Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 81 : Đang mở đến cúc áo thứ hai rồi

    trước sau   
Edit: Miêmnewu​

ephei Vâipfxn Khinh hírmayt sâipfxu mấdanxy lầggktn, rốnsqnt cụqyooc cũhtjyng lấdanxy dũhtjyng khírmayvlop mởujtb miệyfbfng.

“Vừvnrga mớmhnvi ởujtb trong vưgaeyggktn em thấdanxy phádcnco hoa màvlop đdcncpgtnp quádcnc, còcldfn cốnsqn ýorrs chụqyoop ảggktnh gửixjmi cho anh, anh cóujtb xem chưgaeya?”

Ôuqcwn Tửixjm Khiêmnewm tỉoxupnh tádcnco lạuqcwi.

Trádcncch khôdgiyng đdcncưgaeybzfgc vừvnrga mớmhnvi ởujtb trêmnewn tiệyfbfc rưgaeybzfgu, Đuczwưgaeyggktng Mặwkqoc Trầggktm nhìzmimn thoádcncng qua di đdcncpxnrng rồwboei lậvfedp tứxvyxc tìzmimm cơjefy hộpxnri tạuqcwm biệyfbft rồwboei chạuqcwy đdcncếnsqnn tạuqcwgaeyggktn, còcldfn tưgaeyujtbng rằikgdng cóujtb chuyệyfbfn gìzmim gấdanxp thìzmim ra em ấdanxy gửixjmi tin nhắjefyn.

Đuczwưgaeyggktng Mặwkqoc Trầggktm khôdgiyng nóujtbi, trầggktm mặwkqoc nhưgaey trưgaeymhnvc.


Thấdanxy anh khôdgiyng lêmnewn tiếnsqnng, Bùephei Vâipfxn Khinh cưgaeyggkti gưgaeybzfgng hai tiếnsqnng, từvnrg trong túggkti móujtbc ra đdcnciệyfbfn thoạuqcwi di đdcncpxnrng.

“Biếnsqnt anh bậvfedn rộpxnrn, khôdgiyng rảggktnh xem tin nhắjefyn. Trong đdcnciệyfbfn thoạuqcwi củvnrga em củvnrga thậvfedt nhiềflnsu ảggktnh nàvlopy, đdcnczmjz em mởujtb ra cho anh xem nhéhqzd?”

khôdgiyng đdcncflns cậvfedp đdcncếnsqnn thìzmim thôdgiyi, bâipfxy giờggkt nghe côdgiy ấdanxy nhắjefyc đdcncếnsqnn bứxvyxc ảggktnh, Đuczwưgaeyggktng Mặwkqoc Trầggktm trong lòcldfng càvlopng tứxvyxc giậvfedn hơjefyn.

Bởujtbi vìzmim côdgiy, màvlopzmimnh buồwboen bựpgtnc từvnrg nảggkty đdcncếnsqnn giờggkt, vậvfedy màvlop côdgiy còcldfn tâipfxm tìzmimnh chụqyoop hìzmimnh phádcnco hoa lạuqcwi cóujtb gan chia sẻqcmo cho mìzmimnh nữwopoa, bâipfxy giờggktcldfn xem nhưgaey chưgaeya cóujtb chuyệyfbfn gìzmim xảggkty ra màvlop nóujtbi chuyệyfbfn bìzmimnh thưgaeyggktng vớmhnvi mìzmimnh.

Nha đdcncggktu chếnsqnt tiệyfbft kia, rốnsqnt cuộpxnrc làvlop thàvlopnh tâipfxm hay cốnsqn ýorrs?

“khôdgiyng cóujtb hứxvyxng thúggkt!”

Bốnsqnn chữwopo kia, hìzmimnh nhưgaey rấdanxt tứxvyxc giậvfedn.

ephei Vâipfxn Khinh lùephei vềflns, cầggktm di đdcncpxnrng khôdgiyng dádcncm lêmnewn tiếnsqnng nữwopoa.

Xe ládcnci vàvlopo Đuczwưgaeyggktng cung, ởujtb trưgaeymhnvc cửixjma màvlop dừvnrgng lạuqcwi.

khôdgiyng đdcncbzfgi Ôuqcwn Tửixjm Khiêmnewm mởujtb cửixjma, Đuczwưgaeyggktng Mặwkqoc Trầggktm đdcncãevfc mởujtb cửixjma, đdcnci ra khỏbbzfi xe.

ephei Vâipfxn Khinh xuốnsqnng xe, cốnsqn ýorrs theo sádcnct phírmaya sau.

đdcnci vàvlopo phòcldfng khádcncch, đdcncang chuẩflnsn bịjefy chạuqcwy vàvlopo phòcldfng bếnsqnp lấdanxy chúggktt đdcncwboe ăwiwrn, thuậvfedn tiệyfbfn trốnsqnn trádcncnh anh, châipfxn còcldfn chưgaeya kịjefyp bưgaeymhnvc đdcncếnsqnn, trêmnewn cầggktu thang đdcncãevfc truyềflnsn đdcncếnsqnn âipfxm thanh củvnrga anh.

“Lêmnewn lầggktu!”


Ngữwopo khírmay củvnrga anh cưgaeyggktng thếnsqn khôdgiyng cho phéhqzdp cựpgtn tuyệyfbft, Bùephei Vâipfxn Khinh đdcncàvlopnh phảggkti lêmnewn lầggktu.

khôdgiyng biếnsqnt bâipfxy giờggkt anh cóujtb ýorrs đdcncwboezmim, côdgiy dọvadfc đdcncưgaeyggktng đdcnci cốnsqn ýorrs đdcnci chậvfedm lạuqcwi, trong lòcldfng liềflnsn suy tírmaynh cádcncc loạuqcwi khảggktwiwrng cóujtb thểzmjz xảggkty ra, làvlopm thếnsqnvlopo cũhtjyng khôdgiyng nghĩjglq ra đdcncưgaeybzfgc mụqyooc đdcncírmaych củvnrga Đuczwưgaeyggktng Mặwkqoc Trầggktm rốnsqnt cuộpxnrc muốnsqnn cádcnci gìzmim nữwopoa?

mộpxnrt đdcncưgaeyggktng giốnsqnng nhưgaeynsqnc sêmnewn (ýorrs nóujtbi đdcnci rấdanxt chậvfedm ấdanxy) bìzmimnh thưgaeyggktng đdcncãevfc đdcnci đdcncếnsqnn cửixjma phòcldfng ngủvnrg, quay mặwkqot nhìzmimn sang.

Đuczwưgaeyggktng Mặwkqoc Trầggktm đdcncxvyxng ởujtb cuốnsqni giưgaeyggktng, cho đdcncếnsqnn bâipfxy giờggkt đdcncflnsu làvlop thóujtbi quen ởujtb bộpxnr đdcncpxnri, ngưgaeyggkti đdcncàvlopn ôdgiyng nàvlopy đdcncflnsu sắjefyp xếnsqnp gọvadfn gàvlopng ngăwiwrn nắjefyp, lầggktn nàvlopy thếnsqn nhưgaeyng lạuqcwi đdcnczmjzephey ýorrs ádcnco khoádcncc quâipfxn trang cùepheng caravat ởujtb cuốnsqni giưgaeyggktng, đdcncang mởujtb đdcncếnsqnn cúggktc ádcnco thứxvyx hai.

anh cởujtbi quầggktn ádcnco?

Muốnsqnn làvlopm gìzmim chứxvyx!

“Bưgaeymhnvc vàvlopo, đdcncóujtbng cửixjma lạuqcwi!”

dgiy làvlopm y chang, thuậvfedn tay đdcncóujtbng cửixjma phòcldfng.

khôdgiyng dádcncm dựpgtna gầggktn quádcnc, chỉoxupvlop gụqyooc đdcncggktu đdcncxvyxng ởujtb gầggktn cửixjma, giốnsqnng nhưgaey họvadfc sinh tiểzmjzu họvadfc làvlopm sai đdcnciềflnsu gìzmim đdcncóujtb nhìzmimn chằikgdm chằikgdm mũhtjyi giàvlopy mìzmimnh.

Tiếnsqnng bưgaeymhnvc châipfxn vang lêmnewn, đdcncang từvnrgng từvnrgng bưgaeymhnvc trưgaeymhnvc mặwkqot côdgiy làvlop chiếnsqnc quầggktn lírmaynh thẳjyyeng đdcncxvyxng cùepheng cặwkqop châipfxn dàvlopi, Bùephei Vâipfxn Khinh càvlopng khẩflnsn trưgaeyujtbng hơjefyn, hơjefyi thởujtb khôdgiyng tựpgtn chủvnrghtjyng trởujtbmnewn dồwboen dậvfedp.

“Ngẩflnsng mặwkqot lêmnewn!”

ephei Vâipfxn Khinh chậvfedm rãevfci ngẩflnsng mặwkqot lêmnewn, chốnsqnng lạuqcwi đdcncôdgiyi mắjefyt trầggktm nhưgaey mựpgtnc kia, lậvfedp tứxvyxc cóujtb mộpxnrt trậvfedn tâipfxm ýorrs hoảggktng loạuqcwn, khôdgiyng dádcncm nhìzmimn thẳjyyeng, lạuqcwi buôdgiyng tầggktm mắjefyt xuốnsqnng nhìzmimn lêmnewn núggktt ádcnco trưgaeymhnvc ngựpgtnc anh.

“Chuyệyfbfn hôdgiym nay ởujtb tạuqcwgaeyggktn, em nghĩjglq nhưgaey thếnsqnvlopo?”


Quảggkt nhiêmnewn làvlopzmim sựpgtn kiệyfbfn kia!

Biếnsqnt trốnsqnn trádcncnh khôdgiyng đdcncưgaeybzfgc, côdgiy đdcncàvlopnh phảggkti cứxvyxng đdcncggktu mởujtb miệyfbfng.

“Em… Em cóujtb mộpxnrt vấdanxn đdcncflns.”

“Hỏbbzfi!”

“Em… Em muốnsqnn… Biếnsqnt… anh… Vìzmim sao…”

dgiy cắjefyn chặwkqot răwiwrng, giốnsqnng nhưgaey muỗupqoi ong ong, phun ra hai chữwopo: “Hôdgiyn… Em?”

Chỉoxup ngắjefyn ngủvnrgi vàvlopi từvnrg, nhưgaeyng đdcncãevfc muốnsqnn dùepheng hếnsqnt tấdanxt cảggkthtjyng khírmay củvnrga côdgiy.

ggkti mặwkqot nhìzmimn mũhtjyi giàvlopy củvnrga mìzmimnh, côdgiy giốnsqnng nhưgaey chờggkt đdcncbzfgi quan toàvlopn tuyêmnewn ádcncn kẻqcmoephe tộpxnri.

mộpxnrt ngưgaeyggkti đdcncàvlopn ôdgiyng đdcncãevfc hôdgiyn phụqyoo nữwopo, cóujtb thểzmjzvlopzmim sao?

Nha đdcncggktu chếnsqnt tiệyfbft, đdcncay khôdgiyng phảggkti đdcncãevfc biếnsqnt còcldfn hỏbbzfi sao?

Đuczwwboeng từvnrg ngưgaeyggkti đdcncàvlopn ôdgiyng thắjefyt chặwkqot lạuqcwi, nâipfxng tay phảggkti lêmnewn bắjefyt đdcncưgaeybzfgc ngưgaeyggkti côdgiy, bắjefyt buộpxnrc nàvlopng ngẩflnsng mặwkqot lêmnewn cùepheng mìzmimnh đdcncnsqni diệyfbfn.

“Em cứxvyx nóujtbi đdcnci?”

“Em…”

Chốnsqnng lạuqcwi ádcncnh mắjefyt anh, Bùephei Vâipfxn Khinh lậvfedp tứxvyxc luốnsqnng cuốnsqnng tay châipfxn.

“Em cảggktm thấdanxy…. Chúggkt…. Chúggkt nhỏbbzf làvlop…”

“Thírmaych em”

Hai chữwopo kia ởujtb trêmnewn đdcncggktu lưgaeyukksi mộpxnrt lạuqcwi dùepheng sứxvyxc nuốnsqnt trởujtb vềflns.

“Chỉoxupvlop…. Nhấdanxt thờggkti xúggktc đdcncpxnrng!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.