Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 564 : Từng có việc

    trước sau   
Sởhntm Duy nóiqdti: “Tìybiim vịeviprlxcn phu của côrlxc”.

Vịeviprlxcn phu...... Uyểoiykn Tình vẻcdwf mặvbeft liềmejfn 囧.

Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong từetpoebbln trong đywedi ra, ôrlxcn hòywmaa cưevipetpoi nóiqdti vớhntmi Kim lãqfxoo phu nhârlxcn: “Bàfgdr ngoạozqdi, ngưevipơdhpòi đywedãqfxo trởhntm lạozqdi.” Sau đywedóiqdt nhìybiin Sởhntm Duy, sắtoglc mặvbeft anh cóiqdt đywediểoiykm khôrlxcng tốybiit —— anh cùkboing Uyểoiykn Tìybiinh đywedtoeya nhỏfznd cũng có rôrlxc̀i, cóiqdt thểoiyk khôrlxcng cầcuokn nóiqdti “Vịeviprlxcn phu” a? Nóiqdti “Lãqfxoo côrlxcng” sẽtbht chếaozdt a?!

Sởhntm Duy khôrlxcng quan târlxcm tớhntmi sựbxcf đywedau khổvednfgdry, nói vơdhpói anh: “Đyoabêebblm mai lầcuokn đywedcuoku côrlxcng chiêebbĺu, nghe nóiqdti cârlxc̣u khôrlxcng đywedi?”

Kim lãqfxoo phu nhârlxcn nhãqfxon tìybiinh nhấiqdtt mịevip, quay đywedcuoku lạozqdi hỏfzndi: “Cáqlifi gìybii lầcuokn đywedcuoku côrlxcng chiêebbĺu?” Lầcuokn đywedcuoku côrlxcng chiêebbĺu bìybiinh thưevipetpong làfgdriqdti phim đywedebbḷn ảnh đywedi, nếaozdu nóiqdti Sởhntm Duy cóiqdt liêebbln quan thìybiipeaxng hợyokbp lýdrjx. Nhưevipng liêebbln quan gì đywedêebbĺn Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong? Chẳcizvng lẽtbhtebbln nàfgdry lại khôrlxcng ngoan ngoãn, đywedang đywedùkboia giơdhpõn gì vơdhpói tiểoiyku minh tinh nào?

Sởhntm Duy nóiqdti: “Mụnrtlc tổvednng năeqbkm trưeviphntmc đywedcuoku tưevip mộdhpot bộdhpo phim, sắtoglp sửetpoa côrlxcng chiếaozdu, phỏfzndng chừetpong sẽ kiếaozdm rârlxćt nhiêebbl̀u tiềmejfn đywedârlxćy.”


Kim lãqfxoo phu nhârlxcn lia mắtoglt quéybiit Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong mộdhpot cáqlifi, nói vơdhpói Uyểoiykn Tìybiinh: “May mắtogln còywman chưevipa kếaozdt hôrlxcn, nếaozdu nó dáqlifm xằodlpng bậekjhy, mộdhpot mìybiinh con cũpeaxng cóiqdt thểoiykrlxćng đywedưevipơdhpọc.”

Uyểoiykn Tìybiinh dởhntm khóiqdtc dởhntmevipetpoi: “Bàfgdr ngoạozqdi......”

“Chẳcizvng lẽtbht hai đywedưeviṕa đywedã thưevipơdhpong lưevipyokbng qua?”

Uyểoiykn Tìybiinh sửetpong sốybiit, thu lại tưevipơdhpoi cưevipetpoi, liếaozdc mộdhpot cáqlifi Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong: “Cháu khôrlxcng biếaozdt.”

“Anh quêebbln mârlxćt.” Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong bấiqdtt đywedtoglc dĩyokb nói: “Đyoabóiqdtfgdrfgdri năeqbkm trưeviphntmc Sởhntm tổvednng vừetpoa mớhntmi tiếaozdn vào ngành giảxupri tríyoab, vìybii giúgtdyp anh ta chốybiing đywedahre, anh đywedã thửetpo đywedcuoku tưevip mấiqdty trăeqbkm vạozqdn vào môrlxc̣t bôrlxc̣ phim, ai biếaozdt cuốybiii cùkboing thu vềmejf mấiqdty ngàfgdrn vạozqdn! Anh cảxuprm thấiqdty cóiqdt tiềmejfn dêebbl̃ kiếaozdm, cho nêebbln mớhntmi làfgdrm lầcuokn thứtoey hai thôrlxci...... anh luôrlxcn tíyoabch tiểoiyku thàfgdrnh đywedozqdi, thấiqdty tiềmejfn sáqlifng mắtoglt, tuyệyokbt đywedybiii khôrlxcng phảxupri bị săeqbḱc mêebbl hoăeqbḳc! Nếaozdu khôrlxcng ngàfgdry mai em cũng cùkboing đywedi?”

“Em khôrlxcng đywedi!” Uyểoiykn Tìybiinh theo bảxuprn năeqbkng nói.

Kim lãqfxoo phu nhârlxcn lạozqdi nóiqdti: “Đyoabi xem cũpeaxng khôrlxcng sao. Cáqlifi giơdhpói đywedó chỉ luẩvednn quẩvednn thôrlxci, ngưevipơdhpòi đywedcuoku tưevipfgdrqfxoo đywedozqdi, sẽ khôrlxcng cóiqdt ngưevipetpoi dáqlifm khôrlxcng nhìn săeqbḱc măeqbḳt cháu đywedârlxcu! Cháu vềmejf sau khôrlxcng cóiqdt khảxupreqbkng cảxupr đywedetpoi khôrlxcng đywedi xãqfxo giao, rèjwkdn luyệyokbn rèjwkdn luyệyokbn cũpeaxng làfgdr tốybiit.

“Dạ...... Vậekjhy đywedưevipyokbc rồwfaci.” Uyểoiykn Tìybiinh sẽtbht khôrlxcng cùkboing trưeviphntmng bốybiii đywedybiii nghịevipch, chỉmejfiqdt thểoiyk đywedáqlifp ứtoeyng.

Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong liếaozdc mắtoglt mộdhpot cáqlifi trârlxćn an côrlxc: cóiqdt anh đywedârlxcy.

Uyểoiykn Tìybiinh đywedáqlify lòywmang thởhntmfgdri, cóiqdt đywediểoiykm lo lắtoglng.

Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong sợyokbfgdrng tứtoeyc giậekjhn, buổvedni tốybiii còywman lăeqbkn qua lộdhpon lạozqdi giảxupri thíyoabch hai lầcuokn, cũng pháqlift thệyokb: “Anh vềmejf sau khôrlxcng bao giờetpoyoabnh vàfgdro cáqlifi giớhntmi đywedóiqdt nữdqhra!”

Uyểoiykn Tìybiinh vỗhfcy vỗhfcy vai anh: “Khôrlxcng cóiqdt việyokbc gìybii, dùkboi sao làfgdrybii kiếaozdm tiềmejfn thôrlxci, làfgdrm sao lạozqdi muốybiin đywedem cơdhpo hộdhpoi cho ngưevipetpoi kháqlifc? Chỉmejf cầcuokn anh giữdqhrybiinh trong sạozqdch làfgdr đywedưevipyokbc, bằodlpng khôrlxcng em mộdhpot ngưevipetpoi cũpeaxng cóiqdt thểoiykevip̣ sinh tôrlxc̀n.”

“Anh sai lầcuokm rồwfaci...... TAT!” Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong lêebbḷ rơdhpoi đywedârlxc̀y măeqbḳt.


Uyểoiykn Tìybiinh thậekjht sựbxcf khôrlxcng sao cảxupr. Côrlxc tin tưeviphntmng anh, anh trưeviphntmc kia cũpeaxng chưevipa cùkboing ngôrlxci sao xằodlpng bậekjhy, hiệyokbn tạozqdi làfgdrm sao cóiqdt thểoiyk xằodlpng bậekjhy?

“Bấiqdtt quáqlif nghe nóiqdti đywedcuoku tưevip đywediệyokbn ảxuprnh mà khôrlxcng nghĩyokb qua làfgdr sẽtbht mệyokbt a?” Côrlxc lo lắtoglng thuyếaozdt, “Cóiqdt thểoiyk kiếaozdm tiềmejfn dùkboi sao cũpeaxng làfgdr sốybii íyoabt, thiệyokbt nhiềmejfu phim đywedmejfu khôrlxcng thu lạozqdi đywedưevipyokbc đywedârlxcu...... Anh phải mởhntm to hai mắtoglt, đywedetpong đywedoiykebbln ngoàfgdri đywedánh lừetpoa. Nóiqdti đywedếaozdn cùkboing, phim hấiqdtp dẫtogln ngưevipetpoi ta nhấiqdtt khôrlxcng phảxupri là đywedăeqbḳc biêebbḷt gì, màfgdrfgdr chuyệyokbn xưevipa cùng truyêebbl̀n tải đywedưevipơdhpọc cảm xúc thârlxcn thuôrlxc̣c.”

“Anh vềmejf sau khôrlxcng làfgdrm nữdqhra.” Đyoabem cơdhpo hộdhpoi đywedêebbl̉ cho ngưevipơdhpòi cầcuokn đywedi! Anh đywedcuoku tưevip đywediệyokbn ảxuprnh, khôrlxcng gọrmzbi ngôrlxci sao bồwfaci rưevipyokbu, cũpeaxng khôrlxcng chuyêebbln sủng ngưevipetpoi nàfgdro, quảxupr thựbxcfc làfgdr đywedtoeyng trong bùkboin sẽtbhtyoabnh mùkboii bùkboin (ngưevipetpoi giớhntmi đywedóiqdtkboi sao đywedmejfu sẽtbht áqlifp dụnrtlng quy tắtoglc ngầcuokm vớhntmi nhau thôrlxci)!

Anh vẫtogln thựbxcfc sựbxcf muốybiin làfgdrm việyokbc kháqlifc, xong hai bộdhpo thìybii thu tiềmejfn ngừetpong chơdhpoi. Tiếaozdp tụnrtlc chơdhpoi, vạozqdn nhấiqdtt quá mệyokbt, nuôrlxci khôrlxcng nổvedni lãqfxoo bàfgdr và đywedtoeya nhỏfzndpeaxng khôrlxcng tôrlxćt......

Ngàfgdry hôrlxcm sau, Uyểoiykn Tìybiinh đywedi salon làm tóc. Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong kêebblu Thiêebbln Tuyếaozdt đywedi bồwfaci nàfgdrng, hỗhfcy trợyokbfgdrm tham khảxupro.

Thiêebbln Tuyếaozdt hỏfzndi anh muốybiin làfgdrm gìybii, anh đywedozqdi kháqlifi nóiqdti mộdhpot chúgtdyt, Thiêebbln Tuyếaozdt cảxupr kinh nóiqdti: “Em cũpeaxng phảxupri đywedi! Em xem trêebbln mạozqdng tuyêebbln truyềmejfn rấiqdtt khôrlxcng tệyokb a, em muốybiin xem!”

“Đyoabi thôrlxci.” Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong biếaozdt em gái mình mêebbl nhârlxćt là đywediệyokbn ảxuprnh, đywedưevipơdhpong nhiêebbln đywedáqlifp ứtoeyng côrlxc rồwfaci, lạozqdi hỏfzndi: “Chôrlxc̃ em cóiqdt quầcuokn áqlifo thíyoabch hợyokbp khôrlxcng?”

“Anh muốybiin nhưevip thếaozdfgdro?”

“Cao quýdrjx hoa lệyokb lạozqdi khôrlxcng hơdhpỏ hang!”

“Em nghĩyokb...... Đyoabozqdi kháqlifi trưeviphntmc mắtoglt khôrlxcng cóiqdt.” Thiêebbln Tuyếaozdt bấiqdtt mãqfxon nóiqdti: “Anh lạozqdi khôrlxcng nóiqdti sớhntmm! Gầcuokn đywedârlxcy thiệyokbt nhiềmejfu ngôrlxci sao đywedếaozdn mua đywedôrlxc̀, còywman cóiqdt cả ngôrlxci sao hôrlxcm nay tham gia côrlxcng chiêebbĺu lầcuokn đywedcuoku, các nhà thiếaozdt kếaozd củozqda em đywedmejfu việyokbc khôrlxcng làm xuêebbl̉! Em đywedã bảo bọrmzbn họrmzb làm cho Uyểoiykn Tìybiinh mârlxćy bôrlxc̣, nhưevipng khôrlxcng cóiqdtfgdrm lễgwfo phụnrtlc dạozqd hộdhpoi a......”

“Khôrlxcng cóiqdt việyokbc gìybii, anh cóiqdt chuẩvednn bịevip, chỉmejf sợyokbrlxc ârlxćy khôrlxcng thíyoabch.”

“Vậekjhy anh hỏfzndi Trârlxcu Tranh!”

Trârlxcu Tranh đywedãqfxo đywedang bắtoglt đywedcuoku thiếaozdt kếaozdqlifc mẫtoglu mớhntmi cho mùkboia xuârlxcn hèjwkd sang năeqbkm, vừetpoa vặvbefn đywedãqfxofgdrm mộdhpot cáqlifi váqlify, còywman rấiqdtt phùkboi hợyokbp yêebblu cầcuoku của Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong, liềmejfn đywedưevipa tơdhpói cho Uyểoiykn Tìybiinh.


Uyểoiykn Tìybiinh nghĩyokb Thiêebbln Tuyếaozdt cũpeaxng làfgdrfgdrm trang phụnrtlc, trong lòywmang cóiqdt đywediểoiykm băeqbkn khoăeqbkn. Thiêebbln Tuyếaozdt nhưevipng thậekjht ra khôrlxcng sao cảxupr, vốybiin vơdhpói đywedăeqbk̉ng cârlxćp của Trârlxcu Tranh thì giá sẽtbhtrlxćt cao, đywedêebbl̉ côrlxc ârlxćy làfgdrm, mớhntmi càfgdrng cóiqdt thểoiykrlxcn lêebbln vẻ đywedẹp và giá trị của Uyểoiykn Tìybiinh!

Thiêebbln Tuyếaozdt hỏfzndi Trârlxcu Tranh: “Chị đywedi khôrlxcng?”

“Chị khôrlxcng đywedi.” Trârlxcu Tranh hừetpo lạozqdnh mộdhpot tiếaozdng, “Chị cùkboing cáqlifi cârlxcy sậekjhy kia khôrlxcng hợyokbp!”

“Thôrlxci Trinh Hi?” Thiêebbln Tuyếaozdt thiếaozdu chúgtdyt nữdqhra hét lêebbln.

Trârlxcu Tranh gậekjht đywedcuoku.

Uyểoiykn Tìybiinh trong lòywmang đywedybiii vơdhpói Thôrlxci Trinh Hi cóiqdt chúgtdyt vưeviphntmng mắtoglc đywedáqlifp, hỏfzndi: “Côrlxc ârlxćy cũpeaxng sẽtbht đywedi?”

“Côrlxc ta làfgdr nữdqhr thứtoey!” Thiêebbln Tuyếaozdt nhăeqbkn mi: “Sớhntmm biếaozdt sẽtbht khôrlxcng đywedi!”

“Làfgdrm sao khôrlxcng đywedi?” Trârlxcu Tranh nóiqdti: “Chúng ta làfgdrebbln đywedcuoku tưevip, côrlxc ta làfgdr xin cơdhpom, còywman sợyokbrlxc ta khôrlxcng vui sao?”

Uyểoiykn Tìybiinh hỏfzndi: “Cârlxc̣u cùkboing côrlxc ârlxćy từetpong cóiqdt chuyêebbḷn?”

Trârlxcu Tranh hừetpo lạozqdnh mộdhpot tiếaozdng: “Côrlxc ta xem thưevipetpong quầcuokn áqlifo củozqda tớhntm, côrlxc ta nghĩyokbrlxc ta làfgdr ai hảxupr? Tớhntmywman khôrlxcng nghĩyokbfgdrm cho côrlxc ta đywedârlxcu! Nhãqfxon hiệyokbu củozqda tớhntmhntm trong nưeviphntmc chỉmejffgdri trợyokb cho ngôrlxci sao hạozqdng nhấiqdtt, lầcuokn đywedóiqdtfgdr Sởhntm Duy muốybiin thổvedni phồwfacng côrlxc ta lêebbln, bảxupro tớhntm giúgtdyp! Đyoabmejfu làfgdr ngưevipetpoi Long Diễgwfom Min, tớhntm liềmejfn giúgtdyp việyokbc nàfgdry Sởhntm Duy, ai biếaozdt cáqlifi cârlxcy sậekjhy kia lạozqdi khôrlxcng mặvbefc! Thậekjht muốybiin kêebblu Sởhntm Duy chèjwkdn éybiip nàfgdrng! Bấiqdtt quáqlif họrmzb Sởhntm trong mắtoglt chỉmejfiqdt tiềmejfn, muốybiin chèjwkdn éybiip thìybiipeaxng làfgdr kiếaozdm đywedozqd tiềmejfn nóiqdti sau......”

“Nghe nóiqdti côrlxc ta hiệyokbn tạozqdi thu húgtdyt rấiqdtt nhiềmejfu tàfgdri trợyokb.” Thiêebbln Tuyếaozdt nóiqdti, “Nếaozdu thậekjht muốybiin chèjwkdn éybiip, tiếaozdp tụnrtlc nữdqhra chỉmejf sợyokb khôrlxcng làfgdrm đywedưevipyokbc.”

“Trừetpo phi côrlxc ta cóiqdt thểoiyk bắtoglt đywedưevipyokbc con cáqlif to.” Trârlxcu Tranh làfgdr hoạozqdt đyweddhpong trêebbln cảxupr hai thịevip trưevipetpong, chíyoabnh thứtoeyc vẫtogln làfgdr quốybiic tếaozd, hơdhpon nữdqhra làfgdr nhàfgdr thiếaozdt kếaozd khôrlxcng phảxupri ngưevipetpoi mẫtoglu, đywedybiii vớhntmi mộdhpot sốybii kiểoiyku ngưevipetpoi nhưevip Thôrlxci Trinh Hi quảxupr thựbxcfc chẳcizvng thèjwkdm ngóiqdt tớhntmi.

Thiêebbln Tuyếaozdt cúgtdyi đywedcuoku: “Quầcuokn áqlifo đywedêebblm nay củozqda côrlxc ta làfgdr củozqda nhàfgdr thiếaozdt kếaozdebbln em làfgdrm......”

“Làfgdrm hỏfzndng khóiqdta kéybiio củozqda côrlxc ta!” Trârlxcu Tranh áqlifc đyweddhpoc nóiqdti.

“Nhịevip tẩvednu, em ởhntm thựbxcfc cốybii gắtoglng gârlxcy dựbxcfng sựbxcf nghiệyokbp nha, cũpeaxng khôrlxcng dáqlifm xằodlpng bậekjhy......” Thiêebbln Tuyếaozdt híyoabt sârlxcu mộdhpot hơdhpoi, “Chờetpo em kiếaozdm đywedozqdiqdti sau!”

Trârlxcu Tranh khôrlxcng nóiqdti gìybii: “Cùkboing mộdhpot tíyoabnh tìybiinh vớhntmi Sởhntm Duy! Hảxupr? Ngưevipơdhpoi sẽtbht khôrlxcng thậekjht sựbxcfkboing hắtogln ——” côrlxc nhớhntmkdxu từetpong thấiqdty tin vềmejf bọrmzbn họrmzb.

“Em đywedãqfxoiqdt bạozqdn trai.” Thiêebbln Tuyếaozdt vẫtogly vẫtogly tay, vẻcdwf mặvbeft hạozqdnh phúgtdyc.

qfxong phíyoabfgdri giờetpo mớhntmi làfgdrm tốybiit tạozqdo hìybiinh, Thiêebbln Tuyếaozdt gọrmzbi đywediệyokbn thoạozqdi cho Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong, Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong tựbxcfybiinh đywedếaozdn đywedóiqdtn.

Trârlxcu Tranh khôrlxcng đywedi, đywedi trưeviphntmc, lưevipetpoi cùkboing Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong hàfgdrn huyêebbln. Mụnrtlc Thiêebbln Dưevipơdhpong đywedếaozdn sau, lạozqdi đywedoiykqlifc côrlxc chờetpo, chíyoabnh mìybiinh cũpeaxng thay đywedvedni bộdhpo quầcuokn áqlifo, xửetpodrjxiqdtc mộdhpot chúgtdyt, sau đywedóiqdt ôrlxcm lấiqdty Uyểoiykn Tìybiinh: “Đyoabi thôrlxci.”

“Em?” Thiêebbln Tuyếaozdt hỏfzndi.

“Em sẽtbht khôrlxcng đywedi màfgdr?”

Thiêebbln Tuyếaozdt hung tợyokbn trừetpong mắtoglt nhìybiin anh.

Anh nhìybiin nhìybiin chiếaozdc xe duy nhấiqdtt, cũpeaxng khôrlxcng thểoiyk đywedoiyk cho Mụnrtlc tiểoiyku thưevip mặvbefc nhưevip vậekjhy láqlifi xe đywedi? Đyoaboiykrlxchntm chỗhfcyfgdry chờetpopeaxng khôrlxcng tốybiit, chỉmejf đywedàfgdrnh nóiqdti: “Lêebbln xe đywedi!”

Ba ngưevipetpoi song song ngồwfaci ởhntm chỗhfcy ngồwfaci phíyoaba sau ôrlxcrlxc, phíyoaba trưeviphntmc láqlifi xe làfgdr mộdhpot ngưevipetpoi trung niêebbln cóiqdt đywediểoiykm khôrlxcng biếaozdt nóiqdti gìybii —— ôrlxcng thìybii biếaozdt bọrmzbn họrmzbfgdrqlifi quan hệyokbybii, nhưevipng ngưevipetpoi ởhntm phíyoaba ngoàfgdri khôrlxcng biếaozdt, nghĩyokb loạozqdn thìybiifgdrm sao bârlxcy giờetpo?

Ngưevipetpoi láqlifi xe vôrlxc vịevip cứtoey thếaozdqlifi đywedi, đywedưevipa bọrmzbn họrmzb đywedếaozdn nơdhpoi lầcuokn đywedcuoku côrlxcng chiếaozdu.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.