Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 57 :

    trước sau   
Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng ngồlijci ởapjn trêaoobn giưcxhapdjbng hỏxsygi: “Còfbttn ga trảgthui giưcxhapdjbng khákjqfc khôphjbng?”

Buổvbsni tốtsshi hôphjbm trưcxhabpcnc hai ngưcxhapdjbi lạnhtni cuốtsshn lấjweay nhau cảgthu đpswjêaoobm, buổvbsni chiềohfju còfbttn chưcxhaa kịosmsp sửtuzba sang gìmfgg lạnhtni phảgthui đpswjếjsffn khákjqfch sạnhtnn, cho nêaoobn, lúlijcc nàeebly Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng ngồlijci ởapjn trêaoobn giưcxhapdjbng liềohfjn cảgthum thấjweay cákjqfi hưcxhaơjnuhng vịosms vẫueucn còfbttn phảgthung phấjweat….

cxhaapjnng Xuyêaoobn mởapjn tủffwa ra, lấjweay mộpcvst bộpcvs ga trảgthui giưcxhapdjbng caro màeeblu tốtsshi, hấjweat cằtsshm sang bêaoobn cạnhtnnh: “Em sang bêaoobn kia ngồlijci đpswji, đpswjakqw anh thay cho.”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng bòfbtt xuốtsshng giưcxhapdjbng: “Đmkgfakqw em giúlijcp.”

Hai ngưcxhapdjbi phốtsshi hợreqpp cùbpcnng nhau liềohfjn nhanh chóbreung thay xong.

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng ngồlijci ởapjn trêaoobn giưcxhapdjbng, Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn tớbpcni ôphjbm côphjb vàeeblo lòfbttng.


Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng xoay ngưcxhapdjbi: “Chờpdjb mộpcvst chúlijct.” côphjb bòfbtt đpswjếjsffn méjsffp giưcxhapdjbng, lấjweay túlijci thuốtsshc trêaoobn tủffwa đpswjgthuu giưcxhapdjbng: “Bôphjbi thuốtsshc trưcxhabpcnc đpswjãqjtn.”

Mấjweay vếjsfft thưcxhaơjnuhng nhỏxsyg thếjsffeebly đpswjtsshi vớbpcni Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn hoàeebln toàeebln khôphjbng cóbreumfgg đpswjákjqfng nóbreui. Bìmfggnh thưcxhapdjbng lúlijcc khuâtuzbn vákjqfc đpswjlijcaoobn núlijci cũlrfmng hay bịosms va đpswjkzihp, chỉzzsb mấjweay hôphjbm làeebl khỏxsygi. Nhưcxhang Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng cứuwmm kiêaoobn trìmfgg anh cũlrfmng liềohfjn đpswjakqw mặcjsic côphjb, thảgthu lỏxsygng ngưcxhapdjbi dựjhjza vàeeblo thàeeblnh giưcxhapdjbng.

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng khoanh châtuzbn ngồlijci cạnhtnnh anh, gưcxhaơjnuhng mặcjsit trắhfeyng nõaoobn kềohfjkjqft vàeeblo, đpswjvbsncxhabpcnc thuốtsshc ra chấjweam nhẹpdjbaoobn ngựjhjzc anh, vừbidca xoa vừbidca nghiêaoobm túlijcc hỏxsygi: “Cóbreu đpswjau khôphjbng?”

cxhaapjnng Xuyêaoobn buồlijcn cưcxhapdjbi: “khôphjbng đpswjau.”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng im lặcjsing bôphjbi thuốtsshc cho anh, tay trákjqfi toàeebln làeeblbpcni thuốtsshc. Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn nắhfeym lấjweay tay côphjb: “đpswji rửtuzba nhéjsff?”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng gậkziht đpswjgthuu: “Đmkgfưcxhareqpc.”

Hai ngưcxhapdjbi cùbpcnng nhau ra ngoàeebli, trong sâtuzbn vẫueucn rấjweat nákjqfo nhiệgthut. Áaftnnh mắhfeyt mọobxzi ngưcxhapdjbi đpswjohfju đpswjlijcng loạnhtnt lia tớbpcni.

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng đpswji xuốtsshng, mắhfeyt đpswjtsshi mắhfeyt, vẻffwa mặcjsit thảgthun nhiêaoobn. Vụgpqv tai nạnhtnn đpswjêaoobm nay làeeblm côphjb quákjqf sợreqpqjtni, hơjnuhn nữohfja chuyệgthun côphjb vàeeblcxhaapjnng Xuyêaoobn ởapjnaoobn nhau cũlrfmng khôphjbng phảgthui làeebl chuyệgthun gìmfgg lớbpcnn lao, cóbreumfggeebl phảgthui che dấjweau chứuwmm.

cxhaapjnng Xuyêaoobn còfbttn thảgthun nhiêaoobn hơjnuhn cảgthu côphjb, nắhfeym tay côphjb suốtssht cảgthu quãqjtnng đpswjưcxhapdjbng.

Tay phảgthui Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng khôphjbng tiệgthun, chỉzzsbbreu tay trákjqfi ởapjncxhabpcni vòfbtti nưcxhabpcnc. Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn lấjweay nưcxhabpcnc rửtuzba tay xoa lêaoobn cho côphjb. Tay côphjb rấjweat nhỏxsyg vàeebl tinh tếjsff, mềohfjm mềohfjm, bàeebln tay anh cóbreu thểakqw ôphjbm trọobxzn. Sau khi rửtuzba hếjsfft bọobxzt xàeebl phòfbttng, Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn dùbpcnng vạnhtnt ákjqfo lau khôphjb tay cho côphjb.

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng thấjweat thầgthun: “anh làeeblm cákjqfi gìmfgg thếjsff? Vẩjjdcy vẩjjdcy hai cákjqfi làeebl khôphjbeebl.”

cxhaapjnng Xuyêaoobn: “Quầgthun ákjqfo sạnhtnch, tay em cũlrfmng sạnhtnch, khôphjbng sao cảgthu.”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng giậkziht giậkziht ngóbreun tay, khôphjbng nóbreui gìmfgg, chỉzzsb ngửtuzba đpswjgthuu nhìmfggn anh.


“Sao thếjsff?”

phjb lắhfeyc đpswjgthuu: “khôphjbng cóbreumfgg.”

Chỉzzsbeebl đpswjãqjtn rấjweat lâtuzbu rồlijci khôphjbng cóbreu ngưcxhapdjbi đpswjàeebln ôphjbng nàeeblo quan tâtuzbm côphjb mộpcvst cákjqfch thâtuzbn mậkziht vàeebl chu đpswjákjqfo nhưcxha thếjsff.

pdjbcxhabpcni nhàeebllijcn àeeblo mộpcvst trậkzihn, khôphjbng hiểakqwu sao Tiểakqwu Thàeeblnh vàeebl A Khởapjni lạnhtni cãqjtni nhau. Hai ngưcxhapdjbi nàeebly vẫueucn luôphjbn nhưcxha chóbreu vớbpcni mèqzbfo, ngàeebly nàeeblo cũlrfmng ầgthum ĩqszr mộpcvst trậkzihn. Lữohfj An hôphjb to: “Đmkgfưcxhareqpc rồlijci, oẳlfshn tùbpcnmfgg đpswji, ngưcxhapdjbi thua phảgthui đpswjidọobxzn dẹpdjbp.”

Hai ngưcxhapdjbi lậkzihp tứuwmmc dừbidcng tranh cãqjtni.

Bọobxzn họobxz hẳlfshn đpswjãqjtn kếjsfft thúlijcc rồlijci.

cxhaapjnng Xuyêaoobn nhìmfggn côphjb rũlrfm mắhfeyt, hỏxsygi: “Mệgthut sao?”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng: “mộpcvst chúlijct.”

“Vậkzihy chúlijcng ta vềohfj nghỉzzsb.”

“Đmkgfưcxhareqpc.”

………….

Trong sâtuzbn, Lữohfj An thấjweay mọobxzi ngưcxhapdjbi ăxodfn cũlrfmng gầgthun xong, nhưcxhang bởapjni vìmfgg Lộpcvs Toa ra tay hàeeblo phòfbttng nêaoobn đpswjlijc ăxodfn còfbttn dưcxha lạnhtni rấjweat nhiềohfju, anh ta nóbreui: “Còfbttn thừbidca bao nhiêaoobu thìmfgg cấjweat hếjsfft vàeeblo tủffwa lạnhtnnh đpswji. Tốtsshi mai nếjsffu mọobxzi ngưcxhapdjbi muốtsshn ăxodfn nưcxhabpcnng tiếjsffp thìmfgg chúlijcng ta lạnhtni tiếjsffp tụgpqvc, còfbttn nếjsffu khôphjbng thìmfgg đpswjakqwmfgg Quếjsffeeblo rau.”

Tiểakqwu Thàeeblnh híkzihp mắhfeyt dùbpcnng ákjqfnh mắhfeyt lưcxhau manh nhìmfggn vềohfj phíkziha tầgthung 2, Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn vàeebl Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng vừbidca mớbpcni đpswjóbreung cửtuzba phòfbttng lạnhtni, cậkzihu hạnhtn giọobxzng hỏxsygi: “anh Tưcxhaapjnng vàeebl chịosms Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng bắhfeyt đpswjgthuu từbidclijcc nàeeblo thếjsff? Nhanh nhưcxha thếjsff đpswjãqjtn ngủffwa chung phòfbttng rồlijci? Đmkgfpcvsng tákjqfc củffwaa anh Tưcxhaapjnng đpswjúlijcng làeebl nhanh nhẹpdjbn màeebl….”


A Khởapjni vàeebl Tiểakqwu Bạnhtnch đpswjohfju trợreqpn mắhfeyt nhìmfggn cậkzihu ta.

Lữohfj An thìmfgg đpswjákjqf cậkzihu ta mộpcvst cákjqfi: “Liêaoobn quan khỉzzsbmfgg đpswjếjsffn cậkzihu chứuwmm? Mau đpswji dậkzihp lửtuzba đpswji.”

Lộpcvs Toa nhìmfggn vềohfj phíkziha tầgthung hai, cưcxhapdjbi nhẹpdjb thàeeblnh tiếjsffng: “Tôphjbi lêaoobn tầgthung nghỉzzsb ngơjnuhi trưcxhabpcnc, làeeblm phiềohfjn mọobxzi ngưcxhapdjbi dọobxzn dẹpdjbp rồlijci.”

Lữohfj An nóbreui: “Đmkgfưcxhaơjnuhng nhiêaoobn rồlijci. Sao cóbreu thểakqw đpswjakqw khákjqfch đpswji dọobxzn đpswjưcxhareqpc chứuwmm.”

Lộpcvs Toa khôphjbng trảgthu lờpdjbi, xoay ngưcxhapdjbi rờpdjbi đpswji.

đpswji đpswjếjsffn phòfbttng mìmfggnh, côphjb ta nhìmfggn vềohfjkjqfnh cửtuzba phòfbttng bêaoobn cạnhtnnh đpswjang đpswjóbreung chặcjsit, ákjqfnh mắhfeyt lộpcvs ra vẻffwa lạnhtnnh lẽbixfo.

----------

Nhàeebllrfmaoobn cákjqfch âtuzbm khôphjbng phảgthui quákjqf tốtssht. Hơjnuhn nữohfja bọobxzn Tiểakqwu Thàeeblnh lạnhtni rấjweat ồlijcn àeeblo, Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng ởapjn trong phòfbttng cũlrfmng nghe đpswjưcxhareqpc giọobxzng nóbreui ồlijcn àeeblo củffwaa cậkzihu.

cxhaapjnng Xuyêaoobn tắhfeyt đpswjèqzbfn nằtsshm xuốtsshng, côphjb xoay ngưcxhapdjbi ôphjbm eo Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn, ngửtuzba mặcjsit nóbreui nhỏxsyg vàeeblo tai anh: “Cóbreu phảgthui tạnhtnm thờpdjbi em khôphjbng thểakqw rờpdjbi đpswji đpswjưcxhareqpc khôphjbng?”

cxhaapjnng Xuyêaoobn ôphjbm côphjb, cúlijci đpswjgthuu: “Cóbreu thểakqw, Tàeeblo Thịosmsnh sẽbixf phákjqfi ngưcxhapdjbi trởapjn vềohfj vớbpcni em.”

Hai ngưcxhapdjbi bốtsshn mắhfeyt nhìmfggn nhau, Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn nóbreui: “Bâtuzby giờpdjb quỹzxhx An Nhấjweat đpswjang xảgthuy ra chuyệgthun, mấjweay năxodfm nay đpswjâtuzby làeebl lầgthun đpswjgthuu tiêaoobn Khưcxhaơjnuhng Khôphjbn làeeblm việgthuc màeebl bịosms bạnhtni lộpcvs. Màeebl manh mốtsshi bịosms lộpcvs ra nàeebly rấjweat quan trọobxzng vớbpcni chúlijcng ta.”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng thấjweap giọobxzng ừbidc mộpcvst tiếjsffng.

cxhaapjnng Xuyêaoobn im lặcjsing vàeebli giâtuzby, thấjweap giọobxzng nóbreui bêaoobn tai côphjb: “Tốtsshi nay cóbreu sợreqp khôphjbng?”


Trong bóbreung tốtsshi, đpswjôphjbi mắhfeyt củffwaa Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng trong suốtssht, chỉzzsb im lặcjsing khôphjbng nóbreui. Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn siếjsfft chặcjsit vòfbttng ôphjbm, thâtuzbn hìmfggnh cao lớbpcnn ôphjbm trọobxzn vớbpcni côphjb, cơjnuh thểakqw hai ngưcxhapdjbi dákjqfn sákjqft nhau.

anh cúlijci đpswjgthuu, hôphjbn khẽbixfaoobn mắhfeyt côphjb, hôphjb hấjweap nóbreung bỏxsygng phảgthueeblo mặcjsit côphjb.

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng nhắhfeym mắhfeyt lạnhtni, ôphjbm chặcjsit cổvbsn anh, ngẩjjdcng đpswjgthuu đpswjakqw nụgpqvphjbn củffwaa anh sâtuzbu hơjnuhn.

Nhiệgthut đpswjpcvsjnuh thểakqw hai ngưcxhapdjbi lâtuzby nhiễdkbdm cho nhau, lạnhtni ôphjbm chặcjsit nhưcxha vậkzihy, dưcxhabpcni nụgpqvphjbn củffwaa anh, cơjnuh thểakqw củffwaa Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng dầgthun trởapjnaoobn mềohfjm nhũlrfmn.

Trưcxhabpcnc đpswjóbreu sợreqpqjtni bao nhiêaoobu thìmfgg bâtuzby giờpdjb liềohfjn bìmfggnh tĩqszrnh bấjweay nhiêaoobu.

Loạnhtni cảgthum giákjqfc nàeebly, chỉzzsb anh mớbpcni cóbreu thểakqw mang lạnhtni cho côphjb.

kzihch thíkzihch, khákjqft vọobxzng, tíkzihn nhiệgthum, bìmfggnh tĩqszrnh.

“Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn.”

Giọobxzng nóbreui côphjb nhẹpdjb nhưcxhaqzbfo kêaoobu, khẽbixfeeblo lêaoobn trákjqfi tim anh.

cxhaapjnng Xuyêaoobn hôphjbn vàeeblnh tai côphjb, dừbidcng lạnhtni: “Ừlrfm?”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng nóbreui: “Em chờpdjb anh…. anh cũlrfmng phảgthui chờpdjb em….”

“Đmkgfưcxhareqpc.” anh thấjweap giọobxzng trảgthu lờpdjbi.

………….

Nụgpqvphjbn triềohfjn miêaoobn, hơjnuhi thởapjn quấjwean quíkziht, Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn xoay ngưcxhapdjbi đpswjèqzbfaoobn ngưcxhapdjbi côphjb, từbidcng tấjweac cơjnuh thểakqwkzihnh sákjqft vàeeblo cơjnuh thểakqw côphjb. Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng trong lòfbttng anh khẽbixf run rẩjjdcy, chôphjbn mặcjsit vàeeblo lồlijcng ngựjhjzc anh, nhỏxsyg giọobxzng nóbreui: “Đmkgfbidcng, chúlijcng ta đpswji ngủffwa đpswji.”

cxhaapjnng Xuyêaoobn nhìmfggn côphjb: “Mệgthut ưcxha?”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng gậkziht nhẹpdjb, “anh cũlrfmng nêaoobn nghỉzzsb ngơjnuhi đpswji. Từbidc khi em tớbpcni anh vẫueucn chưcxhaa đpswjưcxhareqpc nghỉzzsb ngơjnuhi tửtuzb tếjsffphjbm nàeeblo.”

cxhaapjnng Xuyêaoobn thấjweap giọobxzng cưcxhapdjbi: “Sợreqp anh khôphjbng chịosmsu nổvbsni àeebl?”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng rũlrfm mắhfeyt: “khôphjbng phảgthui, làeebl em khôphjbng chịosmsu đpswjưcxhareqpc.”

Từbidc sau khi chạnhtnm vàeeblo côphjb, sựjhjz tựjhjz chủffwa củffwaa Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn hoàeebln toàeebln đpswjãqjtn bịosms chóbreu tha đpswji mấjweat, thâtuzbn thểakqw hoàeebln toàeebln hàeeblnh đpswjpcvsng theo bảgthun năxodfng.

anh khẽbixf vuốtssht eo côphjb, hưcxhabpcnng lêaoobn trêaoobn, cầgthum lấjweay mộpcvst bêaoobn ngựjhjzc vuốtssht ve, ngóbreun cákjqfi thôphjbkjqfp trưcxhareqpt qua trákjqfi anhđpswjàeeblo non mềohfjm: “thậkziht sựjhjz khôphjbng đpswjưcxhareqpc àeebl?”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng xoay ngưcxhapdjbi lạnhtni, hơjnuhi rụgpqvt ngưcxhapdjbi vàeeblo: “khôphjbng đpswjưcxhareqpc thậkziht màeebl….”

cxhaapjnng Xuyêaoobn xoay ngưcxhapdjbi sang nằtsshm xuốtsshng bêaoobn cạnhtnnh: “Đmkgfưcxhareqpc rồlijci, khôphjbng trêaoobu em nữohfja.”

Sau đpswjóbreu anh kéjsffo côphjb vàeeblo trong lòfbttng.

“Sao bọobxzn họobxz vẫueucn chưcxhaa dọobxzn xong nhỉzzsb?”

“Rấjweat nhanh sẽbixf xong thôphjbi. Sao, ồlijcn àeebl?”

“Cũlrfmng khôphjbng hẳlfshn….” Giọobxzng nóbreui côphjb nhỏxsyg dầgthun, cóbreu chúlijct mơjnuh hồlijc.

cxhabpcni nhàeebl, Lữohfj An hôphjbaoobn: “Đmkgfưcxhareqpc rồlijci, mọobxzi ngưcxhapdjbi vềohfj phòfbttng nghỉzzsb đpswji.”

Đmkgfêaoobm khuya, nghĩqszra trạnhtnm nho nhỏxsyg dầgthun khôphjbi phụgpqvc sựjhjz yêaoobn tĩqszrnh, đpswjếjsffn mộpcvst âtuzbm thanh nhỏxsyg cũlrfmng khôphjbng cóbreu.

cxhaapjnng Xuyêaoobn cúlijci đpswjgthuu, côphjb gákjqfi trong lòfbttng đpswjãqjtn ngủffwa, hôphjb hấjweap rấjweat nhẹpdjb, ngủffwalrfmng rấjweat yêaoobn tĩqszrnh, nằtsshm cuộpcvsn tròfbttn trong ngựjhjzc anh, khuôphjbn mặcjsit trắhfeyng nõaoobn ákjqfp sákjqft vàeeblo lồlijcng ngựjhjzc anh, khiếjsffn gưcxhaơjnuhng mặcjsit kia càeeblng thêaoobm trắhfeyng, càeeblng thêaoobm ngoan hiềohfjn vàeebl yếjsffu ớbpcnt.

cxhaapjnng Xuyêaoobn cầgthum tay phảgthui côphjb, đpswjưcxhaa têaoobn bêaoobn môphjbi hôphjbn nhẹpdjb.

……………..

kjqfng hôphjbm sau, Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn gọobxzi đpswjiệgthun cho Tàeeblo Thịosmsnh: “Tôphjbi sẽbixf đpswjưcxhaa Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng vềohfj Bắhfeyc Kinh.”

eeblo Thịosmsnh im lặcjsing vàeebli giâtuzby, “khôphjbng phảgthui tôphjbi đpswjãqjtn nóbreui làeeblphjbi sẽbixf cửtuzb ngưcxhapdjbi đpswjưcxhaa côphjb ấjweay vềohfj sao?”

“Tôphjbi khôphjbng yêaoobn tâtuzbm.” Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn nóbreui.

“Bảgthuo Tàeeblo Nham đpswjưcxhaa.”

“Tôphjbi tựjhjz đpswjưcxhaa.”

Hai ngưcxhapdjbi khôphjbng ai chịosmsu nhưcxhareqpng bộpcvs, Tàeeblo Thịosmsnh nhíkzihu màeebly, “Thếjsffeebly nhéjsff, tôphjbi sẽbixf đpswjíkzihch thâtuzbn đpswjưcxhaa, đpswjưcxhareqpc chưcxhaa?”

cxhaapjnng Xuyêaoobn im lặcjsing mộpcvst lákjqft, đpswjlijcng ýpswj, “Quỹzxhx An Nhấjweat bêaoobn kia cóbreu manh mốtsshi, anh chúlijc ýpswj mộpcvst chúlijct.”

“Ừlrfm. Lộpcvs Toa vẫueucn còfbttn ởapjn chỗgthu anh chứuwmm?”

“Hôphjbm nay sẽbixf vềohfj Bắhfeyc Kinh.” Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn nóbreui, “anh đpswjiềohfju tra xem côphjb ta ngồlijci chuyếjsffn bay nàeeblo.”

eeblo Thịosmsnh: “anh chắhfeyc chắhfeyn chuyệgthun Lộpcvs Toa vềohfj lầgthun nàeebly cóbreu liêaoobn quan đpswjếjsffn quỹzxhx An Nhấjweat?”

cxhaapjnng Xuyêaoobn: “khôphjbng chắhfeyc lắhfeym, chỉzzsbeebl suy đpswjkjqfn thôphjbi. hiệgthun Khưcxhaơjnuhng Khôphjbn khôphjbng cákjqfch nàeeblo ra mặcjsit, Lộpcvs Toa làeebl đpswjjweau giákjqf viêaoobn, nhâtuzbn mạnhtnch rộpcvsng. Đmkgfakqw côphjb ta ra mặcjsit làeebl thíkzihch hợreqpp nhấjweat, cũlrfmng khôphjbng khiếjsffn ngưcxhapdjbi ta hoàeebli nghi. Trưcxhabpcnc đpswjóbreu chúlijcng ta đpswjohfju dùbpcnng sai phưcxhaơjnuhng phákjqfp rồlijci. Cóbreu lẽbixf ra tay từbidc phíkziha côphjb ta mớbpcni làeebl nhanh nhấjweat.”

Đmkgfúlijcng làeebl nhưcxha thếjsff. Vìmfgg ai màeebl ngờpdjb đpswjưcxhareqpc mộpcvst ngưcxhapdjbi phụgpqv nữohfj lạnhtni cóbreu thểakqwbreuxodfng lựjhjzc vàeebl to gan đpswjếjsffn nhưcxha thếjsff chứuwmm.

Hai ngưcxhapdjbi nóbreui chuyệgthun mộpcvst lákjqft rồlijci tắhfeyt mákjqfy.

lijcc Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng tỉzzsbnh lạnhtni thìmfgg Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn khôphjbng cóbreuapjn trong phòfbttng.

phjb dụgpqvi mắhfeyt, bòfbtt dậkzihy đpswji vềohfj phíkziha cửtuzba sổvbsnjsffo rèqzbfm ra. Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn đpswjang đpswjuwmmng dưcxhabpcni gốtsshc câtuzby đpswjnhtni thụgpqvlijct thuốtsshc. Dưcxhapdjbng nhưcxha cảgthum nhậkzihn đpswjưcxhareqpc ákjqfnh mắhfeyt củffwaa côphjb, anh ngẩjjdcng đpswjgthuu lêaoobn nhìmfggn.

Nởapjn mộpcvst nụgpqvcxhapdjbi nhàeebln nhạnhtnt, anh gạnhtnt tàeebln thuốtsshc rồlijci đpswji vềohfj phíkziha cầgthuu thang.

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng kéjsffo rèqzbfm lạnhtni, xoay ngưcxhapdjbi lạnhtni. Tốtsshi hôphjbm qua Lữohfj An đpswjãqjtn mang hàeeblnh lýpswj củffwaa côphjb đpswjakqwapjn trong phòfbttng Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn, côphjb chọobxzn mộpcvst bộpcvs quầgthun ákjqfo.

cxhaapjnng Xuyêaoobn mởapjn cửtuzba ra, tựjhjza ngưcxhapdjbi vàeeblo cửtuzba nhìmfggn côphjb: “Cóbreu đpswjóbreui khôphjbng?”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng: “Cóbreu.”

phjb đpswjưcxhaa lưcxhang vềohfj phíkziha anh, chuẩjjdcn bịosms thay quầgthun ákjqfo.

Vừbidca quay đpswjgthuu lạnhtni liềohfjn phákjqft hiệgthun Tưcxhaapjnng Xuyêaoobn vẫueucn nhìmfggn mìmfggnh chằtsshm chằtsshm liềohfjn đpswjxsyg mặcjsit, nhỏxsyg giọobxzng nóbreui: “anh đpswjbidcng cóbreu nhìmfggn.”

cxhaapjnng Xuyêaoobn: “Cóbreumfggeebl khôphjbng đpswjưcxhareqpc nhìmfggn chứuwmm? trêaoobn ngưcxhapdjbi em còfbttn chỗgthueeblo màeebl anh chưcxhaa nhìmfggn qua àeebl?”

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng trợreqpn mắhfeyt nhìmfggn anh, nhưcxhang ákjqfnh mắhfeyt anh vẫueucn khôphjbng hềohfj dờpdjbi đpswji.

Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng khôphjbng đpswjakqw ýpswj đpswjếjsffn anh nữohfja, nhanh chóbreung cởapjni vákjqfy, mặcjsic nộpcvsi y vàeeblo. Tay phảgthui côphjb bịosms thưcxhaơjnuhng, hơjnuhn nữohfja đpswjóbreufbttn làeebl tay thuậkzihn nêaoobn sau khi cốtssh gắhfeyng vàeebli lầgthun côphjb vẫueucn khôphjbng càeebli đpswjưcxhareqpc núlijct ákjqfo.

cxhaapjnng Xuyêaoobn nhìmfggn chằtsshm chằtsshm tấjweam lưcxhang trắhfeyng nõaoobn kia, lạnhtni nhìmfggn lêaoobn vòfbttng eo mảgthunh khảgthunh, cákjqfi môphjbng tròfbttn trịosmsa, đpswjôphjbi châtuzbn thon dàeebli thẳlfshng tắhfeyp… nộpcvsi y màeeblu xanh nưcxhabpcnc biểakqwn treo lỏxsygng lẻffwao trêaoobn đpswjgthuu vai, ákjqfnh mắhfeyt liềohfjn trầgthum xuốtsshng, hung hăxodfng híkziht sâtuzbu hơjnuhi thuốtsshc cuốtsshi cùbpcnng rồlijci néjsffm vàeeblo tàeebln thuốtsshc, đpswji tớbpcni xoa tay côphjb: “Đmkgfakqw anh.”

Thâtuzbn thểakqw Tầgthun Đmkgfưcxhapdjbng hơjnuhi cứuwmmng lạnhtni: “...Ừlrfm.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.