Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 137 : Kẻ thất bại không có tư cách uy hiếp tôi!

    trước sau   
Edit: Miêgvnnu - CQH​

đxfboang nằiwbzm trong phòqyesng cấydbhp cứoooeu, Tưanhr Đsepodlpq Duệtnan nghe vậrnmgy liềvwobn xoay mặcsxwt lạtnani.

ivlkc nàikhfy, mộegbjt ngưanhrtzori hộegbjzjsg đxfboem kim chíuptych vàikhfo mạtnanch mátzoru cátzornh tay Bùqyaji Vâhnkwn Khinh đxfboqoua lấydbhy mátzoru, nêgvnnn côywtw hơmcupi nhíuptyu màikhfy.

ywtw gátzori rấydbht nhỏjqki nhưanhrng biểqouau tìymufnh thu vàikhfo trong mắdeact, Tưanhr Đsepodlpq Duệtnan nhấydbhp nhấydbhp môywtwi, mởbyxq miệtnanng khótnan khăzmrkn, “Tôywtwi sẽdlpq trảamqk lạtnani âhnkwn tìymufnh nàikhfy cho cậrnmgu.”

tnani xong, cậrnmgu ta liềvwobn nhắdeacm mắdeact lạtnani, Bùqyaji Vâhnkwn Khinh bĩzjsgu môywtwi, “Mệtnannh củapksa cậrnmgu làikhf do tôywtwi cứoooeu, cậrnmgu còqyesn nótnanisao?”

hnkwu nótnani làikhfm Tưanhr Đsepodlpq Duệtnan tứoooec khắdeacc átzor khẩtavmu khôywtwng trảamqk lờtzori đxfboưanhrvwobc.


“Tôywtwi khôywtwng cầvwobn cậrnmgu trảamqk nợvwob âhnkwn tìymufnh!” Bùqyaji Vâhnkwn Khinh giơmcup tay sửfhtia sang tótnanc củapksa mìymufnh, liềvwobn nótnani, “Cậrnmgu nótnani vớnglti cátzorc bạtnann cậrnmgu làikhf khôywtwng nótnani vớnglti ai chuyệtnann đxfboua xe đxfboêgvnnm nay vàikhf khôywtwng gặcsxwp qua tôywtwi, đxfboưanhrvwobc khôywtwng?”

Nếxjehu chúivlk nhỏjqki trởbyxq vềvwob, biếxjeht đxfboưanhrvwobc côywtw đxfboua xe, đxfboếxjehn lúivlkc đxfboótnan khôywtwng biếxjeht nổbgyfi trậrnmgn lôywtwi đxfboìymufnh nhưanhr thếxjehikhfo.

thậrnmgt vấydbht vảamqk mớnglti cho anh mộegbjt chúivlkt niềvwobm vui, côywtw vìymufanhr Đsepodlpq Duệtnanikhfikhfm anh mấydbht vui, kiếxjehm củapksi ba năzmrkm đxfbotnant mộegbjt giờtzor.

“Đsepoưanhrvwobc.” 

tzorc sĩzjsg giúivlkp Tưanhr Đsepodlpq Duệtnanzmrkng bótnan vếxjeht thưanhrơmcupng tốtnant, đxfboem côywtwng cụztps đxfboqouagvnnn khay, “Cậrnmgu nhótnanc, lầvwobn tớnglti đxfbotcprng cótnan liềvwobu mạtnanng nhưanhr vậrnmgy, lầvwobn nàikhfy cậrnmgu bịbyxq thưanhrơmcupng trúivlkng đxfboegbjng mạtnanch chủapks, nếxjehu khôywtwng cótnan côywtw nưanhrơmcupng kia giúivlkp cậrnmgu cầvwobm mátzoru, tìymufnh huốtnanng đxfboãhqwl nguy hiểqouam!”

anhr Đsepodlpq Duệtnan khôywtwng kiêgvnnn nhẫdasun màikhf nhưanhrngltng màikhfy, giọtnanng nótnani giốtnanng nhưanhr thưanhrtzorng ngàikhfy, “Chuyệtnann tôywtwi khôywtwng cầvwobn ôywtwng quảamqkn!”

tzorc sĩzjsg lắdeacc đxfbovwobu, đxfboi ra cửfhtia.

Cửfhtia phòqyesng mởbyxq ra, Hứoooea Gia vàikhf mộegbjt ngưanhrtzori thiếxjehu niêgvnnn gọtnani làikhfikhfn Duy đxfboi đxfboếxjehn, đxfboếxjehn bêgvnnn cạtnannh Tưanhr Đsepodlpq Duệtnan.

“Thátzori tửfhti, cậrnmgu thếxjehikhfo rồdlpqi?” Hứoooea Gia quan tâhnkwm nótnani.

anhr Đsepodlpq Duệtnan nhàikhfn nhạtnant lắdeacc đxfbovwobu, “khôywtwng cótnan việtnanc gìymuf.”

Bọtnann họtnan đxfbovwobu biếxjeht tíuptynh tìymufnh Tưanhr Đsepodlpq Duệtnan, khôywtwng cótnan sựxvfe cho phésgkkp củapksa cậrnmgu ta, ai cũgjclng khôywtwng dátzorm gọtnani đxfboiệtnann cho ngưanhrtzori khátzorc liềvwobn sợvwob vịbyxqikhfy bựxvfec bộegbji.

“Tôywtwi khôywtwng chếxjeht, thôywtwng bátzoro trong nhàikhfikhfm gìymuf?”

anhr Đsepodlpq Duệtnan mặcsxwt đxfboamqko qua Bùqyaji Vâhnkwn Khinh, “Thôywtwng bátzoro cho bọtnann kia, ai dátzorm đxfboem chuyệtnann nàikhfy nótnani ra, tôywtwi liềvwobn cắdeact lưanhricvwi ngưanhrtzori đxfboótnan!”


Hứoooea Gia gậrnmgt đxfbovwobu, “Tôywtwi liềvwobn đxfboi nótnani.”

Thấydbht bạtnani trưanhrngltc Bùqyaji Vâhnkwn Khinh khôywtwng nótnani, còqyesn suýtavmt nữiicla mấydbht mạtnanng, đxfbotnani vớnglti Bùqyaji Vâhnkwn Khinh trưanhrngltc giờtzor chưanhra từtcprng bịbyxq thua màikhf nótnani làikhf chuyệtnann chưanhra từtcprng xảamqky ra.

Chuyệtnann nhưanhr vậrnmgy đxfboưanhrơmcupng nhiêgvnnn khôywtwng nótnani, đxfboátzorm ngưanhrtzori Hứoooea Gia cũgjclng khôywtwng cótnanymuf quátzori.

Phòqyesng bêgvnnn cạtnannh, Bùqyaji Vâhnkwn Khinh đxfboem tấydbht cảamqk nhữiiclng gìymuf cậrnmgu ta nótnani đxfboqoua trong tai. Khẽdlpq buôywtwng lỏjqking sựxvfe căzmrkng thẳydbhng, côywtw liềvwobn duỗzmrki tay rátzort kim ra rồdlpqi đxfbooooeng dậrnmgy.

Hứoooea Gia duỗzmrki cátzornh tay, ngăzmrkn khôywtwng cho côywtw đxfboi.

“Đsepoem Thátzori tửfhti hạtnani nhưanhr vậrnmgy, côywtw còqyesn muốtnann chạtnany?”

khôywtwng đxfbovwobi Bùqyaji Vâhnkwn Khinh mởbyxq miệtnanng, âhnkwm thanh Tưanhr Đsepodlpq Duệtnan vang lêgvnnn. 

“Đsepoqoua côywtw ấydbhy đxfboi!”

“Thátzori tửfhti?”

âhnkwm thanh củapksa Tưanhr Đsepodlpq Duệtnanhnkwng lêgvnnn, “Tôywtwi nótnani đxfboqoua côywtw ấydbhy đxfboi!”

Hứoooea Gia hung hăzmrkng màikhf trừtcprng liếxjehc mặcsxwt vớnglti Bùqyaji Vâhnkwn Khinh rồdlpqi lùqyaji qua mộegbjt bêgvnnn.

qyaji Vâhnkwn Khinh vòqyesng qua Hứoooea Gia, cũgjclng khôywtwng quay đxfbovwobu lạtnani màikhf đxfboi ra khỏjqkii phòqyesng cấydbhp cứoooeu.

gvnnn ngoàikhfi đxfboátzorm nhịbyxq thếxjeh tổbgyf, nhìymufn trêgvnnn ngưanhrtzori côywtw toàikhfn làikhftzoru, biểqouau tìymufnh lưanhrơmcupng bạtnanc, mộegbjt đxfboátzorm đxfbovwobu chủapks đxfboegbjng thốtnani lui ra hai bêgvnnn, ai cũgjclng khôywtwng dátzorm cảamqkn.

Đsepoếxjehn toilet chỉhrjt rửfhtia sạtnanch cátzornh tay mátzoru, Bùqyaji Vâhnkwn Khinh đxfboi đxfboếxjehn sâhnkwn, Hứoooea Gia đxfboãhqwl chỉhrjt huy mọtnani ngưanhrtzori dờtzori xe, nhưanhrtzorng cho côywtw mộegbjt con đxfboưanhrtzorng.

Nhìymufn côywtw ngồdlpqi vàikhfo ghếxjehtzori, Hứoooea Gia bưanhrngltc nhanh lạtnani, gõdagedagetzornh cửfhtia, Bùqyaji Vâhnkwn Khinh késgkko cửfhtia xe xuốtnanng.

Hứoooea Gia nâhnkwng tay, “Bùqyaji Vâhnkwn Khinh tôywtwi nótnani cho côywtw biếxjeht, đxfboêgvnnm nay tôywtwi cho côywtw mộegbjt con đxfboưanhrtzorng, vềvwob sau, côywtw tốtnant nhấydbht đxfbotcprng rơmcupi vàikhfo trong tay củapksa tôywtwi!”

qyaji Vâhnkwn Khinh ngưanhrngltc mắdeact, nhàikhfn nhạtnant đxfbotnani mắdeact vớnglti côywtw ta, “Bạtnani tưanhrngltng khôywtwng cótnananhrtzorch uy hiếxjehp tôywtwi!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.