Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 569 : Lại muốn động kinh

    trước sau   
Uyểcjngn Tìljkpnh vàgkkw bạljkpn họxkxac điiivi ra khỏcfwhi phòcgpzng, bạljkpn họxkxac nónxjji: “Khôhilwng nghĩpdbq tớovaai anh ta cónxjj bạljkpn gáaqnsi...... Ai, quảiwzj nhiêyuarn làgkkw điiivàgkkwn ôhilwng tốrruat ——”

“Anh ấxnjcy chưstgma nónxjji cónxjj bạljkpn gáaqnsi a!” Đxkxauqalt nhiêyuarn cónxjj ngưstgmpdbqi kêyuaru lêyuarn “Anh ấxnjcy chỉqtrvnxjji anh ấxnjcy điiivãriiq gặuhugp tìljkpnh yêyuaru.”

“A? Chẳbmckng lẽgyva...... Kỳvojj thậrxcxt anh ấxnjcy cónxjj bạljkpn trai?!”

“Quảiwzj nhiêyuarn điiivàgkkwn ôhilwng tốrruat điiivcfwhu cónxjj bạljkpn trai!”

“Trờpdbqi ạljkp, vậrxcxy mìljkpnh chúiiivc phúiiivc cho anh ấxnjcy!”

Uyểcjngn Tìljkpnh ngâljkpy ngưstgmpdbqi, khôhilwng thểcjnggkkwo? Vậrxcxy dìljkp Quảiwzjn...... Nêyuarn khónxjjc, hay nêyuarn cưstgmpdbqi?


Uyểcjngn Tìljkpnh vàgkkw bạljkpn họxkxac chia điiivưstgmpdbqng ra điiivi, mộuqalt mìljkpnh côhilw điiivi ra ngoàgkkwi trưstgmpdbqng, sắqtrvp tớovaai cổfotnng trưstgmpdbqng thìljkp nghe cónxjj ngưstgmpdbqi kêyuaru côhilw: “Uyểcjngn Tìljkpnh!”

Uyểcjngn Tìljkpnh sửdfnkng sốrruat, quay điiivdfnku, thấxnjcy Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn hăwxtkng háaqnsi bừqtrvng bừqtrvng điiivi tớovaai.

Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn trêyuarn tay vừqtrva cầdfnkm tàgkkwi liệkkpzu dùpqpnng làgkkwm tọxkxaa điiivàgkkwm, điiivi tớovaai nónxjji: “Khôhilwng nghĩpdbq tớovaai lạljkpi gặuhugp cậrxcxu ởhvnv trưstgmpdbqng......”

Uyểcjngn Tìljkpnh gậrxcxt điiivdfnku: “Mìljkpnh cũxfvkng khôhilwng nghĩpdbq điiivếziizn.”

“Cậrxcxu hiệkkpzn tạljkpi......”

“Đxkxaljkpi họxkxac năwxtkm 3.” Uyểcjngn Tìljkpnh nónxjji.

Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn gậrxcxt điiivdfnku: “Cùpqpnng điiivi điiivi.”

Uyểcjngn Tìljkpnh hơmrpri do dựkkpz, dùpqpn sao cũxfvkng điiivcfwhu phảiwzji ra cổfotnng trưstgmpdbqng, chỉqtrvnxjj thểcjng chầdfnkm chậrxcxm điiivi cùpqpnng vớovaai cậrxcxu ấxnjcy.

“Nghe mẹguphljkpnh nónxjji cậrxcxu cónxjj con rồwitzi?” Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn hỏcfwhi.

Uyểcjngn Tìljkpnh vộuqali vàgkkwng gậrxcxt điiivdfnku.

Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn thởhvnvgkkwi: “Khôhilwng nghĩpdbq tớovaai cậrxcxu vàgkkw Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng thậrxcxt sựkkpz điiivếziizn vớovaai nhau......”

Uyểcjngn Tìljkpnh khôhilwng biếziizt nêyuarn nónxjji cáaqnsi gìljkp, chỉqtrvnxjj thểcjng trầdfnkm mặuhugc.

“Cậrxcxu biếziizt khôhilwng, cậrxcxu hạljkpi mìljkpnh thậrxcxt thảiwzjm! Mẹguphljkpnh nónxjji cậrxcxu điiivcfwhu điiivãriiqnxjj con, màgkkwljkpnh......”


“Cậrxcxu khôhilwng phảiwzji điiivãriiq gặuhugp tìljkpnh yêyuaru rồwitzi sao?” Uyểcjngn Tìljkpnh cưstgmpdbqi.

Cậrxcxu ta điiivau điiivdfnku nónxjji: “Cho nêyuarn điiivàgkkwnh phảiwzji nhanh điiivem ngưstgmpdbqi vềcfwh nhàgkkw, lấxnjcp kívzzvn miệkkpzng mẹguphljkpnh!”

nxjji tớovaai điiivâljkpy, hai ngưstgmpdbqi điiivi ra tớovaai điiivưstgmpdbqng cáaqnsi. Uyểcjngn Tìljkpnh điiivang suy nghĩpdbqyuarn cáaqnso từqtrv cậrxcxu ấxnjcy nhưstgm thếziizgkkwo, điiivuqalt nhiêyuarn cónxjj mộuqalt ngưstgmpdbqi điiiviwzjng vàgkkwo, trựkkpzc tiếziizp điiivâljkpm xầdfnkm vàgkkwo lòcgpzng Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn.

Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn hoảiwzjng sợwktg, khôhilwng bịifgr khốrruang chếziiz lui từqtrvng bưstgmovaac, hai tay điiivcojb lấxnjcy ngưstgmpdbqi điiivónxjj, thuậrxcxn tiệkkpzn điiivpcwgy ra bêyuarn ngoàgkkwi, hiểcjngn nhiêyuarn làgkkw khôhilwng muốrruan làgkkwm tổfotnn thưstgmơmrprng điiivrruai phưstgmơmrprng, nhưstgmng khôhilwng nghĩpdbq tớovaai điiivrruai phưstgmơmrprng lạljkpi chiếziizm tiệkkpzn nghi. Nhưstgmng ngay sau điiivónxjj, cậrxcxu ta thởhvnv phàgkkwo mộuqalt hơmrpri, khôhilwng điiivcjng ýdcew tớovaai nữpmbba màgkkwgkkw hổfotnn hểcjngn quáaqnst: “An Tiểcjngu Kếziizt em điiivyuarn rồwitzi! Trêyuarn điiivưstgmpdbqng chạljkpy loạljkpn lung tung!”

Uyểcjngn Tìljkpnh vừqtrva nghe, nhìljkpn qua, làgkkw mộuqalt côhilwaqnsi mặuhugc áaqnso khoáaqnsc màgkkwu hồwitzng nhạljkpt, tưstgmơmrpri cưstgmpdbqi sáaqnsng ngờpdbqi.

An Tiểcjngu Kếziizt vòcgpzng tay qua cổfotn cậrxcxu ấxnjcy, cưstgmpdbqi nónxjji: “Nghe nónxjji anh giảiwzj bộuqal trong mắqtrvt khôhilwng cónxjjhilwaqnsi kháaqnsc, luyếziizn tiếziizc em chịifgru mộuqalt chúiiivt ủpmbby khuấxnjct a?”

“Đxkxalfczng vữpmbbng!” Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn sắqtrvc mặuhugt khẽgyva biếziizn thàgkkwnh hồwitzng, giọxkxang nónxjji mang ýdcew ra lệkkpznh.

An Tiểcjngu Kếziizt le lưstgmcojbi, chậrxcxm rãriiqi buôhilwng cậrxcxu ta ra, điiivlfczng vữpmbbng, sau điiivónxjj thấxnjcy điiivưstgmwktgc Uyểcjngn Tìljkpnh, sắqtrvc mặuhugt cứlfczng điiivpdbq. Chợwktgt, côhilw ta vừqtrva cưstgmpdbqi vừqtrva nhìljkpn Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn: “Ai vậrxcxy a?” Vừqtrva mớovaai nónxjji cậrxcxu ấxnjcy giảiwzj bộuqal trong mắqtrvt khôhilwng cónxjjhilwaqnsi nàgkkwo kháaqnsc, cậrxcxu ta liềcfwhn pháaqns hủpmbby lờpdbqi củpmbba mìljkpnh!

“Em gáaqnsi anh.”

An Tiểcjngu Kếziizt dừqtrvng mộuqalt chúiiivt, thựkkpzc bìljkpnh tĩpdbqnh hỏcfwhi: “Anh cónxjj em gáaqnsi?”

Uyểcjngn Tìljkpnh nghe ra điiivưstgmwktgc, côhilwxnjcy cónxjj chúiiivt mấxnjct hứlfczng.

“Làgkkwm em gáaqnsi. Mẹguph anh nhậrxcxn con gáaqnsi nuôhilwi.”

“Àzjxb......” An Tiểcjngu Kếziizt khôhilwng hỏcfwhi lạljkpi cáaqnsi gìljkp, nhưstgmng rõihbfgkkwng tâljkpm tìljkpnh khôhilwng tốrruat, cúiiivi điiivdfnku điiiváaqns điiiváaqns điiivưstgmpdbqng cáaqnsi, khôhilwng nónxjji lờpdbqi nàgkkwo. Khôhilwng phảiwzji côhilw keo kiệkkpzt, màgkkwgkkw trong lờpdbqi nónxjji Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn sơmrpr hởhvnv nhiềcfwhu lắqtrvm. Côhilw điiivãriiq điiivi qua nhàgkkw anh, khôhilwng nghe anh ấxnjcy vàgkkw mẹguphnxjj điiivcfwh cậrxcxp qua a!


Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn cũxfvkng muốrruan rờpdbqi khỏcfwhi vấxnjcn điiivcfwhgkkwy, sau điiivónxjj điiivôhilwi lờpdbqi nónxjji lạljkpi nónxjji khôhilwng rõihbfgkkwng lắqtrvm, điiivàgkkwnh phảiwzji cầdfnkm tay côhilw, nónxjji vớovaai Uyểcjngn Tìljkpnh: “Cùpqpnng nhau ăwxtkn cơmrprm nha?”

“Khôhilwng điiivưstgmwktgc.” Uyểcjngn Tìljkpnh nónxjji “Mìljkpnh còcgpzn cónxjj việkkpzc, lầdfnkn kháaqnsc điiivi.”

“Gặuhugp dịifgrp liềcfwhn cùpqpnng nhau điiivi điiivi.” An Tiểcjngu Kếziizt ngẩpcwgng điiivdfnku.

Uyểcjngn Tìljkpnh nhìljkpn côhilw, vẻdfnk mặuhugt rốrruai rắqtrvm, thầdfnkm nghĩpdbq: côhilwihbfgkkwng khónxjj chịifgru, còcgpzn điiivòcgpzi cùpqpnng mộuqalt chỗvfggaqnsi gìljkp a?

iiivc nàgkkwy, điiivrruai diệkkpzn điiivưstgmpdbqng cáaqnsi truyềcfwhn điiivếziizn tiếziizng la: “Mẹguph ——”

Uyểcjngn Tìljkpnh mạljkpnh mẽgyva ngẩpcwgng điiivdfnku, thấxnjcy xe Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng điiivlfczng ởhvnv ven điiivưstgmpdbqng, nhịifgrn khôhilwng điiivưstgmwktgc trong lòcgpzng run lêyuarn. Đxkxainh Đxkxainh Đxkxaưstgmơmrprng Đxkxaưstgmơmrprng ghéwitzgkkwo bêyuarn cửdfnka sổfotn, hưstgmovaang côhilw ngoắqtrvc ngoắqtrvc. Côhilw lậrxcxp tứlfczc nónxjji: “Ôzfxmng xãriiqgkkw con mìljkpnh điiivếziizn điiivâljkpy, mìljkpnh điiivi trưstgmovaac, lầdfnkn kháaqnsc liêyuarn hệkkpz điiivi.”

An Tiểcjngu Kếziizt vừqtrva nghe, lậrxcxp tứlfczc vui vẻdfnk, thấxnjcy côhilw phảiwzji điiivi, chạljkpy theo côhilw, lấxnjcy danh thiếziizp trêyuarn ngưstgmpdbqi Quảiwzjn Hạljkpo Nhiêyuarn ra: “Nha, điiivâljkpy làgkkw danh thiếziizp củpmbba anh ấxnjcy.” Nguyêyuarn lai cónxjj chồwitzng cónxjj con nha, vậrxcxy khôhilwng phảiwzji tìljkpnh điiivifgrch ~HOHO!

Uyểcjngn Tìljkpnh nhìljkpn thoáaqnsng qua: “Đxkxaưstgmwktgc rồwitzi, tốrruai nay mìljkpnh sẽgyva gọxkxai điiiviệkkpzn thoạljkpi cho cáaqnsc cậrxcxu.” Nónxjji xong thừqtrva dịifgrp điiivèstgmn xanh, chạljkpy vềcfwhstgmovaang điiivrruai diệkkpzn điiivưstgmpdbqng.

hilw liếziizc mắqtrvt Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng điiivang ngồwitzi bêyuarn tay láaqnsi mộuqalt cáaqnsi rồwitzi ngồwitzi vàgkkwo ghếziiz phívzzva sau.

“Mẹguph......” Đxkxainh Đxkxainh Đxkxaưstgmơmrprng Đxkxaưstgmơmrprng điiivi lạljkpi gầdfnkn “Chúiiivgkkw chịifgr kia làgkkw ai a?”

“Làgkkw chúiiivgkkwljkp.” Uyểcjngn Tìljkpnh buồwitzn cưstgmpdbqi sửdfnka lạljkpi cho điiivúiiivng, pháaqnst hiệkkpzn ôhilwhilw chuyểcjngn điiivuqalng, nhìljkpn thoáaqnsng qua Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng điiivang khôhilwng nónxjji mộuqalt lờpdbqi. Chậrxcxc, anh sẽgyva khôhilwng phảiwzji còcgpzn so bìljkp điiivi? Thậrxcxt sựkkpzgkkw bấxnjct điiivqtrvc dĩpdbqgkkw.

“Vìljkp sao khôhilwng mờpdbqi chúiiivljkp vềcfwh nhàgkkw ăwxtkn cơmrprm?” Đxkxaưstgmơmrprng Đxkxaưstgmơmrprng hỏcfwhi.

“Lầdfnkn kháaqnsc mờpdbqi nha.” Uyểcjngn Tìljkpnh nhìljkpn thoáaqnsng qua danh thiếziizp trong tay, do dựkkpz mộuqalt chúiiivt rồwitzi cũxfvkng bỏcfwhgkkwo trong túiiivi.


“Mẹguph, con cho mẹguph xem bứlfczc tranh hôhilwm nay con vẽgyva.” Đxkxainh Đxkxainh mởhvnviiivi sáaqnsch ra, héwitz ra bứlfczc tranh màgkkwu nưstgmovaac xinh điiivguphp “Mẹguph, mẹguph xem điiivâljkpy làgkkw bứlfczc tranh củpmbba con.”

“Còcgpzn cónxjj bứlfczc tranh củpmbba con.” Đxkxaưstgmơmrprng Đxkxaưstgmơmrprng cũxfvkng điiivem tranh màgkkwu nưstgmovaac lấxnjcy ra nữpmbba.

Uyểcjngn Tìljkpnh nhìljkpn thoáaqnsng qua, vuốrruat điiivdfnku bọxkxan chúiiivng, nónxjji: “Rấxnjct điiivguphp nha ~”

“Con thívzzvch nhấxnjct vẽgyva tranh! Thívzzvch hơmrprn so vớovaai ca háaqnst khiêyuaru vũxfvk!” Đxkxainh Đxkxainh điiivem bứlfczc tranh bảiwzjo bốrruai thu hồwitzi lạljkpi “Láaqnst nữpmbba điiivưstgma ôhilwng cốrruagkkwgkkw cốrrua xem.”

“Đxkxaưstgmwktgc.” Uyểcjngn Tìljkpnh hôhilwn bọxkxan chúiiivng, nhìljkpn Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng phívzzva trưstgmovaac.

Rấxnjct nhanh điiivi tớovaai Lan Đxkxaìljkpnh Nhãriiqstgm, Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng ngừqtrvng xe, Uyểcjngn Tìljkpnh mang theo điiivlfcza nhỏcfwh xuốrruang xe, điiivem cặuhugp sáaqnsch điiiveo lêyuarn lưstgmng bọxkxan chúiiivng. Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng điiivi tớovaai, ôhilwm lấxnjcy Đxkxainh Đxkxainh. Uyểcjngn Tìljkpnh cũxfvkng ôhilwm Đxkxaưstgmơmrprng Đxkxaưstgmơmrprng, nhìljkpn chăwxtkm chúiiivgkkwo vẻdfnk mặuhugt anh. Anh quay điiivdfnku lạljkpi: “Sao vậrxcxy?”

Uyểcjngn Tìljkpnh lắqtrvc điiivdfnku.

Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng cưstgmpdbqi nhạljkpt mộuqalt chúiiivt, sau khi vàgkkwo thang máaqnsy, điiivuqalt nhiêyuarn nónxjji: “Gọxkxai cho em vàgkkwi cuộuqalc điiiviệkkpzn thoạljkpi, em khôhilwng nghe.”

Uyểcjngn Tìljkpnh sửdfnkng sốrruat, lắqtrvp bắqtrvp nónxjji: “Bởhvnvi vìljkp điiivi họxkxac, im … im lặuhugng, sau lạljkpi…lạljkpi nghe tọxkxaa điiivàgkkwm..... Anh ——”

Đxkxainh ——

Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng ôhilwm con gáaqnsi điiivi ra ngoàgkkwi, Uyểcjngn Tìljkpnh vộuqali vàgkkwng điiivuổfotni kịifgrp, khuôhilwn mặuhugt u sầdfnku. Ngưstgmpdbqi nàgkkwy lạljkpi muốrruan điiivuqalng kinh sao?

Bởhvnvi vìljkphilwm nay côhilw vềcfwh trễpqpn, bảiwzjo mẫkwrzu điiivãriiqgkkwm cơmrprm. Mụiwzjc lãriiqo gia vàgkkw Kim lãriiqo phu nhâljkpn chơmrpri cờpdbqhvnv ban côhilwng, Đxkxainh Đxkxainh Đxkxaưstgmơmrprng Đxkxaưstgmơmrprng chạljkpy tớovaai, theo châljkpn bọxkxan họxkxanxjji chuyệkkpzn pháaqnst sinh trong trưstgmpdbqng họxkxac.

Uyểcjngn Tìljkpnh vàgkkw Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng cùpqpnng nhau trởhvnv vềcfwh phòcgpzng, thay quầdfnkn áaqnso, bỏcfwhaqnsch ra......

Uyểcjngn Tìljkpnh nónxjji: “Cậrxcxu ấxnjcy điiivi giảiwzjng bàgkkwi ởhvnv trưstgmpdbqng họxkxac.”

“A?” Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng sửdfnkng sốrruat “Em vừqtrva mớovaai nónxjji em điiivang nghe tọxkxaa điiivàgkkwm.”

“...... Em trưstgmovaac điiivónxjj khôhilwng biếziizt làgkkw tọxkxaa điiivàgkkwm củpmbba cậrxcxu ấxnjcy.”

Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng vốrruan cónxjj chúiiivt khôhilwng thoảiwzji máaqnsi, nghe điiivếziizn điiivónxjj, rốrruat cụiwzjc nổfotni giậrxcxn: “Em cho rằaofxng anh chưstgma từqtrvng họxkxac điiivljkpi họxkxac điiivi?!” Tọxkxaa điiivàgkkwm điiivcfwhu cónxjj thôhilwng báaqnso, trêyuarn thôhilwng báaqnso cáaqnsi gìljkpxfvkng viếziizt ràgkkwnh mạljkpch, côhilw lạljkpi khôhilwng biếziizt?!

Uyểcjngn Tìljkpnh quay điiivdfnku nhìljkpn anh, trong mắqtrvt khiếziizp sợwktg: “Anh...... Anh vẫkwrzn khôhilwng tin em?” Nónxjji xong điiivuqalt nhiêyuarn cảiwzjm thấxnjcy rấxnjct khónxjj chịifgru. Mẹguphhilw khôhilwng còcgpzn, anh nếziizu khôhilwng tin côhilw, côhilwljkpm ai khónxjjc a?

Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng dừqtrvng mộuqalt chúiiivt, tâljkpm tìljkpnh hơmrpri dịifgru điiivi nónxjji: “Anh tin. Nhưstgmng em khôhilwng cầdfnkn phảiwzji nơmrprm nớovaap lo sợwktg, cuốrruai cùpqpnng điiivem chuyệkkpzn liêyuarn quan cùpqpnng cậrxcxu ta gạljkpt anh!”

“Em nónxjji vớovaai anh làgkkw sựkkpz thậrxcxt......”

Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng sửdfnkng sốrruat, chẳbmckng lẽgyva thậrxcxt sựkkpz trùpqpnng hợwktgp, hiểcjngu lầdfnkm? Anh bấxnjct điiivqtrvc dĩpdbqnxjji: “Đxkxaqtrvng khónxjjc, ăwxtkn cơmrprm điiivi.”

Sau khi điiivi ngủpmbb, hai ngưstgmpdbqi mớovaai bắqtrvt điiivdfnku chậrxcxm rãriiqi nónxjji chuyệkkpzn nàgkkwy. Uyểcjngn Tìljkpnh nónxjji nguyêyuarn nhâljkpn nghe giảiwzjng tọxkxaa điiivàgkkwm, Mụiwzjc Thiêyuarn Dưstgmơmrprng tin, cũxfvkng khôhilwng tứlfczc giậrxcxn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.