Boss Trở Thành Chồng

Chương 934 :

    trước sau   
39934.Rốlxndt cuộrkxic làuduu thíoaerch đmwwbiểlxndm nàuduuo củleisa côpgcv?

Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy nghĩxqwu đmwwbi nghĩxqwu lạzuyyi, nghĩxqwu gầngjsn nửnxlha ngàuduuy màuduu chảywwt nghĩxqwu ra đmwwbưycdmzuyyc cáiprai gọndgni làuduuvlfm sao.

Khi lầngjsn đmwwbngjsu nhìvlfmn thấdqqpy Tiểlxndu Thấdqqpt ởziqp buổwhmbi yếhnjun tiệxyyuc, anh đmwwbãywwt bịretn vẻxqwu xinh đmwwbssbcp củleisa Tiểlxndu Thấdqqpt cuốlxndn húxyyut, sau đmwwbóotrc thìvlfm...sau khi biếhnjut tin Tiểlxndu Thấdqqpt cóotrc bầngjsu, trong lòycdmng anh vẫxyfsn cứfcbh nghi hoặdqqpc, nghĩxqwu rằqlbmng cóotrcijvrn tiếhnjup tụykrfc theo đmwwbuổwhmbi côpgcv nữgtpga khôpgcvng, nhưycdmng khôpgcvng ngờvlfm rằqlbmng, quyềndgnn quyếhnjut đmwwbretnnh vốlxndn dĩxqwu chảywwtziqp chỗpmzy anh, Tiểlxndu Thấdqqpt ngưycdmvlfmi ta chảywwtotrc chúxyyut tìvlfmnh ýgtpgvlfm vớtsjci anh cảywwt.

Đqlbmiềndgnu nàuduuy làuduum anh càuduung ngàuduuy càuduung quyếhnjut tâkcsrm theo đmwwbuổwhmbi.

Từrbzo từrbzo tiếhnjup cậziqpn, anh pháiprat hiệxyyun Tiểlxndu Thấdqqpt làuduu ngưycdmvlfmi con gáiprai hiếhnjum thấdqqpy, rõtnckuduung làuduu con gáiprai củleisa nhàuduu quyềndgnn thếhnju, chỉotrc cầngjsn dựbhnna vàuduuo cổwhmb phầngjsn củleisa ba mẹssbc cho thôpgcvi, cho dùucjb mộrkxit năozham tiêijvru xàuduui ăozhan uốlxndng thoảywwti máiprai cũotrcng khôpgcvng hếhnjut, nhưycdmng côpgcv cứfcbh khôpgcvng làuduum nhưycdm vậziqpy, khôpgcvng nhữgtpgng mởziqp mộrkxit tiệxyyum càuduu phêijvr trong thàuduunh phốlxnd A, lạzuyyi còycdmn mởziqp mộrkxit văozhan phòycdmng làuduum việxyyuc theo sởziqp thíoaerch củleisa mìvlfmnh.

Tựbhnnycdmvlfmng!


Tựbhnn lậziqpp!

Vảywwt lạzuyyi chảywwtotrcoaernh cáiprach kêijvru căozhang hay ưycdmơozhang bưycdmtsjcng củleisa con nhàuduu giàuduuu.

otrcm lạzuyyi màuduuotrci, anh chíoaernh làuduu ngàuduuy càuduung thíoaerch Tiểlxndu Thấdqqpt, rõtnckuduung côpgcv đmwwbãywwt trảywwti qua bao gian truâkcsrn, côpgcv vẫxyfsn giữgtpgkcsrm tháiprai lạzuyyc quan màuduu sốlxndng tiếhnjup, đmwwbdqqpc biệxyyut sau sựbhnn cốlxnd giữgtpga côpgcvuduu Lụykrfc Sâkcsrm, Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyyuduung thấdqqpy thưycdmơozhang cảywwtm vôpgcvucjbng.

Ngưycdmvlfmi con gáiprai nhưycdm thếhnju, ai đmwwbãywwt gặdqqpp sao màuduu chảywwt biếhnjut quýgtpg trọndgnng?

ijvrn anh đmwwbãywwt kiêijvrn trìvlfm vữgtpgng tâkcsrm theo đmwwbuổwhmbi suốlxndt hai năozham, giờvlfm việxyyuc theo đmwwbuổwhmbi Tiểlxndu Thấdqqpt giốlxndng nhưycdmpgcvng việxyyuc hằqlbmng ngàuduuy củleisa anh vậziqpy, nếhnjuu thậziqpt cóotrc ngàuduuy khôpgcvng cho anh theo đmwwbuổwhmbi côpgcv, anh còycdmn khôpgcvng biếhnjut thờvlfmi gian rảywwtnh mìvlfmnh nêijvrn làuduum gìvlfm nữgtpga.

“Êfeef! Nóotrci chuyệxyyun!”

“Hảywwt?”

Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy hoàuduun hồthnen, mắdmkst chớtsjcp chớtsjcp, “Nóotrci gìvlfm?”

Tiểlxndu Thấdqqpt muốlxndn đmwwbdqqpm vàuduuo khôpgcvng trung ghêijvr gớtsjcm.

Đqlbmáiprang chếhnjut màuduu.

ipraijvrn nàuduuy côpgcv cắdmksn rứfcbht bựbhnnc bộrkxii chếhnjut đmwwbi đmwwbưycdmzuyyc, ngưycdmvlfmi ta thìvlfm hay rồthnei, mộrkxit chúxyyut cũotrcng chảywwt đmwwblxndkcsrm vàuduuo câkcsru chuyệxyyun.

“Tôpgcvi hỏeobji anh rốlxndt cuộrkxic thíoaerch tôpgcvi ởziqp đmwwbiểlxndm nàuduuo? Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy, anh cứfcbhotrci thẳywwtng, anh thíoaerch tôpgcvi đmwwbiểlxndm nàuduuo, tôpgcvi sửnxlha làuduu đmwwbưycdmzuyyc chứfcbhvlfm!” Tiểlxndu Thấdqqpt thựbhnnc sựbhnn bịretn éfarjp đmwwbếhnjun chảywwtycdmn cáiprach nàuduuo.

“Cảywwt ngưycdmvlfmi em cáiprai gìvlfm anh cũotrcng thíoaerch hếhnjut!”


Tiểlxndu Thấdqqpt muốlxndn óotrci máiprau ra luôpgcvn.

Bỏeobj đmwwbi bỏeobj đmwwbi!

pgcv bịretn đmwwbijvrn rồthnei mớtsjci đmwwbi nóotrci chuyệxyyun vớtsjci loạzuyyi ngưycdmvlfmi nàuduuy, căozhan bảywwtn làuduuotrci khôpgcvng đmwwbưycdmzuyyc.

Tiểlxndu Thấdqqpt híoaert mộrkxit hơozhai lớtsjcn, đmwwblxndfarjn ngọndgnn lửnxlha lòycdmng xuốlxndng.

Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyyijvrn đmwwbóotrc giốlxndng nhưycdm chảywwtotrc chuyệxyyun gìvlfm xảywwty ra, cứfcbhycdmvlfmi haha vẫxyfsy tay chàuduuo Lụykrfc Tưycdmycdm đmwwbang ngồthnei chơozhai ởziqp đmwwbóotrc, “Đqlbmếhnjun đmwwbâkcsry, Tưycdmycdm đmwwbếhnjun đmwwbâkcsry!”

ycdmycdm đmwwbang chơozhai vớtsjci Tiêijvru Niêijvrn, thấdqqpy Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy gọndgni nóotrc, toàuduun thâkcsrn mâkcsrp mạzuyyp đmwwbngjsy thịretnt củleisa nóotrc ngâkcsry ra, nóotrc chớtsjcp chớtsjcp mắdmkst, hàuduung lôpgcvng mi dàuduui cứfcbh chớtsjcp lêijvrn chớtsjcp xuốlxndng, quáiprauduu dễjsdi thưycdmơozhang, nóotrc đmwwbưycdma bàuduun tay nhỏeobjfarj mậziqpp úxyyu ùucjb củleisa nóotrc ra, chỉotrcuduuo mìvlfmnh, “Chúxyyu Đqlbmưycdmvlfmng, chúxyyu gọndgni cháiprau?”

“Đqlbmúxyyung rồthnei, Tưycdmycdm mau qua đmwwbâkcsry!”

Tiềndgnu a đmwwbngjsu đmwwbưycdma bàuduun châkcsrn nhỏeobjfarjijvrn, lắdmksc qua lắdmksc lạzuyyi chạzuyyy qua.

Tiểlxndu Thấdqqpt nhìvlfmn thấdqqpy khôpgcvng yêijvrn tâkcsrm, nhẹssbc nhàuduung hằqlbmn giọndgnng thấdqqpp nóotrci. “Từrbzo từrbzo, cẩgytln thậziqpn ngãywwt đmwwbdqqpy.”

“ Haha...”

ycdmycdm trựbhnnc tiếhnjup ngãywwt nhàuduuo vàuduuo lòycdmng Tiểlxndu Thấdqqpt, nghiêijvrng đmwwbngjsu nhìvlfmn Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy, giọndgnng nhõtnckng nhẽziqpo hỏeobji, “Gọndgni Tưycdmycdm, cóotrcvlfm khôpgcvng?”

“ Tưycdmycdm àuduu, con cóotrc thíoaerch chúxyyu khôpgcvng?”

Tiểlxndu a đmwwbngjsu trảywwt lờvlfmi khôpgcvng do dựbhnn, “Thíoaerch!”


Mắdmkst Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy bỗpmzyng sáiprang lêijvrn, quay đmwwbngjsu nhìvlfmn Tiểlxndu Thấdqqpt, “Nhìvlfmn thấdqqpy chưycdma nhìvlfmn thấdqqpy chưycdma, nhìvlfmn thấdqqpy mêijvr lựbhnnc củleisa anh lớtsjcn cỡnvtquduuo, anh nóotrci Tiểlxndu Thấdqqpt nghe nàuduuy, đmwwbếhnjun cảywwtycdmycdmotrcng chấdqqpp nhậziqpn anh, hay làuduu em suy nghĩxqwuxqwu lạzuyyi coi, anh nghe báiprac trai báiprac gáiprai nóotrci, lờvlfmi hẹssbcn hai năozham củleisa em đmwwbãywwt qua rồthnei, ngưycdmvlfmi em đmwwbzuyyi còycdmn chưycdma quay vềndgn....em thậziqpt sựbhnn cho rằqlbmng ngưycdmvlfmi đmwwbóotrc sẽziqp vềndgn sao?”

Nhắdmksc đmwwbếhnjun Lụykrfc Sâkcsrm, môpgcvi Tiểlxndu Thấdqqpt bỗpmzyng míoaerm chặdqqpt lạzuyyi.

Đqlbmúxyyung!

Lờvlfmi hẹssbcn hai năozham đmwwbãywwt qua, nhưycdmng trong lòycdmng côpgcv vẫxyfsn cứfcbh tồthnen tạzuyyi mộrkxit dựbhnn cảywwtm, Lụykrfc Sâkcsrm anh ấdqqpy nhấdqqpt đmwwbretnnh sẽziqp vềndgn.

Thấdqqpy Tiểlxndu Thấdqqpt khôpgcvng nóotrci chuyệxyyun, Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy tiếhnjup tụykrfc nóotrci, “ Từrbzoxyyuc Tưycdmycdm sinh ra, anh đmwwblxndi vớtsjci nóotrc thếhnjuuduuo chắdmksc em cũotrcng thấdqqpy cảywwt rồthnei, Tiểlxndu Thấdqqpt, anh đmwwbywwtm bảywwto vớtsjci em, nếhnjuu em ởziqpijvrn anh, anh nhấdqqpt đmwwbretnnh sẽziqp xem Tưycdmycdm nhưycdm con gáiprai yêijvru củleisa mìvlfmnh màuduu thưycdmơozhang yêijvru hếhnjut lòycdmng.”

Tiểlxndu Thấdqqpt vẫxyfsn chưycdma kịretnp mởziqp miệxyyung, Tưycdmycdm đmwwbrkxit nhiêijvrn chớtsjcp mắdmkst nóotrci chuyệxyyun, “Mẹssbc...”

“Hửnxlh?” Tiểlxndu Thấdqqpt liềndgnn hoàuduun hồthnen.

Tiểlxndu a đmwwbngjsu ngưycdmtsjcc đmwwbngjsu, nghi hoặdqqpc nhìvlfmn côpgcv, “Chúxyyu Đqlbmưycdmvlfmng muốlxndn làuduum bốlxnd củleisa Tưycdmycdm sao?”

Tiểlxndu Thấdqqpt,”....”

Con tiểlxndu a đmwwbngjsu nàuduuy mớtsjci bâkcsry lớtsjcn, lạzuyyi hiểlxndu hếhnjut lờvlfmi củleisa Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy sao?”

“Mẹssbc, nếhnjuu chúxyyu Đqlbmưycdmvlfmng làuduum ba con, ba con vềndgn đmwwbâkcsry thìvlfmuduum sao?”

Tiểlxndu Thấdqqpt xoa đmwwbngjsu củleisa con tiểlxndu a đmwwbngjsu, “Yêijvrn tâkcsrm, chúxyyu Đqlbmưycdmvlfmng khôpgcvng làuduum ba con đmwwbưycdmzuyyc đmwwbâkcsru, ba con nhấdqqpt đmwwbretnnh sẽziqp vềndgn.”

“Dạzuyy!”


Tiểlxndu Thấdqqpt chưycdma từrbzong che giấdqqpu thâkcsrn phậziqpn củleisa Tưycdmycdm, từrbzoxyyuc con nha đmwwbngjsu bắdmkst đmwwbngjsu hiểlxndu chuyệxyyun, côpgcv khôpgcvng ngừrbzong nhắdmksc Lụykrfc Sâkcsrm bêijvrn tai nóotrc, nóotrci vớtsjci nóotrcucjb ba khôpgcvng ởziqpijvrn cạzuyynh họndgn, nhưycdmng ba rấdqqpt yêijvru họndgn.

Cho nêijvrn, dùucjbycdmycdm chưycdma từrbzong gặdqqpp Lụykrfc Sâkcsrm, nhưycdmng cóotrcdqqpn tưycdmzuyyng rấdqqpt tốlxndt vềndgn Lụykrfc Sâkcsrm.

Nghe Tiểlxndu Thấdqqpt trảywwt lờvlfmi, con a đmwwbngjsu lậziqpp tứfcbhc vui mừrbzong, nhảywwty bổwhmb ra mộrkxit bêijvrn, “Vậziqpy Tưycdmycdm đmwwbzuyyi ba vềndgnlxnd.”

otrci xong, lạzuyyi chảywwtycdmu luyếhnjun gìvlfm chạzuyyy qua chơozhai cùucjbng vớtsjci Tiêijvru Niêijvrn.

“Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy....”

“Hảywwt?” Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy vừrbzoa bịretn tiểlxndu a đmwwbngjsu đmwwbywwtoaerch, sắdmksc mặdqqpt cóotrc chúxyyut thấdqqpt thầngjsn.

“Anh biếhnjut sao tôpgcvi lạzuyyi đmwwbdqqpt têijvrn Tưycdmycdm cho Tưycdmycdm khôpgcvng?”

ycdmn phảywwti nóotrci?!

Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyyfarjo miệxyyung, đmwwbóotrc chảywwt phảywwti làuduuycdmơozhang tưycdm thưycdmơozhang nhớtsjc ai đmwwbóotrc sao!

Vừrbzoa nghĩxqwu vậziqpy, trong lòycdmng Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy bốlxndng khóotrc chịretnu ghêijvr gớtsjcm.

ucjb anh chưycdma gặdqqpp qua Lụykrfc Sâkcsrm, nhưycdmng vìvlfm theo đmwwbuổwhmbi Tiểlxndu Thấdqqpt, nêijvrn đmwwblxndi vớtsjci Lụykrfc Sâkcsrm cóotrc hiểlxndu biếhnjut đmwwbôpgcvi chúxyyut, nghe nóotrci Lụykrfc Sâkcsrm ngoàuduui giưycdmơozhang mặdqqpt thon dàuduui đmwwbssbcp trai ra, anh chảywwtotrc đmwwbiểlxndm nàuduuo nổwhmbi trộrkxi, quan trọndgnng hơozhan hai châkcsrn anh còycdmn tàuduun tậziqpt.

Đqlbmáiprang chếhnjut màuduu!

Anh thậziqpt sựbhnn chảywwt biếhnjut mìvlfmnh cóotrc đmwwbiểlxndm nàuduuo thua kéfarjm Lụykrfc Sâkcsrm.

“Tiểlxndu Thấdqqpt....”

“Anh đmwwblxndpgcvi nóotrci hếhnjut.” Tiểlxndu Thấdqqpt híoaert mộrkxit hơozhai sâkcsru, trịretnnh trọndgnng nóotrci việxyyuc kháiprac cho Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy nghe, “ Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy, tôpgcvi đmwwbdqqpt têijvrn Tưycdmycdm cho Tưycdmycdm, khôpgcvng chỉotrc mang hàuduum ýgtpg thưycdmơozhang nhớtsjc Lụykrfc Sâkcsrm, còycdmn đmwwblxnd nhắdmksc nhởziqp bảywwtn thâkcsrn, tôpgcvi vàuduu Lụykrfc Sâkcsrm đmwwbãywwt từrbzong cóotrc mốlxndi tìvlfmnh sâkcsru đmwwbziqpm nhưycdm thếhnjuuduuo, tuy thờvlfmi gian chúxyyung tôpgcvi chia lìvlfma còycdmn nhiềndgnu hơozhan thờvlfmi gian chúxyyung tôpgcvi ởziqpijvrn nhau, nhưycdmng anh biếhnjut khôpgcvng? Lụykrfc Sâkcsrm trong lòycdmng tôpgcvi vẫxyfsn cứfcbh sốlxndng mãywwti nhưycdm thếhnju, giờvlfm mỗpmzyi khi tôpgcvi nhắdmksm mắdmkst lạzuyyi đmwwbndgnu ngay lậziqpp tứfcbhc hiệxyyun lêijvrn hìvlfmnh dạzuyyng nụykrfycdmvlfmi vàuduu giọndgnng nóotrci anh. Dùucjb đmwwbãywwt chia cáiprach ba năozham, nhưycdmng đmwwblxndi vớtsjci tôpgcvi, ba năozham nàuduuy chảywwtuduuvlfm, tôpgcvi rấdqqpt yêijvru anh, tôpgcvi cũotrcng xáiprac đmwwbretnnh, tôpgcvi sẽziqpywwti yêijvru anh!”

Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy khôpgcvng nóotrci chuyệxyyun, lầngjsn nàuduuy anh thậziqpt sựbhnn chịretnu đmwwbãywwtoaerch.

Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy nắdmksn nắdmksn khuôpgcvn mặdqqpt mìvlfmnh, cốlxnd gắdmksng cưycdmvlfmi, “ Tiểlxndu Thấdqqpt àuduu, em cóotrc biếhnjut lờvlfmi em vừrbzoa nóotrci rấdqqpt tổwhmbn thưycdmơozhang ngưycdmvlfmi kháiprac khôpgcvng!”

pgcv đmwwbưycdmơozhang nhiêijvrn biếhnjut!

“ Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy, nếhnjuu hai chúxyyung ta đmwwbãywwt khôpgcvng thểlxnd, thìvlfmpgcvi khôpgcvng nêijvrn làuduum lỡnvtq duyêijvrn anh, giờvlfm đmwwblxndi vớtsjci anh tàuduun nhẫxyfsn mộrkxit chúxyyut chíoaernh làuduu tốlxndt cho anh, nếhnjuu tôpgcvi đmwwblxndi vớtsjci anh mềndgnm dịretnu chúxyyut, nóotrci khôpgcvng chừrbzong anh cứfcbh cho rằqlbmng mìvlfmnh còycdmn hy vọndgnng, nêijvrn....vẫxyfsn làuduu lạzuyynh lùucjbng làuduu tốlxndt hơozhan hếhnjut.”

Mặdqqpt Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy bỗpmzyng buồthnen thui.

Nếhnjuu cóotrc thểlxnd, anh thậziqpt sựbhnn muốlxndn gặdqqpp Lụykrfc Sâkcsrm, coi anh ta làuduu ngưycdmvlfmi đmwwbàuduun ôpgcvng xuấdqqpt chúxyyung đmwwbếhnjun thếhnjuuduuo, cóotrc thểlxnd khiếhnjun Tiểlxndu Thấdqqpt cứfcbhywwti khôpgcvng chịretnu buôpgcvng bỏeobj.

Anh chưycdma kịretnp nghĩxqwu xong, Tiểlxndu Thấdqqpt lạzuyyi tiếhnjup tụykrfc đmwwbywwtoaerch anh, “ Lờvlfmi vừrbzoa rồthnei tôpgcvi nóotrci vớtsjci anh, cũotrcng làuduu lờvlfmi Lụykrfc Sâkcsrm đmwwbãywwtotrci vớtsjci tôpgcvi!”

Đqlbmưycdmvlfmng Dạzuyy thởziqpuduui bi ai mộrkxit tiếhnjung, máiprau trong ngưycdmvlfmi nhưycdm bịretn trúxyyut sạzuyych!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.