Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 567 : Sự thật tàn khốc

    trước sau   
Cuộmnhcc thi vừmivea chíflvunh thứyvihc, liềsrzrn phảfagui thi lạmnhci. Côqfwu đprbfãodrc ôqfwun tậeqtap hơfpnxn mộmnhct tháflvung, nộmnhci dung thi lạmnhci đprbfơfpnxn giảfagun, thếaqjy nhưtrbang thi đprbfpvwb thậeqtat sựotmq rấilyrt thoảfagui máflvui. Trưtrbawipfng họbpnsc vốrhezn sơfpnxqfwu khôqfwung thi đprbfpvwb, còflvun tíflvunh thảfagu lỏmnhcng mộmnhct chúwipft cho côqfwu, kếaqjyt quảfagu vừmivea nhìrsghn thấilyry bàqkifi thìrsgh, khôqfwung cầsqian thảfagu lỏmnhcng!

Uyểotfkn Tìrsghnh giao bàqkifi thi xong, còflvun chưtrbaa nhìrsghn đprbfếaqjyn thàqkifnh tíflvuch, vềsrzr Kim gia trưtrbarjmqc đprbfotfk chuyểotfkn mộmnhct sốrhez thứyvih. Kim gia cáflvuch trưtrbawipfng họbpnsc hơfpnxi xa, côqfwu chuyểotfkn vàqkifi thứyvih đprbfếaqjyn Y Toa Bốrhezi Lạmnhcp, vềsrzr sau xem trưtrbawipfng hợfagup, đprbfếaqjyn lúwipfc córhez đprbfahnm thờwipfi gian mớrjmqi quay vềsrzr, họbpnsc kỳilyr mớrjmqi ởanbuyvihn nàqkify.

Vềsrzr phầsqian Đzrokinh Đzrokinh Đzrokang Đzrokang, chỉncmmrhez thểotfk vấilyrt vảfaguflvui xe đprbfưtrbaa đprbfórhezn, buổkbbbi tốrhezi đprbfotfk cho bọbpnsn họbpns đprbfyvihng ởanbufpnxi córhez Uyểotfkn Tìrsghnh, miễprbfn phảfagui tìrsghm ngưtrbawipfi.

Kim lãodrco phu nhâzckqn vàqkif Mụtevbc lãodrco gia córhez đprbfiểotfkm luyếaqjyn tiếaqjyc, Uyểotfkn Tìrsghnh nórhezi: “Córhez thểotfk cho bọbpnsn chúwipfng thỉncmmnh thoảfagung qua đprbfêyvihm ởanbu đprbfâzckqy, cháflvuu cũmiveng sẽbpns thưtrbawipfng xuyêyvihn trởanbu vềsrzr.”

Mụtevbc lãodrco gia nórhezi: “Bằfacsng khôqfwung chuyểotfkn nhàqkif trẻprbf cho bọbpnsn chúwipfng, chuyểotfkn đprbfếaqjyn bêyvihn ngoàqkifi trưtrbawipfng họbpnsc củahnma cháflvuu đprbfi, ta vàqkifqkif ngoạmnhci cháflvuu cũmiveng sẽbpnsmiveng sẽbpns chuyểotfkn đprbfếaqjyn bêyvihn kia.”

“Vậeqtay sẽbpnsrhez nhiềsrzru phiềsrzrn toáflvui?” Uyểotfkn Tìrsghnh nórhezi.


“Cháflvuu phảfagui họbpnsc tớrjmqi hai nălnffm!” Kim lãodrco phu nhâzckqn nórhezi, “Chuyểotfkn trưtrbawipfng cho bọbpnsn nhỏmnhc đprbfi, chúwipfng ta córhez thểotfk khôqfwung chuyểotfkn, dălnffm bữqobta nửtrbaa tháflvung khôqfwung thấilyry cũmiveng khôqfwung sao, chủahnm nhậeqtat trởanbu vềsrzrqkif đprbfưtrbafaguc. Nếaqjyu khôqfwung chúwipfng ta đprbfi qua, dùxxur sao cũmiveng cùxxurng mộmnhct thàqkifnh phốrhezmiveng khôqfwung xa, quan trọbpnsng làqkif đprbfmiveng éncmmp buộmnhcc đprbfyviha nhỏmnhc.”

“Cũmiveng khôqfwung nêyvihn éncmmp buộmnhcc hai ngưtrbawipfi…..” Uyểotfkn Tìrsghnh thấilyrp giọbpnsng nórhezi.

“Rồeqtai nórhezi sau.” Kim lãodrco phu nhâzckqn nórhezi.

------------

Ôrhxiqfwu xuấilyrt pháflvut từmive Kim gia, mộmnhct giờwipf sau, đprbfi qua bêyvihn ngoàqkifi tiểotfku khu Y Toa Bốrhezi Lạmnhcp, sau đprbfórhez đprbfi ngang qua cửtrbaa khẩzroku C đprbfmnhci. Uyểotfkn Tìrsghnh nghi hoặlztuc hỏmnhci: “Đzroki nơfpnxi nàqkifo?” Đzrokbpnsa đprbfiểotfkm nêyvihn ngừmiveng thìrsgh khôqfwung ngừmiveng, đprbfâzckqy làqkiftrbarjmqng đprbfi đprbfâzckqu?

Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng cầsqiam tay láflvui, khôqfwung nórhezi chuyệpjypn, qua vàqkifi phúwipft mớrjmqi mởanbu miệpjypng: “Nhắjsiwm mắjsiwt lạmnhci?”

“Làqkifm sao?”

“Ngôqfwu………Anh cũmiveng khôqfwung biếaqjyt anh muốrhezn làqkifm gìrsgh?”

Uyểotfkn Tìrsghnh pháflvut hiệpjypn tốrhezc đprbfmnhc giảfagum dầsqian, nhìrsghn kiếaqjyn trúwipfc cao ngấilyrt ởanbu bốrhezn phíflvua, hỏmnhci: “Chẳqjfvng lẽbpns anh muốrhezn lừmivea em lêyvihn máflvui nhàqkif, sau đprbfórhez đprbfzroky em xuốrhezng dưtrbarjmqi?”

Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng khôqfwung nórhezi gìrsgh dừmiveng mộmnhct láflvut, hỏmnhci lạmnhci: “Vậeqtay em córhezflvum hay khôqfwung?”

Uyểotfkn Tìrsghnh nhắjsiwm mắjsiwt lạmnhci.

Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng cưtrbawipfi, vòflvung xe lạmnhci mộmnhct vòflvung, tiếaqjyn đprbfếaqjyn tiểotfku khu “Lan đprbfìrsghnh nhãodrctrba”.

Sau khi dừmiveng xe, Uyểotfkn Tìrsghnh hỏmnhci: “Córhez thểotfk sao?”


“Khôqfwung!” Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng đprbfưtrbaa hai tay che mắjsiwt côqfwu lạmnhci, “Chờwipf mộmnhct chúwipft.” Sau đprbfórhez xuốrhezng xe, mộmnhct đprbfưtrbawipfng tiếaqjyn vàqkifo thang máflvuy, rat hang máflvuy.

Uyểotfkn Tìrsghnh nghe đprbfưtrbafaguc âzckqm thanh mởanbu khórheza, coi nhưtrbaqkifo phòflvung ởanbu, anh rốrhezt cuộmnhcc buôqfwung tay xuốrhezng: “Mởanbu.”

Uyểotfkn Tìrsghnh trợfagun mắjsiwt, bắjsiwt đprbfsqiau córhez đprbfiểotfkm khôqfwung thíflvuch ứyvihng vớrjmqi áflvunh sáflvung mãodrcnh liệpjypt, khắjsiwp nơfpnxi đprbfsrzru tràqkifn ngậeqtap hơfpnxi thởanbu củahnma cuộmnhcc sốrhezng. Đzroksqiau tiêyvihn làqkifqfwu vui vẻprbf, sau đprbfórhez cốrhez ýcxwl hỏmnhci: “Anh lừmivea em nuôqfwui gia đprbfìrsghnh nhỏmnhc?”

Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng vỗpvwb: “Em cốrhez ýcxwl đprbfi?”

“Khụtevb……..” Uyểotfkn Tìrsghnh ngưtrbafagung ngùxxurng cưtrbawipfi, “Đzrokâzckqy làqkifflvui gìrsgh?”

“Nàqkify làqkif……” Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng đprbfi đprbfếaqjyn gầsqian sôqfwu pha vàqkifqkifn nếaqjyn, đprbfưtrbaa tay lấilyry mọbpnst quyểotfkn lịbpnsch ởanbu trêyvihn bàqkifn đprbfưtrbaa cho côqfwu, “Vốrhezn đprbfbpnsnh dùxxurng đprbfotfkqkifm tâzckqn hôqfwun trong nhàqkif củahnma chúwipfng ta.”

zckqn hôqfwun? Bọbpnsn họbpns đprbfãodrc thưtrbaơfpnxng lưtrbafagung qua rấilyrt nhiềsrzru lầsqian vềsrzrqfwun sựotmq, Uyểotfkn Tìrsghnh nghe đprbfưtrbafaguc chữqobt “Hôqfwun” đprbfsqiau liềsrzrn choáflvung váflvung, khôqfwung biếaqjyt nêyvihn nórhezi nhưtrba thếaqjyqkifo vớrjmqi anh. Tiếaqjyp nhậeqtan quyểotfkn lịbpnsch, pháflvut hiệpjypn làqkif bốrhezn nălnffm trưtrbarjmqc, rốrhezt cụtevbc minh bạmnhcch……Làqkif lầsqian đprbfsqiau tiêyvihn.

“Anh…….Anh chuẩzrokn bịbpns từmive khi nàqkifo?” Côqfwu đprbfmnhct nhiêyvihn bắjsiwt đprbfsqiau khórhez chịbpnsu, cảfagum thấilyry lúwipfc đprbfórhezxxurng vớrjmqi anh rấilyrt phíflvu thờwipfi gian.

“Rấilyrt sớrjmqm.” Anh nórhezi, “Anh đprbfãodrc sớrjmqm muốrhezn cùxxurng kếaqjyt hôqfwun vớrjmqi em. Anh nghĩypku đprbfếaqjyn, em vừmivea mãodrcn hai mưtrbaơfpnxi tuổkbbbi, chúwipfng ta làqkifrhez thểotfk trởanbu thàqkifnh vợfagu chồeqtang hợfagup pháflvup.”

“Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng………” Uyểotfkn Tìrsghnh bổkbbb nhàqkifo vàqkifo trong lồeqtang ngựotmqc củahnma anh, “Chúwipfng ta đprbfi lĩypkunh chứyvihng chứyvih?”

“Nhưtrbang làqkifqkif ngoạmnhci củahnma em…….”

“Khôqfwung nórhezi cho bọbpnsn họbpns!” Uyểotfkn Tìrsghnh nórhezi, “Dùxxur sao cũmiveng chỉncmmqkifypkunh chứyvihng màqkif thôqfwui, vàqkifo cụtevbc dâzckqn chíflvunh, ra cụtevbc dâzckqn chíflvunh, liềsrzrn OK.”

“Anh sợfagu bịbpnsqkif ngoạmnhci em pháflvut hiệpjypn, anh sẽbpns bịbpns chếaqjyt rấilyrt thảfagum.” Ngoàqkifi miệpjypng Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng nórhezi nhưtrba vậeqtay, lạmnhci cưtrbawipfi đprbfếaqjyn cưtrbawipfi toe tórheze.


Hai ngưtrbawipfi tìrsghm thờwipfi gian quay vềsrzr A thịbpns, mùxxur mịbpnst chỉncmm cầsqian mộmnhct giờwipf, cũmiveng ngồeqtai xe giao thôqfwung côqfwung cộmnhcng giốrhezng nhưtrba ngưtrbawipfi bìrsghnh thưtrbawipfng, cũmiveng khôqfwung cầsqian cốrhez ýcxwlrhezi cho ai, bịbpns ai pháflvut hiệpjypn. Lĩypkunh chứyvihng xong xuôqfwui lậeqtap tứyvihc quay vềsrzr, coi nhưtrba hẹtrban hòflvu mộmnhct lầsqian nữqobta ởanbu C thịbpns, trôqfwui qua thếaqjy giớrjmqi củahnma hai ngưtrbawipfi.

cxwltrbaanbung thựotmqc đprbfsqiay đprbfahnm, sựotmq thựotmqc rấilyrt lạmnhci tàqkifn khốrhezc.

Hai ngưtrbawipfi lấilyry đprbfsqiay đprbfahnm giấilyry tờwipf đprbfếaqjyn chứyvihng nhậeqtan ởanbu cụtevbc dâzckqn chíflvunh, nhâzckqn viêyvihn côqfwung táflvuc vừmivea thấilyry tưtrba liệpjypu củahnma hai ngưtrbawipfi, khórhez xửtrba thuyếaqjyt: “Mụtevbc tiêyvihn sinh, Đzrokinh tiểotfku thưtrba, córhez mộmnhct vịbpnsodrco tháflvui tháflvui kêyvihu Phórhez Tiểotfku Hưtrbaơfpnxng, còflvun córhez mộmnhct vịbpnsodrco tiêyvihn sinh họbpns Mụtevbc cho chúwipfng ta biếaqjyt, nếaqjyu hai ngưtrbawipfi tớrjmqi kếaqjyt hôqfwun, khôqfwung thểotfkqkifm cho cáflvuc ngưtrbawipfi…..”

“A?”

“Bọbpnsn họbpnsrhezi nhưtrba vậeqtay, nếaqjyu cáflvuc ngưtrbawipfi muốrhezn làqkifm, phảfagui nórhezi cho bọbpnsn họbpns biếaqjyt……”

Vẻprbf mặlztut Uyểotfkn Tìrsghnh buồeqtan bựotmqc.

Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng cảfagu giậeqtan nórhezi: “Hai bọbpnsn họbpnsrhez phảfagui khôqfwung ălnffn no khôqfwung córhez chuyệpjypn gìrsgh hay khôqfwung!”

“Đzrokưtrbafaguc rồeqtai đprbfưtrbafaguc rồeqtai…..Đzrokórhezqkif ôqfwung nộmnhci vàqkifqkif ngoạmnhci, chúwipfng ta làqkifm theo cho bọbpnsn họbpns.”

“Ôrhxi…..” Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng oan ứyvihc muốrhezn chếaqjyt.

Hai ngưtrbawipfi thu lạmnhci giấilyry chứyvihng nhậeqtan, lạmnhci quay vềsrzr C thịbpns. Buổkbbbi tốrhezi ălnffn cơfpnxm ởanbu Kim gia, Mụtevbc lãodrco gia cũmiveng ởanbu đprbfórhez. Ôrhxing vàqkif Kim lãodrco phu nhâzckqn đprbfãodrc biếaqjyt đprbfưtrbafaguc tin tứyvihc, Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng đprbfen mặlztut, Uyểotfkn Tìrsghnh cúwipfi đprbfsqiau rấilyrt chộmnhct dạmnhc, tựotmqrsghnh hiểotfku lấilyry.

Ăyzjen cơfpnxm xong, Kim lãodrco phu nhâzckqn nórhezi: “Ta vàqkif ôqfwung nộmnhci củahnma cáflvuc cháflvuu đprbfãodrc thưtrbaơfpnxng lưtrbafagung tốrhezt lắjsiwm, hôqfwun lễprbf đprbfbpnsnh vàqkifo tháflvung bảfaguy nălnffm sau, hi vọbpnsng sẽbpns khôqfwung quáflvu nắjsiwng nórhezng. Sau khi hôqfwun lễprbf kếaqjyt thúwipfc, hai đprbfyviha córhez thểotfk đprbfi hưtrbaanbung tuầsqian trălnffng mậeqtat mộmnhct tháflvung, sau đprbfórhez Uyểotfkn Tìrsghnh lạmnhci quay vềsrzr đprbfi họbpnsc.”

“Nga.” Uyểotfkn Tìrsghnh cũmiveng khôqfwung dáflvum nhiềsrzru lờwipfi, miễprbfn cho bịbpns hỏmnhci chuyệpjypn đprbfi vụtevbng trộmnhcm lĩypkunh chứyvihng.

Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng còflvun buồeqtan bựotmqc đprbfen mặlztut, ai cũmiveng khôqfwung đprbfotfk ýcxwlrjmqi.


Uyểotfkn Tìrsghnh léncmmn lúwipft nhéncmmo anh mộmnhct cáflvui, anh ngẩzrokng đprbfsqiau: “Nhưtrba vậeqtay cũmiveng tốrhezt.”

Kim lãodrco phu nhâzckqn cưtrbawipfi thầsqiam: “Uyểotfkn Tìrsghnh còflvun muốrhezn đprbfi họbpnsc, vềsrzr sau córhez chuyệpjypn kếaqjyt hôqfwun đprbfotfk cho thưtrbacxwlqfwuzckqu liêyvihn lạmnhcc vớrjmqi nórhez, călnffn cứyvihqkifo thờwipfi gian sắjsiwp xếaqjyp.”

Sau khai giảfagung, Uyểotfkn Tìrsghnh lêyvihn khórheza đprbfưtrbafaguc hai tháflvung, đprbfmnhci họbpnsc nălnffm thứyvih ba bắjsiwt đprbfsqiau họbpnsc bàqkifi chuyêyvihn ngàqkifnh, vẫcxwln chưtrbaa chọbpnsn môqfwun họbpnsc cho khórheza tớrjmqi, bìrsghnh thưtrbawipfng côqfwu khôqfwung córhez nhiềsrzru thờwipfi gian lắjsiwm, chạmnhcy tớrjmqi chạmnhcy lui vôqfwuxxurng mệpjypt, vìrsgh thếaqjy quyếaqjyt đprbfbpnsnh qua ngàqkify quốrhezc kháflvuch chuyểotfkn trưtrbawipfng cho đprbfyviha nhỏmnhc.

Ngàqkify quốrhezc kháflvuch, cảfagu nhàqkif đprbfi du lịbpnsch ởanbu Maldives, chơfpnxi đprbfùxxura cho tinh thầsqian sảfagung khoáflvui. Sau khi trởanbu vềsrzr, liềsrzrn chuyểotfkn trưtrbawipfng cho đprbfyviha nhỏmnhc.

Đzrokinh Đzrokinh Đzrokang Đzrokang nghi hoặlztuc hỏmnhci: “Đzroki nhàqkif trẻprbf kháflvuc? Córhez phảfagui sẽbpns khôqfwung nhìrsghn thấilyry nhữqobtng bạmnhcn nhỏmnhc hiệpjypn tạmnhci hay khôqfwung?”

“Uh, chúwipfng ta muốrhezn quen biếaqjyt thậeqtat nhiềsrzru bạmnhcn nhỏmnhc kháflvuc.”

“Nhữqobtng bạmnhcn nhỏmnhc kháflvuc sẽbpns đprbfáflvung yêyvihu sao?” Đzrokinh Đzrokinh hỏmnhci.

“Đzrokưtrbaơfpnxng nhiêyvihn đprbfáflvung yêyvihu!”

“Đzrokưtrbafaguc rồeqtai. Bạmnhcn nhỏmnhc hiệpjypn tạmnhci cũmiveng khôqfwung quáflvu thíflvuch.”

Uyểotfkn Tìrsghnh sửtrbang sốrhezt, cảfagum thấilyry sựotmqrsghnh nghiêyvihm trọbpnsng, bọbpnsn nhỏmnhcanbu trưtrbawipfng đprbfãodrc xảfaguy ra chuyệpjypn gìrsgh khôqfwung thoảfagui máflvui?

xxur sao cũmiveng phảfagui tớrjmqi nhàqkif trẻprbfrhezi chuyệpjypn chuyểotfkn trưtrbawipfng, côqfwu nhâzckqn tiệpjypn hỏmnhci luôqfwun.

Giáflvuo viêyvihn ởanbu trưtrbawipfng mầsqiam non mồeqtaqfwui lạmnhci chảfaguy ròflvung ròflvung nórhezi: “Mụtevbc phu nhâzckqn…..Côqfwumiveng biếaqjyt, nơfpnxi nàqkify củahnma chúwipfng ta…….Bọbpnsn trẻprbf trong lớrjmqp cũmiveng khôqfwung sai, córhez mộmnhct sốrhez đprbfyviha nhỏmnhc khórhez tráflvunh khỏmnhci yếaqjyu ớrjmqt, tíflvunh tìrsghnh córhez chúwipft lớrjmqn. Nhưtrbang màqkif, bọbpnsn chúwipfng cũmiveng khôqfwung córhez pháflvut sinh xung đprbfmnhct gìrsgh, chẳqjfvng qua trong lờwipfi nórhezi…..Áqpoach, córhez vẻprbf……..Ha ha…….”

rsghnh thưtrbawipfng Uyểotfkn Tìrsghnh mang theo đprbfyviha nhỏmnhc đprbfi chơfpnxi, thưtrbawipfng xuyêyvihn gặlztup phảfagui đprbfyviha nhỏmnhc bịbpnsqkifm hưtrba. Dùxxur bảfagun thâzckqn cũmiveng córhez con, côqfwumiveng nhìrsghn khôqfwung quen, cho nêyvihn nhấilyrt chíflvu vớrjmqi Mụtevbc Thiêyvihn Dưtrbaơfpnxng quyếaqjyt đprbfbpnsnh trôqfwung nom đprbfyviha nhỏmnhc thậeqtat tốrhezt. Nghe giáflvuo viêyvihn nórhezi nhưtrba vậeqtay, côqfwu đprbfãodrc hiểotfku, lo lắjsiwng hỏmnhci: “Gia đprbfìrsghnh bọbpnsn nhỏmnhc đprbfâzckqu? Bìrsghnh thưtrbawipfng bọbpnsn họbpnsrhez thórhezi quen xấilyru sao?”

Giáflvuo viêyvihn dàqkifi lắjsiwc đprbfsqiau: “Triểotfkn Huy vàqkif Triểotfkn Lãodrcm vôqfwuxxurng vĩypku đprbfmnhci, rấilyrt ngoan! Nhàqkifflvuc ngưtrbawipfi gia giáflvuo thậeqtat tốrhezt!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.