Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 140 : Tình chiếm hữu

    trước sau   
Edit: Miêkfcmu - CQH​

Ôalumn Tửoigb Khiêkfcmm rờrkvmi khỏythti văcdisn phòzxdfng, Đmomjưyktprkvmng Mặfpivc Trầcdism mộcvyct lầcdisn nữbtrsa nâvisong di đtwgtcvycng lêkfcmn, nhìlurun chăcdism chúgugqcdiso màcdisn hìlurunh ảldjpnh chụbtrsp, anh giơfnfg khójbkwe môtwgti lêkfcmn, mộcvyct láixfet lạbzebi châvison màcdisy hơfnfgi cong, nâvisong ngójbkwn tay ấyjfan lêkfcmn ấyjfan đtwgtưyktprkvmng.

Nhấyjfap vàcdiso phầcdisn tin nhắnvmyn, lạbzebi rờrkvmi khỏythti, trựunndc tiếsnglp đtwgtem đtwgtiệtjyan thoạbzebi trởrwdk vềtrop.

Đmomjiệtjyan thoạbzebi bêkfcmn kia, Bùkqvvi Vâvison Khinh đtwgtang chờrkvm anh đtwgtáixfep lạbzebi, nhìlurun đtwgtiệtjyan thoạbzebi đtwgtáixfep lạbzebi, vộcvyci vàcdisng chuyểjonln đtwgtếsngln.

“A, chúgugq nhỏytht?”

“khôtwgtng đtwgtưyktprkvmc mặfpivc áixfeo tắnvmym cùkqvvng áixfeo ngủrvbh ra khỏythti phòzxdfng ngủrvbh, khôtwgtng đtwgtưyktprkvmc mặfpivc váixfey ngắnvmyn hơfnfgn đtwgtcdisu gốgcrji qua mưyktprkvmi centimet, khôtwgtng đtwgtưyktprkvmc đtwgtem ảldjpnh chụbtrsp cho ngưyktprkvmi kháixfec xem…”


Ngưyktprkvmi đtwgtàcdisn ôtwgtng nójbkwi mộcvyct hơfnfgi íalljt nhấyjfat bảldjpy táixfem cáixfei khôtwgtng đtwgtưyktprkvmc, sau hai giâvisoy, “anh nhớwvxd đtwgtếsngln đtwgtójbkw, còzxdfn cáixfei kháixfec thìluru sau nàcdisy bổjonl sung!”

“....”

Ngưyktprkvmi nàcdisy thậmqqht làcdisixfe đtwgtbzebo màcdis!

kqvvi Vâvison Khinh cầcdism di đtwgtcvycng, dởrwdk khójbkwc dởrwdkyktprkvmi.

“Nhớwvxd kỹhnlo chưyktpa?” Ngưyktprkvmi đtwgtàcdisn ôtwgtng ởrwdk đtwgtcdisu dâvisoy bêkfcmn kia hỏythti lạbzebi.

gugqc nàcdisy, Bùkqvvi Vâvison Khinh đtwgtãviso từjbkw kinh ngạbzebc màcdis phụbtrsc hồzwbri tinh thầcdisn lạbzebi.

Từjbkw nhữbtrsng câvisou nójbkwi củrvbha anh đtwgtãviso toáixfet ra ba chữbtrs - tíalljnh chiếsnglm hữbtrsu!

twgt cong môtwgti, cưyktprkvmi hỏythti, “Ýlwop củrvbha anh cójbkw phảldjpi làcdis, đtwgtzwbr nhàcdis chúgugqng ta…. khôtwgtng đtwgtưyktprkvmc cho ngưyktprkvmi kháixfec xem?”

“Đmomjúgugqng.”

Đmomjưyktprkvmng Mặfpivc Trầcdism đtwgtáixfep nhẹxezx, anh thựunndc vừjbkwa lòzxdfng vớwvxdi câvisou ‘đtwgtzwbr nhàcdis chúgugqng ta’.

“Chúgugq nhỏytht yêkfcmn tâvisom đtwgti! Chúgugq nhỏytht muốgcrjn em làcdism cáixfei gìluru thìluru em làcdism cáixfei đtwgtójbkw, chúgugq nhỏytht khôtwgtng cho em làcdism cáixfei gìluru thìluru em cũrwdkng khôtwgtng làcdism đtwgtâvisou.” Bảldjpy tỏythtzxdfng trung thàcdisnh, côtwgt khôtwgtng quêkfcmn hỏythti, “Chúgugq nhỏytht ơfnfgi, bứgugqc ảldjpnh đtwgtxezxp khôtwgtng?”

Hao tổjonln tâvisom tìlurunh hơfnfgn nửoigba ngàcdisy, anh nhưyktp thếsnglcdiso khôtwgtng cho côtwgt vàcdisi câvisou khen ngợrkvmi đtwgti chứgugq?

Đmomjiệtjyan thoạbzebi bêkfcmn đtwgtcdisu kia, ngưyktprkvmi đtwgtàcdisn ôtwgtng trầcdism mặfpivc mấyjfay giâvisoy, cuốgcrji cùkqvvng cũrwdkng nójbkwi.


“Rấyjfat đtwgtxezxp.”

Hai chữbtrsrwdkng đtwgtrvbh đtwgtjonl cho côtwgt tâvisom tìlurunh muốgcrjn nổjonl tung.

kqvvi Vâvison Khinh biếsnglt mìlurunh lớwvxdn lêkfcmn cũrwdkng khôtwgtng tồzwbri, cũrwdkng nghe khôtwgtng íalljt ngưyktprkvmi khen ngơfnfgi vẻtipi ngoàcdisi củrvbha mìlurunh, nhưyktpng côtwgt vẫzxdfn muốgcrjn ýkltm kiếsngln củrvbha anh.

twgt híalljt vàcdiso, đtwgtem di đtwgtcvycng sáixfet vàcdiso tai.

“Em khôtwgtng làcdism chậmqqhm trễmqqhtwgtng việtjyac củrvbha anh nữbtrsa, ngàcdisy mai buổjonli tốgcrji cũrwdkng gửoigbi tin nhắnvmyn vớwvxdi anh đtwgtưyktprkvmc khôtwgtng?”

twgt chíalljnh làcdis biểjonlu hiệtjyan ngoan ngoãvison, hiểjonlu chuyệtjyan.

kfcmn tai, giọnggxng nójbkwi ngưyktprkvmi con gáixfei hơfnfgi thấyjfap, khôtwgtng thểjonl khôtwgtng ngưyktpng thầcdisn mớwvxdi cójbkw thểjonl nghe đtwgtưyktprkvmc.

ixfei loạbzebi cảldjpm giáixfec thậmqqht giốgcrjng nhưyktptwgti côtwgt bêkfcmn tai, nójbkwi nhỏytht nhẹxezx.

Nhưyktptwgtng tơfnfg quéythtt nhẹxezx qua tráixfei tim, mềtropm mạbzebi màcdis, ngứgugqa…

mộcvyct tàcdis niệtjyam rụbtrsc rịixfech màcdis nổjonli dậmqqhy.

Đmomjưyktprkvmng Mặfpivc Trầcdism thởrwdkvisou, nhấyjfap nhấyjfap cójbkw chúgugqt gầcdisn.

“Đmomjưyktprkvmc!”

“Chúgugq nhỏytht, ngủrvbh ngon.”


“Ngủrvbh ngon.”

gugqp đtwgtiệtjyan thoạbzebi, Bùkqvvi Vâvison Khinh cằnuzsm di đtwgtcvycng màcdis vui vẻtipi, đtwgtem chíalljnh mìlurunh néythtm ởrwdk trêkfcmn giưyktprkvmng lớwvxdn.

“Yes!”

Nhưyktp vậmqqhy, đtwgtem mai cójbkw thểjonl thuậmqqhn lợrkvmi màcdis gọnggxi đtwgtiệtjyan thoạbzebi cho anh.

Đmomjiệtjyan thoạbzebi đtwgtcdisu bêkfcmn kia.

Đmomjưyktprkvmng Mặfpivc Trầcdism mộcvyct lầcdisn nữbtrsa mởrwdkldjpnh chụbtrsp củrvbha côtwgt, ngójbkwn tay nhẹxezx nhàcdisng màcdisfnfgn trớwvxdn mặfpivt, đtwgtcdisu ngójbkwn tay đtwgti xuốgcrjng xưyktpơfnfgng quai xanh… Sau đtwgtójbkw, nâvisong tay phảldjpi đtwgtem màcdisn hìlurunh khójbkwa lạbzebi.

Đmomjưyktpa đtwgtiệtjyan thoạbzebi đtwgtjonl trêkfcmn bàcdisn, áixfenh mắnvmyt anh dừjbkwng mộcvyct chúgugqt, liềtropn đtwgtjonlcdiso chỗpqyo ngựunndc áixfeo sơfnfg mi.

Liềtropn cao giọnggxng nójbkwi.

“Tửoigb Khiêkfcmm!”

Ôalumn Tửoigb Khiêkfcmm vộcvyci vàcdisng đtwgti vàcdiso.

“Bộcvyc trưyktprwdkng?”

“Cậmqqhu tậmqqhn dụbtrsng hếsnglt khảldjpcdisng rúgugqt gọnggxn hàcdisnh trìlurunh côtwgtng táixfec vàcdiso.”

Ôalumn Tửoigb Khiêkfcmm vộcvyci hỏythti, 

“Bộcvyc trưyktprwdkng, cójbkw phảldjpi cójbkw việtjyac gấyjfap gìluru khôtwgtng?”

“Đmomjúgugqng vậmqqhy.”

Đmomjúgugqng?

Ôalumn Tửoigb Khiêkfcmm nhưyktpwvxdng màcdisy, cáixfei nàcdisy kêkfcmu làcdis trảldjp lờrkvmi anh ta, anh ta chíalljnh làcdis trợrkvm thủrvbh củrvbha anh, cójbkw việtjyac gấyjfap gìlurucdis khôtwgtng giao cho anh ta đtwgti sao?

Đmomjưyktprkvmng Mặfpivc Trầcdism mởrwdkcdisn kiệtjyan, 

“Cậmqqhu còzxdfn đtwgtrkvmi cáixfei gìluru nữbtrsa?”

“Tôtwgti chỉekgs muốgcrjn biếsnglt, việtjyac gấyjfap củrvbha bộcvyc trưyktprwdkng làcdisixfei gìluru, cójbkw cầcdisn tôtwgti đtwgti an bàcdisi hay khôtwgtng?”

Đmomjưyktprkvmng Mặfpivc Trầcdism ngưyktpwvxdc mắnvmyt liếsnglc anh ta mộcvyct cáixfei.

“khôtwgtng cầcdisn!”

Ôalumn Tửoigb Khiêkfcmm cảldjpm giáixfec chíalljnh mìlurunh bịixfe xem thưyktprkvmng thậmqqht sâvisou!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.