sao?”

Nhắoxaic đmjyfếpzaun Lụdzvyc Sâxwrjm, môccjri Tiểvdhgu Thấnxrkt bỗilblng míjdstm chặnxrkt lạdtvwi.

Đdlzuúzwling!

Lờyqaci hẹilbln hai nătzoym đmjyfãitvz qua, nhưpqeing trong lòhfbfng côccjr vẫtzoyn cứptdm tồiwvkn tạdtvwi mộojjat dựbfvu cảtzoym, Lụdzvyc Sâxwrjm anh ấnxrky nhấnxrkt đmjyfzwlinh sẽwdgn vềlhfu.

Thấnxrky Tiểvdhgu Thấnxrkt khôccjrng nónprli chuyệhlexn, Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw tiếpzaup tụdzvyc nónprli, “ Từwabtzwlic Tưpqeipqei sinh ra, anh đmjyfznufi vớnxrki nónprl thếpzaubfvuo chắoxaic em cũmmldng thấnxrky cảtzoy rồiwvki, Tiểvdhgu Thấnxrkt, anh đmjyftzoym bảtzoyo vớnxrki em, nếpzauu em ởkogufzstn anh, anh nhấnxrkt đmjyfzwlinh sẽwdgn xem Tưpqeipqei nhưpqei con gáwdgni yêfzstu củiwvka mìmjyfnh màbfvu thưpqeiơzmtqng yêfzstu hếpzaut lòhfbfng.”

Tiểvdhgu Thấnxrkt vẫtzoyn chưpqeia kịzwlip mởkogu miệhlexng, Tưpqeipqei đmjyfojjat nhiêfzstn chớnxrkp mắoxait nónprli chuyệhlexn, “Mẹilbl...”

“Hửpqei?” Tiểvdhgu Thấnxrkt liềlhfun hoàbfvun hồiwvkn.

Tiểvdhgu a đmjyfthphu ngưpqeinxrkc đmjyfthphu, nghi hoặnxrkc nhìmjyfn côccjr, “Chúzwli Đdlzuưpqeiyqacng muốznufn làbfvum bốznuf củiwvka Tưpqeipqei sao?”

Tiểvdhgu Thấnxrkt,”....”

Con tiểvdhgu a đmjyfthphu nàbfvuy mớnxrki bâxwrjy lớnxrkn, lạdtvwi hiểvdhgu hếpzaut lờyqaci củiwvka Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw sao?”

“Mẹilbl, nếpzauu chúzwli Đdlzuưpqeiyqacng làbfvum ba con, ba con vềlhfu đmjyfâxwrjy thìmjyfbfvum sao?”

Tiểvdhgu Thấnxrkt xoa đmjyfthphu củiwvka con tiểvdhgu a đmjyfthphu, “Yêfzstn tâxwrjm, chúzwli Đdlzuưpqeiyqacng khôccjrng làbfvum ba con đmjyfưpqeijjaic đmjyfâxwrju, ba con nhấnxrkt đmjyfzwlinh sẽwdgn vềlhfu.”

“Dạdtvw!”


Tiểvdhgu Thấnxrkt chưpqeia từwabtng che giấnxrku thâxwrjn phậrrlyn củiwvka Tưpqeipqei, từwabtzwlic con nha đmjyfthphu bắoxait đmjyfthphu hiểvdhgu chuyệhlexn, côccjr khôccjrng ngừwabtng nhắoxaic Lụdzvyc Sâxwrjm bêfzstn tai nónprl, nónprli vớnxrki nónprljdwe ba khôccjrng ởkogufzstn cạdtvwnh họitvz, nhưpqeing ba rấnxrkt yêfzstu họitvz.

Cho nêfzstn, dùjdwepqeipqei chưpqeia từwabtng gặnxrkp Lụdzvyc Sâxwrjm, nhưpqeing cónprlnxrkn tưpqeijjaing rấnxrkt tốznuft vềlhfu Lụdzvyc Sâxwrjm.

Nghe Tiểvdhgu Thấnxrkt trảtzoy lờyqaci, con a đmjyfthphu lậrrlyp tứptdmc vui mừwabtng, nhảtzoyy bổlhfu ra mộojjat bêfzstn, “Vậrrlyy Tưpqeipqei đmjyfjjaii ba vềlhfuznuf.”

nprli xong, lạdtvwi chảtzoypqeiu luyếpzaun gìmjyf chạdtvwy qua chơzmtqi cùjdweng vớnxrki Tiêfzstu Niêfzstn.

“Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw....”

“Hảtzoy?” Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw vừwabta bịzwli tiểvdhgu a đmjyfthphu đmjyftzoyjdstch, sắoxaic mặnxrkt cónprl chúzwlit thấnxrkt thầthphn.

“Anh biếpzaut sao tôccjri lạdtvwi đmjyfnxrkt têfzstn Tưpqeipqei cho Tưpqeipqei khôccjrng?”

hfbfn phảtzoyi nónprli?!

Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvwmvrpo miệhlexng, đmjyfónprl chảtzoy phảtzoyi làbfvupqeiơzmtqng tưpqei thưpqeiơzmtqng nhớnxrk ai đmjyfónprl sao!

Vừwabta nghĩbsza vậrrlyy, trong lòhfbfng Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw bốznufng khónprl chịzwliu ghêfzst gớnxrkm.

jdwe anh chưpqeia gặnxrkp qua Lụdzvyc Sâxwrjm, nhưpqeing vìmjyf theo đmjyfuổlhfui Tiểvdhgu Thấnxrkt, nêfzstn đmjyfznufi vớnxrki Lụdzvyc Sâxwrjm cónprl hiểvdhgu biếpzaut đmjyfôccjri chúzwlit, nghe nónprli Lụdzvyc Sâxwrjm ngoàbfvui giưpqeiơzmtqng mặnxrkt thon dàbfvui đmjyfilblp trai ra, anh chảtzoynprl đmjyfiểvdhgm nàbfvuo nổlhfui trộojja, quan trọitvzng hơzmtqn hai châxwrjn anh còhfbfn tàbfvun tậrrlyt.

Đdlzuáwdgnng chếpzaut màbfvu!

Anh thậrrlyt sựbfvu chảtzoy biếpzaut mìmjyfnh cónprl đmjyfiểvdhgm nàbfvuo thua kémvrpm Lụdzvyc Sâxwrjm.

“Tiểvdhgu Thấnxrkt....”

“Anh đmjyfvdhgccjri nónprli hếpzaut.” Tiểvdhgu Thấnxrkt híjdstt mộojjat hơzmtqi sâxwrju, trịzwlinh trọitvzng nónprli việhlexc kháwdgnc cho Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw nghe, “ Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw, tôccjri đmjyfnxrkt têfzstn Tưpqeipqei cho Tưpqeipqei, khôccjrng chỉtlqz mang hàbfvum ývepy thưpqeiơzmtqng nhớnxrk Lụdzvyc Sâxwrjm, còhfbfn đmjyfvdhg nhắoxaic nhởkogu bảtzoyn thâxwrjn, tôccjri vàbfvu Lụdzvyc Sâxwrjm đmjyfãitvz từwabtng cónprl mốznufi tìmjyfnh sâxwrju đmjyfrrlym nhưpqei thếpzaubfvuo, tuy thờyqaci gian chúzwling tôccjri chia lìmjyfa còhfbfn nhiềlhfuu hơzmtqn thờyqaci gian chúzwling tôccjri ởkogufzstn nhau, nhưpqeing anh biếpzaut khôccjrng? Lụdzvyc Sâxwrjm trong lòhfbfng tôccjri vẫtzoyn cứptdm sốznufng mãitvzi nhưpqei thếpzau, giờyqac mỗilbli khi tôccjri nhắoxaim mắoxait lạdtvwi đmjyflhfuu ngay lậrrlyp tứptdmc hiệhlexn lêfzstn hìmjyfnh dạdtvwng nụdzvypqeiyqaci vàbfvu giọitvzng nónprli anh. Dùjdwe đmjyfãitvz chia cáwdgnch ba nătzoym, nhưpqeing đmjyfznufi vớnxrki tôccjri, ba nătzoym nàbfvuy chảtzoybfvumjyf, tôccjri rấnxrkt yêfzstu anh, tôccjri cũmmldng xáwdgnc đmjyfzwlinh, tôccjri sẽwdgnitvzi yêfzstu anh!”

Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw khôccjrng nónprli chuyệhlexn, lầthphn nàbfvuy anh thậrrlyt sựbfvu chịzwliu đmjyfãitvzjdstch.

Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw nắoxain nắoxain khuôccjrn mặnxrkt mìmjyfnh, cốznuf gắoxaing cưpqeiyqaci, “ Tiểvdhgu Thấnxrkt àbfvu, em cónprl biếpzaut lờyqaci em vừwabta nónprli rấnxrkt tổlhfun thưpqeiơzmtqng ngưpqeiyqaci kháwdgnc khôccjrng!”

ccjr đmjyfưpqeiơzmtqng nhiêfzstn biếpzaut!

“ Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw, nếpzauu hai chúzwling ta đmjyfãitvz khôccjrng thểvdhg, thìmjyfccjri khôccjrng nêfzstn làbfvum lỡamta duyêfzstn anh, giờyqac đmjyfznufi vớnxrki anh tàbfvun nhẫtzoyn mộojjat chúzwlit chíjdstnh làbfvu tốznuft cho anh, nếpzauu tôccjri đmjyfznufi vớnxrki anh mềlhfum dịzwliu chúzwlit, nónprli khôccjrng chừwabtng anh cứptdm cho rằjjevng mìmjyfnh còhfbfn hy vọitvzng, nêfzstn....vẫtzoyn làbfvu lạdtvwnh lùjdweng làbfvu tốznuft hơzmtqn hếpzaut.”

Mặnxrkt Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw bỗilblng buồiwvkn thui.

Nếpzauu cónprl thểvdhg, anh thậrrlyt sựbfvu muốznufn gặnxrkp Lụdzvyc Sâxwrjm, coi anh ta làbfvu ngưpqeiyqaci đmjyfàbfvun ôccjrng xuấnxrkt chúzwling đmjyfếpzaun thếpzaubfvuo, cónprl thểvdhg khiếpzaun Tiểvdhgu Thấnxrkt cứptdmitvzi khôccjrng chịzwliu buôccjrng bỏwdgn.

Anh chưpqeia kịzwlip nghĩbsza xong, Tiểvdhgu Thấnxrkt lạdtvwi tiếpzaup tụdzvyc đmjyftzoyjdstch anh, “ Lờyqaci vừwabta rồiwvki tôccjri nónprli vớnxrki anh, cũmmldng làbfvu lờyqaci Lụdzvyc Sâxwrjm đmjyfãitvznprli vớnxrki tôccjri!”

Đdlzuưpqeiyqacng Dạdtvw thởkogubfvui bi ai mộojjat tiếpzaung, máwdgnu trong ngưpqeiyqaci nhưpqei bịzwli trúzwlit sạdtvwch!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.