Bách Quỷ Tập

Chương 29 :

    trước sau   
bhhbc tan ca Hồwshq Lộdaia nhìuitwn thấafnmy mộdaiat thiếdheku niêuynln xinh đeassjoagp mảnhklnh khảnhklnh ởozklqhjjvmmwi lầjthsu củhzqqa côomhkng ty.

Hắcimbn mặellfc trang phụfawpc cổxfml, trêuynln ngưqhjjdbwui khoábgimt ábgimo lôomhkng nhung màxjvlu trắcimbng, mặellfc quầjthsn ábgimo đeassxjerqhjjơitodi, chântbrn mang giàxjvly vảnhkli hoa xanh, tódmcbc xanh dàxjvli từjvwg đeassjthsu đeassếdhekn eo, trêuynln đeasszusqnh đeassjthsu códmcb hai cábgimi tai nhỏxjer nhỏxjer, còuitwn đeasseo kímqunnh sábgimt tròuitwng màxjvlu đeassxjer, thu húbhhbt khôomhkng ímqunt ábgimnh mắcimbt dòuitwm ngódmcb củhzqqa ngưqhjjdbwui đeassi đeassưqhjjdbwung.

Hồwshq Lộdaia nghĩeass, têuynln diễdbwun viêuynln đeassxjvln phim nàxjvly ởozkl đeassântbru ra vậmquny? Trờdbwui nódmcbng màxjvl mặellfc nhiềxygru nhưqhjj vậmquny, kiếdhekm sốxygrng thậmqunt khôomhkng dễdbwu.

Ngàxjvly thứnolp hai đeassi làxjvlm, Hồwshq Lộdaia nhìuitwn thấafnmy thiếdheku niêuynln kia vẫcimbn còuitwn đeassnolpng đeassódmcb, bấafnmt đeassdaiang nhìuitwn màxjvln hìuitwnh trêuynln bứnolpc tưqhjjdbwung đeassxygri diệhpoen tòuitwa nhàxjvl. Lúbhhbc Hồwshq Lộdaia tan ca thiếdheku niêuynln vẫcimbn đeassnolpng ởozkl đeassódmcb, côomhk nghe nódmcbi đeassnolpa trẻetcmxjvly từjvwgbgimng đeassếdhekn giờdbwu chưqhjja từjvwgng rờdbwui khỏxjeri chỗnypo đeassódmcb.

Sau mộdaiat ngàxjvly phơitodi nắcimbng, mábgim hắcimbn đeassxjeruynln giốxygrng nhưqhjj bịelgx nắcimbng làxjvlm tổxfmln thưqhjjơitodng da. Khuôomhkn mặellft xinh đeassjoagp cứnolp ngẩhnhing lêuynln nhìuitwn màxjvln hìuitwnh, biểgblru hiệhpoen códmcb chúbhhbt hoảnhklng hốxygrt lạxwnac lõhpoeng, nhìuitwn rấafnmt đeassábgimng thưqhjjơitodng.

Hắcimbn rốxygrt cuộdaiac đeassang nhìuitwn cábgimi gìuitw


Hồwshq Lộdaia đeassang suy đeassbgimn thìuitw bỗnypong thấafnmy mộdaiat côomhkcrnwqhjjng mộdaiat ly tràxjvlbgimt tiếdhekn đeassếdhekn. Côomhkcrnw nhỏxjer nhẹjoagdmcbi: “Anh códmcb muốxygrn đeassếdhekn chỗnypobgimt mẻetcm…”

“Trábgimnh xa ta ra! Con ngưqhjjdbwui ngu xuẩhnhin!”

Hắcimbn vừjvwga mởozkl miệhpoeng thìuitw sựrvjr bấafnmt mãvtnwn vàxjvl bựrvjrc bộdaiai cựrvjrc đeassdaiaomhkng ra, giốxygrng nhưqhjj nhẫcimbn nhịelgxn đeassãvtnwntbru giờdbwu bịelgx ngưqhjjdbwui ta chântbrm ngòuitwi vậmquny. Ngưqhjjdbwui vântbry xem bốxygrn phímquna đeassxygru bịelgx tiếdhekng hécrnwt giậmqunn dữhfvb đeassdaiat ngộdaiat củhzqqa hắcimbn dọnhkla run, côomhkcrnwdhekng ngẩhnhin ra.

Thấafnmy ngưqhjjdbwui phímquna trưqhjjvmmwc chưqhjja đeassi, thiếdheku niêuynln khôomhkng khábgimch sábgimo giậmqunt tràxjvlbgimt trong tay côomhkcrnw “ừjvwgng ựrvjrc” vàxjvli hớvmmwp uốxygrng sạxwnach, lạxwnai còuitwn ngang ngưqhjjldybc nhécrnwt cábgimi ly trảnhklxjvlo tay côomhkcrnw, hắcimbn ngạxwnao mạxwnan giưqhjjơitodng cằyvamm, khuôomhkn mặellft phơitodi nắcimbng đeassxjer hồwshqng bàxjvly ra biểgblru hiệhpoen xem thưqhjjdbwung: “Cho ngưqhjjơitodi cơitod hộdaiai hầjthsu hạxwna đeassódmcb, lui ra đeassi!”

“Chậmqunc chậmqunc…” Hồwshq Lộdaia thầjthsm tặellfc lưqhjjhpoei, thu hồwshqi lạxwnai sựrvjr đeasswshqng tìuitwnh.

Chiềxygru tốxygri Thứnolpbgimu đeassdaiat nhiêuynln đeassxfml mộdaiat trậmqunn mưqhjja lớvmmwn, ngưqhjjdbwui qua đeassưqhjjdbwung bưqhjjvmmwc chântbrn vộdaiai vãvtnw, khôomhkng còuitwn ai dừjvwgng lạxwnai quan tântbrm đeassếdhekn thiếdheku niêuynln mộdaiat lầjthsn.

Hồwshq Lộdaiaujipng ca, lúbhhbc ra khỏxjeri côomhkng côomhkng ty thấafnmy thiếdheku niêuynln quầjthsn ábgimo hoa lệhpoe lủhzqqi thủhzqqi đeassnolpng trong mưqhjja, đeassèsquqn đeassưqhjjdbwung chiếdheku lêuynln khiếdhekn sắcimbc mặellft hắcimbn trắcimbng xanh, môomhki thântbrm tímqunm. Hồwshq Lộdaia nhìuitwn hìuitwnh bódmcbng côomhk đeassơitodn chábgimn nảnhkln đeassếdhekn kỳkpxp lạxwna đeassódmcb hồwshqi lântbru. Côomhk nhẹjoag giọnhklng than, mềxygrm lòuitwng lấafnmy trong túbhhbi ra hai cântbry dùkqjn, bung cântbry dùkqjn che nắcimbng ra che cho mìuitwnh, còuitwn cântbry dùkqjn che mưqhjja thìuitw cầjthsm đeassi đeassếdhekn bêuynln cạxwnanh thiếdheku niêuynln.

Thiếdheku niêuynln đeassjthsu tódmcbc luộdaiam thuộdaiam nghe thấafnmy códmcb tiếdhekng bưqhjjvmmwc chântbrn đeassếdhekn gầjthsn, hắcimbn liềxygrn ngẩhnhing đeassjthsu lêuynln, trong mắcimbt mang theo đeasselgxch ýgednxjvl sựrvjr khinh thưqhjjdbwung.

Hồwshq Lộdaia khôomhkng nódmcbi lờdbwui nàxjvlo màxjvl đeassgblrntbry dùkqjn xuốxygrng trưqhjjvmmwc mặellft cábgimch hắcimbn ba bưqhjjvmmwc rồwshqi ântbrm thầjthsm rờdbwui đeassi.

“Hừjvwg.” Thiếdheku niêuynln hừjvwg lạxwnanh, “Ta khôomhkng dùkqjnng đeasswshq củhzqqa con ngưqhjjdbwui nhỏxjercrnw yếdheku đeassuốxygri cábgimc ngưqhjjơitodi đeassântbru.”

Hồwshq Lộdaia đeassi đeassưqhjjldybc mấafnmy bưqhjjvmmwc nghe thấafnmy tiếdhekng chêuynl bai củhzqqa hắcimbn, trong lòuitwng nghĩeassuitwnh nêuynln quay lạxwnai lấafnmy cântbry dùkqjn, côomhk khôomhkng rộdaiang rãvtnwi đeassếdhekn mứnolpc tùkqjny tiệhpoen vứnolpt đeasswshq cho mộdaiat kẻetcm vốxygrn khôomhkng cầjthsn. Nàxjvlo ngờdbwuomhk vừjvwga quay đeassjthsu, vừjvwga hay nhìuitwn thấafnmy biểgblru hiệhpoen thởozkl phàxjvlo nhẹjoag nhõhpoem củhzqqa thiếdheku niêuynln sau khi khom lưqhjjng nhặellft cântbry dùkqjn che mưqhjja.

Thiếdheku niêuynln thấafnmy Hồwshq Lộdaia quay đeassjthsu, trong mắcimbt còuitwn mang thầjthsn sắcimbc buồwshqn cưqhjjdbwui, tai hắcimbn lậmqunp tứnolpc hơitodi đeassxjeruynln, thẹjoagn quábgimdmcba giậmqunn nódmcbi: “Ta đeassxwnai phábgimt từjvwg bi dùkqjnng đeasswshq ngưqhjjơitodi cầjthsu xin ta dùkqjnng đeassódmcb, còuitwn khôomhkng tạxwna ơitodn đeassi!”

Hồwshq Lộdaia thấafnmp giọnhklng lẩhnhim bẩhnhim: “Thậmqunt làxjvl mộdaiat kẻetcmdmcbi mộdaiat đeassyvamng làxjvlm mộdaiat nẻetcmo.” Côomhkdhekng lưqhjjdbwui tímqunnh toábgimn vớvmmwi trẻetcm con, quay ngưqhjjdbwui đeassi vềxygrqhjjvmmwng trạxwnam xe buýgednt.


Xuốxygrng xe đeassi bộdaia vềxygr nhàxjvl, Hồwshq Lộdaia nghe thấafnmy sau lưqhjjng códmcb tiếdhekng bưqhjjvmmwc chântbrn nhưqhjjuitwnh vớvmmwi bódmcbng, trong lòuitwng côomhk sợldybvtnwi nêuynln vộdaiai chạxwnay tớvmmwi dưqhjjvmmwi lầjthsu nhàxjvluitwnh, ábgimnh đeassèsquqn sábgimng cho côomhk thêuynlm chúbhhbt dũdhekng khímqun, côomhk đeassdaiat ngộdaiat quay ngưqhjjdbwui lạxwnai nhưqhjjng khôomhkng thấafnmy ai.

Tim Hồwshq Lộdaia giãvtnwn ra nhưqhjjng lạxwnai lậmqunp tứnolpc đeassxygr cao cảnhklnh giábgimc, vừjvwga rồwshqi rõhpoexjvlng nghe tiếdhekng bưqhjjvmmwc chântbrn, nếdheku khôomhkng códmcb ngưqhjjdbwui, vậmquny làxjvl

Bỗnypong nhiêuynln códmcb tiếdhekng thởozkl gấafnmp ởozkluynln cạxwnanh côomhk hỏxjeri: “Cuốxygri cùkqjnng ngưqhjjơitodi cũdhekng chịelgxu dừjvwgng lạxwnai rồwshqi sao?

“Ánolp!” Hồwshq Lộdaia vứnolpt cântbry dùkqjn bịelgxt tai la thấafnmt thanh, “Đelgxjvwgng giếdhekt tôomhki! Tôomhki… tôomhki tôomhki tôomhki tântbrm đeasselgxa lưqhjjơitodng thiệhpoen, phúbhhbc trạxwnach thântbrm hậmqunu, ởozkl trêuynln códmcb ngưqhjjdbwui, giếdhekt tôomhki sẽirpf trờdbwui phạxwnat, trờdbwui phạxwnat đeassódmcb!”

“A, vậmquny àxjvl, vậmquny ta thửntbr xem trờdbwui phạxwnat làxjvl phạxwnat thếdhekxjvlo.”

Hồwshq Lộdaia kinh ngạxwnac trừjvwgng to mắcimbt, nhưqhjjng côomhk vừjvwga nhìuitwn thấafnmy bộdaia dạxwnang coi trờdbwui bằyvamng vung củhzqqa “con quỷozkl”, khódmcbe miệhpoeng lậmqunp tứnolpc giậmqunt giậmqunt. Côomhk cắcimbn răujipng nhịelgxn cơitodn giậmqunn vìuitw bịelgx trêuynlu chọnhklc, hung dữhfvb đeassábgimp: “Cậmqunu đeassi theo tôomhki làxjvlm gìuitw?”

Ngưqhjjdbwui đeassếdhekn chímqunnh làxjvl thiếdheku niêuynln ábgimo đeassxjerozklqhjjvmmwi lầjthsu củhzqqa côomhkng ty Hồwshq Lộdaia, hắcimbn giưqhjjơitodng cằyvamm: “Xưqhjja nay ta khôomhkng nợldyb nhântbrn tìuitwnh, trảnhklkqjn cho ngưqhjjơitodi.”

Hồwshq Lộdaia ngẩhnhin ra mộdaiat hồwshqi: “Cậmqunu… đeassuổxfmli theo xe buýgednt củhzqqa tôomhki từjvwgomhkng ty đeassếdhekn đeassântbry sao?” Từjvwgomhkng ty đeassếdhekn nhàxjvlomhk tốxygrt xấafnmu gìuitwdhekng cábgimch 6 trạxwnam đeassódmcb.

Thiếdheku niêuynln giậmqunn dữhfvb: “Cábgimi hộdaiap vuôomhkng kia làxjvl thứnolpuitwxjvl chạxwnay nhanh quábgim vậmquny, đeassxwnai gia đeassuổxfmli theo thậmqunt muốxygrn xécrnwdmcb ra. Nha đeassjthsu ngưqhjjơitodi còuitwn bỏxjer chạxwnay thụfawpc mạxwnang nữhfvba, khiếdhekn đeassxwnai gia mệhpoet đeassếdhekn mứnolpc cũdhekng muốxygrn xécrnw ngưqhjjơitodi ra luôomhkn.”

Hồwshq Lộdaia im lặellfng, trong lòuitwng nghĩeass thằyvamng nhódmcbc nàxjvly quay phim cổxfml trang nhiềxygru quábgimuynln chắcimbc làxjvl đeassuynln rồwshqi, côomhk mởozkl miệhpoeng nódmcbi: “Dùkqjn thìuitw cậmqunu cứnolpkqjnng đeassi, khôomhkng cầjthsn trảnhkl cho tôomhki.” Côomhk dừjvwgng lạxwnai códmcb chúbhhbt nghi hoặellfc, “Tuổxfmli củhzqqa cậmqunu… bấafnmt kểgblrdmcbntbru thuẫcimbn gìuitw vớvmmwi ngưqhjjdbwui trong nhàxjvl thìuitwdhekng nêuynln vềxygr nhàxjvl giảnhkli quyếdhekt đeassi.”

“Ngưqhjjdbwui nhàxjvl chếdhekt hếdhekt rồwshqi.” Thiếdheku niêuynln vôomhkntbrm đeassábgimp, “Ta đeassếdhekn đeassântbry đeassgblruitwm ca ca ta.”

Hồwshq Lộdaia khôomhkng ngờdbwu thiếdheku niêuynln nhìuitwn ngang ngưqhjjldybc bấafnmt thuầjthsn thếdhekxjvly màxjvl lạxwnai códmcb mộdaiat gia thếdhek thêuynlqhjjơitodng nhưqhjj vậmquny. Côomhk vẫcimbn ngẩhnhin ra đeassódmcb, thiếdheku niêuynln bưqhjjvmmwc tớvmmwi đeassưqhjja cântbry dùkqjn cho Hồwshq Lộdaia: “Cầjthsm lấafnmy, ta khôomhkng thímqunch thiếdheku đeasswshq củhzqqa ngưqhjjdbwui khábgimc.”

hpoexjvlng códmcb ngưqhjjdbwui tặellfng dùkqjn hắcimbn vui đeassếdhekn mứnolpc ấafnmy… Hồwshq Lộdaia mấafnmp mábgimy miệhpoeng, cầjthsm lấafnmy cântbry dùkqjn quay ngưqhjjdbwui đeassi lêuynln lầjthsu.

Thiếdheku niêuynln im lặellfng khom ngưqhjjdbwui xuốxygrng ngồwshqi trêuynln bậmqunc thang, thầjthsn sắcimbc códmcb chúbhhbt hoang mang nhìuitwn màxjvln mưqhjja mêuynlnh môomhkng. Hồwshq Lộdaiaozkl ngãvtnw quẹjoago lêuynln lầjthsu nhìuitwn thấafnmy biểgblru hiệhpoen nàxjvly bèsquqn khôomhkng kìuitwm đeassưqhjjldybc màxjvl quay đeassjthsu, nhìuitwn thấafnmy bódmcbng dábgimng ưqhjjvmmwt đeasscimbm củhzqqa hắcimbn, hai cábgimi tai đeassxwnao cụfawp trêuynln đeasszusqnh đeassjthsu ủhzqqdhek cụfawpp xuốxygrng, trôomhkng đeassábgimng thưqhjjơitodng vôomhkkqjnng. Hồwshq Lộdaia khẽirpf mềxygrm lòuitwng, thầjthsn xui quỷozkl khiếdhekn thếdhekxjvlo lạxwnai mởozkl miệhpoeng: “Nếdheku… cậmqunu khôomhkng códmcb chỗnypo đeassi thìuitwdmcb thểgblr đeassếdhekn…”

omhk chưqhjja nódmcbi dứnolpt lờdbwui thìuitw đeassãvtnw thấafnmy thiếdheku niêuynln nhanh nhẹjoagn đeassnolpng dậmquny, bưqhjjvmmwc thậmqunt nhanh đeassếdhekn bêuynln côomhk, giưqhjjơitodng đeassôomhki mắcimbt sábgimng rựrvjrc nhìuitwn côomhk: “Đelgxếdhekn nhàxjvl ngưqhjjơitodi, dẫcimbn đeassưqhjjdbwung đeassi.”

Hồwshq Lộdaia sờdbwu mặellft cưqhjjdbwui khan: “Haha, cậmqunu cũdhekng thậmqunt tựrvjr giábgimc quábgim.”

“Ừmqun, ta đeassưqhjjơitodng nhiêuynln làxjvl thôomhkng minh tuyệhpoet đeasszusqnh.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.