Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 4 :

    trước sau   
Cho đdjmeếeszen khi cậpyhvu thiếeszeu niêteafn tậpyhvp luyệiqfkn buổiqxdi sámcgnng xong, mấgxudy phầukunn xấgxudu hổiqxd mớrfbxi vơdcfdi đdjmei.

fkgyn Sởaccgabon thìvuvs hoàgqihn toàgqihn khôbgdtng cóabon kiểjujbu chuyệiqfkn phiềjbwrn muộqnabn nhưabon thếesze.

”An An,“ Ôqpcgng Sởaccgocdyng đdjmeang nóaboni vớrfbxi Sởaccgabon vềjbwr chuyệiqfkn nàgqihy, “Hôbgdtm qua ôbgdtng đdjmeãhvsgaboni vớrfbxi ôbgdtng Cốurkn rồfcapi, đdjmejujb Cốurkn Thầukunn chăurknm sóabonc con ởaccg trưabondmucng.”

”Vâhwdxng.” Sởaccgabon lặfcapng lẽuhjt gậpyhvt đdjmeukunu, míuhjt mắbfjtt hơdcfdi cong, từpohx trưabonrfbxc đdjmeếeszen giờdmucbgdt khôbgdtng cóabon thóaboni quen từpohx chốurkni sựtdss quan tâhwdxm củdjmea ngưabondmuci giàgqih.

Đxrrjfcapc biệiqfkt làgqih Tiểjujbu Cốurkn, lạdmuci càgqihng khôbgdtng cóabon vấgxudn đdjmejbwrvuvs.

gqihn tay trắbfjtng nhỏurknabonng chéoegln thuốurknc lêteafn, đdjmefcapt trưabonrfbxc mặfcapt ôbgdtng, “Ôqpcgng uốurknng thuốurknc đdjmei ạdmuc.”


Nhữkvbqng năurknm nàgqihy khôbgdtng cóabon ai chăurknm sóabonc, căurknn bệiqfknh lưabonu lạdmuci lúadyhc trưabonrfbxc trong ngưabondmuci ôbgdtng Sởaccgocdyng đdjmeãhvsg bắbfjtt đdjmeukunu támcgni phámcgnt, nêteafn nhấgxudt đdjmepzmenh phảvbkxi nghỉiunf ngơdcfdi thậpyhvt tốurknt.

Mặfcapt ôbgdtng lãhvsgo cứaragng đdjmedmuc, màgqihu nâhwdxu củdjmea thuốurknc bắbfjtc hòfkgya cùjujbng chéoegln sứaraggqihu xanh ngọpghvc trôbgdtng thậpyhvt bắbfjtt mắbfjtt, nhưabonng mùjujbi thuốurknc tỏurkna ra thìvuvs rấgxudt khóabon ngửctlfi, khiếeszen nóabon chẳvbkxng hềjbwrfkgyn sứaragc hấgxudp dẫdjmen nữkvbqa.

“... Đxrrjotxii lámcgnt nữkvbqa rồfcapi ôbgdtng uốurknng cóabon đdjmeưabonotxic khôbgdtng?” Ôqpcgng Sởaccg dựtdssa lưabonng vàgqiho tưabondmucng.

adyhc còfkgyn trẻfkgy, đdjmepohxng nóaboni làgqih uốurknng thuốurknc đdjmebfjtng, đdjmeếeszen vếeszet thưabonơdcfdng do súadyhng bắbfjtn hay dao đdjmeâhwdxm ôbgdtng cũocdyng đdjmeãhvsg từpohxng trảvbkxi qua rồfcapi, bâhwdxy giờdmuc giàgqih rồfcapi thìvuvs lạdmuci cóabon phầukunn tùjujby hứaragng.

”Ôqpcgng ngoạdmuci àgqih.” Sởaccgabon nhẹoegl nhàgqihng gọpghvi.

Bịpzme mộqnabt ámcgnnh mắbfjtt trong veo nhìvuvsn chằsmvsm chằsmvsm, cuốurkni cùjujbng ôbgdtng Sởaccgocdyng khôbgdtng lay chuyểjujbn đdjmeưabonotxic Sởaccgabon, uốurknng thuốurknc vớrfbxi vẻfkgy mặfcapt đdjmeau khổiqxd.

Thựtdssc sựtdss rấgxudt đdjmebfjtng.

Mộqnabt đdjmeêteafm ngủdjme ngon.

Ngàgqihy hôbgdtm sau.

Chàgqihng trai ngồfcapi trêteafn ghếesze salon, ámcgnnh mắbfjtt nhìvuvsn chằsmvsm chằsmvsm vàgqiho màgqihn hìvuvsnh TV.

Cho đdjmeếeszen khi đdjmeiệiqfkn thoạdmuci trêteafn bàgqihn đdjmeqnabt nhiêteafn reo lêteafn, phámcgnt ra âhwdxm thanh chóaboni tai.

Cậpyhvu lấgxudy lạdmuci tinh thầukunn, nhíuhjtu màgqihy lạdmuci.

”Chuyệiqfkn gìvuvs?”


Nghe giọpghvng đdjmeiệiqfku nàgqihy, Tôbgdtn Hạdmuco Quảvbkxng hơdcfdi hoảvbkxng, nhanh chóabonng đdjmeámcgnp lờdmuci, “Tôbgdti chỉiunf muốurknn hỏurkni cậpyhvu khi nàgqiho thìvuvs cậpyhvu vềjbwr?”

Mớrfbxi sámcgnng sớrfbxm ra đdjmeãhvsg bịpzmemcgni gìvuvs rồfcapi vậpyhvy...

”Vềjbwrgqihm gìvuvs? Ởyhwv lạdmuci đdjmeâhwdxy tốurknt hơdcfdn.”

bgdtn Hạdmuco Quảvbkxng:... *léoegln lúadyht trợotxin mắbfjtt*

Nhịpzme ca cậpyhvu nóaboni nhữkvbqng lờdmuci nàgqihy khôbgdtng thấgxudy trámcgni vớrfbxi lưabonơdcfdng tâhwdxm sao?

Lầukunn trưabonrfbxc ai nóaboni ra vàgqiho hẻfkgym nhỏurkn khôbgdtng thuậpyhvn tiệiqfkn? Huốurknng hồfcap mấgxudy ôbgdtng giàgqihocdyng quảvbkxn khámcgn nghiêteafm, cậpyhvu còfkgyn đdjmegqih, chứarag ôbgdtng củdjmea nhịpzme ca rấgxudt nghiêteafm, bìvuvsnh thưabondmucng thìvuvs khôbgdtng đdjmejujb ýlkgk lắbfjtm, nhưabonng nhịpzme ca cậpyhvu màgqih chơdcfdi game hay làgqihm gìvuvs khámcgnc thìvuvs lạdmuci rấgxudt bấgxudt tiệiqfkn.

—— Đxrrjưabonơdcfdng nhiêteafn làgqih khôbgdtng.

Thấgxudy bêteafn kia khôbgdtng nóaboni gìvuvs, Cốurkn Thầukunn mấgxudt kiêteafn nhẫdjmen nóaboni tiếeszep, “Cậpyhvu còfkgyn cóabon chuyệiqfkn gìvuvs nữkvbqa khôbgdtng?”

”Khôbgdtng cóabon chuyệiqfkn gìvuvs nữkvbqa thìvuvsbgdti cúadyhp mámcgny đdjmeâhwdxy.”

”Ấfkgyy, sao cậpyhvu vộqnabi thếesze?” Tôbgdtn Hạdmuco Quảvbkxng chen ngang, thậpyhvt ra cậpyhvu cũocdyng khôbgdtng cóabon chuyệiqfkn gìvuvs gấgxudp, “Cậpyhvu rảvbkxnh khôbgdtng? Cóabon thìvuvs đdjmegxudu hai trậpyhvn cùjujbng tôbgdti đdjmei.”

Cốurkn Thầukunn nhìvuvsn màgqihn hìvuvsnh TV, đdjmeôbgdti châhwdxn dàgqihi đdjmean vàgqiho nhau gámcgnc lêteafn bàgqihn thấgxudp, Thờdmuc ơdcfd ra, “Xem TV rồfcapi, khôbgdtng rảvbkxnh.

”Chiếeszen binh Balala, biếeszen hìvuvsnh...*”

(*Đxrrjâhwdxy làgqih phim hoạdmuct hìvuvsnh “Chiếeszen Binh Balala” bao gồfcapm nhữkvbqng côbgdtmcgni phéoeglp thuậpyhvt củdjmea Trung Quốurknc.)


bgdtn Hạdmuco Quảvbkxng nhìvuvsn chằsmvsm chằsmvsm vàgqiho đdjmeiệiqfkn thoạdmuci, nghĩljpv đdjmeếeszen âhwdxm thanh vừpohxa nghe đdjmeưabonotxic ởaccg đdjmeukunu dâhwdxy bêteafn kia, nhếeszech méoeglp.

... Đxrrjúadyhng làgqih... Đxrrjúadyhng làgqih khôbgdtng rảvbkxnh thậpyhvt.

Thôbgdti quêteafn đdjmei, khôbgdtng phảvbkxi núadyhi nàgqiho cũocdyng giốurknng núadyhi nàgqiho.

Cốurkn Thầukunn tiệiqfkn tay néoeglm đdjmeiệiqfkn thoạdmuci sang mộqnabt bêteafn, nằsmvsm ngảvbkx ra sau, nghe giọpghvng nóaboni củdjmea Balala vang vọpghvng bêteafn tai, nhắbfjtm mắbfjtt lạdmuci.

Khôbgdtng lâhwdxu sau, đdjmeiệiqfkn thoạdmuci lạdmuci vang lêteafn.

Cậpyhvu bựtdssc mìvuvsnh, mòfkgy đdjmeiệiqfkn thoạdmuci trêteafn bàgqihn, “Ai?” Sốurkn củdjmea cậpyhvu cũocdyng chỉiunfabon mấgxudy đdjmearaga kia biếeszet, nêteafn cậpyhvu cũocdyng chẳvbkxng cầukunn khámcgnch sámcgno làgqihm gìvuvs.

”Bốurkn đdjmeâhwdxy đdjmeang khôbgdtng rảvbkxnh.” Bâhwdxy giờdmuc cậpyhvu chẳvbkxng muốurknn làgqihm gìvuvs cảvbkx.

”Ừfkgy?” Ngoàgqihi dựtdss đdjmemcgnn, giọpghvng nóaboni bêteafn kia rấgxudt êteafm ámcgni, hoàgqihn toàgqihn khôbgdtng cóabon ýlkgkhwdxy dưabona, “Thếesze thôbgdti vậpyhvy.”

”Đxrrjotxii mộqnabt lámcgnt!” Cốurkn Thầukunn đdjmeqnabt nhiêteafn bậpyhvt dậpyhvy nhanh nhưabonteafn bắbfjtn, khụhfnj khụhfnj, “Cậpyhvu cóabon chuyệiqfkn gìvuvs khôbgdtng?”

Giọpghvng nóaboni củdjmea cậpyhvu cao hơdcfdn, nghe cóabon vẻfkgygxud dặfcapt, “Nếeszeu cậpyhvu đdjmeang vộqnabi, thìvuvs chuyệiqfkn củdjmea tôbgdti tíuhjtnh ra cũocdyng chẳvbkxng gấgxudp gámcgnp.”

”Khôbgdtng cóabonvuvs.” Khóabone môbgdti cong lêteafn, Sởaccgabon từpohx tốurknn nóaboni, “Sau nàgqihy nóaboni cũocdyng khôbgdtng muộqnabn.”

Chỉiunfgqihi ngàgqihy nữkvbqa làgqih đdjmeếeszen ngàgqihy tựtdssu trưabondmucng trêteafn khắbfjtp cảvbkxabonrfbxc rồfcapi.

Nghĩljpv mộqnabt lámcgnt, côbgdtaboni thêteafm mộqnabt câhwdxu, “Cậpyhvu cốurknteafn nhéoegl.”


dcfdn gióabon nhẹoegl thổiqxdi qua, thổiqxdi lêteafn tàgqihmcgny dàgqihi củdjmea côbgdt, Sởaccgabon nheo mắbfjtt lạdmuci, nhìvuvsn cảvbkxnh trưabonrfbxc mắbfjtt, đdjmeôbgdti mắbfjtt trăurknng khuyếeszet lấgxudp lámcgnnh ámcgnnh sao.

bgdt đdjmefcapt đdjmeiệiqfkn thoạdmuci xuốurknng, tiệiqfkn tay gạdmuct lấgxudy sợotxii tóabonc díuhjtnh trêteafn khóabone miệiqfkng, tiếeszep tụhfnjc tôbgdtbgdt vẽuhjt vẽuhjtteafn bứaragc tranh trưabonrfbxc mặfcapt.

Cậpyhvu thiếeszeu niêteafn lạdmuci nằsmvsm xuốurknng, nhìvuvsn vềjbwr phíuhjta màgqihn hìvuvsnh TV.

... Biếeszen thâhwdxn cámcgni gìvuvs chữkvbq, quầukunn ámcgno gìvuvsgqih xanh nguyêteafn mộqnabt cụhfnjc, đdjmeúadyhng làgqih xấgxudu xíuhjt.

Cậpyhvu tắbfjtt TV, thểjujb loạdmuci hoạdmuct hìvuvsnh nhàgqihm chámcgnn kiểjujbu nàgqihy thìvuvs ai màgqih xem nổiqxdi?!

Buổiqxdi trưabona.

”Khôbgdtng ăurknn nữkvbqa hảvbkx?” Ôqpcgng Cốurkn thấgxudy Cốurkn Thầukunn buôbgdtng đdjmeũocdya xuốurknng, hừpohx mộqnabt tiếeszeng, “Lámcgnt nữkvbqa đdjmeóaboni thìvuvs đdjmepohxng cóabon đdjmei làgqihm phiềjbwrn bàgqihgqihy đdjmegxudy.”

bgdtm nay bàgqih Cốurkn nấgxudu ăurknn, ôbgdtng khôbgdtng muốurknn ai đdjmejujb thừpohxa thứaragc ăurknn cảvbkx.

”Vâhwdxng” mộqnabt tiếeszeng, chàgqihng trai đdjmeámcgnp, “Con no rồfcapi.” Nóaboni rồfcapi liềjbwrn đdjmearagng lêteafn.

”Sao vộqnabi thếesze... Cóabon chuyệiqfkn gìvuvs gấgxudp àgqih?” Ôqpcgng Cốurkn đdjmeang nhai rau cầukunn tâhwdxy rộqnabp rộqnabp trong miệiqfkng, nhìvuvsn cậpyhvu, “—— Cóabon chuyệiqfkn gìvuvs thìvuvsaboni ôbgdtng nghe xem nàgqiho.”

”Gấgxudp?” Cậpyhvu bưabonrfbxc chậpyhvm lạdmuci, lôbgdtng màgqihy giưabonơdcfdng lêteafn, “Con khôbgdtng gấgxudps, chỉiunfgqih —— Sởaccgabonaccgteafn kia đdjmeang hốurkni con.”

Cậpyhvu kiêteafu căurknng nóaboni, “Cóabon thểjujbgqih đdjmeang cóabon việiqfkc gấgxudp.”

”Àazyj.” Ôqpcgng Cốurkn gậpyhvt đdjmeukunu, nghĩljpv vềjbwruhjtnh tìvuvsnh củdjmea Sởaccgabon, nghi ngờdmuc nhìvuvsn cậpyhvu, nhưabonng màgqih chuyệiqfkn nàgqihy... thằsmvsng hai cũocdyng khôbgdtng cầukunn thiếeszet phảvbkxi gạdmuct ôbgdtng làgqihm gìvuvs.


abon thểjujbgqih đdjmeang cóabon việiqfkc gấgxudp thậpyhvt. “Cũocdyng đdjmeưabonotxic, con đdjmei đdjmei.”

...

”Sởaccg Tiểjujbu Dưabon?”

”Ừfkgy?” Sởaccgabon vớrfbxt chéoegln đdjmeũocdya từpohx trong nưabonrfbxc ra, bỏurkngqiho trong tủdjme, nhìvuvsn cậpyhvu trai đdjmeang dựtdssa vàgqiho cửctlfa bếeszep, “Sao cậpyhvu lạdmuci đdjmeếeszen đdjmeâhwdxy?”

Tiếeszeng nưabonrfbxc chảvbkxy tíuhjt ta tíuhjtmcgnch, lôbgdtng mi dàgqihi đdjmeiqxdabonng xuốurknng khuôbgdtn mặfcapt trắbfjtng nhỏurknabonrfbxi ámcgnnh đdjmeègxudn, “Khôbgdtng phảvbkxi cậpyhvu bảvbkxo hôbgdtm nay khôbgdtng rảvbkxnh àgqih?”

”Chuyệiqfkn lúadyhc sámcgnng tôbgdti làgqihm xong rồfcapi.” Cậpyhvu dựtdssa vàgqiho cửctlfa, trong mắbfjtt chợotxit lóabone lêteafn mộqnabt tia xấgxudu hổiqxd rồfcapi biếeszen mấgxudt, sau đdjmeóabon lạdmuci bưabonrfbxng bỉiunfnh hấgxudt cằsmvsm lêteafn, “Chỉiunfgqih... ởaccg nhàgqih chámcgnn quámcgn.”

”Sao cậpyhvu lạdmuci rửctlfa chéoegln vậpyhvy?” Cậpyhvu đdjmeiqxdi chủdjme đdjmejbwr, vừpohxa nóaboni vừpohxa nhíuhjtu màgqihy lạdmuci, “Dìvuvs giúadyhp việiqfkc khôbgdtng cóabon nhàgqih sao?

Nghĩljpv đdjmeếeszen Đxrrjsmvsng Phi từpohxng nóaboni ôbgdtng nộqnabi cậpyhvu ta khôbgdtng thíuhjtch trong nhàgqihabon ngưabondmuci, thếeszegqih lạdmuci hỏurkni, “Bảvbkxo vệiqfk đdjmeâhwdxu?”

Sởaccgabon nhẹoegl nhàgqihng cưabondmuci, “Chỉiunfgqih mấgxudy cámcgni chéoegln thôbgdti màgqih.”

Ôqpcgng ngoạdmuci côbgdt thấgxudy côbgdt rửctlfa chéoegln cũocdyng cóabon phảvbkxn ứaragng giốurknng hệiqfkt nhưabongqihy, cũocdyng chỉiunfgqih mấgxudy cámcgni chéoegln, cứaraggqihm nhưabonbgdt sẽuhjt biếeszen thàgqihnh ngưabondmuci thủdjmey tinh vậpyhvy, thiếeszeu chúadyht nữkvbqa làgqihabonrfbxp khỏurkni tay côbgdt rồfcapi.

”Rửctlfa vui khôbgdtng?” Cậpyhvu đdjmeếeszen gầukunn mộqnabt chúadyht.

”Hửctlfm?” Sởaccgabon ngẩyltgng đdjmeukunu lêteafn.

Hai ngưabondmuci đdjmearagng rấgxudt gầukunn nhau, chớrfbxp mắbfjtt liêteafn tụhfnjc, thiếeszeu niêteafn sạdmucch sẽuhjt trắbfjtng trẻfkgyo, Sởaccgabon lặfcapng lẽuhjtjujbi ra xa, cóabondcfdi buồfcapn cưabondmuci.

Thấgxudy rõskli trong ámcgnnh mắbfjtt côbgdt hiệiqfkn lêteafn ýlkgkabondmuci, dưabondmucng nhưabon cậpyhvu cũocdyng kịpzmep nhậpyhvn ra mìvuvsnh vừpohxa hỏurkni mộqnabt câhwdxu rấgxudt ngốurknc, Cốurkn Thầukunn đdjmearagng thẳvbkxng ngưabondmuci lêteafn, lỗpyhv tai đdjmeurknctlfng, nhưabonng vẫdjmen lặfcapp lạdmuci mộqnabt lầukunn nữkvbqa, “Tôbgdti nóaboni... Rửctlfa cóabon vui khôbgdtng?”

”Cậpyhvu cóabon muốurknn thửctlf khôbgdtng?” Khóabone mắbfjtt côbgdt cong lêteafn, dừpohxng đdjmeqnabng támcgnc lạdmuci.

”Thửctlf thìvuvs thửctlf.” Thiếeszeu niêteafn cóabon phầukunn bấgxudt mãhvsgn, đdjmeyltgy côbgdt ra, “Cậpyhvu trámcgnnh ra đdjmei.”

Nhìvuvsn đdjmeqnabng támcgnc củdjmea côbgdt rấgxudt dễuhjtgqihng, từpohx tốurknn ưabonu nhãhvsg, nhưabon thểjujb đdjmeang uốurknng tràgqih chiềjbwru vậpyhvy, cậpyhvu cũocdyng khôbgdtng thểjujb tin đdjmeưabonotxic làgqih cậpyhvu lạdmuci giậpyhvn dỗpyhvi vớrfbxi dámcgnng vẻfkgygxudy.

”Rửctlfa... Rửctlfa nhưabon thếeszegqiho vậpyhvy?” Nóaboni thìvuvs dễuhjt, nhưabonng khi cầukunm đdjmeĩljpva, Cốurkn Thầukunn lạdmuci khôbgdtng biếeszet bắbfjtt đdjmeukunu từpohx đdjmeâhwdxu, cóabon cầukunn đdjmejujbmcgni gìvuvsgqiho khôbgdtng hay làgqih chỉiunf trựtdssc tiếeszep chàgqihteafn thôbgdti?

Sởaccgabonabondmuci, lui vềjbwr phíuhjta sau hai bưabonrfbxc, “Đxrrjukunu tiêteafn làgqih nặfcapn từpohxmcgni chai đdjmeukunu tiêteafn bêteafn tay trámcgni cậpyhvu...”

”Sau đdjmeóabon thìvuvs sao?” Cốurkn Thầukunn nhìvuvsn chiếeszec đdjmeĩljpva trong tay, cứaragng nhắbfjtc làgqihm xong lạdmuci hốurkni.

Trong phòfkgyng bếeszep, giọpghvng nóaboni củdjmea thiếeszeu niêteafn cóabon vẻfkgy mấgxudt kiêteafn nhẫdjmen, nhưabonng khôbgdtng biếeszet từpohx khi nàgqiho trêteafn môbgdti lạdmuci nởaccg mộqnabt nụhfnjabondmuci.

”Khôbgdtng tồfcapi chứarag?” Cốurkn Thầukunn nhìvuvsn chéoegln đdjmeĩljpva đdjmeưabonotxic xếeszep gọpghvn gàgqihng trong tủdjme, hấgxudt cằsmvsm lêteafn, nhìvuvsn vềjbwr phíuhjta Sởaccgabon.

Nhìvuvsn chéoegln đdjmeĩljpva sạdmucch sẽuhjt, so vớrfbxi mặfcapt cậpyhvu cóabon khi còfkgyn trắbfjtng hơdcfdn, khôbgdtng cóabon mộqnabt chúadyht tỳjbwr vếeszet nàgqiho, —— cóabon cảvbkxm giámcgnc rấgxudt hoàgqihn hảvbkxo.

”Rấgxudt tốurknt.” Sởaccgabon bậpyhvt ngóabonn tay cámcgni, côbgdt lớrfbxn lêteafn ởaccgabonrfbxc ngoàgqihi, mặfcapc dùjujbvuvsdcfd thểjujb khôbgdtng tốurknt nêteafn côbgdt khôbgdtng hềjbwr ra khỏurkni cửctlfa, nhưabonng vẫdjmen ảvbkxnh hưabonaccgng văurknn hóabona ởaccgteafn kia, trưabonrfbxc giờdmucocdyng khôbgdtng ngạdmuci khen vàgqih biểjujbu hiệiqfkn ra ngoàgqihi.

Lờdmuci nàgqihy vừpohxa nóaboni ra, lạdmuci làgqihm cậpyhvu ngẩyltgn ngưabondmuci, khôbgdtng tựtdss nhiêteafn sờdmucgqiho lỗpyhv tai mìvuvsnh.

”Sởaccg Tiểjujbu Dưabon cậpyhvu thậpyhvt xấgxudu.” Ásklinh mắbfjtt cậpyhvu dờdmuci sang chỗpyhv khámcgnc, lêteafn giọpghvng,“Khôbgdtng phảvbkxi làgqih cậpyhvu rửctlfa bámcgnt sao? Sao tôbgdti lạdmuci trởaccg thàgqihnh ngưabondmuci rửctlfa bámcgnt rồfcapi? Chảvbkx trámcgnch cậpyhvu lạdmuci khen tôbgdti, khôbgdtng phảvbkxi cậpyhvu làgqihm thìvuvs đdjmeưabonơdcfdng nhiêteafn làgqih tốurknt rồfcapi.”

Lẩyltgm ba lẩyltgm bẩyltgm, cứarag y nhưabongqih giàgqihgxudy.

Bịpzme suy nghĩljpv củdjmea mìvuvsnh làgqihm buồfcapn cưabondmuci cong cảvbkx đdjmeôbgdti mắbfjtt, Sởaccgabon cầukunm mộqnabt cámcgni chai nhỏurknteafn, “Cậpyhvu cóabon muốurknn khôbgdtng?”

Cốurkn Thầukunn bịpzme chen ngang, ghéoeglt bỏurkn nhìvuvsn sang, “Khôbgdtng muốurknn.”

Nghĩljpv sao màgqih bảvbkxo đdjmedmuci lãhvsgo gia lau nhữkvbqng thứaraggqihy?

”Đxrrjưabona tay đdjmeâhwdxy.” Rửctlfa qua chéoegln củdjmea đdjmeurkni thủdjme khôbgdtng tốurknt.

Cốurkn Thầukunn trợotxin mắbfjtt nhìvuvsn, thấgxudy côbgdt hoàgqihn toàgqihn khôbgdtng cóabon ýlkgkjujbi bưabonrfbxc, yêteafn lặfcapng lẩyltgm nhẩyltgm trong đdjmeukunu đdjmeàgqihn ôbgdtng tốurknt khôbgdtng đdjmeưabonotxic đdjmegxudu vớrfbxi phụhfnj nữkvbq.

”Ấfkgyy ấgxudy... íuhjtt thôbgdti.”

[Nhậpyhvt kýlkgk mấgxudt mặfcapt củdjmea Cốurkn Tiểjujbu Gia 4]

Cốurkn Tiểjujbu Gia: Ai đdjmeếeszen cũocdyng khôbgdtng rảvbkxnh!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.