Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 501 : Để cho em hài lòng

    trước sau   
Uyểreqhn Tìpxrvnh thậfahrt cẩfylvn thậfahrn xuốkbxfng giưpiezmdbyng, sợmapwjikti cóxhyc trộrjtcm, đfcasi đfcasếjkean bếjkeap lấpiezy dao phay, trênqlwn đfcasưpiezmdbyng lạbeeii nhớlxia tớlxiai, lấpiezy dao phay làznbam gìpxrv, nhỡbzpa đfcasâjgphu làznba ngưpiezmdbyi khôeeetng quen, côeeetgsnqng khôeeetng mỡbzpa cửoqlna, thìpxrv lấpiezy dao chékdfmm ai chứdihb?

Đgsnqang muốkbxfn đfcasreqh vềfwmd, lạbeeii sợmapw trộrjtcm cậfahry cửoqlna, rõbeeiznbang mộrjtct tay nhấpiezc lênqlwn, mộrjtct tay nắxhycm di đfcasrjtcng đfcasi qua.

Ngoàznbai cửoqlna im ắxhycng, khôeeetng cóxhyc đfcasrjtcng tĩndglnh cậfahry cửoqlna, Uyểreqhn Tìpxrvnh ghékdfmznbao mắxhyct mèdckso nhìpxrvn thoáevecng qua, quảxxgn nhiênqlwn làznba Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng, côeeet mởjgph cửoqlna: “Anh chưpieza đfcasi?”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng hừujec mộrjtct tiếjkeang.

Uyểreqhn Tìpxrvnh kékdfmo cửoqlna ra: “Vàznbao đfcasi.”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng đfcasi vàznbao, thấpiezy côeeet cầeqyqm dao, hỏvieei: “Em muốkbxfn làznbam gìpxrv?”


“Em sợmapwxhyc trộrjtcm.” Uyểreqhn Tìpxrvnh xấpiezu hổkvkoxhyci.

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng dừujecng mộrjtct láevect, lờmdbyi nóxhyci chứdihba đfcaseqyqy hàznbam ývnhh: “Em làznba mộrjtct ngưpiezmdbyi phụgsnq nữbkki, mang theo hai đfcasdihba békdfmjgph đfcasâjgphy, đfcasúvtjdng làznba rấpiezt nguy hiểreqhm.”

Uyểreqhn Tìpxrvnh khôeeetng nóxhyci gìpxrv: anh muốkbxfn đfcasreqh em dọkvkon đfcasếjkean ởjgph vớlxiai anh chứdihbpxrv? Chuyệqwwan giữbkkia chúvtjdng ta còvaron chưpieza nóxhyci rõbeei ragf, trưpiezlxiac khôeeetng phảxxgni lo lắxhycng thôeeeti ~

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng thấpiezy côeeet khôeeetng nóxhyci gìpxrv, đfcasevecn làznbaeeet nghĩndgl ra suy nghĩndgl củmapwa mìpxrvnh, cóxhyc chúvtjdt khôeeetng đfcasưpiezmapwc tựbkki nhiênqlwn, vộrjtci sửoqlna lạbeeii: “Em đfcasưpieza đfcasiệqwwan thoạbeeii cho anh đfcasi, vềfwmd sau anh tớlxiai, sẽcuxn gọkvkoi đfcasiệqwwan trưpiezlxiac. Bìpxrvnh thưpiezmdbyng ai nhấpiezn chuôeeetng cửoqlna cũgsnqng khôeeetng cầeqyqn mởjgph, nhỡbzpa đfcasâjgphu làznba nhâjgphn vậfahrt khảxxgn nghi, em cũgsnqng cóxhyc thểreqh gọkvkoi đfcasiệqwwan cho anh, nhấpiezt đfcasjnljnh anh sẽcuxn tớlxiai ngay!”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng nóxhyci xong, mạbeeinh mẽcuxn dừujecng lạbeeii, cảxxgnm thấpiezy nhưpiez vậfahry cũgsnqng giốkbxfng nhưpiezznba rắxhycp tâjgphm bấpiezt lưpiezơmapwng. A, khôeeetng đfcasúvtjdng, đfcasâjgphy làznba ngưpiezmdbyi phụgsnq nữbkki củmapwa anh, trong phòvarong còvaron cóxhyc con củmapwa anh, anh đfcasâjgphu nàznbao làznba rắxhycp tâjgphm bấpiezt lưpiezơmapwng chứdihb? Thếjkea nhưpiezng cóxhyc mộrjtct loạbeeii cảxxgnm giáevecc yếjkeau thếjkea, sợmapw Uyểreqhn Tìpxrvnh ỷgoirznbao nhưpiez vậfahry cốkbxf ývnhh cho anh nếjkeam mùjikti đfcasau khổkvko.

Uyểreqhn Tìpxrvnh lạbeeii nghĩndgl đfcasếjkean lúvtjdc trưpiezlxiac quênqlwn sốkbxf đfcasiệqwwan thoạbeeii củmapwa anh, nếjkeau khôeeetng thìpxrvgsnqng sẽcuxn khôeeetng bỏviee lỡbzpaznbai năkvkom nay, giờmdby khắxhycc nàznbay, côeeet mớlxiai nhậfahrn thứdihbc sâjgphu sắxhycc, toàznban bộrjtc đfcasfwmdu làznba lỗkvkoi củmapwa mìpxrvnh, côeeet đfcasiiqdt dao phay xuốkbxfng, đfcasưpieza đfcasiệqwwan thoạbeeii cho anh.

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng lậfahrp tứdihbc cầeqyqm lấpiezy lưpiezu sốkbxf củmapwa mìpxrvnh vàznbao.

Uyểreqhn Tìpxrvnh nóxhyci: “Lúvtjdc mang thai, em muốkbxfn gọkvkoi đfcasiệqwwan cho anh.”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng ngừujecng mộrjtct láevect, ngẩfylvng đfcaseqyqu nhìpxrvn côeeet.

“Nhưpiezng làznba đfcasiệqwwan thoạbeeii bịjnlj hỏvieeng, chờmdby em mua đfcasiệqwwan thoạbeeii mớlxiai, đfcasãjikt đfcaskvkoi lạbeeii nhớlxia ra khôeeetng cóxhyc sốkbxf củmapwa anh... thựbkkic xin lỗkvkoi...”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng mạbeeinh mẽcuxn ôeeetm lấpiezy côeeet: “Khôeeetng sa, cũgsnqng làznba sau khi em đfcasi anh mớlxiai nhớlxia kỹkrsy sốkbxf củmapwa em, nhưpiezng làznba, cho dùjikt anh nhớlxiabeeiznbang thếjkeaznbao, đfcasfwmdu khôeeetng gọkvkoi đfcasưpiezmapwc.”

“Thiênqlwn Dưpiezơmapwng....” Uyểreqhn Tìpxrvnh ôeeetm chặiiqdt anh: “Thựbkkic xin lỗkvkoi...”

Hai ngưpiezmdbyi gắxhyct gao ôeeetm ấpiezp nhau, bỗkvkong nhiênqlwn, bụgsnqng củmapwa anh thầeqyqm thìpxrvnqlwu lênqlwn.


Uyểreqhn Tìpxrvnh lui lạbeeii.

Anh xấpiezu hổkvkoxhyci: “Còvaron gìpxrv ăkvkon đfcasưpiezmapwc khôeeetng?”

“Anh mộrjtct mựbkkic ởjgphnqlwn ngoàznbai?”

“Uhm.”

“Chờmdby em mộrjtct chúvtjdt.” Uyểreqhn Tìpxrvnh cầeqyqm lấpiezy dao, đfcasi vàznbao nhàznba bếjkeap, nhìpxrvn bênqlwn trong tủmapwevect, nấpiezu cho anh mộrjtct báevect mìpxrv.

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng cầeqyqm lấpiezy di đfcasrjtcng củmapwa côeeet, lưpiezu dãjikty sốkbxf củmapwa anh, sau đfcasóxhyc ngứdihba tay nghĩndgl muốkbxfn xem gìpxrv đfcasóxhyc, do dựbkki tớlxiai lui, anh khôeeetng dáevecm làznbam gìpxrv, đfcasreqh đfcasiệqwwan thoạbeeii lênqlwn bàznban tràznba.

Uyểreqhn Tìpxrvnh bưpiezng báevect mìpxrv ra ngoàznbai, anh thấpiezy trong báevect nóxhycng hôeeeti hổkvkoi, vộrjtci vàznbang nhậfahrn lấpiezy: “Anh đfcasâjgphy, đfcasujecng đfcasreqh bịjnljxhycng.”

Uyểreqhn Tìpxrvnh đfcasưpieza cho anh, sờmdby sờmdbyeveci mũgsnqi: “Anh ăkvkon trưpiezlxiac đfcasi, em hơmapwi lạbeeinh, đfcasi lấpiezy thênqlwm áeveco.”

Mcuj Thiênqlwn Dưpiezơmapwng thấpiezy côeeet chỉvhtg mặiiqdc áeveco ngủmapw mỏvieeng nhạbeeit, trong lòvarong bắxhyct đfcaseqyqu tựbkki tráevecch: “Em... nênqlwn mặiiqdc áeveco vàznbao trưpiezlxiac.”

Uyểreqhn Tìpxrvnh nởjgph nụgsnqpiezmdbyi: “Khôeeetng sao.” Sau đfcasóxhyc trởjgph vềfwmd phòvarong khoáevecc thênqlwm chiếjkeac áeveco lôeeetng.

Sau khi ra ngoàznbai, côeeet ngồqwwai trong ghếjkea sofa đfcasơmapwn. Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng ngẩfylvng đfcaseqyqu nhìpxrvn thoáevecng qua, côeeet cắxhycn cắxhycn môeeeti, ngồqwwai xuốkbxfng bênqlwn cạbeeinh anh. Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng ấpiezm áevecp trong lòvarong, dùjiktng tay tráeveci cầeqyqm lấpiezy tay phảxxgni củmapwa côeeet, mưpiezmdbyi ngóxhycn tay đfcasan xen, gắxhyct gao cầeqyqm lấpiezy. Uyểreqhn Tìpxrvnh càznbai tay anh lạbeeii, mộrjtct cáevecnh tay kia cũgsnqng phủmapwnqlwn.

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng sâjgphu sắxhycc nhìpxrvn côeeet, côeeetxhyc chúvtjdt khôeeetng đfcasưpiezmapwc tưpiez nhiênqlwn ra lệqwwanh: “Ăcutan đfcasi!”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng cưpiezmdbyi, cúvtjdi đfcaseqyqu dùjiktng tay phảxxgni ăkvkon mỳloap, ăkvkon xong, thỏvieea mãjiktn nóxhyci: “Qua nhiềfwmdu năkvkom khôeeetng ăkvkon cơmapwm em nấpiezu rồqwwai.”


“Chỉvhtgznba mộrjtct chékdfmn mìpxrv.”

“Cũgsnqng làznba em làznbam.”

Uyểreqhn Tìpxrvnh ngừujecng mộrjtct láevect, rúvtjdt tay trong tay anh ra. Anh khôeeetng nỡbzpa, khôeeetng chịjnlju thảxxgn ra. Uyểreqhn Tìpxrvnh nóxhyci: “Em đfcasi rửoqlna chékdfmn.”

“Anh giúvtjdp em.”

“Nhàznba em chỉvhtgxhyc mấpiezy cáeveci báevect, anh đfcasujecng làznbam vỡbzpaevect củmapwa em.”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng đfcasàznbanh phảxxgni buôeeetng côeeet ra, đfcasáevecnh thưpiezơmapwng tộrjtci nghiệqwwap nóxhyci: “Anh mua cho em nhékdfm.”

Uyểreqhn Tìpxrvnh liếjkeac anh mộrjtct cáeveci, nóxhyci: “Láevect nữbkkia nóxhyci.”

Anh ngừujecng lạbeeii, gậfahrt đfcaseqyqu, trong lòvarong bắxhyct đfcaseqyqu khẩfylvn trưpiezơmapwng. Nóxhyci cáeveci gìpxrv? Nếjkeau ngưpiezmdbyi kếjkeat hôeeetn vớlxiai côeeet đfcasãjikt chếjkeat, anh cũgsnqng khôeeetng cầeqyqn lo lắxhycng mìpxrvnh làznba ngưpiezmdbyi thứdihb ba, tựbkki nhiênqlwn muốkbxfn ởjgph cạbeeinh côeeet. Anh tin tưpiezjgphng cảxxgn tráeveci tim vàznba thâjgphn thểreqh củmapwa côeeetgsnqng chưpieza bao giờmdby phảxxgnn bộrjtci anh, nhưpiezng vìpxrv sao côeeet lạbeeii gảxxgn cho ngưpiezmdbyi kháevecc?

Uyểreqhn Tìpxrvnh rửoqlna báevect xong, róxhyct cho anh mộrjtct chékdfmn nưpiezlxiac sôeeeti, đfcasi vàznbao trong phòvarong kháevecch, côeeet ngồqwwai xuốkbxfng bênqlwn cạbeeinh anh: “Nèdcks.”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng cầeqyqm lấpiezy uốkbxfng mộrjtct ngụgsnqm, nhanh chóxhycng nóxhyci: “Nóxhyci vềfwmd con trưpiezlxiac đfcasi.”

Uyểreqhn Tìpxrvnh gậfahrt đfcaseqyqu.

“Sinh khi nàznbao? Tháevecng bảxxgny? Tháevecng sáevecu? Khôeeetng phảxxgni tháevecng năkvkom đfcasi, nhưpiez thếjkeaznba sinh non rồqwwai?”

“Làznba 22 tháevecng sáevecu.” Uyểreqhn Tìpxrvnh nóxhyci.


“Cóxhycnzlunh làznba sinh non khôeeetng?”

“Khôeeetng, vớlxiai thai đfcasôeeeti, bọkvkon chúvtjdng cũgsnqng coi nhưpiez sinh muộrjtcn.”

Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng lấpiezy sờmdby tráevecn côeeet: “Gầeqyqy nhưpiez vậfahry, chắxhycc làznba dinh dưpiezbzpang khôeeetng đfcaseqyqy đfcasmapw, khi nàznbao đfcasi kiểreqhm tra mộrjtct chúvtjdt.”

“Uhm, nghe lờmdbyi anh.”

Nghe anh? Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng vôeeetjiktng vui sưpiezlxiang, gắxhyct gao ôeeetm côeeetznbao lòvarong: “Uyểreqhn Tìpxrvnh, đfcasujecng đfcasi nữbkkia cóxhyc đfcasưpiezmapwc khôeeetng? Cóxhyc chuyệqwwan gìpxrv khôeeetng vui, em cóxhyc thểreqhxhyci hếjkeat ra, em muốkbxfn đfcasi du lịjnljch cũgsnqng đfcasưpiezmapwc, nhưpiezng đfcasujecng đfcaskbxfi xửoqln vớlxiai anh nhưpiez thếjkea, ínzlut nhấpiezt hãjikty giữbkki liênqlwn lạbeeic vớlxiai anh.”

“Em khôeeetng đfcasi nữbkkia.” Uyểreqhn Tìpxrvnh khổkvko sởjgphxhyci, im lặiiqdng giâjgphy láevect hỏvieei: “Anh... anh sao lạbeeii cóxhyc thểreqh khẳfahrng đfcasjnljnh con làznba củmapwa anh? Em từujecng kếjkeat hôeeetn, thậfahrt sựbkki đfcasóxhyc, tuy đfcasóxhycznba giảxxgn, nhưpiezng em vàznba anh ấpiezy cũgsnqng chưpieza xảxxgny ra cáeveci gìpxrv cảxxgn.”

eeet khôeeetng muốkbxfn cóxhyc hiểreqhu lầeqyqm gìpxrv, sốkbxft ruộrjtct nóxhyci rõbeeiznbang trọkvkong đfcasiểreqhm.

“Anh đfcasevecn làznba giảxxgn!” Mụgsnqc Thiênqlwn Dưpiezơmapwng hung hăkvkong nóxhyci: “Tínzlunh cáevecch củmapwa em anh khôeeetng hiểreqhu rõbeei sao? Anh đfcasgsnqng chạbeeim em mộrjtct chúvtjdt, em đfcasãjikt muốkbxfn chếjkeat muốkbxfn sốkbxfng, làznbam sao cóxhyc thểreqh cho ngưpiezmdbyi kháevecc đfcasrjtcng vàznbao?”

Uyểreqhn Tìpxrvnh mạbeeinh mẽcuxnkdfmo eo anh mộrjtct cáeveci.

Anh thấpiezy đfcasau liềfwmdn hínzlut mộrjtct ngụgsnqm khínzlu, yếjkeau kékdfmm nóxhyci: “Anh chỉvhtgxhyci sựbkki thậfahrt thôeeeti, trưpiezlxiac kia em sợmapw đfcasrjtcng tâjgphm vớlxiai anh, khôeeetng phảxxgni làznbapxrv thếjkea sao? Lạbeeii nóxhyci, em còvaron mang thai con củmapwa anh.”

“Mộrjtct chúvtjdt anh cũgsnqng khôeeetng nghi ngờmdby soa?”

“Anh khôeeetng cóxhyc lựbkkia chọkvkon nàznbao kháevecc, đfcasâjgphy làznba đfcasáevecp áevecn tấpiezt nhiênqlwn. Nếjkeau khôeeetng thìpxrv em bảxxgno anh làznbam sao bâjgphy giờmdby? Anh khôeeetng thểreqh mấpiezt em, ngoàznbai đfcasreqh cho anh hàznbai lòvarong, nhữbkking khảxxgnkvkong kháevecc, anh cũgsnqng khôeeetng dáevecm nghĩndgl.”

Uyểreqhn Tìpxrvnh khóxhycc ròvarong nóxhyci: “Cóxhyc lẽcuxn khôeeetng đfcasmapw hoàznban mỹkrsy, nhưpiezng vẫarikn làznba viênqlwn mãjiktn!”

Anh sờmdby mặiiqdt côeeet: “Hàznbai lòvarong, chẳfahrng kháevecc nàznbao hoàznban mỹkrsy.”

Uyểreqhn Tìpxrvnh hínzlut sâjgphu mộrjtct hơmapwi, nóxhyci đfcasếjkean Từujec Trọkvkong: “Em hi vọkvkong anh ấpiezy còvaron sốkbxfng.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.