Boss Trở Thành Chồng

Chương 934 :

    trước sau   
39934.Rốyteft cuộbytdc làabth thíqmdgch đyzloiểoptom nàabtho củwkvaa côbdpa?

Đceqmưwrqotymfng Dạytef nghĩqygx đyzloi nghĩqygx lạytefi, nghĩqygx gầmxmon nửhpnda ngàabthy màabth chảebpd nghĩqygx ra đyzloưwrqopjpxc cámojpi gọoirgi làabthabth sao.

Khi lầmxmon đyzlomxmou nhìabthn thấcssdy Tiểoptou Thấcssdt ởtrvg buổiotri yếcgsgn tiệzlpsc, anh đyzloãdamk bịfuqz vẻlhvw xinh đyzloaqorp củwkvaa Tiểoptou Thấcssdt cuốytefn húqmdgt, sau đyzloóksud thìabth...sau khi biếcgsgt tin Tiểoptou Thấcssdt cóksud bầmxmou, trong lòmntsng anh vẫmojpn cứflss nghi hoặksudc, nghĩqygx rằzlpsng cóksudouyjn tiếcgsgp tụjsyhc theo đyzlouổiotri côbdpa nữceqma khôbdpang, nhưwrqong khôbdpang ngờtymf rằzlpsng, quyềnqhon quyếcgsgt đyzlofuqznh vốytefn dĩqygx chảebpdtrvg chỗpmiv anh, Tiểoptou Thấcssdt ngưwrqotymfi ta chảebpdksud chúqmdgt tìabthnh ýaaxfabth vớuvrti anh cảebpd.

Đceqmiềnqhou nàabthy làabthm anh càabthng ngàabthy càabthng quyếcgsgt tâittjm theo đyzlouổiotri.

Từhwae từhwae tiếcgsgp cậqucjn, anh phámojpt hiệzlpsn Tiểoptou Thấcssdt làabth ngưwrqotymfi con gámojpi hiếcgsgm thấcssdy, rõoptoabthng làabth con gámojpi củwkvaa nhàabth quyềnqhon thếcgsg, chỉbdpa cầmxmon dựgunxa vàabtho cổiotr phầmxmon củwkvaa ba mẹaqor cho thôbdpai, cho dùaaxf mộbytdt năcssdm tiêouyju xàabthi ăcssdn uốytefng thoảebpdi mámojpi cũpttsng khôbdpang hếcgsgt, nhưwrqong côbdpa cứflss khôbdpang làabthm nhưwrqo vậqucjy, khôbdpang nhữceqmng mởtrvg mộbytdt tiệzlpsm càabth phêouyj trong thàabthnh phốytef A, lạytefi còmntsn mởtrvg mộbytdt văcssdn phòmntsng làabthm việzlpsc theo sởtrvg thíqmdgch củwkvaa mìabthnh.

Tựgunxwrqotymfng!


Tựgunx lậqucjp!

Vảebpd lạytefi chảebpdksudqmdgnh cámojpch kêouyju căcssdng hay ưwrqoơbixhng bưwrqouvrtng củwkvaa con nhàabth giàabthu.

ksudm lạytefi màabthksudi, anh chíqmdgnh làabth ngàabthy càabthng thíqmdgch Tiểoptou Thấcssdt, rõoptoabthng côbdpa đyzloãdamk trảebpdi qua bao gian truâittjn, côbdpa vẫmojpn giữceqmittjm thámojpi lạytefc quan màabth sốytefng tiếcgsgp, đyzloksudc biệzlpst sau sựgunx cốytef giữceqma côbdpaabth Lụjsyhc Sâittjm, Đceqmưwrqotymfng Dạytefabthng thấcssdy thưwrqoơbixhng cảebpdm vôbdpaaaxfng.

Ngưwrqotymfi con gámojpi nhưwrqo thếcgsg, ai đyzloãdamk gặksudp sao màabth chảebpd biếcgsgt quýaaxf trọoirgng?

ouyjn anh đyzloãdamk kiêouyjn trìabth vữceqmng tâittjm theo đyzlouổiotri suốyteft hai năcssdm, giờtymf việzlpsc theo đyzlouổiotri Tiểoptou Thấcssdt giốytefng nhưwrqobdpang việzlpsc hằzlpsng ngàabthy củwkvaa anh vậqucjy, nếcgsgu thậqucjt cóksud ngàabthy khôbdpang cho anh theo đyzlouổiotri côbdpa, anh còmntsn khôbdpang biếcgsgt thờtymfi gian rảebpdnh mìabthnh nêouyjn làabthm gìabth nữceqma.

“Êytef! Nóksudi chuyệzlpsn!”

“Hảebpd?”

Đceqmưwrqotymfng Dạytef hoàabthn hồpttsn, mắcbddt chớuvrtp chớuvrtp, “Nóksudi gìabth?”

Tiểoptou Thấcssdt muốytefn đyzlocssdm vàabtho khôbdpang trung ghêouyj gớuvrtm.

Đceqmámojpng chếcgsgt màabth.

bixhouyjn nàabthy côbdpa cắcbddn rứflsst bựgunxc bộbytdi chếcgsgt đyzloi đyzloưwrqopjpxc, ngưwrqotymfi ta thìabth hay rồpttsi, mộbytdt chúqmdgt cũpttsng chảebpd đyzlooptoittjm vàabtho câittju chuyệzlpsn.

“Tôbdpai hỏuvrti anh rốyteft cuộbytdc thíqmdgch tôbdpai ởtrvg đyzloiểoptom nàabtho? Đceqmưwrqotymfng Dạytef, anh cứflssksudi thẳdmying, anh thíqmdgch tôbdpai đyzloiểoptom nàabtho, tôbdpai sửhpnda làabth đyzloưwrqopjpxc chứflssabth!” Tiểoptou Thấcssdt thựgunxc sựgunx bịfuqz éjenzp đyzloếcgsgn chảebpdmntsn cámojpch nàabtho.

“Cảebpd ngưwrqotymfi em cámojpi gìabth anh cũpttsng thíqmdgch hếcgsgt!”


Tiểoptou Thấcssdt muốytefn óksudi mámojpu ra luôbdpan.

Bỏuvrt đyzloi bỏuvrt đyzloi!

bdpa bịfuqz đyzloouyjn rồpttsi mớuvrti đyzloi nóksudi chuyệzlpsn vớuvrti loạytefi ngưwrqotymfi nàabthy, căcssdn bảebpdn làabthksudi khôbdpang đyzloưwrqopjpxc.

Tiểoptou Thấcssdt híqmdgt mộbytdt hơbixhi lớuvrtn, đyzlooptojenzn ngọoirgn lửhpnda lòmntsng xuốytefng.

Đceqmưwrqotymfng Dạytefouyjn đyzloóksud giốytefng nhưwrqo chảebpdksud chuyệzlpsn gìabth xảebpdy ra, cứflsswrqotymfi haha vẫmojpy tay chàabtho Lụjsyhc Tưwrqowrqo đyzloang ngồpttsi chơbixhi ởtrvg đyzloóksud, “Đceqmếcgsgn đyzloâittjy, Tưwrqowrqo đyzloếcgsgn đyzloâittjy!”

wrqowrqo đyzloang chơbixhi vớuvrti Tiêouyju Niêouyjn, thấcssdy Đceqmưwrqotymfng Dạytef gọoirgi nóksud, toàabthn thâittjn mâittjp mạytefp đyzlomxmoy thịfuqzt củwkvaa nóksud ngâittjy ra, nóksud chớuvrtp chớuvrtp mắcbddt, hàabthng lôbdpang mi dàabthi cứflss chớuvrtp lêouyjn chớuvrtp xuốytefng, quámojpabth dễjrzj thưwrqoơbixhng, nóksud đyzloưwrqoa bàabthn tay nhỏuvrtjenz mậqucjp úqmdg ùaaxf củwkvaa nóksud ra, chỉbdpaabtho mìabthnh, “Chúqmdg Đceqmưwrqotymfng, chúqmdg gọoirgi chámojpu?”

“Đceqmúqmdgng rồpttsi, Tưwrqowrqo mau qua đyzloâittjy!”

Tiềnqhou a đyzlomxmou đyzloưwrqoa bàabthn châittjn nhỏuvrtjenzouyjn, lắcbddc qua lắcbddc lạytefi chạytefy qua.

Tiểoptou Thấcssdt nhìabthn thấcssdy khôbdpang yêouyjn tâittjm, nhẹaqor nhàabthng hằzlpsn giọoirgng thấcssdp nóksudi. “Từhwae từhwae, cẩixeun thậqucjn ngãdamk đyzlocssdy.”

“ Haha...”

wrqowrqo trựgunxc tiếcgsgp ngãdamk nhàabtho vàabtho lòmntsng Tiểoptou Thấcssdt, nghiêouyjng đyzlomxmou nhìabthn Đceqmưwrqotymfng Dạytef, giọoirgng nhõoptong nhẽksudo hỏuvrti, “Gọoirgi Tưwrqowrqo, cóksudabth khôbdpang?”

“ Tưwrqowrqo àabth, con cóksud thíqmdgch chúqmdg khôbdpang?”

Tiểoptou a đyzlomxmou trảebpd lờtymfi khôbdpang do dựgunx, “Thíqmdgch!”


Mắcbddt Đceqmưwrqotymfng Dạytef bỗpmivng sámojpng lêouyjn, quay đyzlomxmou nhìabthn Tiểoptou Thấcssdt, “Nhìabthn thấcssdy chưwrqoa nhìabthn thấcssdy chưwrqoa, nhìabthn thấcssdy mêouyj lựgunxc củwkvaa anh lớuvrtn cỡzsyxabtho, anh nóksudi Tiểoptou Thấcssdt nghe nàabthy, đyzloếcgsgn cảebpdwrqowrqopttsng chấcssdp nhậqucjn anh, hay làabth em suy nghĩqygxqygx lạytefi coi, anh nghe bámojpc trai bámojpc gámojpi nóksudi, lờtymfi hẹaqorn hai năcssdm củwkvaa em đyzloãdamk qua rồpttsi, ngưwrqotymfi em đyzlopjpxi còmntsn chưwrqoa quay vềnqho....em thậqucjt sựgunx cho rằzlpsng ngưwrqotymfi đyzloóksud sẽksud vềnqho sao?”

Nhắcbddc đyzloếcgsgn Lụjsyhc Sâittjm, môbdpai Tiểoptou Thấcssdt bỗpmivng míqmdgm chặksudt lạytefi.

Đceqmúqmdgng!

Lờtymfi hẹaqorn hai năcssdm đyzloãdamk qua, nhưwrqong trong lòmntsng côbdpa vẫmojpn cứflss tồpttsn tạytefi mộbytdt dựgunx cảebpdm, Lụjsyhc Sâittjm anh ấcssdy nhấcssdt đyzlofuqznh sẽksud vềnqho.

Thấcssdy Tiểoptou Thấcssdt khôbdpang nóksudi chuyệzlpsn, Đceqmưwrqotymfng Dạytef tiếcgsgp tụjsyhc nóksudi, “ Từhwaeqmdgc Tưwrqowrqo sinh ra, anh đyzloytefi vớuvrti nóksud thếcgsgabtho chắcbddc em cũpttsng thấcssdy cảebpd rồpttsi, Tiểoptou Thấcssdt, anh đyzloebpdm bảebpdo vớuvrti em, nếcgsgu em ởtrvgouyjn anh, anh nhấcssdt đyzlofuqznh sẽksud xem Tưwrqowrqo nhưwrqo con gámojpi yêouyju củwkvaa mìabthnh màabth thưwrqoơbixhng yêouyju hếcgsgt lòmntsng.”

Tiểoptou Thấcssdt vẫmojpn chưwrqoa kịfuqzp mởtrvg miệzlpsng, Tưwrqowrqo đyzlobytdt nhiêouyjn chớuvrtp mắcbddt nóksudi chuyệzlpsn, “Mẹaqor...”

“Hửhpnd?” Tiểoptou Thấcssdt liềnqhon hoàabthn hồpttsn.

Tiểoptou a đyzlomxmou ngưwrqouvrtc đyzlomxmou, nghi hoặksudc nhìabthn côbdpa, “Chúqmdg Đceqmưwrqotymfng muốytefn làabthm bốytef củwkvaa Tưwrqowrqo sao?”

Tiểoptou Thấcssdt,”....”

Con tiểoptou a đyzlomxmou nàabthy mớuvrti bâittjy lớuvrtn, lạytefi hiểoptou hếcgsgt lờtymfi củwkvaa Đceqmưwrqotymfng Dạytef sao?”

“Mẹaqor, nếcgsgu chúqmdg Đceqmưwrqotymfng làabthm ba con, ba con vềnqho đyzloâittjy thìabthabthm sao?”

Tiểoptou Thấcssdt xoa đyzlomxmou củwkvaa con tiểoptou a đyzlomxmou, “Yêouyjn tâittjm, chúqmdg Đceqmưwrqotymfng khôbdpang làabthm ba con đyzloưwrqopjpxc đyzloâittju, ba con nhấcssdt đyzlofuqznh sẽksud vềnqho.”

“Dạytef!”


Tiểoptou Thấcssdt chưwrqoa từhwaeng che giấcssdu thâittjn phậqucjn củwkvaa Tưwrqowrqo, từhwaeqmdgc con nha đyzlomxmou bắcbddt đyzlomxmou hiểoptou chuyệzlpsn, côbdpa khôbdpang ngừhwaeng nhắcbddc Lụjsyhc Sâittjm bêouyjn tai nóksud, nóksudi vớuvrti nóksudaaxf ba khôbdpang ởtrvgouyjn cạytefnh họoirg, nhưwrqong ba rấcssdt yêouyju họoirg.

Cho nêouyjn, dùaaxfwrqowrqo chưwrqoa từhwaeng gặksudp Lụjsyhc Sâittjm, nhưwrqong cóksudcssdn tưwrqopjpxng rấcssdt tốyteft vềnqho Lụjsyhc Sâittjm.

Nghe Tiểoptou Thấcssdt trảebpd lờtymfi, con a đyzlomxmou lậqucjp tứflssc vui mừhwaeng, nhảebpdy bổiotr ra mộbytdt bêouyjn, “Vậqucjy Tưwrqowrqo đyzlopjpxi ba vềnqhoytef.”

ksudi xong, lạytefi chảebpdwrqou luyếcgsgn gìabth chạytefy qua chơbixhi cùaaxfng vớuvrti Tiêouyju Niêouyjn.

“Đceqmưwrqotymfng Dạytef....”

“Hảebpd?” Đceqmưwrqotymfng Dạytef vừhwaea bịfuqz tiểoptou a đyzlomxmou đyzloebpdqmdgch, sắcbddc mặksudt cóksud chúqmdgt thấcssdt thầmxmon.

“Anh biếcgsgt sao tôbdpai lạytefi đyzloksudt têouyjn Tưwrqowrqo cho Tưwrqowrqo khôbdpang?”

mntsn phảebpdi nóksudi?!

Đceqmưwrqotymfng Dạytefjenzo miệzlpsng, đyzloóksud chảebpd phảebpdi làabthwrqoơbixhng tưwrqo thưwrqoơbixhng nhớuvrt ai đyzloóksud sao!

Vừhwaea nghĩqygx vậqucjy, trong lòmntsng Đceqmưwrqotymfng Dạytef bốytefng khóksud chịfuqzu ghêouyj gớuvrtm.

aaxf anh chưwrqoa gặksudp qua Lụjsyhc Sâittjm, nhưwrqong vìabth theo đyzlouổiotri Tiểoptou Thấcssdt, nêouyjn đyzloytefi vớuvrti Lụjsyhc Sâittjm cóksud hiểoptou biếcgsgt đyzloôbdpai chúqmdgt, nghe nóksudi Lụjsyhc Sâittjm ngoàabthi giưwrqoơbixhng mặksudt thon dàabthi đyzloaqorp trai ra, anh chảebpdksud đyzloiểoptom nàabtho nổiotri trộbytd, quan trọoirgng hơbixhn hai châittjn anh còmntsn tàabthn tậqucjt.

Đceqmámojpng chếcgsgt màabth!

Anh thậqucjt sựgunx chảebpd biếcgsgt mìabthnh cóksud đyzloiểoptom nàabtho thua kéjenzm Lụjsyhc Sâittjm.

“Tiểoptou Thấcssdt....”

“Anh đyzlooptobdpai nóksudi hếcgsgt.” Tiểoptou Thấcssdt híqmdgt mộbytdt hơbixhi sâittju, trịfuqznh trọoirgng nóksudi việzlpsc khámojpc cho Đceqmưwrqotymfng Dạytef nghe, “ Đceqmưwrqotymfng Dạytef, tôbdpai đyzloksudt têouyjn Tưwrqowrqo cho Tưwrqowrqo, khôbdpang chỉbdpa mang hàabthm ýaaxf thưwrqoơbixhng nhớuvrt Lụjsyhc Sâittjm, còmntsn đyzloopto nhắcbddc nhởtrvg bảebpdn thâittjn, tôbdpai vàabth Lụjsyhc Sâittjm đyzloãdamk từhwaeng cóksud mốytefi tìabthnh sâittju đyzloqucjm nhưwrqo thếcgsgabtho, tuy thờtymfi gian chúqmdgng tôbdpai chia lìabtha còmntsn nhiềnqhou hơbixhn thờtymfi gian chúqmdgng tôbdpai ởtrvgouyjn nhau, nhưwrqong anh biếcgsgt khôbdpang? Lụjsyhc Sâittjm trong lòmntsng tôbdpai vẫmojpn cứflss sốytefng mãdamki nhưwrqo thếcgsg, giờtymf mỗpmivi khi tôbdpai nhắcbddm mắcbddt lạytefi đyzlonqhou ngay lậqucjp tứflssc hiệzlpsn lêouyjn hìabthnh dạytefng nụjsyhwrqotymfi vàabth giọoirgng nóksudi anh. Dùaaxf đyzloãdamk chia cámojpch ba năcssdm, nhưwrqong đyzloytefi vớuvrti tôbdpai, ba năcssdm nàabthy chảebpdabthabth, tôbdpai rấcssdt yêouyju anh, tôbdpai cũpttsng xámojpc đyzlofuqznh, tôbdpai sẽksuddamki yêouyju anh!”

Đceqmưwrqotymfng Dạytef khôbdpang nóksudi chuyệzlpsn, lầmxmon nàabthy anh thậqucjt sựgunx chịfuqzu đyzloãdamkqmdgch.

Đceqmưwrqotymfng Dạytef nắcbddn nắcbddn khuôbdpan mặksudt mìabthnh, cốytef gắcbddng cưwrqotymfi, “ Tiểoptou Thấcssdt àabth, em cóksud biếcgsgt lờtymfi em vừhwaea nóksudi rấcssdt tổiotrn thưwrqoơbixhng ngưwrqotymfi khámojpc khôbdpang!”

bdpa đyzloưwrqoơbixhng nhiêouyjn biếcgsgt!

“ Đceqmưwrqotymfng Dạytef, nếcgsgu hai chúqmdgng ta đyzloãdamk khôbdpang thểopto, thìabthbdpai khôbdpang nêouyjn làabthm lỡzsyx duyêouyjn anh, giờtymf đyzloytefi vớuvrti anh tàabthn nhẫmojpn mộbytdt chúqmdgt chíqmdgnh làabth tốyteft cho anh, nếcgsgu tôbdpai đyzloytefi vớuvrti anh mềnqhom dịfuqzu chúqmdgt, nóksudi khôbdpang chừhwaeng anh cứflss cho rằzlpsng mìabthnh còmntsn hy vọoirgng, nêouyjn....vẫmojpn làabth lạytefnh lùaaxfng làabth tốyteft hơbixhn hếcgsgt.”

Mặksudt Đceqmưwrqotymfng Dạytef bỗpmivng buồpttsn thui.

Nếcgsgu cóksud thểopto, anh thậqucjt sựgunx muốytefn gặksudp Lụjsyhc Sâittjm, coi anh ta làabth ngưwrqotymfi đyzloàabthn ôbdpang xuấcssdt chúqmdgng đyzloếcgsgn thếcgsgabtho, cóksud thểopto khiếcgsgn Tiểoptou Thấcssdt cứflssdamki khôbdpang chịfuqzu buôbdpang bỏuvrt.

Anh chưwrqoa kịfuqzp nghĩqygx xong, Tiểoptou Thấcssdt lạytefi tiếcgsgp tụjsyhc đyzloebpdqmdgch anh, “ Lờtymfi vừhwaea rồpttsi tôbdpai nóksudi vớuvrti anh, cũpttsng làabth lờtymfi Lụjsyhc Sâittjm đyzloãdamkksudi vớuvrti tôbdpai!”

Đceqmưwrqotymfng Dạytef thởtrvgabthi bi ai mộbytdt tiếcgsgng, mámojpu trong ngưwrqotymfi nhưwrqo bịfuqz trúqmdgt sạytefch!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.