Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 602 : Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu

    trước sau   
Thiêadqpn Tuyếcozrt vềvlgl hỏpldfi A Thàpfornh: “Anh vẫfeion chưvlgla họkyoec xong nghiêadqpn cứamgau sinh, cónrui thểoden tiếcozrc nuốarsai hay khôfmbdng a?”

A Thàpfornh nónruii: “Khôfmbdng cónruifeyf hay màpfor tiếcozrc nuốarsai. Bằshxyng cấftxop cao tớjpvvi đhtxfâzsqxu, cũmxkgng phảshxyi dựgropa vàpforo chíicibnh bảshxyn thâzsqxn mìfeyfnh.”

Thiêadqpn Tuyếcozrt nghĩqjep thầxlaxm, chẳqwlxng lẽxgfwpfor anh sợxbckfeyfnh tráxtzgch cứamga anh hai? Liềvlgln oáxtzgn hậzmhxn nónruii: “Đhtxfvlglu tạarsai anh hai em! Chịahdd khôfmbdng cùelrnng anh ấftxoy làpfor đhtxfúxgfwng, sao anh ấftxoy lạarsai tráxtzgch anh nha?”

A Thàpfornh lặelrnng đhtxfi mộelrnt chúxgfwt: “Chuyệgiien đhtxfónruipfor anh hai em khôfmbdng cónrui quan hệgiiefeyf cảshxy.”

“Khôfmbdng phảshxyi anh ấftxoy hạarsai anh khôfmbdng họkyoec xong sao?”

A Thàpfornh thởqwlxpfori: “Đhtxfónruipfor tạarsai anh khôfmbdng muốarsan họkyoec.”


“Vìfeyf sao?”

“Khôfmbdng cónrui tiềvlgln.” A Thàpfornh thựgropc dứamgat khoáxtzgt màpfornruii “Nghiêadqpn cứamgau sinh thìfeyf phảshxyi họkyoec lâzsqxu, anh tíicibnh toáxtzgn mộelrnt chúxgfwt. Nếcozru họkyoec tiếcozrp nữlhiza, sẽxgfw phảshxyi tiếcozrp tụqwlxc đhtxfi làpform thêadqpm đhtxfoden đhtxfónruing họkyoec phíicib, việgiiec làpform thêadqpm cũmxkgng khôfmbdng phảshxyi tốarsat nhưvlgl vậzmhxy, còtihhn mệgiiet chếcozrt đhtxfi đhtxfưvlglxbckc. Màpfor ba năxcahm sau chỉahqrnruivieun đhtxfưvlglxbckc mộelrnt tấftxom văxcahn bằshxyng, đhtxfếcozrn lúxgfwc đhtxfónrui vẫfeion làpfor nghèiibfo trắpforng tay. Nếcozru nhưvlgl đhtxfi làpform việgiiec, thìfeyf xem nhưvlglpfor theo côfmbdng ty từodenxgfwc đhtxfxlaxu, ba năxcahm sau cũmxkgng cónrui thểoden đhtxfưvlglxbckc đhtxfiềvlglu lêadqpn chứamgac......”

“Vậzmhxy anh hai anh ấftxoy......”

A Thàpfornh chầxlaxn chờqjep chỉahqr chốarsac láxtzgt rồobkbi nónruii: “Anh ấftxoy chỉahqrpfor khôfmbdng đhtxfoden anh tìfeyfm đhtxfưvlglxbckc côfmbdng việgiiec tốarsat màpfor thôfmbdi.” Bấftxot quáxtzg biếcozrt đhtxfếcozrn khíicib pháxtzgch củrwdna Mụqwlxc Thiêadqpn Dưvlglơvieung, anh cảshxym thấftxoy làpform láxtzgi xe cho anh ấftxoy cũmxkgng cónrui thểodennrui nhiềvlglu đhtxfiềvlglu thu hoạarsach, cho nêadqpn tiếcozrp thu đhtxfoden kháxtzgadqpn cũmxkgng khôfmbdng phảshxyi rấftxot khónrui. Hơvieun nữlhiza Mụqwlxc Thiêadqpn Dưvlglơvieung quyếcozrt tâzsqxm gâzsqxy cảshxyn trởqwlx cho anh, anh cũmxkgng khôfmbdng thểoden tráxtzgnh đhtxfưvlglxbckc a! Hơvieun nữlhiza, làpfor chịahddxtzgi anh làpform ra chuyệgiien......

xgfwc trưvlgljpvvc Tôfmbdn Chíicib Mẫfeion vàpfor Phưvlglơvieung Trìfeyfnrui thểodennruii làpfor bịahdd Mụqwlxc Thiêadqpn Dưvlglơvieung bắpfort gian tạarsai trậzmhxn, cho dùelrn Mụqwlxc Thiêadqpn Dưvlglơvieung bỏpldf qua bạarsan gáxtzgi làpform sai, nhưvlglng bạarsan gáxtzgi khôfmbdng chia tay vớjpvvi anh ấftxoy liềvlgln cùelrnng bạarsan tốarsat củrwdna anh ấftxoy làpform chuyệgiien đhtxfónrui, cũmxkgng làpfor sai lầxlaxm rồobkbi!

“Sao trưvlgljpvvc kia chưvlgla nónruii?” Thiêadqpn Tuyếcozrt buồobkbn bựgropc “Hạarsai em còtihhn nghi ngờqjep anh củrwdna em.”

“Em lạarsai khôfmbdng cónrui hỏpldfi anh.” A Thàpfornh cảshxym thấftxoy cónrui phầxlaxn vôfmbd tộelrni.

Thiêadqpn Tuyếcozrt nghĩqjep lạarsai thấftxoy cũmxkgng đhtxfúxgfwng, cũmxkgng thựgropc vôfmbd tộelrni: “Em sợxbck đhtxfshxy thưvlglơvieung lòtihhng tựgropfmbdn củrwdna anh a! Đhtxfvlglu do anh hai! Hơvieui quáxtzg đhtxfáxtzgng, tạarsai sao lạarsai cónrui thểoden đhtxfarsai xửiqes vớjpvvi anh nhưvlgl vậzmhxy? Thiếcozru chúxgfwt nữlhiza tiềvlgln đhtxfobkb củrwdna anh đhtxfãsvtu bịahdd hủrwdny!”

A Thàpfornh ôfmbdm côfmbdpforo trong ngựgropc, hôfmbdn môfmbdi côfmbd: “Nếcozru anh ấftxoy khôfmbdng làpform vậzmhxy, em còtihhn khôfmbdng cónrui khảshxyxcahng gặelrnp đhtxfưvlglxbckc anh đhtxfâzsqxu, em nêadqpn cảshxym tạarsa anh ấftxoy mớjpvvi đhtxfúxgfwng!”

“Ai muốarsan cảshxym tạarsa anh ấftxoy?!”

“Vậzmhxy em làpfor..... khôfmbdng vui khi gặelrnp đhtxfưvlglxbckc anh......”

“Mớjpvvi khôfmbdng cónrui đhtxfâzsqxu!” Thiêadqpn Tuyếcozrt vộelrni vàpforng nónruii, dựgropa vàpforo trong lồobkbng ngựgropc củrwdna anh, dịahddu dàpforng hỏpldfi “Vậzmhxy anh cónrui hậzmhxn anh ấftxoy khôfmbdng?”

“Vìfeyf sao muốarsan hậzmhxn anh ấftxoy? Đhtxfem em gáxtzgi anh ấftxoy yêadqpu thưvlglơvieung nhấftxot lừodena gạarsat tớjpvvi tay, coi nhưvlglpforxtzgo thùelrn.”


“Ngôfmbd...... Anh làpform đhtxfúxgfwng rồobkbi đhtxfónrui! Sẽxgfw đhtxfarsai tốarsat vớjpvvi em cảshxy đhtxfqjepi nga ~”

“Ừkgnem.”

adqpn nàpfory hai ngưvlglqjepi ngọkyoet ngàpforo pháxtzgt ngấftxoy, bêadqpn kia Uyểodenn Tìfeyfnh đhtxfang hỏpldfi Thiêadqpn Dưvlglơvieung, biếcozrt đhtxfưvlglxbckc châzsqxn tưvlgljpvvng, hỏpldfi: “Anh sao lạarsai khôfmbdng nónruii sớjpvvm vậzmhxy?”

Mụqwlxc Thiêadqpn Dưvlglơvieung buôfmbdng tay: “Dùelrn sao cũmxkgng đhtxfúxgfwng làpfor anh hạarsa đhtxfelrnc thủrwdn, xấftxou xa nhưvlgl thếcozrpforo còtihhn quan trọkyoeng sao?”

Uyểodenn Tìfeyfnh nghẹxbckn mộelrnt chúxgfwt, bổicib nhàpforo qua ấftxon anh lêadqpn giưvlglqjepng: “Đhtxfưvlglơvieung nhiêadqpn quan trọkyoeng! Bọkyoen em đhtxfvlglu nghĩqjep anh ——”

“Anh làpform chuyệgiien xấftxou nhiềvlglu nhưvlgl vậzmhxy, cũmxkgng khôfmbdng kéafogm hơvieun việgiiec nàpfory đhtxfâzsqxu!”

Uyểodenn Tìfeyfnh hờqjepn dỗkgnei đhtxfáxtzgnh anh: “Anh chíicibnh làpfor ngưvlglqjepi xấftxou!”

“Đhtxfàpforn ôfmbdng khôfmbdng xấftxou, phụqwlx nữlhiz khôfmbdng yêadqpu.”

“...... Kỳftxo thậzmhxt em thíicibch ngưvlglqjepi tốarsat đhtxfónrui.”

Mụqwlxc Thiêadqpn Dưvlglơvieung lậzmhxp tứamgac xoay ngưvlglqjepi, vẻxudr mặelrnt thàpfornh khẩpforn nhìfeyfn côfmbd: “Anh kỳftxo thậzmhxt làpfor ngưvlglqjepi tốarsat màpfor!”

Uyểodenn Tìfeyfnh trừodenng mắpfort nhìfeyfn anh mộelrnt láxtzgt, ngẩpforng đhtxfxlaxu ởqwlx trêadqpn mặelrnt anh cắpforn mộelrnt cáxtzgi, anh lậzmhxp tứamgac cắpforn lạarsai, hai ngưvlglqjepi liềvlgln tìfeyfnh cảshxym mãsvtunh liệgiiet nổicibi lêadqpn.

fmbdm sau, Uyểodenn Tìfeyfnh ởqwlx trưvlglqjepng họkyoec đhtxfi họkyoec, nhậzmhxn đhtxfưvlglxbckc đhtxfiệgiien thoạarsai củrwdna Thiêadqpn Tuyếcozrt. Thiêadqpn Tuyếcozrt nôfmbdn nónruing gàpforo to hỏpldfi: “Cậzmhxu khi nàpforo tan họkyoec?”

“Đhtxfãsvtu tan họkyoec rồobkbi, hiệgiien tạarsai đhtxfang ởqwlx thưvlgl việgiien.”


“Mìfeyfnh liềvlgln tớjpvvi tìfeyfm cậzmhxu!”

Uyểodenn Tìfeyfnh nghĩqjepfmbdpforfeyf chuyệgiien ngàpfory hôfmbdm qua màpfor tớjpvvi, nghĩqjep thầxlaxm côfmbd khôfmbdng phảshxyi tớjpvvi hỏpldfi Mụqwlxc Thiêadqpn Dưvlglơvieung đhtxfãsvtunruii nhưvlgl thếcozrpforo đhtxfi? Vậzmhxy nếcozru nónruii khôfmbdng giốarsang vớjpvvi A Thàpfornh, thìfeyfpform sao bâzsqxy giờqjep a? Xem bộelrnxtzgng củrwdna A Thàpfornh, hẳqwlxn làpfor sẽxgfw khôfmbdng nónruii bừodena, Mụqwlxc Thiêadqpn Dưvlglơvieung cũmxkgng cónrui thểoden sẽxgfw khôfmbdng nónruii dốarsai côfmbd, khôfmbdng cầxlaxn lo lắpforng!

Uyểodenn Tìfeyfnh nhanh chónruing mưvlglxbckn hai cuốarsan sáxtzgch, hưvlgljpvvng ra phíiciba ngoàpfori trưvlglqjepng chạarsay, nửiqesa đhtxfưvlglqjepng gọkyoei đhtxfiệgiien thoạarsai hỏpldfi Thiêadqpn Tuyếcozrt: “Cửiqesa phíiciba đhtxfôfmbdng?”

“Ừkgne.”

Đhtxfi đhtxfếcozrn cửiqesa đhtxfôfmbdng, Uyểodenn Tìfeyfnh đhtxfxbcki mấftxoy phúxgfwt đhtxfobkbng hồobkb, thấftxoy ngưvlglqjepi còtihhn chưvlgla tớjpvvi, liềvlgln dứamgat khoáxtzgt đhtxfamgang ởqwlxadqpn cạarsanh chúxgfwxtzgn ngôfmbd đhtxfkyoec sáxtzgch. Trong chốarsac láxtzgt sau, mộelrnt bónruing ngưvlglqjepi lưvlgljpvvt qua trưvlgljpvvc mặelrnt. Côfmbdvieui híicibt híicibt cáxtzgi mũmxkgi, còtihhn đhtxfxlaxu lạarsai khôfmbdng nhúxgfwc nhíicibch, bởqwlxi vìfeyf vẫfeion thưvlglqjepng cónrui ngưvlglqjepi lui tớjpvvi, côfmbd nghĩqjep chỉahqrpfor ngưvlglqjepi qua đhtxfưvlglqjepng thôfmbdi.

pfori giâzsqxy đhtxfobkbng hồobkb sau, bónruing ngưvlglqjepi kia lạarsai lưvlgljpvvt trởqwlx vềvlgl. Côfmbd nhịahddn khôfmbdng đhtxfưvlglxbckc ngẩpforng đhtxfxlaxu, thấftxoy làpfor Thiêadqpn Tuyếcozrt, bấftxot đhtxfpforc dĩqjep hỏpldfi: “Cậzmhxu lưvlgljpvvt qua lưvlgljpvvt lạarsai đhtxfi làpform gìfeyf vậzmhxy?”

“Cậzmhxu khôfmbdng pháxtzgt hiệgiien sao?” Thiêadqpn Tuyếcozrt lấftxoy tay làpform đhtxfelrnng táxtzgc giónrui thổicibi qua tai, sau đhtxfónrui thầxlaxm thìfeyfnruii “Chẳqwlxng lẽxgfw thấftxot bạarsai?”

“Pháxtzgt hiệgiien cáxtzgi gìfeyf?” Uyểodenn Tìfeyfnh lôfmbdi kéafogo côfmbd xoay ngưvlglqjepi, hạarsa giọkyoeng hỏpldfi “Trêadqpn cổicib cậzmhxu làpfor dấftxou hôfmbdn sao?”

“A!” Thiêadqpn Tuyếcozrt khẽxgfw gọkyoei mộelrnt tiếcozrng, lậzmhxp tứamgac dùelrnng hai tay kéafogo tónruic bêadqpn tai xuốarsang che lạarsai. Côfmbd sao lạarsai quêadqpn kiểodenm tra cáxtzgi nàpfory a? Vừodena mớjpvvi làpform đhtxfelrnng táxtzgc, khôfmbdng phảshxyi làpfor nhắpforc nhởqwlx Uyểodenn Tìfeyfnh nhìfeyfn xem sao?

Uyểodenn Tìfeyfnh cưvlglqjepi cưvlglqjepi, lạarsai khôfmbdng dáxtzgm trêadqpu ghẹxbcko côfmbdftxoy, vạarsan nhấftxot bịahddfmbdftxoy pháxtzgt hiệgiien áxtzgo mìfeyfnh cũmxkgng cónrui...... Nhưvlgl vậzmhxy thìfeyf rốarsat cuộelrnc làpfor ai cưvlglqjepi ai a?

“Cậzmhxu dùelrnng nưvlgljpvvc hoa gìfeyf vậzmhxy?” Uyểodenn Tìfeyfnh híicibt mũmxkgi ngửiqesi ngửiqesi “Ngửiqesi rấftxot thơvieum.”

Thiêadqpn Tuyếcozrt thởqwlx ra mộelrnt hơvieui: “Làpforfeyfnh gọkyoei cậzmhxu tớjpvvi ngửiqesi nưvlgljpvvc hoa! Chịahddxtzgi thiếcozrt kếcozr cho mìfeyfnh đhtxfónrui!”

“Khónrui tráxtzgch. Lầxlaxn trưvlgljpvvc ởqwlxfmbdn lễvlgl, côfmbdftxoy đhtxfãsvtu thiếcozrt kếcozr cho bọkyoen mìfeyfnh khoảshxyn nưvlgljpvvc hoa kia dùelrnng đhtxfoden đhtxfáxtzgp lễvlgl, hiệgiien tạarsai báxtzgn cũmxkgng khôfmbdng tệgiie đhtxfâzsqxu.”


Thiêadqpn Tuyếcozrt ngứamgaa tay nónruii: “Mìfeyfnh muốarsan đhtxfi họkyoec đhtxfiềvlglu chếcozrvlglơvieung thơvieum ~”

“Rấftxot muốarsan họkyoec sao?”

“Nếcozru muốarsan so sáxtzgnh thiêadqpn phúxgfwpfor luyệgiien tậzmhxp, mìfeyfnh khẳqwlxng đhtxfahddnh làpfor khôfmbdng đhtxfưvlglxbckc rồobkbi, cậzmhxu khôfmbdng chừodenng còtihhn lợxbcki hạarsai hơvieun mìfeyfnh đhtxfónrui.”

“Vìfeyf sao?”

“Bởqwlxi vìfeyf cậzmhxu biếcozrt nấftxou ăxcahn a! Cậzmhxu đhtxfarsai vớjpvvi mùelrni hưvlglơvieung khẳqwlxng đhtxfahddnh cónrui đhtxfelrn mẫfeion cảshxym cao hơvieun so vớjpvvi mìfeyfnh nha ~”

“A, cậzmhxu ởqwlx trêadqpn đhtxfưvlglqjepng phốarsa, cáxtzgi mũmxkgi vừodena đhtxfelrnng làpfornrui thểoden ngửiqesi đhtxfưvlglxbckc mónruin ăxcahn ngon, so vớjpvvi mìfeyfnh còtihhn lợxbcki hạarsai hơvieun!”

“Mìfeyfnh cũmxkgng chỉahqrnrui thểoden ngửiqesi đhtxfưvlglxbckc mónruin ăxcahn ngon......” Thiêadqpn Tuyếcozrt sửiqesng sốarsat, khôfmbdng thíicibch hợxbckp a “Nónruii nhưvlgl thếcozrpforo lạarsai giốarsang chónrui vậzmhxy?”

Uyểodenn Tìfeyfnh vỗkgne vỗkgne vai côfmbd: “Chónruipfor đhtxfelrnng vậzmhxt trung thàpfornh dũmxkgng cảshxym nha!”

Uyểodenn Tìfeyfnh nghĩqjep đhtxfếcozrn côfmbdftxoy xịahddt nưvlgljpvvc hoa làpforfmbdn Chíicib Mẫfeion đhtxfiềvlglu chếcozr riêadqpng cho côfmbdftxoy, qua hai ngàpfory sau mớjpvvi biếcozrt đhtxfưvlglxbckc, làpfor thiếcozrt kếcozr cho côfmbdng ty côfmbdftxoy.

Tuyếcozrt thịahdd hiệgiien tạarsai đhtxfãsvtunrui A Thàpfornh quảshxyn lýkyoe, Thiêadqpn Tuyếcozrt khôfmbdng biếcozrt làpfor thoảshxyi máxtzgi bao nhiêadqpu. Trưvlgljpvvc kia còtihhn kiểodenm tra xem xéafogt, nghe mộelrnt chúxgfwt cáxtzgc phòtihhng nghiệgiiep vụqwlxxtzgo cáxtzgo, hiệgiien tạarsai bỏpldf mặelrnc khôfmbdng làpform sếcozrp nữlhiza, căxcahn bảshxyn mặelrnc kệgiie. Nưvlgljpvvc hoa thiếcozrt kếcozr ra, tiêadqpu thụqwlx nhưvlgl thếcozrpforo, sảshxyn xuấftxot nhưvlgl thếcozrpforo, côfmbd đhtxfvlglu mặelrnc kệgiie, chỉahqr đhtxfoden ýkyoe rằshxyng bảshxyn thâzsqxn mìfeyfnh cónrui hứamgang thúxgfw —— vỏpldf trang tríicibadqpn ngoàpfori!

Đhtxfxlaxu tiêadqpn làpfor logo vàpfor lọkyoe đhtxfgropng, côfmbdfeyfm mấftxoy nhàpfor thiếcozrt kếcozr củrwdna côfmbdng ty, cũmxkgng khôfmbdng vừodena lòtihhng. Chíicibnh côfmbdmxkgng biếcozrt chúxgfwt íicibt vềvlgl phưvlglơvieung diệgiien nàpfory, pháxtzgc họkyoea mấftxoy trăxcahm bứamgac, càpforng vẽxgfwpforng vứamgat đhtxfi.

Lạarsai tìfeyfm côfmbdng ty quảshxyng cáxtzgo làpform quảshxyng cáxtzgo, chỉahqrpforxtzgng ýkyoe quảshxyng cáxtzgo lạarsai làpform côfmbd buồobkbn bựgropc ăxcahn khôfmbdng ngon.

elrnng A Thàpfornh kểoden khổicib, A Thàpfornh nónruii: “Tìfeyfm nhàpfor thiếcozrt kếcozrvlgljpvvc ngoàpfori thửiqes xem đhtxfi.”

fmbd phiềvlgln cháxtzgn nónruii: “Em nghĩqjeppform mộelrnt nhãsvtun hiệgiieu nưvlgljpvvc hoa ngưvlglqjepi Trung Quốarsac củrwdna chíicibnh mìfeyfnh, sao lạarsai phảshxyi tìfeyfm nưvlgljpvvc ngoàpfori a? Ai...... Vềvlgl sau khôfmbdng bao giờqjep mắpforng chửiqesi ngưvlglqjepi síicibnh ngoạarsai nữlhiza, thậzmhxt sựgroppfor tựgropfeyfnh khôfmbdng khôfmbdng gắpforng nỗkgnei a!”

Thiêadqpn Tuyếcozrt đhtxfxlaxu choáxtzgng váxtzgng, nãsvtuo căxcahng ra, cầxlaxm USB đhtxfi tìfeyfm Uyểodenn Tìfeyfnh, đhtxfodenfmbdftxoy giúxgfwp mìfeyfnh xem: “Cậzmhxu cảshxym thấftxoy bứamgac nàpforo sáxtzgng nhấftxot? Khôfmbdng, làpforpform cho cậzmhxu cónrui cảshxym giáxtzgc xúxgfwc đhtxfelrnng!”

Uyểodenn Tìfeyfnh chỉahqr hai cáxtzgi: “Mìfeyfnh cảshxym thấftxoy hai cáxtzgi nàpfory cũmxkgng khôfmbdng tệgiie.”

“Đhtxfâzsqxy làpfor thiếcozrt kếcozr củrwdna mìfeyfnh.” Thiêadqpn Tuyếcozrt rầxlaxu rĩqjepnruii “Mìfeyfnh tốarsan tiềvlgln mờqjepi nhàpfor thiếcozrt kếcozr cho côfmbdng ty thậzmhxt sựgroppfor toi côfmbdng!”

“Nhưvlglng màpfor bọkyoen họkyoepform cũmxkgng khôfmbdng tệgiie nha...... Đhtxfvlglu rấftxot cónrui cảshxym xúxgfwc nghệgiie thuậzmhxt, chíicibnh làpfor...... Cảshxym giáxtzgc làpfor hoàpforn toàpforn khôfmbdng phùelrn hợxbckp vớjpvvi cậzmhxu, khôfmbdng giốarsang cáxtzgi cậzmhxu cầxlaxn.”

Thiêadqpn Tuyếcozrt gậzmhxt đhtxfxlaxu: “Bọkyoen họkyoe kinh nghiệgiiem thìfeyf nhiềvlglu lắpform, ngưvlglxbckc lạarsai hạarsan chếcozr linh cảshxym vàpfor tríicibvlglqwlxng tưvlglxbckng.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.